Hồi Ức Của Một Linh Hồn

Chương 67



Chap 67

Những ngày cuối của mùa xuân, cả đám lang thang trên đường về nhà sau một ngày học tập đầy mệt mỏi và nhàm chán để chuẩn bị cho kì thi học kì sắp tới. Lá khô rụng đầy đường, mấy thằng thi nhau chạy nhảy trên đó, tiếng rột roạt nhè nhẹ nghe vui tai và thích thú cực. Chúng nó chạy tràn ra giữa đường, miệng la hét rồi lại rượt đuổi nhau đấm đá, haizzz, cái lứa tuổi mới lớn lúc nào cũng tràn trề nhựa sống. Thằng Trung hồi giờ nó vẫn thế, từ nhỏ đến lớn, lúc nào cái miệng cũng bi bô đi trước, lâu lâu hỏi những câu ngờ nghệch đến đau cả đầu. Hôm nay chẳng hiểu sao, nó lại buột miệng nói :

Ê tụi mày, tao yêu rồi chúng mày ạ.Tao tìm thấy một nửa của mình rồi.

Cả đám nghe vậy thì ôm bụng cười sặc sụa

Mày bệnh hả Trung, năm nay chú mới 15 tuổi thôi. Chú làm anh cười chảy cả nước mắt rồi đây này. Beo nói

Đ cái thằng này, anh nói cho mấy đứa biết, mấy chú vẫn còn nhỏ lắm. Làm sao hiểu được cảm giác của anh. Nói thẳng ra là anh đẹp trai, khí thế hơn người nên mấy em gái để ý sớm, mấy chú làm gì có cửa như anh. Trung biện minh

Thế em nào mà bất hạnh lỡ lọt vào mắt xanh của mày vậy? Tibu hỏi

Thì em Lan xinh xinh học lớp 9 đó, mày không biết gì cả, mỗi lần tao đi vô phòng vệ sinh hút thuốc, ngang qua lớp em nó, toàn thấy em nó nhìn tao thôi.

Ha ha ha ha Cả đám lại được dịp ôm bụng cười

Mày quên cái sự tích rách quần của mày rồi hả Trung, vì mày nổi tiếng quá nên em nó mới nhìn mày thôi, nhìn thử xem mày có bị rách quần nữa không đó mà. Khà khà. Cái thằng này hoang tưởng m nó rồi. Beo cười sằng sặc

Haizzz mà tao cũng không hiểu sao mỗi tối về khó ngủ lắm chúng mày ạ, tao chắc chắn đó là tình yêu, mỗi khi nhắm mắt là khuôn mặt xinh xinh đó lại hiện về. Nói rồi Trung chẹp chẹp mấy tiếng rồi nuốt một cái ực rồi lẩm bẩm mấy câu thơ:

Đa tình tự kỷ lan man ngủ

Tử tự la to thất tình rồi

Mấy thằng lại nhìn nhau rồi cười, rồi tibu quay lại hỏi tụi nó :

Còn tụi mày, đã thích con nhỏ nào chưa, sao tao chưa có nhỉ, không hiểu cái cảm giác đó là như thế nào?

Ừ, nói gì thì nói chứ có bồ nghe nó oai oai thế nào ấy nhỉ

Oai hay không thì tao không biết, chứ trời đà lạt mà có gái ngồi sau ôm thì tuyệt nhất còn gì. Tibu nhìn tụi nó, rồi cười mỉm rồi nói tiếp:

À tụi mày, mỗi lần ông già tao tê tê là hay đọc một bài thơ như thế này, nghe mà nổ não

Yêu là ị ra trong quần một ít

Là lặng lẳng ra bờ sông chùi mông

Là thế nào nhỉ, tao đ hiểu. Ha ha ha

Sau đó thì chẳng thằng nào nói thêm gì nữa, cứ đi và suy nghĩ lan man nhiều điều trong đầu, gần về tới xóm thì Beo mới lên tiếng :

Mai một tao có người yêu thì phải là một em xinh thật xinh, da thật trắng, tóc dài nữa. Ba vòng thì phải chuẩn

Èo, mày kiếm người mẫu à. Trung hỏi

Riêng tao thì chẳng biết nữa, chẳng có chuẩn mực gì cho một cô gái mà mình yêu cả, mà thật ra tao cũng không biết cái cảm giác mà mọi người luôn gọi là sét đánh là gì nữa. Bộ lúc đó bị giật tê người hả tụi mày? Tibu ngơ ngác nhìn tụi nó

Éc, làm sao tụi tao biết được. Ê Trung, trả lời đi mày

À ừ… thì thấy tê tê sướng sướng đó mà. Ha ha ha

Tình yêu, rốt nó là gì. Là cái cảm giác vương vấn khi gặp một người con gái quá hoàn hảo hay là gặp được hình mẫu lý tưởng mà mình luôn nghĩ…

…..

……

Có thật mỗi người đếu có riêng một nửa của mình không ? 18 năm sinh ra và lớn lên vốn dĩ rất muốn nhưng trái tim tibu chẳng bao giờ có thể rung động được trước một người con gái nào đó. Phải chăng ông trời đưa họ đến với nhau như là một định mệnh đã sắp đặt từ trước, lần đầu gặp gỡ chẳng phải trái tim tibu đã rung động đầu đời hay sao. Cái cảm giác đó đến bây giờ khi nhắm mặt lại, hít một hơi thật sâu vẫn còn cảm nhận được nó một cách rõ ràng và sâu sắc nhất.

Tim vẫn còn đập thật nhanh, mọi thứ như chậm dần đi, bình yên một cách kì lạ. Người con gái đó sao bỗng nhiên trở nên thân thuộc quá, dù chỉ là lần đầu tiên gặp mặt. Nói cô ấy là người xinh nhất tibu từng tiếp xúc cũng không phải, nói cô ấy là người có cá tính nhất mà tibu từng gặp cũng không phải. Chỉ là tự nhiên tibu cảm thấy cô gái đó quá đỗi đặc biệt, chỉ là tibu cảm thấy cô gái đó khiến những cảm xúc mình chưa bao giờ có được xuất hiện một cách đột ngột.

Sunny, ngay từ lần đầu xuất hiện đã khiến tibu biết đó chính là một nửa cuộc sống của mình. Chỉ là không phải lúc nào con người ta cũng may mắn được ở bên cạnh người phụ nữ mà mình yêu thương.

….

…..

Thời gian trôi qua quá nhanh, tibu không ngờ đêm đó lại là lần cuối cùng được nói chuyện với sunny, ngày hôm đó lại là ngày cuối cùng được gặp sunny, được nhìn khuôn mặt đó, ánh mặt và dáng người nhỏ bé đó.

Ai biết được câu nói “ Anh phải sống thật tốt, phải sống thật tốt” lại là câu nói cuối cùng tibu được nghe, và cũng là lời từ biệt…

Một mùa xuân, một mùa hạ, một mùa thu và một mùa đông trôi qua một cách nhanh chóng…

Đã có quá nhiều thay đổi , sunny nghỉ học và đi Pháp, jenny cũng nghỉ học để gia nhập vào giới showbiz, lớp học đó giờ chỉ còn một mình tibu mỗi ngày vẫn ngồi lì bất động, nhìn lên tấm bảng đen vô nghĩa, không cảm xúc. Mọi thứ năm nào vô cùng quen thuộc, giờ đây lại trở nên xa lạ.

Một năm qua, mỗi ngày, à không, từng giây từng phút mới đúng, không lúc nào tibu thôi tự trách mình, quá nuối tiếc về mọi thứ. Tự dằn vặt và tự cắn rứt trái tim. Sunny nói đúng, là do tibu đã có lựa chọn khác, con người ta không thể thay đổi những gì mình đã làm. Jenny chính thức trở thành bạn gái của tibu, họ như hình với bóng, nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu được, jenny chấp nhận lối sống đó, tìm đến nhau khi cảm thấy cô đơn và cần một chút ấm áp.

Tibu thì coi như đã bất lực, nước Pháp qua xa xôi, hơn nữa tibu đã nhắm mắt chấp nhận mọi chuyện, hai con người giờ đã có hai lối đi riêng, mọi thứ chẳng thể níu kéo thêm được nữa vậy cứ để nó đi, trôi qua một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng.

Đau buồn nào rồi cũng phải vượt qua, gục ngã rồi cũng phải đứng dậy. Cuộc sống tibu giờ đây trôi qua một cách nhẹ nhàng. Mỗi tối, họ, tibu và jenny vẫn cùng nhau bước đi trên những con đường quen thuộc, họ vẫn nắm tay nhau đi mãi đi mãi đến khi trên đường không còn nhiều người qua lại. Họ vẫn cùng nhau nhắm mắt cảm nhận cái cảm giác yên tĩnh mỗi đêm.

Jenny biết được rằng thời gian trôi qua, rồi vết thương cũng sẽ lành lặn. Những lúc cô đơn, chỉ cần ở bên cạnh tibu là jenny sẽ trở thành một phần cuộc sống của anh ấy. Rồi hình ảnh sunny trong tâm trí anh ấy cũng sẽ nguôi ngoai. Sau cái ngày sunny đột nhiên nghỉ học và đi Pháp, tibu mới là người kì lạ nhất. Anh ấy chẳng tỏ vẻ đau buồn chút nào, cứ thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra¸ vẫn đi học đều đặn, chẳng nhậu nhẹt, cũng chẳng chơi bời gì cả. Mọi thứ bình thường đến kì lạ. Cứ như tibu không còn yêu sunny nữa.

Anh nè. Jenny khoác lấy tay tibu, rồi nhìn một cách chăm chú

Gì đó em

Khi anh tốt nghiệp, mình cưới nhau nhé. Anh sẽ về coi công ty du lịch của nhà mình, còn em thì coi khách sạn. Em muốn được thấy anh mỗi buổi tối trước khi đi ngủ và mỗi buổi sáng thức dậy. Nha anh?

Tibu chẳng mảy may suy nghĩ, cũng không chần chừ chút nào

Ừ, mình sẽ cưới nhau.

Nghe đến đó thì jenny ôm chặt lấy tibu, trong lòng bỗng thấy vui sướng vô cùng. Họ ngồi sát vào nhau, đêm sài gòn se lạnh, jenny hát nho nhỏ, nhẹ nhàng và chậm rãi… Tibu nhắm mắt, khẽ thở dài…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.