Chap 50:
Đôi chân đó dừng bước ngan bàn Tibu. Nhìn Tibu rồi nói:
_ Tên gì ? – Lạnh lung và vô cảm, ánh mắt đó vẫn đẹp như ngày nào, nhưng nó ko còn nhìn Tibu 1 cách trìu mến và ấm áp nữa.
_ Hêt, mình hỏi bạn tên gì ? Bạn ko biết phép lịch sự là gì sao ? – Người con gái gằng giọng!
“ Giây phút này , anh nên nói gì đây Sunny ?
Anh nên nói rằng anh là người đã luôn yêu và thương nhớ em bấy lâu nay sao?
Nói rằng anh đã từ bỏ rất nhiều thứ để tiềm kiếm em sao….
Hay là anh nên nói mình là người đã từng được em yêu thương và quan tâm một cách ấm áp….
Không đâu, nếu phải nói mình thật sự là ai, anh sẽ nói anh là người bị em làm cho tan nát trái tim…. “
Cười nhết mép một cách khiêu khích, Tibu ngẩn đầu lên rồi nói:
_ Ko phải lúc nãy đã tự giới thiệu với các bạn rồi sao? – Tibu cười nhạt rồi đưa đôi mắt nhìn thẳng Sunny theo một cách nào đó đầy kiêu ngạo, kèm theo một chút giận dữ.
_ Mà chẳng phải đã gặp đằng ấy một lần ở cổng trường rồi sao?
_ Đây nhớ, nhất là những thằng không ra gì. Thấy con gái là tới gần, nhận quen biết rồi động tay động chân. Loại người đó, không bao giờ quên. – Sunny trừng mắt nhìn Tibu.
_ Ồ , cám ơn đã quá khen. Thằng này tên Tibu. Chán học nên chuyển tới đây, nhắm không được vui cho lắm thì sẽ nhấn nút biến, đằng ấy ko phải lo.
_ Tùy, đây không quan tâm. Mai nhớ đóng tiền quỹ 100k, làm thẻ sinh viên 50k. Nhớ phải may đồng phục của lớp nữa. Cám ơn!
_ Lớp trưởng tốt bụng quá, cám ơn nha. Mà thời tiết ở đây nóng quá, sao ko về chỗ của mình ngồi đi. Đứng ở đây làm gì? Mất công khiến ng khác nóng nực thêm.
_ Khỏi nhắc!!! – Nói rồi Sunny quay lưng đi thẳng một mạch, không them nhìn lấy Tibu một cái, dù chỉ là nhìn lướt ngang qua.
Tibu khẽ thở dài, mới ngày nào tưởng chừng sẽ chung bước và cùng nhau đi hết cuộc đời, vậy mà giờ này… Vốn dĩ là một cặp đôi hoàn hảo, giờ đây lại ghét nhau như kẻ thù.
Ngồi trên đó, em có nghe tiếng tim đập rất nhanh ở bàn cuối này không Suuny? Nó vẫn luôn như vậy, vẫn luôn đập loạn nhịp khi đứng trước mặt em. Em có nghe thấy âm thanh lách tách rất nhỏ dưới này không? Cái tiếng rạn nứt của trái tim anh… Nếu không vì cái vẻ ngoài vẫn giữ nguyên, thì không bao giờ anh nghĩ rằng cô gái đang ngồi trước mặt anh lại là Sunny trong trái tim anh….
Nếu tình yêu là trò chơi của số phận mà ông trời đã bày ra, thì em biết gì không? Anh bắt đầu cảm thấy phấn khích với trò chơi này rồi, và đương nhiên anh chơi là để thắng!!!
Vài tiết học trôi qua một cách nhàm chán, ánh mắt Tibu vẫn thế, vẫn dõi theo Sunny từ sau lưng. Sunny vẫn tươi cười với những người bạn xung quanh, đùa giỡn một cách hồn nhiên. Đôi lúc đối với Tibu như thế lại hay, nếu đã không còn một chút kí ức gì về quá khứ đau buồn trước đây, chẳng phải như thế sẽ tốt hơn cho Sunny sao?
Nếu không như thế, liệu Sunny có được vui vẻ và luôn tươi cười như lúc này không….
Tận dụng 15p giải lao, Tibur a ngoài hành lang hút thuốc. Nhìn những làn khói thuốc trắng xóa, bay lên và tan vào ko khí, tưởng chừng như tình yêu của Tibu cũng thế.
“ Ừ, đã tan rồi…”
Dù biết như thế sẽ tốt hơn cho Sunny nhưng sao Tibu vẫn thấy long mình khó chịu nhiều lắm….
Tiếng nói quen thuộc cũa Sunny lại nhẹ nhàng cất lên, cơn gió nhẹ đưa nó đến với thính giác của Tibu.
_ Mình xuống căn tin ăn gì nhé….
Nụ cười đó, như ánh nắng ấm áp và kì diệu của mặt trời. Tưởng chừng như có thể đến khắp mọi cái ngóc ngách u tối trên thế giới này, sưởi ấm và đem lại sức sống cho nơi đó… Kể cả trái tim Tibu… Trái tim của kẻ si tình, rong ruổi khắp nơi để tiếm kếm thứ gọi là tình yêu thuộc về mình. Nhưng dường như sự thật phũ phàng đang đập tan nát cái hy vọng của chàng thanh niên trẻ tuổi đó.
Quay đầu lại nhìn Sunny, không khó để Tibu có thể nhận thấy Sunny đang cười tươi và trò chuyện với một chàng trai khác. Cũng cao to, đẹp trai, cũng phong độ và nhìn khá hút hồn đấy… Dường như đó là nơi bây giờ nụ cười đó luôn hướng về, ánh nắng đó bây giờ cũng chỉ hướng về một phía khác…
“ Phải làm gì lúc này đây, Tibu ? “
Tự hỏi long mình, nuốt ngược nước mắt vào trong tim. Dường như hạnh phúc chẳng bao giờ là trọn vẹn. Tibu cảm thấy mọi chuyện bây giờ là quá vô nghĩa. Có lẽ Tibu sẽ ko phá hoại hạnh phúc hiện giờ của Sunny, Tibu cũng không muốn nụ cười đó sẽ phải ngừng lại. Chỉ là mọi chuyện cay đắng quá ….
Hình như trong tình yêu, không có chổ cho thứ gọi là long ích kỷ.
Khẽ thở dài, Tibu lê từng bước chân nặng nề đi vào trong lớp học. Nằm dài xuống bàn, không nói một lời nào… Chưng bao giờ Tibu cảm thấy muốn biến mất như lúc này, cảm giác khi biết mình là một người thừa thật ko mấy dễ chịu nếu ko muốn nói là tồi tệ.
Tik tak… Từng giây trôi qua là từng giây nặng nề và đầy cảm xúc với Tibu.
Cái hình ảnh hai người luôn quấn quýt bên nhau trong mỗi giờ học bây giờ vẫn thế. Chỉ có điều ngồi bên cạnh Sunny ko phải là Tibu nữa… Không còn là Tibu nữa!!!….
Đang lẩn quẩn với những suy nghĩ trong đầu, trái tim thì đang bị giằng xé bởi những cảm xúc, Tibu chợt trở về với hiện tại khi tiếng cô giáo bộ môn vang lên.
_ Hôm nay thời tiết oi bức, lớp học mệt mỏi rồi. Có bạn nào muốn biểu diễn tiết mục văn nghệ nào để giải tỏa cái ko khí ở đây không.
Cả lớp xôn xao hẳn lên, người này đùn đẩy người kia. Thế rồi im lặng hẳn khi một cánh tay dưới lớp cất lên.
_ À, bạn là sinh viên mới phải không? Tốt lắm, mời bạn lên.
Tiếng reo hò của cả lớp cất lên, cũng là lúc Tibu đứng dậy và bước chân về phía bục giảng.
“ Ngày đầu tiên, em còn nhớ ko Sunny? Ngày đó em cất tiếng hát khiến cả trái tim anh thổn thức và đập loạn nhịp.
Còn ngày hôm nay, anh cất tiếng hát vì đó là tiếng khóc từ trái tim anh…”
_ Chào các bạn, mình tên Tibu, là sinh viên và là thành viên mới của lớp. Mình có tểh mượn bạn nào một cây đàn được không ạ?
Cả lớp ồ lên, rồi cũng có người mang đàn lên cho Tibu mượn. Không gian lớp học trở nên yên tĩnh tuyệt đối, không một tiếng động để đón nhận từng nốt nhạc lúc trầm lúc bổng từ đôi tay to lớn và thô ráp của Tibu, và như để đón nhận giai điệu buồn đến tuyệt đối, hòa quyện với tâm trí và cảm xúc của người tạo ra nó. Ánh mắt Tibu chợt nhìn về phía Sunny…
You have broken me all the way down, down upon my knees.
And you hane broken me all the way down
You’ll be the last, You’ll see
Some fight you gave,
Anh I pushed you away….
And in the morning, when you turn in
I’ll be far to see…..
….
Khi bài hát kết thúc, vẫn không một tiếng động. Có lẽ bài hát chứa đựng quá nhiều tâm trạng và quá chân thực. Mọi người như chết lặng đi, họ bị trôi tuột theo cái cảm xúc mà tibu đã tạo ra. Bi thảm và quá não nề, một trái tim tan vỡ và như ko bao giờ có thể lành lại.
Phải đến khi Tibu đứng dậy, cái ko khí im lặng vỡ òa bởi những tràng phào tay và tiếng láo của mọi người….
Tibu đi về phía cô giáo rồi nói nhỏ:
_ Em xin lỗi cô……