Ngày mai là ngày cuối cùng em rời xa nơi nay, rời xa cái đất Đà Lạt yêu dấu, khắc sâu biết bao nhiêu kỷ niệm giữa em và anh, em thấy nhớ anh vô cùng tibu à. Không hiểu tại sao giờ này, em lại thấy nhói đau trong lòng ngực mình, có phải vì em sắp rời xa anh không… hay là vì cái cách anh lạnh lùng trong những ngày cuối cùng em còn ở đây.
Em sắp đi thật rồi, em không nỡ tibu à… Đêm này thật lạnh, nhưng trăng sáng quá, còn anh… anh đang làm gì, có nghĩ về em như em luôn nghĩ về anh không…
Rồi cái ngày em không bao giờ mong đợi cũng đến, cái ngày cuối cùng em được đứng trên lớp học. Nơi mà em và anh cùng nhau kết thúc những buổi học, nơi mà mỗi khi em nhìn xuống cuối lớp thì thấy anh đang nhìn em trìu mến và đầy yêu thương, nơi mà anh khiến em phải rơi lệ vì hạnh phúc.
Điều đó không thật đẹp sao hả anh? Bên nhau những lúc trời mưa, em nhớ cái khoảnh khắc khi anh nhìn em, trìu mến và ấm áp vô cùng, anh im lặng và không nói gì chỉ nhìn em mãi thôi, nhưng… em cảm nhận được cái tình cảm không bờ bến mà anh dành cho em. Vậy mà.. vậy mà cái ngày cuối em ở trên lớp, sao anh không đến? Nước mắt em cứ tự tuôn ra mãi không ngừng, em không nỡ xa anh.
Hình như em nuối tiếc quãng thời gian đã trôi qua, đôi mắt em cứ hướng về phía cánh cửa, nơi mà anh sẽ bước qua. Nhưng dường như sự hy vọng đó cũng như những giọt nước mắt của em, rơi xuống nơi em đang đứng và tan ra như không bao giờ tồn tại. Và anh đã không đến… anh có nghe thấy không, nghe thấy tiếng từng mảnh vỡ từ trái tim em đang rơi xuống…
Mình sẽ lại được gặp nhau chứ, tibu?
Chap 27 : Gặp lại Sunny
Sau cái đêm cắm trại, Phương muốn tibu phải làm bạn trai của mình, đâu đó phảng phất mùi thuốc ở đây, thật ra đó có lẽ là một cái bẫy định sẵn của Phương, nhưng Phương đâu biết rằng Phương mới chính là con mồi trong cái bẫy mà tibu tạo ra.
– Tibu, sao Phương rủ hoài mà tibu không chịu đi chơi với Phương?
– Ừ tại tibu không rảnh thôi, với lại mệt trong người nên không muốn đi đâu hết
– Tibu mệt gì trong người? Đã khám bệnh chưa? Rồi ai lo ăn uống cho tibu? Tí nữa học xong tibu tự đi xe về được không?
– Tibu tự về được mà, à mà tí nữa học xong để tibu chở Phương về nhà
– Thật hả tibu, ok nè
Đà Lạt đêm nay thật lạnh, khiến con người ta thật buồn. Đôi khi là cảm giác lạc lõng và mất phương hướng. Màn đêm đôi khi thật đẹp và huyền ảo, nhưng cũng thật đáng sợ. Một ngày nào đó, khi nhìn về phía trước, khi mà chính bản thân chúng ta cũng chẳng thể xác định được mình cần gì và phải làm gì điều đó thật không dễ chịu chút nào.
Ai đó hỏi bạn sống vì điều gì, bạn sẽ trả lời như thế nào?
Một câu hỏi mà có lẽ trong lòng tibu vẫn chưa có lời giải đáp…
Rồi tibu nhìn thấy bóng dáng của mấy đứa trong lớp thấp thoáng phía xa, tibu liền lên tiếng:
– Ôm tibu đi
– Hả? tibu nói gì? Phương bất ngờ hỏi
– Ôm tibu đi!!! Tibu hơi nặng giọng với Phương
Rồi cứ thế hai đứa đi trên một đoạn đường mà không ai nói tiếng nào. Qua khu đường sinh viên thì tibu mới mở miệng:
– Bỏ tay ra đi Phương, đừng ôm tibu nữa
– Sao vậy tibu ? Tibu không thích sao
Tibu im lặng, rồi xe cũng đến nhà Phương. Phương xuống xe nhìn tibu, nhưng tibu cũng chẳng thèm để ý. Rồi bỗng có một thằng nhóc ( theo tibu biết thì có lẽ là con chủ nhà trọ của Phương ) lên tiếng:
– Thằng kia, vô đây làm gì mày?
Tibu thấy buồn cười vô cùng, nó chỉ là một thằng nhóc 9x không hơn không kém. Mà xã hội bây giờ loạn quá, mấy thằng nhóc không coi ai ra gì, cứ thích thể hiện với mọi người trong khi bản thân mình không có gì tài giỏi. Nhưng tibu cũng chẳng nói gì, mà vẫn cứ im lặng bỏ mặc thằng nhóc đó nói gì thì nói. Rồi tibu quay sang nói Phương:
– Thắng lớp mình thích Phương thật lòng đó, Phương thấy sao?
– Thằng Thắng hả? Nhìn nó mất cảm tình lắm, Phương ghét nó từ đầu đến chân
– Ghét nó vì nó xấu mà còn dám thích Phương hả, nếu không thích người ta cũng không cần phải coi thường người ta đâu Phương à. Thôi Phương ngủ ngon nha, tibu về
-Tibu ngủ ngon nha, tối buồn thì nhắn tin cho Phương
Rồi tibu quay đầu xe, không quên lườm thằng nhóc lúc nãy một cái. Chỉ có điều buồn cười là thằng đó lại nổi máu côn đồ và chửi tibu:
– Mày mà dừng xe tao đập chết m mày.
Tibu vẫn cứ im lặng chạy xe, không hiểu từ lúc nào tính tình tibu trở nên trầm và biết kiềm chế rất nhiều, chẳng biết có phải do sunny hay không nhưng tibu bây giờ tốt hơn tibu ngày xưa. Có lẽ thế…
Buổi sáng hôm đó đi học, không hiểu có chuyện gì sẽ xảy ra mà trong lòng tibu cứ thấy bồn chồn và khó chịu đến kinh khủng. Hay là nó như một điều gì đó giống như là điềm báo trước?
Tibu vẫn cùng Nhân ngồi trên căn tin như mọi ngày, điếu thuốc và ly cafe không còn ngon như mỗi ngày. Tibu vẫn thấy trong lòng như hàng ngàn con kiến đốt.
– Nhân, hay về lớp sớm đi mày. Tao thấy hình như sắp có chuyện gì xảy ra, tao khó chịu lắm
– Ừ tùy mày, dậy thì về lớp.
Hai đứa đang tính về thì Phương từ bàn khác chạy sang, nói với Nhân:
– Từ từ rồi về lớp Nhân, hôm nay Phương đãi Nhân ăn kem, ngồi chơi với tụi Phương xíu nữa đi
– Sao tibu? Nhân hỏi tibu
– Thôi Nhân không hiểu sao tao muốn về lớp lắm !!!
Mặc dù vậy nhưng không hiểu tại sao nhỏ Phương giống như muốn níu kéo hai thằng ngồi lại căn tin vậy, tibu thấy trong ánh mắt Phương có điều gì đó rất lạ. cuối cùng thì tibu cũng phải ngồi lại vì Nhân chưa chịu về lớp.
Được khoảng nửa tiếng thì cả đám trở về lớp, tibu về lại chỗ ngồi của mình. Ngay lúc đó Vinh chạy qua chỗ của tibu và nói:
– Nãy giờ có gặp ai không tibu?
– Điên hả mày, tự nhiên gặp ai. Tibu nói
– Mày không gặp sunny hả, nó mới về cổng sau được 5 phút đó
– Dm, mấy cái này không đùa nha mày
– Dcm, tao mà láo xe cán chết
Tibu như chết lặng… thình thịch…thình thịch… tibu nghe rõ từng nhịp đập của trái tim mình, từng hơi thở trở nên khó khăn hơn rất nhiều, thậm chí là không thở được. Chắp nối lại tất cả tibu hiểu rằng chính con Phương biết chuyện này và cố gắng kéo dài thời gian để tibu không gặp sunny.
Rầm.. tibu đập tay lên bàn và nói to:
– ĐMmmm Sao mọi người ai cũng biết mà không nói tibu lấy một tiếng hả ??????
Rồi tibu lao thật nhanh về phía cổng sau… đủ nhanh để chưa đầy 5 phút nữa, tibu có thể gặp sunny… có thể gặp người mà tibu nguyện đánh đổi tất cả chỉ để nhìn thấy nụ cười đó, ánh mắt đó, dáng đi đó…. để có thể gặp lại người con gái đó, thiên thần trong lòng tibu…