Hồi Ức Của Một Linh Hồn

Chương 16



Chap 16 : Chiếc nhẫn và sợ dây chuyền…

Chiếc nhẫn tibu có phần nào đã bạc màu , có lẽ vì dầm mưa dãi nắng và phơi sương quá lâu rồi. Có nhiều chuyện đã xảy ra, mọi thứ có thể phai dần theo năm tháng, nhưng có một thứ không bao giờ bị mất đi và sứt mẻ, dù chỉ là một chút xíu. Đó là tình yêu tibu dành cho sunny.

Dạo này sunny không còn đeo nhẫn của tibu tặng như hồi xưa nữa, thay vào đó là một chiếc nhẫn vàng. Vàng chói lóa và toát lên một vẻ cao sang, hơn hẳn cái nhẫn bạc tầm thường và rẻ tiền của tibu.

– Sao em không đeo nhẫn của anh nữa? Dạo này anh ít thấy em đeo nó quá à. Nhẫn vàng này ai tặng em vậy? Tibu hỏi sunny

– Hì hì đâu có ai tặng đâu anh, em để dành tiền mua nè, lâu lâu thay đổi nhẫn nhìn cho nó lạ

Tibu sợ có lẽ nào tình yêu sunny dành cho tibu đã thay đổi, mà cuộc đời này chẳng ai biết trước được điều gì. Con gái ai chẳng mơ ước một cuộc sống đầy đủ và không vất vả.

Một túp lều tranh hai trái tim vàng, chỉ khiến người ta bật cười, thời buổi này chỉ có thú mới sống như thế. Ừ ta chỉ cưỡi dream cùi, thuốc thì War hourse 5k một gói. Điện thoại thì cứ Nokia 1xxx tò tí te. Haizzz sao để giữ được người yêu với cái mã mồng tơi

Dạo này sunny gầy lằm, thật sự là rất gầy. Tibu lo lắng cho sunny rất là nhiều, nhìn sunny như thế, tibu xót lắm như là một vết thương vừa mới đứt bị xát muối vào vậy. Thỉnh thoáng tibu lại mua cho sunny nho khô, ừ..là vì sunny rất thích ăn.Đó là những gì tibu có thể làm được để thể hiện sự quan tâm của mình.

Tibu thấy buồn lắm, vì chẳng thể ở bên cạnh sunny cả ngày để chăm sóc cho cô ấy, tin nhắn cho tibu từ sunny dạo này cũng dần ít đi..gặp sunny cũng không còn nhiều được như trước nữa.

Mỗi ngày trôi qua thật nặng nề và khó khăn với tibu biết bao nhiêu. Phải làm sao đây khi mà khoảng cách đó từ lúc nào lại xuất hiện và dần nới rộng ra.

Một lần đi ngang qua tiệm trang sức, đập vào mắt tibu là một sợ dây chuyền vàng với mặt ngôi sao rất sáng. Trong đầu tibu chợt nghĩ, ngôi sao đó thật sáng như là sunny vậy. Nếu mình có thể mua nó để tặng cho sunny thì hay biết mấy… 4 năm trước, 1750k không phải là một số tiền nhỏ đối với sinh viên

Và rồi tibu chợt lóe lên một ý tưởng, mình phải đi làm thêm để mua nó tặng cho sunny mới được. Nhưng làm gì bây giờ, khi mà mình chẳng có trình độ gì cả, nếu đi bưng cả phê thì lương bèo qua ( thời đó 300k/ tháng), và rồi nhớ tới một người quen.

Tibu đi thẳng một mạch lên chợ Đà Lạt, lên lầu ba. Dõng dạc và mạnh mẽ bước vào thẳng phòng nhân sự của tranh thêu tay XQ (XQ Silk Hand Embroidery là một thương hiệu tranh thêu nổi tiếng nhất Việt Nam, đã xuất hiện ở nhiều nơi trên thế giới đặc biệt là ở Châu Âu)

– Dạ chỉ cho em hỏi ở đây còn tuyển người mẫu không ạ ? Bằng đôi mắt cương trực và đầy tự tin, tibu hỏi chị giám đốc nhân sự

Sau đó chị hỏi nhiều điều về tibu, tuổi tác trình độ học vấn, nơi ở và lý do xin vào làm người mẫu ở đây. Rồi tibu cũng nhận được việc với lương khởi đầu là 1tr7. Chị đó nhìn tibu và cười, tibu thấy lạ lắm không phải là một nụ cười chào hỏi? Đến sau này tibu mới hiểu được, nụ cười đó có một chút châm biếm và mỉa mai. Mỉa mai cái công việc người mẫu

Ngày đầu tiên đi làm, ai cũng mặc vest chỉnh tề. Chỉ tibu mặc quần tây áo sơ mi vàng và thắt caravat nhìn bựa không chịu nổi, tibu thấy mình cùi bắp. Một chị là quản lý nơi tibu làm đến nói chuyện với tibu, phổ biến cho tibu biết nội quy và công việc của mình.

Nói sơ qua một chút về công ty XQ.

(X-Q sử quán là tên viết tắt tên của hai nghệ nhân Võ Văn Quân vàHoàng Lệ Xuân nhằm duy trì và phát triển nghề tranh thuê tay truyền thống. Nghệ nhân Võ Văn Quân đã cùng chị Xuân vạch hướng đi mới cho ngành nghề, kết hợp giữa nghệ thuật thêu và tính nghệ thuật của hội họa tạo sắc màu mới cho tranh thêu Việt Nam.

XQ đến nay đã có hơn 3.000 thợ thêu, trong đó có hơn 2.000 nghệ nhân và 6 công ty trực thuộc trong và ngoài nước

Chị Hoàng Lệ Xuân là cháu 4 đời của một nghệ nhân thêu trước đây của cung đình Huế. Điều đáng ngưỡng mộ là thời gian đầu thành lập công ty, chỉ có hai người mà thôi. Chị Xuân thì thêu tranh, anh Quân thì đạp xe đạp đi bán tranh. Vậy mà từ hai bàn tay trắng đã tạo dựng nên cơ nghiệp như ngày nay)

+++ Bonus hình XQ

By tini1911 at 2012-03-15

By tini1911 at 2012-03-15

By tini1911 at 2012-03-15

By tini1911 at 2012-03-15

Sau khi phổ biến nội quy và công việc. Thì tibu bắt đầu làm việc, công việc của tibu chỉ là lượn tới lượn lui trong công ty, chỉ việc đi ra rồi đi vô, nói chuyện với khách.

Ngắm gái tán phét chán rồi thì đi ra ngoài uống café, uống đã rồi thì vô lại rồi đi tới và đi lui. Mệt thì kiếm chỗ nào bí ẩn ngủ. Xong thì kết thúc một ngày. Một công việc hết sức nhẹ nhàng và có đôi chút nhàm chán.

Đến ngày thứ hai, mượn được bộ đồ vest của ông già, ráng diện vào cho nhìn cho bằng người ta. Hài thôi rồi, lên tới công ty thì các chị xinh tươi ( Nữ nhân viên trong công ty ai cũng mặc áo dài, nhìn múp thôi rồi. Ngoại trừ nghệ nhân thêu các nhân viên khác tuyển đều có ngoại hình ) mới cười và nói

– Em mượn đồ của ai vậy, nhìn rộng thùng thình mắc cười quá đi

Tibu thở dài, ước gì có phép độn thổ. Đồ tui mượn ông già tui, lấy gì mà không rộng. Quê không chịu nổi, đành nuốt nước miếng cắn răng chịu đựng, ngậm bồ hòn ráng lê lết cho hết ngày.

Tối hôm đó về nhà, năn nỉ vị cha già vĩ đại của dân tộc cho tiền mua một bộ đồ. Nhưng thú thật nhà cũng chẳng khá giả, nên tibu quyết định xin 350k để mua một bộ vest cũ. Chài! Trong lòng vui sướng biết bao, cầm bộ vest trong tay hai mắt long lanh và mừng rỡ như mới trúng vé số. Đầu tibu tự nhủ, phải có đầu tư mới gặt hái được thành quả tốt chứ.

Khỏi phải nói, sáng hôm sau đi làm thì nhìn tibu thôi rồi, đẹp lung linh trong bột vest màu đen, cũ thôi nhưng đẳng cấp hơn hẳn. Đến tới công ty, mấy em ai cũng tấm tắc khen, nào là tibu mặc vest nhìn đẹp quá, nào là nhìn trưởng thành và menly quá. Haizzz mấy đôi mắt đó còn xa lạ gì, không thể nhầm lẫn vào đâu được, mấy đôi mắt cáo thành tinh đến thời kì sinh sản.

Các chị trong công ty ai cũng thương tibu vì tibu ngoan lại nghe lời mấy chị, hơn nữa thấy hoàn cảnh tibu cũng tội, ba mẹ mỗi người một nơi, tibu lại đi làm thêm để kiếm tiền ( nhưng mấy ai biết là kiếm tiền để mua đồ tặng người yêu chứ ).

Trong công ty có một phòng riêng để pha trà và trữ các loại mứt mời khách, vì được mọi người quan tâm nên tibu sướng lắm, suốt ngày trong đó uống trà và ăn mứt. Hôm đó đang nằm dài uống trà, mắt thì lim lim nhớ tới sunny như đang phê thuốc.. tự nhiên mở mắt ra, tibu thấy Linh ( không nhớ hết tên được ) đang đứng như trời trồng ngay trước mặt tibu.

Phụttttttttttttt. Bao nhiêu trà và mứt trong miệng phun hết ra. Đậu phộng nước cốt dừa, tính hù tibu tới chết hay sao đột nhiên đứng đây im ru không nói gì còn nhìn tibu chằm chằm nữa chứ.

Dcm, cứ như ma hiện hồn (Mà nói một chút về nhỏ đó, nhỏ đó đi làm lúc nào cũng mặc áo dài, mà cái thể loại áo dài cách tân, không có hai các tay áo, chỉ có sai sợi dây vòng lên rồi cột ở cổ. Sexy vãi. Vòng 1 thì nhìn thôi rồi, chỉ có thở ôxy ngợp và choáng.Haizzz)

– Linh làm gì ở đây vậy, làm tibu hết hồn

– Tibu nằm ở đây làm gì sao không ra tiếp khách đi? Méc ông chủ nha

Rồi Linh từ từ áp sát cái mặt vào tibu. Dcm nó muốn mình hôn hay sao á, hay là đang quyến rũ mình. Tibu thầm nghĩ. Vcl, đôi mắt nó tà không chịu nổi, con mẹ này chắc là dâm phụ mới lớn đây. Haizzz chắc lại thể loại chơi xong bỏ thần sầu quỷ khóc, nếu như không vì cái khoản lương thì chắc tibu chửi cho nó một trận quá. Tibu thầm nghĩ và tắc lưỡi. Tibu giật bắn người, ngồi dậy ngay

– Ây da , thật là mắc vệ sinh quá đi. Xin lỗi Linh mình đi vệ xinh xíu đã

Vô phòng vệ sinh, tibu chủi thầm

– M nó, tự nhiên làm mình phun cái đống trong miệng ra, giờ phải vô đó dọn. Grừ….

Hôm đó chẳng biết là cái ngày quái gì, bao nhiêu chuyện cười chảy nước mắt xảy ra. Tối hôm đó, đói bụng mò đi ra ngoài mua bánh mì ăn. Đi bộ trên đường Nguyễn Chí Thanh.

Tibu thấy hai đứa, một đứa nam khoảng 24, 25 gì đó đang chơi với con nữ khoảng 19,20( Sau này tibu mới biết thằng đó là Liêm bêđê, luôn tự nhận mình là Lý Mạc Sầu, khùng cũng có tiếng ở Đà Lạt) . Tranh giành nhau cuốn sách ngay ngoài đường. Nhìn thằng đó điên không chịu nổi, tibu thấy thương nó vì có lẽ thần kinh nó có vấn đề, thấy cũng tội.

Ông trời sinh người bình thường ra tại sao còn tạo ra những người như thế này, tồn tại trong xã hội thật tội nghiệp cho họ. Tới gần đó thì thằng đó nhìn tibu và la lên

– Anh ơi, chị này lấy sách của em

Tiến đến gần sát nó thì…. Dcm nó, nhanh như cắt nó thò tay bóp tờ rym tibu rồi kêu

– Anh đẹp trai quá à

Bà m nó chứ, tibu chỉ muốn vỗ cho nói mấy bạt tai nhưng lại thôi, bỏ qua và đi mua bánh mì. Một phần vì cái bụng đói, một phần vì không biết từ lúc nào tính tình tibu thay đổi hẳn, trầm hơn biết kìm chế và nhịn nhục hơn, có lẽ vì sunny, sunny đã thổi vào tibu một luồng sinh khí mới, biến đổi tibu thành một con người khác, tốt hơn rất nhiều…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.