Dịch: Thần Hi
Lục Dương cởi áo ra như mọi ngày, hai tay hắn đang luyện chiêu mà thầy Đàng Hổ dạy cho hắn lúc trước – là chính quyền (đấm thẳng) và câu quyền (đấm móc).
Hắn vừa luyện quyền vừa chờ Tào Tuyết, nhưng mà chưa đợi được nàng đến thì đã có hai người một nam một nữ đi vào.
Nam thì Lục Dương có chút ấn tượng, đã từng gặp hắn vào buổi chiêu sinh CLB võ thuật, hắn rất cao, ít nhất là 1m8, cao hơn Lục Dương hẳn nửa cái đầu.
Lục Dương còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp hắn ta, chính là lúc thầy Đằng Hồ giới thiệu Lục Dương với các thành viên khác trong CLB võ thuật, thầy muốn những… học viên mới gọi hắn là sư huynh, phần lớn đều đã gọi, nhưng vẫn còn một số kẻ tự cho mình là giỏi bĩu môi xem thường, không thèm gọi.
Lục Dương còn nhớ rõ, tên này chính là một trong những người đã dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn.
Lục Dương không phải là người khoan dung, nên hắn vẫn nhớ rất rõ những người đó.
Tuy nhiên, hắn cũng không phải là người thích gây sự, mặc dù trong lòng Lục Dương vẫn còn khó chịu nhưng khi gặp lại, hắn vẫn không nói gì, vẫn đứng luyện quyền tại chỗ.
Đi cùng tên đó là một cô gái cao, hơi gầy, khuôn mặt nàng xinh đẹp, xứng đáng với câu, người đẹp chân dài.
Tóc nàng buộc kiểu đuôi ngựa đơn giản sau đầu, kiến cho Lục Dương phải nhìn kĩ lại là vì trên người nàng mặc môtj bộ quần áo luyện võ của Xã đoàn Taekwondo, trên lưng nàng còn thắt thêm một đai lưng màu xanh.
Đối với Taekwondo thì Lục Dương cũng không hiểu lắm, hắn chỉ biết trong Taekwondo thì có rất nhiều động tác võ thuật đẹp mắt, chủ yếu dùng chân, ít dùng quyền, hình như trong Taekwondo thì đai đen là cao thủ.
Còn về đai xanh?
Thật xin lỗi vì Lục Dương không có nhiều kiến thức về việc này, hắn không biết nó mang ý nghĩa như thế nào.
Lục Dương còn biết xã đoàn Taekwondo ở ngay lầu hai.
Hắn nghe nói phòng tập của xã đoàn rộng hơn chỗ này rất nhiều, các công cụ tập luyện cũng phong phú hơn, nên các sinh viên trong trường rất thích gia nhập vào xã đoàn đó.
– Trương uy! Không phải cậu nói ở đây không có ai đến sao?
Cô gái chân dài vừa bước vào, nhìn thấy Lục Dương đang tập luyện, nàng nhíu mày hỏi nam sinh bên cạnh.
Người gọi Trương Uy kia nhìn thấy hắn cũng nhíu mày lại, tên đó còn kêu lên với Lục Dương.
– Này! Cậu luyện xong chưa? Luyện xong rồi thì đi khỏi đây đi! Đừng làm phiền đến tôi và bạn tôi!
– Hả?
Tên nhóc này vừa vào cửa đã đuổi hắn ra ngoài, hắn nghĩ cái phòng này là nhà hắn chắc, trong lòng Lục Dương càng thêm khó chịu, hắn nhăn mặt dừng lại.
Ngay lập tức, hắn giả vờ nguy hiểm nói.
– Đầu tiên, tôi nhắc cậu một chuyện, tôi vào CLB trước cậu, cậu phải gọi tôi là sư huynh, thứ hai, nếu như cậu muốn tôi rời khỏi đây, cậu phải đánh thắng tôi trước!
Nói xong, Lục Dương xoay người lại nhìn thằng nhóc kia, phòng ngừa hắn dở trò đánh lén.
Đánh trực tiếp thì Lục Dương còn có lòng tin, nhưng nếu tên kia đột nhiên đánh lén thì hắn bị thua là cái chắc, nếu không chắc chắn Lục Dương sẽ đứng yên không nhúc nhích mà giả vờ nguy hiểm tiếp.
– Trời! Vào sớm hơn tôi mấy ngày mà cũng đòi làm sư huynh của tôi sao? Xương cậu đang ngứa phải không? Được! Bây giờ tôi sẽ thư dãn gân cốt cho cậu.
Trước đây Trương Uy cũng từng tập võ, sau khi nghe lời nói đầu mùi nguy hiểm của Lục Dương lền xăn tay áo lên, muốn dạy cho Lục Dương một bài học, khóe miệng cô nàng chân dài cũng nhếch lên, khuôn mặt nàng nhìn Lục Dương một cách khinh thường.
Nhìn thấy phản ứng của cả hai, Lục Dương biết hôm nay xui xẻo rồi, chắc là hắn phải chịu thiệt, tên nhóc này có dáng người cao to như vậy, chắc chắn đã từng luyện võ qua.
Nhưng mà, vừa rồi hắn giả vờ nguy hiểm như vậy, bây giờ không thể lộ ra chút sợ hãi nào.
Dù sao thì Lục Dương cũng từng chết một lần, nhưng mà da mặt hắn vẫn chưa dày đến trình độ đó được.
Hắn chỉ có thể đè xuống cảm giác sợ hãi, nhéo mắt nhìn Trương Uy đang bước về phía mình, bên ngoài nhìn Lục Dương chỉ mới bắt đầu luyện được hai tháng, mà trên thực tế thì đúng vậy, hắn chỉ tập võ được gần hai tháng.
Nhưng có một chuyện mà không ai biết được, đó chính là sức lực mà hắn đánh ra.
Cái này là do kiếp trước khi Lục Dương viết tiểu thuyết, chính là cách chi tiết chém chém giết giết, để viết được những cảnh… chém giết đó, Lục Dương đã phải nghiên cứu các môn võ cổ truyền, không chỉ xem trên sách vở, mà còn xem mấy trăm video võ thuật, có loại đánh nhau, có loại dạy cách luyện.
Cho nên, trên lí thuyết thì Lục Dương cũng là một cao thủ.
Lúc này, hắn đè xuống cảm xúc của mình, híp mắt nhìn Trương Uy đang đi đến, trong mắt Lục Dương thì toàn thân Trương Uy đều có sơ hở, với sự cố gắng luyện tập trong hai tháng nay, hắn có thể chớp lấy cơ hội này, đánh bại Trương Uy không?
Trong đầu Lục Dương không nắm chắc được.
Nhưng hắn tuyệt đối không thể thua được! Ít nhất thì trong lòng Lục Dương nghĩ như vậy.
Lúc hai người muốn giao đấu, bỗng nhiên ngoài hành lang truyền đến những tiếng bước chân dồn dập, có lẽ có rất nhiều người đang nhanh chóng đến đây.
– Tiểu Ngũ! Cậu có chắc là thấy Lam Bình cùng thằng nhóc đó đến đây không?
Giọng nói trầm thấp của một nam sinh vang lên ngoài cửa.
Còn chưa thấy người, đã nghe được thấy tiếng hắn.
Đáp lại là lời một nam sinh khác.
– Đúng vậy! Xã trưởng! Tuyệt đối em không nhìn nhầm!
Sau đó, ba người Lục Dương liền nhìn thấy bảy tám người mặc đồng phục xã đoàn Taekwondo đi vào phòng tập.
Đi đầu là một người cao gầy, khuôn mặt hắn nhìn rất âm hiểm, có lẽ là người cầm đầu đám người này.
Còn có đai đen đeo ngang lưng, những người khác cũng vô thức lấy hắn làm trung tâm, không cần hỏi cũng biết, đây chính là vị “Xã trưởng” trong miệng nam sinh vừa rồi.
Xã trưởng xã đoàn Taekwondo?
Trong lòng Lục Dương nổi lên một cảm giác không tốt.
Xã trưởng xã đoàn Taekwondo hung hăng dẫn một đoàn người đến CLB võ thuật nhỏ này, lại thêm những lời nói hồi nãy nữa, rõ ràng là sắp có chuyện lớn xảy.
Làm sao đây?
Lục Dương chắc chắn mình không phải là đối thủ của những người này rồi.
Cao thủ đai đen Taekwondo không phải là người mới tập võ hai tháng như hắn có thể đánh lại.
Hơn nữa họ còn có bảy, tám người đến, ngoại trừ xã trưởng thì còn có ba người phía sau cũng là đai đen.
Bốn cao thủ đai đen, hai bên là hai đai đỏ, và một đai xanh giống cô nàng chân dài kia.
Những người này đi vào, việc đầu tiên là đảo mắt nhìn khắp phòng tập, khẽ quét ánh mắt qua Lục Dương rồi sau đó dừng lại trên người Trương Uy và cô nàng kia.
– Các cậu muốn làm gì?
Trương Uy mở to mắt trừng những người trước mặt, rồi hắn hỏi xã trưởng kia.
– Làm gì sao?
Xã trưởng xã đoàn Taekwondo liền cười lạnh một tiếng, ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm vào Trương Uy, lạnh lùng nói.
– Một cái phòng tập võ nho nhỏ mới mở mà muốn kéo người chúng tao sao, lá gan lớn đấy! Mày nói tao muốn làm gì?