Dịch: Nguyệt Ngạn
Biên: Thần Hi
Sau khi chia tay Tào Tuyết, đi được một đoạn dài thì bỗng nhiên hắn nhớ ra mình vẫn đang còn giữ sách vở và ly trà của nàng! Trên tay hắn còn luôn hai cuốn sách mà mình viết.
Theo bản năng, Lục Dương quay đầu liếc mắt nhìn ký túc xá nữ phía bên kia, hắn nghĩ thầm: Có lẽ lúc này Tào Tuyết đã đi vào ký túc xá rồi, xem ra ngày mai mới có thể trả lại nhũng đồ vật này cho nàng được.
…
Khi Lục Dương tươi cười cầm sách và ly trà trở về phòng trọ thì cũng đã qua mười hai giờ khuya.
Hai chương bản thảo của ngày hôm nay hắn còn chưa viết được một chữ. Nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn tối nay họ sẽ không làm nữa, vì dù sao ngày mai là thứ bảy, lại không có tiết trên trường học, cho nên mai họ sẽ có nguyên một ngày để bổ sung hai chương còn thiếu.
Nhưng Lục Dương không giống bọn họ, nói đúng hơn là thái độ của Lục Dương đối với chuyện viết tiểu thuyết hoàn toàn khác người.
Trải qua nhiều năm viết tiểu thuyết nên Lục Dương đã dần hình thành một thói quen – trừ phi hắn bệnh vô cùng nghiêm trọng, còn không thì nhất định phải viết hết phần bản thảo của ngày hôm nay thì mới lên giường đi ngủ.
Thói quen này hẵn vẫn luôn giữ cho đến bây giờ.
Sau khi trở về phòng trọ, Lục Dương nhanh chóng đi rửa mặt, thay một bộ đồ mát mẻ, đi dép lê, rót một chén trà đặc, cầm theo hộp thuốc cùng bật lửa rồi đi vào thư phòng và mở máy tính lên, mở một file word rồi bắt đầu đánh chữ.
Công việc của ngày hôm nay, cho dù ngày mai hoàn thành xong sớm cũng là đã muộn.
Thật lâu trước kia, khi Lục Dương nghe được câu nói này thì vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, về sau luôn cố gắng thực hiện nó.
Trước khi bắt đầu đánh chữ, Lục Dương theo thói quen đốt một điếu thuốc và hít một hơi dài, rồi lại dập điếu thuốc vào ngạt tàn, hai mắt híp lại lẳng lặng nhìn màn hình máy tính phía sau làn khói thuốc lá, cả người thả hồn thoe những làn khói, trong đầu hắn đã suy nghĩ xong nội dung chi tiết của hai bản thảo của ngày hôm nay.
Có lẽ bởi vì tâm trạng đêm nay của hắn không tồi nên chỉ mới hút một điếu thuốc mà hắn đã suy nghĩ xong nội dung.
Khi trong miệng hắn ngậm điếu thuốc thứ hai thì hai bàn tay của hắn cũng đã để lên bàn phím máy tính, bắt đầu gõ chữ như đánh nhau.
Dưới ngòi bút hôm nay của Lục Dương, nhân vật chính Trần Phong sẽ gặp được người đầu tiên sống só trong thành phố.
Sau tận thế, tuy 99% dân số trên thế giới bị tử vong, nhưng số người may mắn còn sống sót vẫn tiếp tục sinh tồn. Bọn họ sống ở khắp nơi, có vài người cũng giống như Trần Phong đi khắp nơi một mình.
Trong cái thế giới tận thế, muốn độc lai độc vãng một mình thì chỉ có cách giết chóc để tiếp tục sống sót. Nhưng vẫn có một nhóm người tụ tập ở một chỗ cùng sinh sống, có thể là trong một tòa cao ốc, hoặc trong tầng hầm của một tòa nhà, thậm chí là trong những cống thoát nước rộng rãi, chỉ cần những nơi có thể ẩn nấp thì bọn họ đều sống được.
Lúc trước, nhân vật chính Trần Phong vẫn luôn là một độc hành giả, cho tới bây gờ hắn vẫn chưa từng gặp người nào còn sống sót trong thành phố này. Nhưng đêm nay, Lục Dương sẽ để Trần Phong vì tình cờ cứu sống một tiểu đội đi săn mà được họ dẫn vào nơi bọn họ đang sinh sống.
Nơi bọn họ ẩn náu là phòng bếp của một khách sạn năm sao lúc trước.
Căn phòng bếp này được xây dựng ở bên dưới mắt đất, diện tích rất lớn. Ở trong này có hơn 20 người còn may mắn sống sót.
Nội dung của hai chương bản thảo đêm nay đều đã ở sẵn trong đầu Lục Dương, cho nên tốc độ gõ chữ của hắn vô cùng nhau, hai bàn tay của hắn chỉ việc khiêu vũ qua lại trên bàn phím.
Những ký tự màu đen cứ thế liên tục điền vào chỗ trống trong bản word.
Vì mấy ngày gần đây gần mười hai giờ Lục Dương mới đi ngủ, cho nên lúc này chỉ mới hơn mười hai rưỡi mà tinh thần của hắn đã không yên. Khi Lục Dương viết xong hai chương này thì đã hơn ba giờ 20 phút sáng.
Không phải hắn lười biếng cố ý giảm tốc độ gõ chữ, mà là trạng thái tinh thần của hắn thật sự không được tốt. Cho dù hắn có ý chí kiên cường, cộng thêm hút thuốc và uống trà đặc liên tiếp, nhưng tinh thần vẫn không thể nào tốt như khoảng thời gian trước 12 giờ.
Thỉnh thoảng hắn sẽ lại thẫn thờ một lúc.
Nhưng qua 2 rưỡi sáng, sau khi đại não làm việc căng thẳng thì tinh thần hắn mới trở nên tốt hơn một tí.
Sau khi gõ chữ xong , Lục Dương liền uống một hơi uốn cạn sạch nước trà trong ly. Chỉ trong đêm nay mà hắn đã phải đi đổi nước trà ba lần, thì ra cho dù trà đặc thế nào thì hương vị cũng sẽ phai nhạt đi rất nhiều.
Sau khi uống được một nửa ấm trà, tinh thần Lục Dương mới tỉnh táo được một chút, lúc này liền hắn thừa dịp kiên trì thêm một lúc ngồi đọc lại 2 chương để tìm sửa lỗi.
Tuy Lục Dương học hán ngữ rất khá, rất ít khi viết sai, nhưng lúc đánh máy nhanh nhiều khi sẽ gõ nhầm, lúc đó rõ ràng trong đầu hắn nghĩ 1 từ, nhưng tay lại đánh sai vị trí trên bàn phím mà ra 1 từ khác. Tình huống này không hiếm, cho dù Lục Dương là một người đã đánh máy được nhiều năm, nhưng hầu như chương nào cũng sẽ bị dính lỗi.
Sau khi đọc lại và sửa lỗi xong cả 2 chương, lưu lại file trong máy tính, hai tay của Lục Dương mới được nghỉ ngơi, lúc này hai tay hắn chà thật mặt vào nhau, sau đó lại chà lên mặt mình.
Hắn cảm giác mặt của mình đã tê cứng hết cả rồi!
Sau đó, Lục Dương tắt máy tính, không làm thêm việc nào dư thừa nữa mà mơ mơ màng màng mò vào trong phòng ngủ. Cả người hắn vừa ngã xuống giường thì đã đi vào trong giấc ngủ.
Trước khi trọng sinh, đối với Lục Dương thì ngày và đêm đã bị đảo ngược, tinh thần lúc ban đêm của hắn bao giờ cũng tốt hơn ban ngày.
Nhưng sau khi trọng sinh, Lục Dương đã điều chỉnh lại thời gian làm việc và nghỉ ngơi của mình giống như mọi người. Buổi tối khoảng mười hai giờ đã lên giường đi ngủ, cho nên buổi sáng thức dậy, tinh thần của hắn luôn sảng khoái, đây là một điều mà trước kia hắn không bao giờ có được.
Nếu không phải bản thân làm theo nguyên tắc thì chắc chắn đêm nay hắn không thể thức đến hơn 3 giờ sáng.
…
Vì đêm qua ngủ quá muôn cho nên hôm sau Lục Dương ngủ một mạch đến 12h trưa.
Lúc Lục Dương ngồi dậy từ trên giường, bỗng nhiên hắn lại bật cười.
Hắn không nghĩ tới sau khi mình được trọng sinh sẽ có một ngày ngồi gõ chữ đến nỗi mất ăn mất ngủ. Vì hắn không đánh mất nguyên tắc nhiều năm qua của mình, tuy hôm nay ngủ đến 12h trưa mới tỉnh dậy nhưng trong lòng cũng rất thỏa mãn.
Bản thân hắn lại một lần nữa chiến thắng tính lười biếng của bản thân.
Lục Dương cho rằng đối với một ngươi thành công thì điều đầu tiên là phải chiến thắng được bản thân, nếu ngay cả tính lười biếng của bản thân cũng không thể thắng nổi, thì mai này sao có thể có được thành tựu nào!
Điều này là tất nhiên!
Bởi vì nếu không thắng được bản thân thì sẽ không rèn luyện được tính tự giác. Một người không có tính tự giác thì sao có thể làm tốt công việc của mình được?
Công việc đó ngươi không làm tốt được, vậy thì nhất định sẽ có một người khác làm tốt hơn, kết quả là ngươi kém hơn hắn, vậy thì khả năng thất bại của ngươi sẽ rất cao!
…
Mặt trời ngoài cửa sổ đã lên cao, Lục Dương vừa mới ngủ dậy nên cũng không thể ngủ tiếp được nữa. Hắn đi ra nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân xong, liền đi đến tủ lạnh lấy ra vài miếng thịt cùng rau dưa để ăn bữa trưa. Sau đó hắn liền đi vào thư phòng và mở máy tính lên.
Hôm nay đã ngủ đến giữa trưa cho nên hắn không có cập nhật chương mới cho ‘Mạt Nhật Thế Phổ’.
Sau khi máy tính mở lên, công việc đầu tiên của Lục Dương chính là đăng chương truyện mới lên.
Khi chương mới vừa đăng lên, Lục Dương nhìn xuống chỗ thống kê số người đang đọc cuốn “Tận thế đất hoang” là 109 người, mở sang trang đầu tiên thì đã thấy lượt view của page tăng tới 836, số phiếu tiến cử cũng lên tới 145 phiếu.
Tốc độ tăng view cùng phiếu so với những ngày trước đây còn nhanh hơn. Điều này làm cho Lục Dương cảm thấy vô cùng sung sướng.
“Tốt!”
Cảm giác của một tác giả khi đạt được thành tựu, phần lớn đều đến từ chính độc giả.
Nếu một quyển sách trên mạng không có mấy người đọc thì chính là một đả kích có tính hủy diệt nhất với tác giả.
Đối với một tác giả, độc giả có thể theo dõi và duy trì đến cùng thì đấy chính là động lực cơ bản nhất để hắn tiếp tục. Nếu không có độc giả theo dõi, cho dù hắn có viết hay như thế nào đi nữa, thì trong lòng tác giả cũng chỉ có một cảm giác thất bại.
Một quyển tiểu thuyết đăng lên mạng, mục đích chính là để cho người khác đọc.
Không ai đọc tiểu thuyết, vậy thì tác giả sáng tác còn có ý nghĩa gì? Có điều gì làm động lực cho tác giả viết tiếp đây?
Lục Dương mỉm cười kéo trang web xuống phía dưới, kéo đến chỗ bình luận thì lại thấy thêm vài độc giả mới comment, điều này lại làm cho tâm trạng Lục Dương tốt thêm vài phần.
Những comment này đều là những lời khuyến khích hắn duy trì phong độ…