Năm năm sau.
Lại là giữa hè với ánh mặt trời khô nóng.
Phòng triển lãm trên tầng 8 toà C ở toà nhà D-King, lần này do Tang Noãn – giám đốc bộ phận thiết kế của D-King thiết kế, buổi triển lãm ra mắt bộ sưu tập ‘Phiên bản thứ hai của con nhà người ta’ do vũ công nổi tiếng người Pháp gốc Hoa Thẩm Phong làm đại ngôn đang tiến hành bừng bừng khí thế. Dưới sàn catwalk được trang trí lộng lẫy hoàn mỹ, vô số phóng viên đã sẵn sàng, máy quay, máy ảnh SLR và các micro dài, toàn bộ súng ngắn đều nhắm vào sân khấu trình diễn, chờ đợi thời khắc khai mạc sàn catwalk.
Đúng 2 giờ chiều.
Tất cả các đèn chiếu sáng trong chương trình lần lượt tắt theo từng hàng.
Hệ thống âm thanh xung quanh phát ra tiếng nhạc sôi động và đèn màu trên trần nhà bật sáng từng chiếc một, phản chiếu toàn bộ sàn catwalk dưới hình dạng đôi cánh thiên thần. Màn hình led khổng lồ phía sau sàn catwalk chiếu ra nhiều hình ảnh đồ hoạ của các loại ý thức khác nhau, mặt bàn trơn bóng được phủ đầy đèn chiếu sáng nhiều màu sắc.
Bước theo điệu nhạc, người mẫu đầu tiên lặng lẽ bước ra sân khấu.
Cô ấy đang đeo sợi một dây chuyền, cũng chính là món đồ chính trong bộ sưu tập lần này. Toàn bộ sợi dây chuyền được làm bằng pha lê trắng và bạc xám, tạo thành một khuôn mặt có vẻ đáng thương như đang khóc. Đi thẳng đến vị trí chính của sàn catwalk, cô ấy nhẹ nhàng tạo mấy poss xinh đẹp, sau đó ngón tay hơi lật chỗ mặt dây chuyền, khuôn mặt đang khóc biến thành gương mặt tươi cười hạnh phúc, những viên pha lê màu hồng ở hai bên má khuôn mặt đang cười phản chiếu ánh sáng linh động.
Ánh đèn chớp nháy dưới sân khấu, ánh sáng trắng sáng như con sóng biển cuồn cuộn nối tiếp nhau, phản chiếu toàn bộ sân khấu trở nên sáng rực.
Người mẫu thứ 2 ra sân khấu đeo một chiếc vòng tay làm bằng bạch kim, ở giữa được xếp thành một đoá hoa điêu tàn gồm đá tourmaline đỏ sậm, pha lê đen, đá obsidian,… Đứng yên trước máy quay nửa giây, cô ấy khẽ lật những viên đá quý trong chiếc vòng tay của mình, bông hoa tàn lụi lập tức biến thành bông hoa hướng dương nở rộ rực rỡ.
Người mẫu thứ 3 ra sân khấu đeo đôi bông tai không đối xứng, tóc dài bên trái che khuất tai trái, vành tai phải là chiếc cọ làm bằng bạch kim nguyên chất nhưng bị gãy ở giữa. Đi đến trước sân khấu chính, cô ấy dừng lại một lúc, từ từ vén mái tóc dài bên trái ra, để lộ bảng màu sặc sỡ được mang bên tai phải.
Tiếp theo người thứ 4.
Thứ 5.
Thứ 6.
Đến khi toàn bộ bộ sưu tập được biểu diễn trọn vẹn, tất cả người mẫu từng người từng người đều đứng ở mép sàn catwalk. Ở cuối sàn catwalk, một bóng dáng nhỏ bé mỉm cười đi về phía mọi người. Cô đi thẳng về phía đầu tiên của sân khấu chính, toàn bộ người mẫu xung quanh đều đứng bên cạnh cô, như sao quanh trăng sáng.
“Xin chào mọi người, tôi là Tang Noãn.”
Tiếp nhận micro từ tay người dẫn chương trình, Tang Noãn mỉm cười với khán giả và rất nhiều phóng viên ở dưới sân khấu, cúi người thật sâu, “Cảm ơn mọi người đã tới tham dự buổi ra mắt sản phẩm mới ‘Con nhà người ta’.”
Thấy cô ra sân khấu, bỗng nhiên có một tràng pháo tay mãnh liệt của khán giả.
Vô số phóng viên dưới sân khấu chen chúc nhau xông lên, tất cả micro và máy quay đều hướng về phía cô, câu hỏi lũ lượt kéo đến.
“Xin chào giám đốc Tang, như chúng ta đều biết ngành sản xuất trang sức trong nước đang phổ biến trong hai năm gần đây, kể từ khi D-King ra mắt bộ sưu tập hàng đầu ‘Bloves’ cách đây 4 năm đã không có bộ sưu tập nào khác có thể so sánh với ‘Bloves’. Thiết kế ‘Phiên bản thứ hai con nhà người ta’ của cô lần này có ý định vượt qua ‘Bloves’ không?”
“Giám đốc Tang, phiên bản đầu tiên của ‘Con nhà người ta’ mà cô thiết kế cách đây 5 năm đã đạt giải quán quân nhóm tân binh trong cuộc thi Thiết kế ‘JDE’ lần thứ 17. Xin hỏi bây giờ cô lại ra mắt phiên bản thứ hai, cô có muốn dùng nó cho cuộc thi ‘JDE’ năm nay nữa không? Năm đó doanh số của ‘Con nhà người ta’ chỉ kém ‘Bloves’, vậy lần này, cô có tự tin rằng phiên bản thứ hai có thể vượt qua ‘Bloves’ không?”
“Xin chào giám đốc Tang, nghe nói rất nhiều ngôi sao tuyến một trong làng giải trí đã tranh giành để làm đại ngôn cho bộ sưu tập lần này kể từ khi cô bắt đầu lập hồ sơ. Xin hỏi tại sao cuối cùng cô lại chọn Thẩm Phong, một vũ công Hoa kiều rất không nổi tiếng ở trong nước để làm đại ngôn cho bộ sưu tập lần này?”
“Giám đốc Tang, nghe nói cảm hứng thiết kế bộ sưu tập này của cô đến từ tình yêu của cô với chồng cô, nên lần này cô tái bản bộ sưu tập ‘Con nhà người ta’, có phải cũng có liên quan đến chồng cô không?”
“Giám đốc Tang….”
“Cảm ơn sự quan tâm của mọi người.” Đối mặt hàng loạt câu hỏi, Tang Noãn chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
“Tôi rất cảm ơn, cũng rất may mắn khi hồi đó ‘Con nhà người ta’ có thể giành được quán quân của ‘JDE’, cũng cảm ơn thị trường đã bao dung và yêu thích bộ sưu tập của tôi. Lúc đó khi thiết kế bộ sưu tập, tôi vẫn là người mới, thành phẩm thiết kế ra chẳng hề hoàn thiện, cũng có nhiều tiếc nuối. Những năm gần đây, tôi vẫn luôn có suy nghĩ muốn trau chuốt ‘Con nhà người ta’ càng thêm tinh xảo hoàn mỹ hơn, cho nên hai năm nay, vào hôm nay mới cho ra phiên bản thứ hai của bộ sưu tập, vẫn hy vọng mọi người có thể thích nó.”
“‘Bloves’ là một tác phẩm được tạo ra bởi một người thân vô cùng quan trọng với tôi. Đối với tôi mà nói, nó không chỉ là sự khai sáng và thúc giục mà còn là cột mốc quan trọng. Nó là khung xương của D-King, không thể vượt qua ở trong lòng tôi, cho nên phiên bản thứ hai ‘Con nhà người ta’ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện vượt qua ‘Bloves’. Về phần liệu nó có thể vượt qua số lượng bán ra của phiên bản đầu tiên cách đây 4 năm hay không, còn phải phụ thuộc vào sự thẩm định cuối cùng của thị trường, vẫn xin mọi người chờ đợi.”
“Cuối cùng, tôi vẫn muốn cảm ơn chồng tôi, cảm ơn anh ấy vì tất cả những ý kiến và sự giúp đỡ mà anh ấy đã dành cho tôi trong lúc tôi tạo ra phiên bản thứ hai, cảm ơn anh ấy vì tất cả những gì mà anh ấy đã làm cho tôi, cảm ơn.”
Lúc gần tối, buổi ra mắt sản phẩm mới hoàn toàn kết thúc.
Sau khi cẩn thận cất từng món trang sức vào két sắt phân loại, Tang Noãn cẩn thận đếm đi đếm lại, cuối cùng mới ký tên vào danh sách.
Nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, cô xoay người, mỉm cười với người phía sau.
“Đàn anh Thẩm Phong.” Cô cười nói, “Cảm ơn anh lần này có thể đến giúp em.”
Người đàn ông đứng sau lưng cô với dáng người thẳng tắp, mảnh khảnh, mặc bộ âu phục màu trắng thuần, khuôn mặt ôn hoà tuấn tú, chính là Thẩm Phong đã từng sang Pháp học múa.
Nhìn từng cái két sắt được nhân viên khiêng ra khỏi kho, anh ta cười nhẹ, nói: “Chúc mừng em, Cây Dâu Nhỏ.”
Nick name từ rất lâu rất lâu trước đây lại vang lên khiến cho suy nghĩ của Tang Noãn trong phút chốc có hơi mông lung.
Cô hơi cong khoé mắt, nhẹ nhàng mỉm cười với anh ta.
“Sau này đàn anh định phát triển ở trong nước sao?”
Năm đó Thẩm Phong sang Pháp học múa, những năm gần đây lăn lộn ở kinh đô nghệ thuật Paris, cuối cùng cũng giành được một suất nhỏ trong vũ đoàn nổi tiếng nhất nước Pháp, trở thành một trong số ít vũ công Hoa kiều nổi tiếng ở Pháp. Bây giờ sự nghiệp khiêu vũ của anh ta đang phát triển như mặt trời ban trưa ở Pháp, thậm chí là ở châu Âu. Nhưng vào lúc này, anh ta lại đột nhiên đưa ra quyết định từ bỏ tất cả những hào quang hiện có mà về nước phát triển.
Buổi triển lãm ‘IJ’ năm ngoái ở Pháp, Thẩm Phong tham dự hội trường với tư cách khách mời và gặp lại Tang Noãn cũng đến tham dự triển lãm. Nghe nói năm nay anh ta về nước, sau khi cô suy nghĩ hết lần này đến lần khác liền kiên quyết từ chối tất cả đại ngôn tuyến một mà công ty đã chọn cho “Con nhà người ta”, mời anh ta làm người phát ngôn hình ảnh của bộ sưu tập này.
Thẩm Phong đồng ý.
Mấy hôm nay cô chuẩn bị cho buổi triển lãm, anh ta ở phía sau trợ giúp chạy trước chạy sau, chụp ảnh đại ngôn tuyên truyền, bảo cô đừng lo lắng quá rối ren.
“Đúng vậy.” Thẩm Phong bình tĩnh mỉm cười, nói, “Ở bên ngoài lâu rồi mới cảm thấy trong nhà vẫn tốt hơn. Đúng lúc trở về còn có cơ hội tiếp tục học y khoa.”
Hình như đột nhiên nhớ tới gì đó, anh ta yên lặng nhìn cô một lúc, nhẹ giọng hỏi: “Em thì sao? Nghe nói em và Tư Nguyên đã kết hôn rồi, còn sinh một bé cưng, phải không?”
Nhắc tới Mạc Tư Nguyên.
Hai gò má của Tang Noãn không khỏi ửng đỏ, cúi đầu, có hơi ngại nói: “Vâng, đúng vậy.”
Vẻ mặt Thẩm Phong hơi khựng lại, tầm mắt rủ xuống, thấp giọng nói: “Thật tốt.”
Anh ta nhìn cô, nhìn thấy hai gò má trắng nõn được thoa chút phấn trang điểm của cô, làm nổi lên ngũ quan vô cùng thanh tú xinh đẹp, nhìn dáng vẻ thanh mảnh đi trên đôi giày cao gót, lưng thẳng tắp, cả người đều toát ra vẻ tự tin tràn đầy.
Cây dâu nhỏ sẽ buồn, sẽ cảm thấy tự ti mà liều lĩnh rốt cuộc cũng lớn lên, tươi tốt một cách đáng kinh ngạc.
Ra khỏi toà nhà D-King đúng vào lúc hoàng hôn.
Nắng chiều ánh vàng tuỳ ý chiếu xuống, làn gió nhẹ tựa hoa mùa hạ, không khí trong trẻo làm Tang Noãn không khỏi hít một hơi thật sâu, lá phổi mở rộng.
Vừa mới sóng vai cùng với Thẩm Phong ra khỏi cánh cửa thuỷ tinh, bước chân Tang Noãn hơi dừng lại.
Một nơi cách cánh cửa không xa.
Có một người đang đứng ở đó.
Yên lặng đứng dưới ánh chiều tà, anh mặc bộ quần áo thể thao màu trắng như tuyết, dáng người như cây tùng dửng dưng thẳng tắp, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng chỉ vào khoảnh khắc nhìn thấy Tang Noãn, trên gương mặt hiện ra chút dịu dàng nhàn nhạt.
Tay trái của anh vẫn đang dắt cậu bé mặc quần áo giống anh, tay trái cậu bé dắt chú chó nhỏ màu trắng như tuyết, trước ngực còn vác theo một chiếc cặp sách nhỏ, khoá kéo của cặp sách bị mở ra, lộ ra cái đầu của một chú mèo sữa nhỏ, đúng lúc kêu meo meo tò mò nhìn xung quanh.
Nhìn thấy cô, cậu bé nhanh chóng buông tay người bên cạnh, vui vẻ chạy về phía cô, “Mẹ mẹ ——”
“Dương Dương.” Tang Noãn lập tức mỉm cười, ngồi xổm xuống đón cậu nhóc vào lòng.
Nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc trước trán cậu, Tang Noãn mỉm cười, “Hôm nay Dương Dương có ngoan không, có lấy được hoa hồng nhỏ không?”
“Ngoan ạ!” Cậu bé gật đầu thật mạnh, cười tươi như hoa, “Hôm nay giáo viên nói con học pinyin rất nhanh, nên nhận được hai hoa hồng nhỏ!”
Tang Noãn không nhịn được cười, “Thật lợi hại!”
Nhìn người kia, Mạc Tư Nguyên chậm rãi bước về phía trước.
“Thẩm Phong.”
“Tư Nguyên.”
Thẩm Phong cũng mỉm cười đáp lại anh, vẻ mặt dịu dàng.
Ánh mắt thoáng quan sát mặt anh ta một lát, Mạc Tư Nguyên cười khẽ nói: “Nghe nói cậu về nước, vẫn chưa kịp gặp cậu, hoan nghênh trở về.”
“Cảm ơn.” Khoé môi Thẩm Phong hơi cong lên, tầm mắt nhìn về phía Tang Noãn đang cười nói với con trai bên cạnh, không khỏi mỉm cười, “Tôi cũng muốn chúc mừng cậu, gia đình hạnh phúc, danh lợi song thu, thật sự làm người ta hâm mộ.”
Nhìn theo tầm mắt của anh ta, trong mắt Mạc Tư Nguyên tràn đầy tia ấm áp, cũng nói: “Cảm ơn.”
“Tôi đi đây.” Thu hồi ánh mắt khỏi người Tang Noãn, Thẩm Phong vỗ nhẹ lên bả vai anh, “Hôm khác có cơ hội, chúng ta lại hẹn nhau.”
Nhẹ nhàng xua tay và nói gặp lại với nhau, Thẩm Phong lập tức rời khỏi.
Phía chân trời có ráng chiều ấm áp.
Lẳng lặng nhìn chăm chú vào hai mẹ con ở xa, vẻ mặt Mạc Tư Nguyên dịu dàng, lặng lẽ đi về phía trước.
Dường như nghe thấy tiếng bước chân, Tang Noãn quay người lại nhìn thấy anh, nở một nụ cười với anh, ánh mắt lướt qua nghi hoặc hỏi: “Đàn anh Thẩm Phong đâu?”
“Cậu ta đi rồi.” Mạc Tư Nguyên mỉm cười, nhẹ nhàng mở bàn tay phải về phía cô: “A Noãn, chúng ta về nhà thôi.”
Quảng trường trung tâm vào cuối tuần vô cùng náo nhiệt, bầu không khí ở mọi nơi đều tràn ngập vui vẻ và rộn rã.
Đài phun nước trên quảng trường linh động rực rỡ, bọt nước lành lạnh phun ra trong không khí, nhuộm cho không khí khô nóng một lớp cảm giác mát lạnh.
Quảng trường đông nghịt người, các cặp đôi thong dong tản bộ, chỗ đất trống đã có các cụ già xếp hàng dài chuẩn bị nhảy múa quảng trường, trẻ em vừa mới tan học cười đùa rượt đuổi ở trong quảng trường. Phía Tây quảng trường, màn hình led đứng đang chiếu lại buổi ra mắt sản phẩm mới “Con nhà người ta”, bầu không khí hừng hực.
Lẳng lặng đi bộ trong quảng trường, Mạc Tư Nguyên vẫn luôn giữ im lặng.
Dương Dương đi phía trước hai người, trong lòng ôm chú mèo nhỏ, tay phải dắt chú chó nhỏ, nhảy lên nhảy xuống vào ô vuông gạch đá ở quảng trường. Quay đầu nhìn mình trong màn hình khổng lồ, Tang Noãn không nhịn được khẽ cười, xoay người ôm lấy cánh tay Mạc Tư Nguyên, hỏi: “Anh có xem buổi họp báo của em không?”
“Ừm.” Tay phải lẳng lặng nắm chặt tay cô nhưng câu trả lời của Mạc Tư Nguyên lại vô cùng lạnh nhạt, chỉ nhàn nhạt trả lời một tiếng như vậy.
“Anh làm sao vậy?” Cảm thấy hình như anh có hơi bất thường, Tang Noãn không khỏi nhíu mày.
“Không sao.” Mạc Tư Nguyên mặt không chút thay đổi nói.
Tang Noãn bĩu môi, cũng không xoắn xuýt nữa, chỉ cười tủm tỉm hỏi: “Làm sao làm sao? Anh cảm thấy biểu hiện của em có tốt không? Còn những câu hỏi kia của phóng viên nữa, em trả lời thế nào? Có phải rất oách không?”
“Rất tốt.” Anh buồn bực trả lời.
Dừng lại một chút, hình như nhớ đến gì đó, anh bèn nhíu mày hỏi: “Nhưng anh muốn biết, tại sao câu hỏi thứ 4 phóng viên đưa ra, em lại bỏ qua không trả lời?”
“Câu hỏi thứ 4?”
Tang Noãn giật mình, nhíu mày nhớ lại kỹ càng một lúc lâu mới nổi lên một chút ấn tượng.
——
Xin chào giám đốc Tang, nghe nói rất nhiều ngôi sao tuyến một trong làng giải trí đã tranh giành để làm đại ngôn cho bộ sưu tập lần này kể từ khi cô bắt đầu lập hồ sơ. Xin hỏi tại sao cuối cùng cô lại chọn Thẩm Phong – một vũ công Hoa kiều rất không nổi tiếng ở trong nước để làm đại ngôn cho bộ sưu tập lần này?
Dường như chợt hiểu ra cái gì đó, trên mặt Tang Noãn lập tức nở nụ cười, tinh nghịch nhìn về phía anh, “Há, Mạc Tư Nguyên, hoá ra là anh ghen với đàn anh Thẩm Phong!”
Mạc Tư Nguyên nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó ra vẻ bình tĩnh dời ánh mắt, ho nhẹ hai tiếng, “Anh không có.”
“À ha ha ha! Anh dám nói không phải à?!” Tang Noãn vui cực kỳ, nhìn thẳng vào mặt anh, duỗi tay chọc chọc vào mặt anh, “Anh xem anh kìa, tức giận giống như cô vợ nhỏ hờn giận vậy, mặt cũng đỏ bừng, rõ ràng là đang ghen rồi! Ghen rồi! Ha ha ha ha.”
Văng vẳng bên tai là tiếng cười đùa của cô làm cho Mạc Tư Nguyên đột nhiên buồn bực. Anh hít sâu một hơi, bỗng nhiên ánh mắt hơi chuyển động, liếc mắt nhìn cô một cái, mỉm cười nói: “Tang Noãn, cho dù là ghen, vậy cũng phải là em ghen mới đúng, sao có thể đến phiên anh chứ?”
“Anh nói cái gì?” Tang Noãn khó hiểu.
Anh lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra quẹt mở màn hình, ra vẻ tìm kiếm lịch sử cuộc nói chuyện, khoé mắt hơi liếc cô, nói: “Buổi triển lãm trang sức lần đó, có cô người mẫu kia không cẩn thận đụng vào anh em còn nhớ không? Cô ta nói cuối tuần này muốn mời anh ăn cơm. Còn có lần trước, chúng ta đến nhà họ Trần phát triển đá quý mà chúng ta quen lúc tham gia tiệc rượu kia đó, nghe nói con gái lớn của bọn họ vừa ly hôn, cùng tuổi với anh, mấy ngày trước còn hẹn anh đến nhà họ làm khách. À đúng rồi, còn có lần trước lần trước lần trước nữa.”
“Cái gì?!” ——
Ánh mắt Tang Noãn lập tức nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động trong tay anh vài giây, định giật lấy để kiểm tra, “Cho em xem!”
Nhưng Mạc Tư Nguyên chỉ nhẹ nhàng lẩn tránh, thoải mái né khỏi tay cô.
Buông cô ra, anh bước về phía trước mấy bước lớn, “Không cho em xem.”
“Mạc Tư Nguyên!” Tang Noãn thở hổn hển, nhanh chóng đuổi theo, nhảy nhảy bên trái anh định giành lấy, “Cho em xem! Em xem xem là những tiểu yêu tinh nào! Nhanh lên cho em!”
“Anh không cho em xem, em lại đuổi anh à.”
“Mạc Tư Nguyên, anh nhanh lên cho em! Mạc Tư Nguyên, em tức giận rồi đấy! Em thật sự tức giận rồi! Mạc Tư Nguyên——”
“Nói, ai ghen? Cuối cùng là ai ghen?”
Hai người ầm ĩ đuổi nhau đùa giỡn.
Dương Dương đang dắt chú chó nhỏ nhảy ô vuông mờ mịt ngước mắt lên, ánh mắt bất ngờ sáng ngời, vỗ tay hoan hô, “Woa! Đánh nhau rồi! Ba mẹ lại đánh nhau rồi!”
Cậu bé sung sướng nhảy hồi lâu, cúi đầu vuốt vuốt chú mèo nhỏ trong lòng, lại nhìn chú chó nhỏ bên cạnh, giọng nói giòn tan: “Đi thôi, Mạc Mạc, Tang Tang! Có náo nhiệt chúng ta phải đi qua xem chứ!”
“Gâu gâu! Gâu!”
Chú chó nhỏ vui vẻ nhảy nhảy lên bên chân cậu bé, theo bước chân đứt quãng của cậu bé, nhanh chóng đuổi theo phía trước.
Mặt trời ngả về tây.
Ráng chiều rực rỡ chạy dài khắp bầu trời.
Hoàng hôn vàng óng cả quảng trường trung tâm bị nước suối lành lạnh cắt thành những đốm sáng nho nhỏ. Xung quanh cười nói vui vẻ, Tang Noãn và Mạc Tư Nguyên, chú chó nhỏ và cậu bé đang nhanh chóng đuổi theo.
Ấm áp như bức tranh.
—HOÀN TOÀN VĂN—