Một giọng nữ thoang thoáng như vừa đủ lọt vào tai tôi, nó phát ra từ trong phòng. Tôi nghiêng đầu nhìn vào phòng. Tôi không thể rời mắt hai điều : căn phòng và người phụ nữ bên trong phòng.
Căn phòng đó chứa toàn là sách, trên kệ, trên bàn và rải rác khắp nơi. Những quyển sách mà tôi đã đọc cũng không nhiều đến như vậy đâu. Còn người phụ nữa mà tôi muốn nói đến có một khuôn mặt rất ưu tú, làn da trắng trẻo, tóc búi cao điểm trên búi tóc đó là một chiếc kẹp hình chuồn chuồn xanh tinh sảo, khoác trên người là bộ váy ôm màu tím đỏ rất sang trọng. Chiếc kính sáng lấp lánh dưới những tia nắng gay gắt của bầu trời được tay người đó nhấc lên nhẹ nhàng.
-Vào thôi!
-A! Đau!
Thái Ny vỗ vai tôi, cái vỗ rất mạnh, tôi ôm vai đau đớn, chầm chậm bước vào. Đôi mắt tôi vẫn không thể rời khỏi những quyển sách. Như là thiên đường vậy. Tuyệt vời.
-Hai em ngồi đi!
Người phụ nữ mỉm cười, đẩy gọng kính nhìn tôi. Tôi thì giật mình hoàn hồn sau khi lạc vào xứ sở của những quyển sách.
-Cám ơn cô!
Thái Ny đáp. Tôi và Thái Ny ngồi xuống chiếc sofa bằng nhung mềm mại màu trắng.
-C….cô? Không lẽ đây là…là…
-Là Hiệu trưởng!
Thái Ny nói khi tôi cứ lắp ba lắp bắp, mặt mày cứng đơ.
-Chứ nãy giờ cậu nghĩ đây là ai?
-Hjhj… – Tôi cười trừ cho cái đầu chậm hiểu của mình.
-Cô là Lâm An!
Hiệu trưởng vừa đưa cho tôi một tách cà phê sữa còn nóng,vừa giới thiệu tên cho tôi biết.
-Em hãy thử nó đi!
-Vâng…em cám ơn cô. Em là …..
-Lâm Vi! Cô biết em, không cần giới thiệu đâu.
Hiệu trưởng mỉm cười.
Tôi ngỡ ngang khi cô bảo cô biết tôi.
-Không cần ngạc nhiên vậy đâu, hồ sơ của em ở đây mà!
Vừa nói, cô vừa chỉ tay lên tập hồ sơ dày cộm trên bàn.
Tôi gật đầu, cười cười. Cầm tách cà phê trên tay, tôi lắc nhẹ tách cà phê, mùi thơm thoang thoảng mũi tôi. Tôi uống một ngụm nhỏ, vị béo của sữa thanh thanh đầu lưỡi, chút đăng đắng của cà phê quyện vào làm tôi muốn uống thêm ngụm nữa. Tôi cứ thế, ngụm này rồi tới ngụm kia đến khi tôi nhận ra tách cà phê đẽ hết.
-Hai em thấy sao? – Hiệu trưởng hỏi. Trên tay vẫn cầm ly cà phê còn đầy.
-Ngon lắm ạ!
-Ngon ạ! – Thái Ny đặt ly xuống bàn.
-Vậy thì tốt rồi! Đây là lần đầu cô tự tay làm cà phê. Được khen quả tốt.
-Thật sao ạ??? – Tôi tròn mắt, nhìn tách cà phê không còn giọt nào của tôi.
Cô cười mỉm.
-Cô ơi! Sao trường mình không có ai vậy???
-À!
Cô đặt tách cà phê xuống.
-Cô cứ để lát nữa em giải thích cho cậu ấy ạ!
Thái Ny nói, đôi mắt nhìn tôi.
-Oh! Ok! Nhờ em vậy!
Cô gỡ cặp kinh xuống, tiến đến chiếc bàn làm việc hướng về phía cửa sổ lớn.
Chiếc bàn đơn giản, trông khá củ kĩ có lẽ nó đã được sử dụng từ lâu lắm rồi.