40,
Trời hoàn toàn tối đen, tiếng sấm trận có trận không, thanh âm cũng có chút khó chịu, giống như đốt pháo trong một cái hộp sắt, trời mưa không lớn lắm, các nam sinh lười biếng không mang dù đội mấy tờ giấy báo cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ chạy về ký túc xá.
Đèn đường bốn phía viện bảo tàng của trường đã bị hư vài ngọn, bên trong viện lại không giống như những tòa nhà dạy học khác mở đèn đuốc sáng trưng, trong một đêm mưa thế này liền có vẻ có chút âm trầm đáng sợ, thỉnh thoảng có học sinh từ phụ cận lướt qua, cũng sẽ không cầm lòng nổi mà bước nhanh hơn.
Vô Vi Tử một mình một người ngồi trong phòng bảo vệ trước cổng chính của viện bảo tàng, cũng không bật đèn, trên bàn đặt một chai rượu xái và một chén đậu phộng muối, cứ như vậy có chút tịch mịch mà ở đó tự rót tự uống một mình. Xa xa thỉnh thoảng có tiếng bước chân vang lên, lão nhân sẽ ngẩng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ.
Chín giờ một phút, có người nhẹ nhàng gõ cửa sổ phòng nhỏ.
“Tiền bối, thật xin lỗi, tôi đã tới trễ.” Thần sắc Vũ Văn thoạt nhìn có chút hậm hực, đã tìm lâu như vậy, thủy chung không có tin tức của Huyền Cương và Ôn Nhã, áo sơ mi trên người y đã tìm không ra nửa mảnh vải khô, tóc cũng ướt sũng, thỉnh thoảng nước nhỏ giọt xuống, không biết y đã đi lại trong mưa bao lâu rồi.
“Bên ngoài rất lạnh, trong viện bảo tàng có điều hòa, chúng ta nên vào đó nói chuyện đi.” Vô Vi Tử cũng không trách Vũ Văn tới trễ, cầm chai rượu trên bàn lên, đứng dậy đẩy cửa phòng nhỏ.
Đi vào viện bảo tàng, Vô Vi Tử mở đèn chiếu sáng một bên phòng, lại chẳng biết từ chỗ nào lôi ra một cái áo khoác vải bố cũ màu xám, thuận tay ném cho Vũ Văn, “Muốn thay liền thay, không muốn thì dùng quần áo này lau đầu của ngươi, sàn phòng triển lãm này dính nước sẽ rất trơn.”
Vũ Văn tiếp nhận áo khoác, có chút sửng sốt, đưa một tay đem áo khoác run rẩy mở ra, cư nhiên là một bộ đạo bào cũ! (áo đạo sĩ đó)
“Tiền bối, đây. . . . . .”
“Không sao, đây là quần áo trước kia của ta, mặc dù đã hơn mười năm không mặc, nhưng cách vài tháng đều giặt qua một lần.”
Vũ Văn do dự hồi lâu, vẫn là đem áo ướt sũng trên người cởi xuống, thay vào đạo bào cũ. Vô Vi Tử thân hình cao lớn, chẳng những một đầu không thua Vũ Văn, thân hình cũng so với Vũ Văn cường tráng hơn nhiều, Vũ Văn mặc vào đạo bào của Vô Vi Tử, toàn thân rộng thùng thình, nhấc tay nhấc chân đều cảm thấy ống tay áo mang theo gió.
[
http://2.bp.blogspot.com/-d5JEca3CSt…20/3602_0.jpg]
[
http://2.bp.blogspot.com/-d5JEca3CSt…00/3602_0.jpg]
Cửu lương cân Vô Vi Tử nhìn Vũ Văn từ trên xuống dưới, cười nói: “Vốn dĩ đồng môn Chính Nhất Giáo đều nói ta ngoại hình thô tục, mặc vào đạo bào cũng không giống một người xuất gia, thân đạo bào này tròng vào trên người ngươi, ngược lại thật là có vài phần tiên phong đạo cốt. Nếu đem đầu tóc để dài thêm một ít, buộc lên cửu lương cân (khăn chùm có 9 gờ) , ngươi có thể ra ngoài phóng quẻ hóa duyên, ăn mặc không lo rồi. Ha ha. . . . . .”
“Tiền bối giễu cợt rồi, đáng tiếc tôi thân là người dẫn đường Hoàng Tuyền, làm đều là những việc không thể thấy ánh sáng, con đường tu chân, e rằng cùng tôi vô duyên rồi, haha. . . . . .” Khẩu khí của Vũ Văn thoáng có chút lơ đễnh.
Quang mang trong mắt Vô Vi Tử có chút suy sụp, than vãn: “Ngươi thủy chung không quên được mình từng là người dẫn đường Hoàng Tuyền. . . . . .Nếu vô duyên, cũng được . . . . . .”
Vũ Văn đột nhiên hiểu ra, lão nhân để mình mặc đạo bào vào, kỳ thật là có tâm thử mình có nguyện ý tiếp nhận y bát (áo cà sa và cái bát của thầy tu, vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng … truyền lại cho đời sau) của ông hay không, lần trước mình từng nói qua nguyện ý thế chỗ Vô Vi Tử khán thủ viện bảo tàng này, nhưng Vô Vi Tử không đáp ứng, chẳng lẽ lão nhân cuối cùng đã thay đổi suy nghĩ rồi?
“Tiền bối, nếu người muốn tôi thay người thủ hộ. . . . . .”
“Không cần nữa! Việc này kỳ thật cũng không thích hợp với ngươi, chuyện vô duyên mà cưỡng cầu, cuối cùng cũng vô ích!” Vô Vi Tử chém đinh chặt sắt cắt đứt câu nói đầu của Vũ Văn, “Ta hôm nay gọi ngươi đến, chỉ là để trả lời vấn đề ngươi từng đưa ra.”
“Chẳng lẽ tiền bối muốn nói với tôi trong viện này đến tột cùng cất giấu thứ gì?” Vũ Văn mới vừa rồi còn vì mình trong lúc vô tình khiến lão nhân thất vọng mà tâm sinh áy náy, hiện tại vừa nghe Vô Vi Tử muốn nói chân tướng cho y biết, thoáng cái đã lấy lại tinh thần.
“Ngọn nguồn của sự tình này, có liên quan đến thảm án những năm cuối của Đường triều.” Vô Vi Tử cầm bình rượu lên, ừng ực uống một ngụm rượu xái, cứ như vậy mở ra một hồi chuyện xưa: “Thời đường năm Càn Phù, vị trí chúng ta đang đứng hiện tại, chịu sự quản lý của phường Quân Khí Giám quân địa phương làm việc đương triều, chuyên ti chế tạo binh khí đóng quân ở Thục quận (nay là tỉnh Tứ Xuyên) , tình huống của những món cổ được khai quật ghi chép trong viện mà ngươi nhìn thấy. đại khái có thể đoán được rồi chứ?”
Vũ Văn gật đầu, khối thổ địa dưới chân này đúng là Quân Khí Giám năm đó, y đã sớm đoán được.
“Thục quận của triều Đường, bởi vì nguyên nhân vị trí địa lý, chịu ảnh hưởng của chiến loạn cũng tương đối ít, lúc ấy mức độ phồn thịnh của phố phường, từng khiến Thục có được danh dự tốt đẹp “Dương Nhất Ích Nhị”. Thành thị phát đạt, sức sản xuất của Quân Khí Giám quận Thục hiển nhiên cũng không kém, chẳng những vì quân đội bản địa chế tạo binh khí, đồng thời còn cung ứng quân bị cho quân đội trung ương. Xuất phát từ tầm quan trọng của nơi này, đã chia thành hai phân bộ Giáp Phường Thự và Nỗ Phương Thự, ngoại trừ hơn hai ngàn công tượng dã luyện rèn sắt, mặt khác còn đồn trú năm ngàn binh sĩ.”
Vũ Văn một bên nghiêng tai lắng nghe, một bên khẽ gật đầu. “Dương nhất Ích nhị” theo như lời Vô Vi Tử, chỉ chính là bài danh của thành thị phồn vinh nhất thời kỳ sau của Đường triều Trung Quốc, Giang Nam Dương Châu xếp nhứ nhất, Ích Châu Thục quận chính là xếp thứ hai. Mặc dù trung tâm sầm uất của đô thị hiện đại đã chuyển lệch, nhưng trong đầu Vũ Văn tưởng tượng sự phồn hoa của quận Thục năm đó, vẫn có chút mê mẩn.
“Địa điểm phát sinh thảm án này, chính là trong Quân Khí Giám của Thục quận, về phần thời gian, chính là vào mùa đông năm Càn Phù thứ sáu (879) . Khi đó, đế quốc đại Đường phong vũ phiêu diêu (tình hình không ổn định có nhiều khó khăn) đang chịu trùng kích của quân khởi nghĩa nông dân các nơi.” Nói tới đây, Vô Vi Tử ngừng lại một chút, bình rượu trong tay rung lên, “Thật sự là loạn thế sinh yêu nghiệt, sự kiện tựa hồ là từng bước mở rộng. . . . . .Lúc ban đầu, là chuyện của hai công tượng dã luyện sinh thiết phát điên, khi hai người đang làm việc đột nhiên ẩu đả nhau, trong đó một người đem tên còn lại đẩy mạnh rơi vào hố dã luyện nóng chảy, người rơi vào trong hố lập tức bị thiêu thành tro tàn, cùng hỗn hợp nước thép trong hố lửa đỏ kia hòa cùng một chỗ. Các công tượng còn lại cực kỳ hoảng sợ, nhào đến đè tên sát nhân kia xuống, kỳ quái chính là, người này rõ ràng là một người anh em Sơn Tây, khi bị các công tượng đè xuống cực lực vùng vẫy, lại nói một tràn tiếng kỳ quái ai cũng nghe không hiểu. Các công tượng vội vàng gọi quân sĩ thủ vệ ngoài doanh tiến đến hỗ trợ trói chặt kẻ điên này, nhưng kẻ điên nọ vừa nhìn thấy người mặc quân phục, lập tức hung hăng không thôi, hơn nữa lực trở nên lớn vô cùng, trong miệng hô to gọi nhỏ giẫy khỏi mọi người, đoạt lấy một thanh thiết chùy bên hỏa lò hướng các quan sĩ đang đi vào phân xưởng ném tới, đội binh sĩ nọ gồm năm người, một người đã bị ném chết tại chỗ! Còn lại bốn người phản ứng coi như nhạy bén, không đợi kẻ điên nọ phản công, đã đem hắn loạn đao chém bay trên mặt đất, kẻ điên nọ trước khi chết hấp hối, nói một hơi tiếng quái dị, nhưng có một lão binh lại sửng sốt, nói cho mọi người kẻ điên này nói chính là tiếng Nam Man (dân tộc phía Nam Trung Quốc thời xưa) , nói hắn là thủ hạ thân binh của Phiêu Tín Tù Long , muốn gặp Lý Tự Hiếu tướng quân.”
“Phiêu Tín Tù Long?” Một cái tên nghe thật kỳ quái, Vũ Văn nhất thời ngẩn ra, “Chẳng lẽ là vua của Nam Chiếu quốc lúc ấy chiếm cứ tây nam biên thùy, Phiêu Tín Tù Long kia thụy hiệu (danh hiệu được phong sau khi chết, đây là dịch từ trên baidu, trên wiki nói đây là tên cúng cơm là sai rồi nhé ^^) là Cảnh Trang hoàng đế?”
“Ừ, chính là Phiêu Tín Tù Long này.” Vô Vi Tử gật đầu.
“Người nói thảm án này là phát sinh ở Càn Phù năm thứ sáu, nhưng Phiêu Tín Tù Long kia đã quy thiên vào Càn Phù năm thứ tư (877) rồi mà?” Vũ Văn không cách nào lý giải được.
“Haha. . . . . .Những cố sự này ngươi nhớ kỹ rất rõ ràng nha.” Vô Vi Tử cười nói, “Kỳ quái chính là kỳ quái ở chỗ này, vua Nam Chiếu Phiêu Tín Tù Long lúc tiến hành ồ ạt xâm chiếm Thục, Hàm Thông năm thứ 10 khi Ý Tông hoàng đế đang tại vị, lúc ấy Định Biên tiết độ sứ Lý Sư Vọng vì chọc giận Nam Chiếu cầu công, tự tiện giết chết sứ giả Nam Chiếu Dương Tù Khánh, Phiêu Tín Tù Long dưới cơn nóng giận, dẫn quân tấn công Tây Xuyên, một đường thế như chẻ tre, không thể đánh bại, cứ như vậy đánh thẳng tới dưới thành Thành Đô. Công sự phòng ngự của thành Thành Đô khi đó phi thường yếu ớt, trong thành lại chứa lượng lớn bách tính chạy nạn, lương thực và nước uống đều trở thành vấn đề lớn, đại khái rất nhiều người tưởng rằng, Thành Đô sẽ không giữ được, mà ngay cả quân thủ trong thành Thành Đô cũng bắt đầu len lén cấu kết với quân Nam Chiếu, dự định chờ khi quân Nam Chiếu công thành liền đốt cháy kho thóc phía đông, trong ứng ngoài hợp đem Thành Đô hai tay dâng cho Nam Chiếu, chỉ là về sau này chuyện phản bội cùng địch nhân cấu kết tự dưng bại lộ, thành Thành Đô mới tránh được một kiếp này.”
“Lý Tự Hiếu tướng quân theo như lời từ miệng công tượng phát điên nọ, chính là vị tướng phản bội năm đó cùng Nam Chiếu cấu kết sao? Sau khi sự tình bại lộ, vị Lý Tự Hiếu tướng quân này cũng bị thủ quân trong thành tru diệt. Sau dưới sự hướng dẫn của tiết độ sứ Lô Đam, quân dân thành Thành Đô liên tục tận lực chống cự Nam Chiếu công thành, thẳng đến khi viện quân của triều đình đến, mới đánh bại được đại quân Nam Chiếu, bảo trụ Thành Đô không chịu chiến hỏa quét sạch. . . . . .Nhưng đối với công tượng của Càn Phù năm thứ sáu mà nói, những điều này đã là chuyện xưa 10 năm trước sao? (Hàm Thông năm thứ 10 là vào năm 869, còn Càn Phù năm thứ sáu là vào năm 879) , làm thế nào lại có một tên gia hỏa phát cuồng nói mình là thân binh của Phiêu Tín Tù Long, còn nói muốn gặp Lý Tự Hiếu?” Vũ Văn hơi nhíu mày.
Vô Vi Tử không trả lời vấn đề của Vũ Văn, mà tiếp tục nói: “Hai ngày sau chuyện công tượng phát cuồng, trong Quân Khí Giám lại xảy ra một đại sự, đêm khuya khi người người đều yên tĩnh, đột nhiên có hơn mười công tượng kết thành đội ngũ mà đi, cầm trường đao sắc bén vừa mới chế tạo ra, chui vào doanh địa, trong đó từng có một đội quân sĩ tuần tra ban đêm đụng độ bọn họ, nhưng đám binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh đều bị mười mấy tên nhà quê chỉ biết rèn sắt giết chết! Sau khi đám công tượng này giết người, bắt đầu ở trong quân doanh phóng hỏa khắp nơi, thừa dịp trong doanh trại một mảnh hỗn loạn, lại giết thêm không ít binh lính đang ngủ. May mà thủ quân trong doanh gặp nguy không loạn, nhanh chóng tập hợp binh sĩ phản kích, đám công tượng này mặc dù dị thường dũng mãnh, chung quy chỉ có hơn mười người, còn không mặc giáp, nào địch nổi mấy ngàn binh lính vũ trang đầy đủ trong doanh, sau khi bị bao vây, ra sức chống cự một trận, rồi toàn bộ bị đem đi bêu đầu. Nhưng đám công tượng này trong quá trình chém giết, trong miệng chửi bời đều là giọng địa phương Xuyên Tịch, còn tự xưng là Đường quân “Đột Tương”, khiến bọn binh sĩ vây công bọn họ cũng không kiềm được mà có chút sởn tóc gáy.”
“Đột Tương? Không thể nào. . . . . .Càn Phù năm thứ hai (875) , Đột Tương đất Thục phản loạn, không phải đã bị Cao Biền giết sạch rồi sao?” Vũ Văn không nhịn được mở to hai mắt nhìn, đối với việc này cảm thấy hết sức kinh ngạc.
Cũng khó trách Vũ Văn kinh ngạc như thế, Đột Tương theo như lời Vô Vi Tử, tương đương với đội đột kích của chúng ta hiện tại, là lúc Nam Chiếu vây khốn thành Thành Đô, là dũng sĩ trong quân doanh tiết độ sứ thủ thành Lô Đam dùng tiền bổng lộc cao chiêu mộ từ dân gian. Lúc ấy đại khái tập trung được ba ngàn người, cơ bản đều là dân vốn sống ở đất Thục, thống nhất gọi là “Đột Tương”. Về sau trong trận chiến bảo vệ Thành Đô, Đột Tương anh dũng đánh bại Nam Chiếu đã tạo ra cống hiến trác tuyệt. Năm năm sau, Nam Chiếu lại phái binh đến đây xâm chiếm Tây Xuyên, triều đình liền bổ nhiệm danh tướng Cao Biền từng đánh bại quân Nam Chiếu làm Kiếm Nam Tây Xuyên tiết độ sứ, đóng quân tại Thành Đô, quân Nam Chiếu nghe nói danh tướng Cao Biền đến thủ thành, trong lòng sợ hãi, liền chủ động lui quân. Cao Biền sau khi đến Thành Đô nhậm chức, rất đắc ý, cũng hủy bỏ tiền lương cao của nhóm Đột Tương, còn nói quân sĩ đất Thục từ trước đến nay nhát gan, có thể đánh thắng trận toàn dựa vào khẩn cầu Cửu Thiên Huyền Nữ phù hộ mình. Thục quân Đột Tương tâm sinh bất mãn, cảm thấy nhục nhã bội phần, sau đó liền nổ ra phản loạn, nhóm Đột Tương vọt thẳng vào phủ đệ của Cao Biền, Cao Biền trốn vào trong nhà xí, mới may mắn thoát nạn. Cuối cùng chính là thái giám ra mặt hòa giải, cam đoan khôi phục bổng lộc vốn có của Đột Tương, nhóm Đột Tương mới lui về doanh địa. Cao Biền ghi hận trong lòng, liền âm thầm thu gom tất cả tính danh của Đột Tương, hai tháng sau, Cao Biền suất lĩnh thủ hạ Thiên Bình quân từ trụ sở mang đến, đêm tất cả Đột Tương chặn từng người trong nhà, một nhà già trẻ toàn bộ giết sạch! Trong lúc nhất thời máu chảy thành sông, khóc hô rung trời. . . . . .Về sau, Cao Biền lại hạ lệnh đem mấy cỗ thi thể này dùng xe ngựa kéo dài tới bờ sông, đều thả vào trong nước, trận đồ sát này, Đột Tương ban đầu tham dự phản loạn không có một người chạy thoát. . . . . .
(Cửu Thiên Huyền Nữ là một vị nữ thần trong nững truyền thuyết thần thoại của Trung Quốc từ xưa, về sau được Đạo Giáo tin tưởng trở thành một vị nổi danh trong hàng nữ tiên. Ko phải Nữ Oa đâu nha~ Hình về vị nữ thần này thì đa dạng lắm nên ko bít lựa tấm nào post nữa =.= mọi ng` google để biết thêm nhé ^^~)
“Đúng vậy, chính là bởi vì năm năm trước Đột Tương phản loạn đã được bình định, mà thủ vệ của Quân Khí Giám này vừa vặn chính là Thiên Bình quân năm đó, có không ít người đều tham dự qua trận trấn áp huyết tinh này, năm năm sau đột nhiên nhảy ra mười mấy công tượng ngày thường an phận thủ thường tự xưng Đột Tương, vọt vào doanh địa mang tính trả thù mà giết người, tướng sĩ Thiên Bình quân này làm sao không tâm sinh sợ hãi được đây?” Vô Vi Tử thở dài một hơi. “Đến lúc này, trong Quân Khí Giám bắt đầu nhân tâm hoảng sợ, nhóm công tượng đều không còn lòng dạ nào dã luyện rèn sắt nữa, mọi người đều nghị luận, nói trong Giám có yêu tà tác loạn, không biết lúc nào sẽ có thêm việc lạ phát sinh nữa. Quan viên thống lĩnh Quân Khí Giám Cao Phương cũng hiểu được chuyện này có chỗ kỳ quặc. . . . . .”
“Đợi một chút! Tiền bối, người nói tên vị quan viên kia gọi là gì?” Vũ Văn đột nhiên toàn thân chấn động, mở miệng ngắt lời Vô Vi Tử.
“Ách? Vị Thiếu Giám kia tên là Cao Phương, chính là con trai của Cao Biền.” Vô Vi Tử sửng sốt, chẳng biết vì sao Vũ Văn mẫn cảm như thế.
“Cao Phương. . . . . .Cao Phương. . . . . .Khó trách tra không được ngươi, nguyên lai ngươi là con trai của Cao Biền. . . . . .” Vẻ mặt của Vũ Văn trở nên có chút kích động. “Tiền bối, người nói tiếp đi.”
Vô Vi Tử buồn bực liếc mắt nhìn Vũ Văn, rồi nói tiếp: “Vị Cao thiếu giám này không giống cha gã tin chuyện quỷ thần, nhưng nghĩ sự tình có chút kỳ quặc, có phụ tá kiến nghị mời mấy vị cao nhân Đạo gia đến doanh địa xem xét một chút, có thật sự là bị tà vật gì ám lên hay không, Cao Phương đã từng cùng đệ tử chân truyền của Lôi Đình Hỏa Sư Uông Chân Quân – Chu Chấp Trung đạo trưởng nửa đường gặp mặt một lần, nghĩ người này dường như cùng mấy đạo sĩ tha phương giả thần giả quỷ kia không giống lắm, liền phái người đến mời Chu Chấp Trung đạo trưởng. Chu Chấp Trung lúc ấy đang tu luyện《 Lôi Đình Áo Chỉ 》lưu lại ở Uông Chân Quân, đã luyện được một tầng đầu, sau khi nghe nói sự tình này cũng cảm thấy kỳ quái, bật người mang theo mấy đồ đệ chạy tới đất Thục, nhưng giao thông khi đó không tiện lợi như hiện tại, chờ Chu Chấp Trung ngàn dặm xa xôi chạy tới Quân Khí Giám ở Thục quận, hết thảy đều đã muộn rồi. . . . . . Quân Khí Giám được Cao Biền mở rộng bên ngoài thành Thành Đô, cùng nội thành cách nhau khá xa, Chu Chấp Trung mang theo đồ đệ dọc theo quan đạo đi bộ, lúc chỉ còn cách Quân Khí Giám một dặm, ngay trên quan đạo nhìn thấy mấy cỗ thi thể, từ trên quần áo nhìn xem, những người chết này có công tượng, cũng có thủ binh, cẩn thận kiểm tra nguyên nhân chết, đều là tàn sát lẫn nhau mà chết, trường thương của binh lính chọc vào bụng công tượng, còn đại đao trong tay công tượng lại gần như chém đứt cổ binh lính kia, tử trạng của mấy cỗ thi thể khác cũng thê thảm như vậy, Chu Chấp Trung thật không đành lòng nhìn thấy, nhưng chờ hắn tiếp tục đi về phía trước, thi thể ven đường cư nhiên càng ngày càng nhiều, đợi đến lúc đi vào đại môn Quân Khí Giám, Chu Chấp Trung quả thực sắp hít thở không thông nữa rồi, chỉ thấy thây ngã khắp nơi trên mặt đất, máu tươi đầy đất, mấy ngàn cỗ thi thể phủ kín cả phân xưởng và doanh địa! Chu Chấp Trung không phải đạo sĩ chưa từng thấy qua cảnh đời, Đường mạt loạn thế, chu du tứ phương hắn cũng hiểu biết qua không ít chiến trường của hai quân đối đầu quyết tử sau đại chiến lưu lại, nhưng vô luận chiến trường gì, đều luôn phân thắng bại, luôn có người muốn đào tẩu, nhưng hết thảy hiện ra trước mắt Chu Chấp Trung, lại nhìn không ra có một khối thi thể nào khi còn sống từng nghĩ đến lùi bước, mỗi người đều mang theo cừu hận cực đại để tàn sát người khác, chém giết lẫn nhau thẳng đến khi đình chỉ hô hấp. . . . . .”
Nói tới đây, Vô Vi Tử thở dài một hơi, đôi mắt thẳng lăng lăng nhìn Vũ Văn, tựa hồ trong lòng đang suy tư về việc gì đó. Vũ Văn bị lão nhân nhìn trong lòng có chút sợ hãi, nhịn không được mở miệng nhắc nhở nói: “Tiền bối, vậy trong Quân Khí Giám, chẳng lẽ một người sống cũng không còn sao?”
Vô Vi Tử ngẩn ra, lại tiếp tục nói: “Mới vừa sải bước vào đại môn, giày vải tụ vân mang trên chân các tiểu đạo sĩ đều ướt sũng máu tươi, nhóm tiểu đạo sĩ táng đảm kinh hồn, không dám tiếp tục đi sâu hơn nữa, Chu Chấp Trung đạo trưởng liền một mình một người đi vào nội thất. Xuyên qua vài cánh cửa, hắn rốt cuộc ở đại đường tìm được Cao Phương, ôi. . . . . .Một Quân Khí Giám to như vậy, cũng chỉ còn lại mỗi mình Cao Phương còn sống. Chỉ thấy Cao Phương mặc quan phục chỉnh tề, vẻ mặt dại ra, ánh mắt trống rỗng, vẫn không nhúc nhích ngồi giữa đại đường, hai tay đặt trên án bàn trước người, động tác cứng nhắc quay lại vuốt ve một thanh hoành đao đen nhánh. Hết thảy đã phát sinh bên người quá mức quỷ dị, Chu đạo trưởng cũng không dám tự tiện tiếp cận Cao Phương, chỉ đứng ở xa xa hô hai tiếng Cao thiểu giám, Cao Phương chuyển động cổ, nhìn chằm chằm Chu Chấp Trung nửa ngày, trong miệng thì thào nói: “Bọn họ không có gạt ta. . . . . .” Chu Chấp Trung không rõ lời Cao Phương nhắc tới đến tột cùng có ý tứ gì, nhưng lực chú ý của hắn dần dần đã bị hoành đao trên bàn hấp dẫn, thanh đao này bề ngoài cực kỳ bình thường, chính là hoàn toàn phù hợp quân chế, mỗi binh lính đều đeo loại hoành đao này, nhưng đến gần hơn hai bước, liền nhìn ra đao kia cùn hết sức lợi hại, thân đao cũng cực kỳ thô ráp, hoàn toàn không có mũi nhọn lóe sáng như đao kiếm bình thường. Chu đạo trưởng tâm linh thông minh, loáng thoáng đoán được chút nguyên do, nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, chỉ thấy trên hoành đao kia có một tia lam quang thoảng qua, tiếp theo trong đầu của hắn oành một tiếng, cái gì cũng không còn biết nữa.
“Xem ra thanh hoành đao này chính là nguyên nhân tạo thành thảm án!” Vũ Văn vỗ mạnh một chưởng, kêu lên thành tiếng.
Vô Vi Tử diện vô biểu tình liếc mắt nhìn Vũ Văn, rồi nói tiếp: “Cũng không biết trải qua bao lâu, Chu Chấp Trung chợt tỉnh lại, phát giác mình đang đứng bên ngoài, nhưng mình làm thế nào từ trong đại đường đi ra, cư nhiên hoàn toàn không nhớ ra được, hắn cúi đầu thoáng nhìn qua dưới chân mình, lập tức phát ra một tiếng gào thét đau triệt tâm phế, bốn đồ đệ đi theo mình tới, giờ phút này tất cả đều đã chết bên chân hắn! Hơn nữa trên người mỗi người đều là một mảnh cháy đen, rõ ràng là bị lôi pháp của mình đánh gục! Hắn quay đầu nhìn lại phía sau lần nữa, Cao Phương chẳng biết khi nào cũng đi theo hắn ra tới bên ngoài, dùng thanh đao cùn màu đen chọc thủng yết hầu chính mình, đã tắt thở từ lâu. . . . . .”
“Chu đạo trưởng nhất định là bị tà binh màu đen kia mê hoặc, tà linh nhập thể, dưới trạng thái vô ý thức đại khai sát giới, đánh chết bốn đệ tử của mình phải không?” Vũ Văn nhịn không được mở miệng hỏi.
“Ngươi đoán không sai, về phần Cao Phương tự sát, có lẽ vì gã không đành lòng chứng kiến Chu đạo trưởng đối với đồ đệ của mình hạ độc thủ, hơn nữa tự giác nghiệp chướng nặng nề, liền rút đao tự sát, gã vừa chết, Chu đạo trưởng cũng liền khôi phục bình thường. . . . . .Chu Chấp Trung đại khái đoán được nguyên do trong đó, mặc dù không biết thanh quái đao màu đen này từ đâu mà đến, nhưng thật sự không dám đụng vào tà vật này nữa. Mạnh mẽ nhịn xuống bi thống, Chu Chấp Trung đạo trưởng ở giữa doanh địa đào một cái hố sâu, lại dùng thừng mảnh làm một sợi dây thòng lọng, xa xa đem hoành đao màu đen nọ tròng vào, từ trên thi thể Cao Phương nhổ xuống, kéo dài tới chôn trong hố sâu. Mấy ngày sau đó, tin đồn Quân Khí Giám gặp quỷ, toàn bộ thủ quân bị giết đều truyền khắp thành Thành Đô. Thảm án này thật sự quá mức kinh hãi, công tượng vứt bỏ tính mạng đều có người thân trong thành, nhưng không có một nhà nào dám đi đến vùng ngoại thành tử khí trầm trầm tìm xác thân nhân, Cao Biền lúc ấy đã bị điều nhiệm đến Dương Châu, tiết độ sứ đương nhiệm Hoài Nam, sau khi biết sự tình này mặc dù vạn phần bi thống, cũng chỉ dám phái mấy người thân tín lớn gan quay lại tìm về xác của Cao Phương, còn những tướng sĩ Thiên Bình quân tử nạn kia, vốn không phải người của đất Thục, hơn nữa không ai hỏi đến, cứ như vậy bị vứt ngoài Thành Đô, tùy ý điểu thú tranh ăn. . . . . .” Nói xong lời cuối, ngữ khí nói chuyện của Vô Vi Tử càng trầm trọng hơn.
“Sự tình này thật sự có chút khó bề tưởng tượng, khó trách trong chính sử chưa bao giờ đề cập qua việc này. . . . . .Trong giới khảo cổ pháp thuật mặc dù có đề cập chút ít, nhưng cũng mơ hồ kiệm từ, khiến người ta không rõ nội tình.” Vũ Văn than vãn.
“Đại khái là chuyện tình ngày đó vô cùng thảm thiết, Chu Chấp Trung đạo trưởng từ đó lưu tại núi Thanh Thành ngoại ô Thục quận, cẩn thận chú ý biến hóa của phiến tà địa kia, hắn sợ hãi một ngày nào đó sau này, tà vật kia sẽ phá đất mà ra, lại tái hiện bi kịch của năm đó. Về sau Chu Chấp Trung đạo trưởng nhận Vương Văn Khanh làm đệ tử, đem Ngũ Lôi đại pháp truyền thụ cho y, cùng bí mật ra lệnh giao đãi, muốn y thay thế mình chăm sóc phiến tà địa ngoại ô Thành Đô này. Vương Văn Khanh đem Ngũ Lôi đại pháp khai sơn tổ sư (vốn là từ dùng trong Phật học, chỉ người đầu tiên xây dựng chùa trên một ngọn núi nổi tiếng, sau được dùng để chỉ người hay nhóm người đầu tiên sáng lập ra một ngành nghề) đem giáo nghĩa của Uông Chân Quân phát dương quang đại, rốt cuộc chính thức sáng lập Thần Tiêu phái của Đạo giáo, mà từ đó đến hơn một ngàn năm sau, mỗi một đời đệ tử của Thần Tiêu phái, đều lưu lại một người chuyên giám sát thổ địa của thanh tà kiếm này. Mà thành Thành Đô nhiều lần mở rộng, lại trải qua nhiều kiếp nạn, địa hình ngoại thành ban đầu có thay đổi rất lớn, chuyện ma quái bỏ hoang của Quân Khí Giám năm đó cũng bị người quên lãng, từ từ bị chôn vùi dưới lòng đất. . . . . .”
“Khó được trong hơn một ngàn năm này, vẫn luôn yên ổn vô sự, thẳng đến khi kiến tạo đại học S, vì xây nhà cao tầng đào móng sâu, mới đem Quân Khí Giám bỏ hoang ngàn năm dưới đất này đào lên, xem ra thanh hung khí này, cũng bị đào ra luôn rồi? Hơn nữa. . . . . .Hẳn là đang trưng bày trong viện bảo tàng này.” Vũ Văn đột nhiên phát giác bên người có thứ nguy hiểm như vậy, vẻ mặt thoáng nghiêm túc hẳn lên, nhịn không được muốn đứng dậy nhìn quanh bốn phía.
“Lời tuy là nói như vậy. . . . . .” Vô Vi Tử nhịn không được cười khổ, “Sự tình theo như lời ta nói đây, đều không có văn tự ghi chép, chỉ dựa vào môn nhân Thần Tiêu Phái dùng miệng truyền nhau, đại đại tương truyền, trong đó đến tột cùng có thêu dệt hoặc sơ sót gì, người hiện đại như chúng ta đây, cũng không biết được. Còn thanh tà đao đó đến tột cùng có bộ dạng gì, ngoại trừ Chu Chấp Trung đạo trưởng năm đó, cũng không còn ai thấy qua tận mắt. Giai đoạn đầu xây dựng đại học S khai quật được, tổng cộng đào ra hơn hai ngàn kiện binh khí các loại, tuyệt đại đa số đều là binh khí dài, hoành đao mặc dù không nhiều lắm, nhưng là có khoảng một trăm thanh, chất lượng binh khí bị chôn dưới mặt đất đã lâu, tất cả đều đã rỉ sét loang lổ, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng lúc ban đầu, cụ thể binh khí này là làm thế nào khai quật được, cũng không có tư liệu lưu lại tường tận, thanh tà đao này bị trộn lẫn vào trong hoành đao bình thường, chúng ta hoàn toàn không nhận ra. . . . . .Nghĩ đến khi tà đao khai quật, cũng đã bị nhân viên khảo cổ tiếp xúc qua, nhưng cho đến nay, vẫn chưa phát sinh việc lạ gì, ta thậm chí có một khoảng thời gian ngắn, hoài nghi trong đống đồ sưu tập này không hề có thanh tà đao. . . . . .Mãi đến ngày đó Bách Diệp khi đang đi tham quan phòng triển lãm khiến cho kim khí cộng hưởng khác thường, ta mới tin thanh quái đao này quả thật đã được khai quật, hơn nữa đang xen lẫn trong đống binh khí của phòng triển lãm kia. Nhưng chúng ta làm thế nào phân biệt được nó đây?”
“Chúng ta có thể đem từng vật triển lãm này lấy ra, cái nào có thể cùng tà binh sinh ra cộng hưởng, chính là thanh quái đao đó!” Vũ Văn búng ngón tay một cái.
“Ngươi nghĩ một lão tử nát rượu gác cổng ta đây, trong tay sẽ có chìa khóa của quầy triển lãm này sao?” Vô Vi Tử cười lạnh.
“Thật sự đến lúc cực bất đắc dĩ, mấy thứ quầy triển lãm kia cũng ngăn không được chúng ta a.” Vũ Văn hơi vô ý gõ lên trên tấm thủy tinh của quầy triển lãm.
Vô Vi Tử thở ra một hơi dài, thấp giọng nói: “Sau này làm thế nào xử lý thanh quái đao, chính là chuyện của ngươi, tối hôm nay, nhiệm vụ của ta là phải bảo trụ thanh quái đao này, đừng để nó bị kẻ có chút tâm hoài bất chính lấy đi.”
Vũ Văn cả kinh, nhất thời nhớ tới Bách Diệp “Sao? Chẳng lẽ Bách Diệp đêm nay sẽ đến?”
Vô Vi Tử vẻ mặt nghiêm trọng nhìn ngoài cửa sổ, cũng không trả lời, Vũ Văn lúc này mới phát hiện, chẳng biết từ khi nào, ngoài cửa sổ lôi thanh đại tác, mưa phùn liên miên cũng đã trở thành một hồi cuồng phong bạo vũ điên cuồng tàn phá bừa bãi. Lão nhân trầm mặc hồi lâu, chậm rãi mở miệng đáp: “Sáng hôm nay, Bách Diệp đã đến hạ chiến thư với ta, nửa đêm 12h, lấy tà đao làm cược, cùng đánh một trận sinh tử!”
“A!” Vũ Văn mục trừng khẩu ngốc, không nghĩ tới Bách Diệp sẽ đem mũi nhọn trực tiếp nhắm ngay Vô Vi Tử. “Tiền bối, tôi cùng người đi, lần trước tôi và người hợp lực đánh bại Austin, hôm nay nhất định cũng có thể đánh bại Bách Diệp.”
“Haha, ngươi cũng muốn đi sao? Ngươi tới nhìn xem, đó là cái gì?” Vô Vi Tử đột nhiên đưa tay chỉ ngoài cửa sổ.
Vũ Văn đem đầu tiến đến bên cửa sổ, đang muốn theo hướng ngón tay Vô Vi Tử nhìn lại, thình lình, sau gáy y tê rần, một luồng điện cường đại phong bế mấy chỗ thần kinh cột sống của y. Vũ Văn nhất thời tay chân vô lực, yếu ớt ngã trên mặt đất, y mở to hai mắt trừng Vô Vi Tử, nhưng lại không phát ra nổi nửa điểm thanh âm.
“Ngươi đi làm gì? Chịu chết vô ích sao? Trên thập tự thương của Bách Diệp cũng không có vết nứt! Vẫn là đem mạng nhỏ giữ lại thôi, dùng đầu kia của ngươi suy nghĩ một chút, làm thế nào lấy lại tà binh này đi.” Vô Vi Tử cười đem Vũ Văn từ trên mặt đất nhấc lên. Trong lòng Vũ Văn lo lắng vạn phần, song cả người đều không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vô Vi Tử đem mình đặt trên sofa của phòng nghỉ khu triển lãm.
“Đừng lo lắng cho ta, ngươi nghĩ ta không phiền sao? Thần Tiêu Phái dần dần suy bại, kết quả, cũng tìm không ra được một đệ tử nguyện ý lưu thủ tại đây, chưởng môn nhậm chức của Thần Tiêu Phái rơi vào đường cùng, giao cho một lão đạo sĩ của Chính Nhất Giáo như ta nhiệm vụ của trai tráng, hắn từng giúp ta đại ân, ta thật sự không lay chuyển được hắn tận lực khẩn cầu, không thể làm gì khác hơn là xả thân ở lại chỗ này, một lần thủ này, chính là 20 năm. . . . . .Ta tuổi tác đã cao, lại không người nối nghiệp, sự tình sau này cũng không phải chuyện ta có thể giám sát quản lý được, cứ thuận theo tự nhiên thôi. Trường đao Shamshir ngươi giao cho ta, ta đã dùng Lôi Pháp phong tỏa, giấu trong hộp kín dưới sofa ngươi nằm. . . . . .”
Vô Vi Tử nói còn chưa hết, ngoài phòng liền truyền đến một thanh âm văn nhã, giữa một mảnh sấm rền cư nhiên vẫn thập phần rõ ràng. “Vô Vi Tử lão tiên sinh, hôm nay khí trời chẳng ra sao, ông có muốn dời thời gian ước định của chúng ta lại phía sau hay không?”
“Không cần! Khí trời như vậy rất thích hợp!” Vô Vi Tử cao giọng đáp, thanh âm phóng khoáng xuyên qua mưa to, chẳng kém Bách Diệp tí nào.
“Vậy cũng đúng, Ngũ Lôi đại pháp của lão tiên sinh, trong dạng khí trời này chính là như cá gặp nước a.” Thanh âm Bách Diệp cơ hồ không có chút phập phồng, bình tĩnh tựa như ao tù nước đọng.
Vô Vi Tử quay đầu liếc mắt nhìn Vũ Văn, thấp giọng nói: “Tạm biệt, Vũ Văn!”
Vừa dứt lời, thân ảnh mạnh mẽ của lão nhân liền chạy khỏi viện bảo tàng!
Hết thảy đều tới đột ngột như thế, trong đầu hỗn loạn không chịu nổi Vũ Văn chợt nhớ tới, Vô Vi Tử từng phát độc thệ, nếu đem bí mật của Thần Tiêu Phái tiết lộ cho người ngoài, chắc chắn sẽ chịu ngũ lôi oanh đỉnh, nghĩ tới đây, tim của y liền giống như bị một thanh tiểu đao mỏng manh đâm xuống!
_________________________________
Cao Biền, tự Thiên Lý, cháu của Nam Bình quận vương Cao Sùng. Cao Biền sinh ra trong thế gia cấm quân, khởi điểm huy hoàng đầu tiên là vào năm 866 dẫn quân thu hồi Giao Chỉ, phá hơn 20 vạn Man binh. Sau đó nhiều lần đảm nhiệm chức tiết độ sứ của năm trấn Thiên Bình, Tây Xuyên, Kinh Nam, Trấn Hải, Hoài Nam. Trong lúc khởi nghĩa Hoàng Sào, Cao Biền nhiều lần gây thiệt hại nghiêm trọng cho quân khởi nghĩa. Được Đường Hi Tông phong làm chư đạo hành doanh binh mã đô thống. Sau đó Hoàng sào dùng kế hoãn binh, đại tướng Trương Lân bỏ mình. Cao Biền bởi vậy mà không dám tái chiến, khiến Hoàng Sào thuận lợi vượt sông, công hãm Trường An. Từ lúc đó cho đến ba năm sau khi thu hồi được thành Trường An, Hoài Nam không hề cử người đến cứu viện kinh sư, công danh cả đời của Cao Biền bị hủy trong chốc lát. Cao Biền ham mê giả thần giả quỷ, cơ hồ đạt tới độ điên cuồng. Về sau bị thuộc cấp Tất Sư Đạt hãm hại, tính cả con cháu hơn 40 người, “Cùng chôn sống” ———– theo Baidu
Tiêu: Trên wiki có thêm tình tiết Cao Biền yểm bùa thành Đại La (chính là nơi sau này trở thành Thăng Long – Hà Nội), vợ Cao Biền là bà tổ nghề dệt lụa Hà Đông gì gì đó thì ko thấy nhắc đến trên baidu, nên ko bít thực hư ra sao. Ngay cả truyền thuyết đền Bạch Mã gì đó cũng ko thấy nhắc tới trên baidu chỉ có 3 truyền thuyết khác rất thú vị nhưng ta lười type ra :”>