Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

Quyển 2 - Chương 25



“Tây hoang có con thú tên Đào Ngột, toàn thân khoác lông, hình dáng bề ngoài như hổ, mặt người răng heo, đuôi dài 8 trượng, tính tình hung dữ mặc sức làm ác, năng lực đấu không lùi! Thuộc tính mộc, phá thạch nham, sợ kim loại cứng!” Mắt thấy ác thú rít gào hướng Bạch Hổ phóng đi, trong đầu Vũ Văn tức khắc hiện ra miêu tả Đào Ngột trong《 Thú Linh Phổ 》

Thức Thần Bạch Hổ dưới sự thao túng của Bách Diệp, đối mặt với ác thú hung mãnh nhưng không sợ hãi chút nào, chỉ thấy Bạch Hổ gầm nhẹ một tiếng, cong lưng tích lực, nâng cự trảo hướng trước mặt Đào Ngột tát đến.

Hổ trảo như câu (móc câu) , trong không khí vẽ ra một đạo tia sáng hình cung, thế nhưng Đào Ngột không né không tránh, cứng rắn thừa nhận một kích của Bạch Hổ, móng vuốt sắc bén tức khắc ở trên mặt ác thú kéo ra vài vết thương máu tươi văng khắp nơi, khiến khuôn mặt người vốn dữ tợn kia càng thêm đáng sợ! Nhưng Đào Ngột chẳng mảy may để ý đến có bị thương hay không, máu tươi tràn ra trượt vào trong miệng nó, càng kích thích hung tính Đào Ngột đại phát, thế vọt tới trước vẫn chưa có nửa điểm yếu đi! Bị hổ chưởng tát chếch về hướng bên phải đầu người cứ như vậy thuận thế tham nhập vào dưới hàm Bạch Hổ, mở bồn miệng máu, lộ ra hai hàng cao thấp răng nanh sắc nhọn, mạnh hướng yết hầu Bạch Hổ táp tới!

Bạch Hổ tuy là Thức Thần huyễn thú, nhưng tự thân cũng có cảm ứng đau đớn, dưới nhát cắn mãnh liệt của Đào Ngột, không khỏi ngửa mặt lên trời rú dài!

Bách Diệp đứng phía sau Bạch Hổ, bởi thân hình Bạch Hổ che chắn, chỉ có thể nhìn thấy hai con mắt lộ ra trên mặt Đào Ngột, quái thú Đào Ngột cắn yết hầu của Bạch Hổ, hai mắt người trên mặt kia lại nhìn chằm chằm Bách Diệp, lộ ra một tia ý cười tàn nhẫn. Bách Diệp nhịn không được toàn thân rét lạnh, Đào Ngột này há chỉ là một đầu quái thú, rõ ràng chính là một ác ma nhanh nhẹn dũng mãnh vô cùng!

Bách Diệp không dám chậm trễ, hai tay giao nhau, mười ngón rất có tiết tấu mà vũ động, dường như đang dùng những sợi tơ vô hình dẫn dắt động tác của Bạch Hổ. Bạch Hổ tức khắc vung lên song trảo mạnh chụp lấy hai bên đầu Đào Ngột, đầu ngón tay như lưỡi dao sắc bén đổi hướng nhắm đôi mắt Đào Ngột móc vào! Đào Ngột chịu đau nhắm mắt, miệng khổng lồ cắn yết hầu đành phải thoáng buông lỏng. Bạch Hổ lập tức bắt lấy cơ hội này, nhịn đau mạnh vung đầu, kiên quyết giãy dụa thoát khỏi miệng cắn của Đào Ngột! Đào Ngột từ chỗ yết hầu của Bạch Hổ xé xuống một tảng thịt đầy lông, cũng không thấy máu tươi bắn ra, tảng da thịt kia ngược lại trong nháy mắt hóa thành cát sỏi đầy miệng. . . . . .

Đào Ngột giận dữ, cảm thấy mình bị Bạch Hổ trêu đùa, không đợi Bạch hổ thở dốc, liền dựng đứng người lên, giống như một tòa núi nhỏ hướng Bạch Hổ đè tới! Bạch Hổ vốn là cự thạch hóa thành, về điểm tổn thương nơi cổ họng này không đáng trở ngại, thấy Đào Ngột đánh úp lại, cũng ngang nhiên ngẩng đầu hổ, chân trước vọt lên, hai đầu cự thú nhất thời ôm cùng một chỗ, áp sát huyết chiến.

Trong lúc song thú tại đây một trảo một cắn, tuy dùng phương pháp dã tính thú nguyên thủy vật lộn, nhưng đều tự thể hiện phương pháp công thủ xảo diệu. Vũ Văn tuy rằng cũng thường xuyên trông thấy phương thức công kích thú phác của Huyền Cương, nhưng Huyền Cương dựa vào sự phản ứng linh mẫn của cơ thể, di chuyển nhẹ nhàng lưu sướng, tùy thời mà tập kích lộ tử, giống Đào Ngột và Bạch Hổ đại khai đại hợp như vậy, cảm giác tràn ngập sức mạnh quyết đấu, nhưng lại hiếm thấy.

Trải qua một phen thân thể giao nhau, Bạch Hổ và Đào Ngột cư nhiên đấu ngang sức ngang tài, bất quá từ góc độ thượng cổ ma thú và Thức Thần quyết đấu để nhìn, Bách Diệp và Vô Vi Tử cũng đang cao thấp phân định. Bách Diệp khống chế huyễn thú công kích, tiêu hao chính là linh lực của mình, hơn nữa thân hình huyễn thú ý thức hữu hạn, nhất cử nhất động đều phải phiền đến Âm Dương sư điều khiển, kỳ thật càng giống một con rối hơn. Vô Vi Tử đưa tới Đào Ngột chính là mãnh thú tự có linh tính, một sự giúp đỡ chắc chắn là tốt hơn nhiều. Cho dù Vô Vi Tử tự giữ thân phận không đi chủ động công kích Bách Diệp bị Đào Ngột gián tiếp cuốn lấy, song thú cứ như vậy kéo dài đại chiến tiêu hao thể lực, linh lực của Bách Diệp cuối cùng cũng sẽ kiệt quệ trong phút chốc. . . . . .

Thấy Vô Vi Tử khí định thần nhàn đứng nơi xa xa khoanh tay quan sát, Bách Diệp đại khái cũng vô cùng rõ ràng chính mình không thích hợp đánh lâu, hắn hơi do dự, liền quyết đoán vươn cánh tay phải, rồi từ bên sườn đùi phải rút ra trường đao Shamshir dài mảnh, phi thân gia nhập vào vòng chiến của song thú.

Bách Diệp chỉ dùng một tay khống chế Bạch Hổ, động tác của Bạch Hổ lập tức chậm chạp hơn nhiều, Đào Ngột nắm bắt thời cơ, lợi trảo liên tiếp đánh vào trên đỉnh đầu Bạch Hổ, Bạch Hổ bị bức lui vài bước, ngay cả chữ “Vương” trên trán kia cũng bị xé đến một mảnh mơ hồ.

Đào Ngột đẩy lùi Bạch Hổ, nhịn không được phát ra một trận cuồng tiếu đắc ý, không ngờ trên bầu trời thốt nhiên bay tới một đao, khí thế cực nhanh, hoàn toàn không còn đường tránh né!

Bách Diệp mượn thế rơi xuống của thân thể, trường đao Shamshir thẳng hướng khuôn mặt người dữ tợn kia của Đào Ngột đâm vào! Thân hình vĩ đại của Đào Ngột chỉ vừa kịp quay đầu né qua lưỡi đao, trường đao thoáng cái sát nhập vào vai trái Đào Ngột. Đào Ngột đau nhức rít một tiếng, cơ thịt phần vai tức khắc toàn lực thít chặt, hy vọng có thể kẹp lấy trường đao đang đâm vào cơ thể, ngăn cản lưỡi đao tiếp tục xâm nhập sâu hơn. Nhưng tà binh kia sắc bén dị thường, làm sao kẹp được? Bách Diệp gầm nhẹ một tiếng, lực trong tay không giảm, trường đao Shamshir rốt cuộc vẫn thẳng tắp đâm sâu tới chuôi mới dừng lại thế đi.

Vũ Văn từng cùng thượng cổ ma thú giao thủ, biết rõ lợi dụng ngũ hành tương khắc liền có thể khiến ma thú chịu thiệt hại nặng nề, Đào Ngột thuộc tính mộc, tà binh trong tay Bách Diệp thuộc về kim khí, chính là khắc tinh của Đào Ngột! Bách Diệp tự mình xuất trận giết chết, e rằng Đào Ngột phải chịu thiệt thòi lớn, Vũ Văn không khỏi vì Vô Vi Tử lo lắng.

“Đao tốt! Chẳng lẽ đây là tà binh theo như lời của các ngươi?” Vô Vi Tử sải bước về phía trước hai bước, dọc đường đi gập ngón trỏ và ngón giữa của hai tay, ngón cái để lên cũng bóp ở giữa khớp thứ nhất và thứ hai của ngón áp út.

“Địa lôi quyết!” Hai tay Vô Vi Tử tự làm thành ấn, mạnh nện trên mặt đất trước người.

Bách Diệp một kích đắc thủ, hai tay cầm chuôi đao càng dùng sức đẩy bổ xuống phía dưới, một đao kia nếu thật sự đẩy đến cùng, e rằng cả chi trước của Đào Ngột đều bị tháo xuống. Nhưng Vô Vi Tử làm sao để Bách Diệp dễ dàng thực hiện được, dưới chưởng vừa rồi của ông đột ngột hiện ra hai đạo điện quang như mãng xà cự đại theo mặt đất uốn lượn về phía trước, trong phút chốc liền đánh trúng tứ chi chấm đất của Đào Ngột, trên người Đào Ngột tức khắc dần hiện ra một mảnh hồ quang điện lam sắc, Đào Ngột thể chất kỳ dị, không hề sợ sấm sét, nhưng Bách Diệp thì không thoải mái như vậy, trường đao trong tay hắn cắm trong cơ thể Đào Ngột, cũng bởi vậy mà trở thành vật dẫn điện, đúng vào thời khắc này Bách Diệp rút tay không ra để sử dụng Bất Động Minh Vương chú hộ thể, hiện tại hai tay tiếp xúc đến phần bao tay kim loại của trường đao, Bách Diệp nhất thời cảm thấy toàn thân tê rần, tim giống như bị người dùng búa tạ đánh mạnh, hô hấp thoáng đình trệ, trên tay cũng vô pháp tiếp tục xuất ra khí lực hơn nữa.

Một bên quan sát Vũ Văn không khỏi kêu một tiếng hay, Vô Vi Tử cư nhiên lợi dụng Ngũ Lôi Đại Pháp cùng thượng cổ ma thú phối hợp lẫn nhau, khéo léo bù đắp nhược điểm e ngại vũ khí kim loại của Đào Ngột.

Thấy người Bách Diệp bị điện giật vô lực tiếp tục công kích, mặt người kia của Đào Ngột hiện ra một nụ cười gằn, cái đuôi thô to phía sau nó mạnh lắc lư, liền như roi thép hướng Bách Diệp toàn lực quất đến. Bách Diệp mở trừng trừng mắt nhìn cái đuôi dài sáu bảy thước kia hướng mình gào thét bay đến, e rằng thoáng cái sẽ đem mình đánh cho xương gãy gân đứt! Hắn đành phải nâng lên hai chân chưa hoàn toàn mất đi tri giác, ở trên đầu vai Đào Ngột cố gắng đạp mạnh, nương theo sức lùi về phía sau cầm trường đao Shamshir từ trong cơ thể Đào Ngột nhổ ra, tiếp đó sau khi ở trên không trung trở mình một cái thật đẹp, vững vàng đứng trên mặt đất.

Đào Ngột ăn một đao của Bách Diệp, tuy rằng thụ thương không nhẹ, cũng không gây trở ngại đến hành động, chẳng qua bả vai đau đớn khiến nó cáu tiết dị thường, vung lên cự trảo hướng Bách Diệp chộp tới. Vừa vặn thoát khỏi điện giật, trong cơ thể Bách Diệp còn đang khí huyết cuồn cuộn, hành động cũng có chút khó khăn, nào dám đón đỡ một trảo lực lớn vô cùng này? Bất đắc dĩ, Bách Diệp hai tay hợp lại, Bạch Hổ vốn đang đứng ngốc một bên chợt nhảy dựng lên, phóng đến trên đầu Bách Diệp dùng lưng gánh thay hắn một kích của Đào Ngột. Hơi thở Bạch Hổ và Bách Diệp tương thông, Bách Diệp thế suy sút, Bạch Hổ cũng trở nên yếu ớt vô lực, chỉ nghe thấy “phịch” một tiếng trầm đục, Đào Ngột một trảo này cư nhiên đem Bạch Hổ cắt ngang thành hai đoạn!

Huyễn tượng Bạch Hổ lụi tắt, chỉ thấy trước mặt Đào Ngột nhất thời bay lên một mảnh cát đá vụn, bụi mù nổi lên bao phủ bốn phía, che chắn tầm mắt của Vũ Văn và Vô Vi Tử. Sau khi Đào Ngột quơ loạn hai móng xua tan bụi mù, trên mặt đất chỉ còn lại hai khối cự thạch màu trắng đã bị phá vỡ từ giữa, Bách Diệp sớm đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi!

“Tiểu tử kia lẩn thật nhanh!” Vô Vi Tử lập tức nhắm mắt vận thần, truy tung hướng đi của Bách Diệp. Còn chưa đợi ông cảm ứng được khí tức của Bách Diệp, phía bên phải mép sân bóng dưới một dãy đại thụ, chợt nghe truyền đến một tiếng nữ hài tử thét chói tai!

“A? Hỏng bét!” Vũ Văn nghe thấy tiếng thét chói tai này, bật người đứng dậy có phần kinh hoảng.

Bách Diệp lại lần nữa từ sau một gốc cây đại thụ hiện thân, nhưng lần này hắn cư nhiên còn kéo ra một cô bé từ phía sau cây chắn trước người mình!

Cô bé kia chính là Mạc Phi! Giờ phút này hai tay của nàng đang bị Bách Diệp vững vàng chế trụ, mà thanh trường đao Shamshir hàn quang lập lòe kia cũng gác trên chiếc cổ mảnh khảnh của nàng.

“Em. . . . . .Nửa đêm em chạy đến đây làm gì?” Vũ Văn hiển nhiên có chút lo lắng nóng nảy.

“Em. . . . . .” Mạc Phi ngày thường có mồm miệng lanh lợi thế nào, hiện tại cũng tự biết đuối lý, nói không nên lời.

“Ồ? Các ngươi quen biết hả? Vậy dễ xử lý rồi.” Bách Diệp mỉm cười, đem trường đao hướng cổ Mạc Phi dán chặt hơn nữa.

“Tiểu tử kia, không cần phải làm như vậy chứ? Ngươi không cảm thấy ngươi đang khiến Chân Ngôn Tông bẽ mặt sao? Cư nhiên muốn bắt một nữ hài tử đến làm bia chắn!” Vô Vi Tử mở bàn tay to ra.

“Haha. . . . . .Vô Vi Tử lão tiên sinh, mất mặt chung quy so với bỏ mạng vẫn tốt hơn? Ban nãy nếu không phải tôi nhanh chóng thoát được, hẳn đã bị ma thú Đào Ngột của ông đánh chết rồi!” Bách Diệp cười lạnh đáp.

“Chậc! Xem ra ngươi còn chưa hiểu rõ thái độ làm người của Vô Vi Tử ta nha? Lão đạo sĩ này có lúc nào bị người uy hiếp qua chưa? Cô bé này cùng ta lại không có quan hệ họ hàng bạn bè, ta cũng không có trách nhiệm gì phải cứu nó!” Vô Vi Tử tay trái vừa động, Đào Ngột phía sau ông lập tức vận sức chờ phân phó, tùy thời sẽ hướng Bách Diệp đánh tới.

Nhưng Vũ Văn lại thập phần khẩn trương cho sự an nguy của Mạc Phi, y một phen kéo tay trái Vô Vi Tử, tiếp đó hô lớn với Bách Diệp nói: “Buông nàng ra, có gì từ từ thương lượng!”

“Ngươi làm trò gì vậy? Chẳng lẽ nữ sinh nhỏ như vậy cũng là nhân tình của ngươi?” Vô Vi Tử có chút tức giận trừng mắt liếc Vũ Văn.

Vũ Văn bất đắc dĩ gãi gãi đầu, nói khẽ với Vô Vi Tử rằng: “Cô bé này gọi là Mạc Phi, là sư muội của tôi, cũng là cháu ngoại của Biệt Ly tiên sinh. . . . . .”

“Hả?” Vô Vi Tử cả kinh, tay trái nâng cao dần dần thả xuống.

“Vô Vi Tử lão tiên sinh, yêu cầu của tôi không nhiều, chỉ cần ông đáp ứng từ hôm nay trở đi trong vòng một tuần không gây chuyện với tôi nữa, tôi sẽ lập tức thả nữ sinh này!” Thanh âm của Bách Diệp nghe chẳng hề trầm ổn như bình thường, luôn có chút cảm giác hít thở không thông, dù sao hắn liên tiếp thừa nhận hai lần Ngũ Lôi Đại Pháp của Vô Vi Tử trùng kích, cho dù ngoài mặt nhìn vô sự, thật ra đã bị nội thương.

Vô Vi Tử hai tay chống nạnh, lắc đầu thở dài một tiếng, Đào Ngột giương nanh múa vuốt phía sau ông lập tức hóa thành một đoàn hư ảnh, nhanh chóng tiêu tán. Do đó, Vô Vi Tử xem như đã đáp ứng Bách Diệp, trong lòng Bách Diệp vui vẻ, với uy tín và bối phận của Vô Vi Tử, đã đáp ứng chuyện gì tất nhiên sẽ không nuốt lời.

“Đi thôi đi thôi. . . . . .” Vô Vi Tử phất phất tay, “Ta vốn cũng không tính toán đẩy ngươi vào chỗ chết, chẳng qua nếu muốn so chiêu, hiển nhiên càng nghiêm túc càng tốt, đêm nay, ta coi như là hoạt động chút đám xương cốt già cỗi này.”

“Đa tạ lão tiên sinh! Sau này còn gặp lại!” Bách Diệp tựa như u linh, đột nhiên biến mất trong bóng tối phía sau Mạc Phi. Người tuy rằng đã nhìn không thấy, nhưng thanh âm Bách Diệp vẫn từ xa xa truyền tới: “Thầy Vũ Văn, đừng quên ước định của chúng ta! Ngày mai gặp!”

“Vũ Văn Thụ Học, nhớ kỹ, tiểu tử này tất sẽ là đại địch cả đời của ngươi!” Vô Vi Tử đứng khoanh tay, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Vũ Văn thần tình phức tạp nhìn nơi xa, chỗ ấy chỉ có một loạt bóng cây rập rờn, nếu bàn về linh học tu vi, Bách Diệp không thể nghi ngờ so với mình cao hơn một mảng lớn, lần sau gặp mặt, bản thân còn có thể nắm đại cuộc trong tay sao?”

“Vũ Văn ca ca. . . . . .” Mạc Phi có phần hổ thẹn đi đến cạnh Vũ Văn.

“Được rồi, không có việc vì nữa, sau này ngàn vạn lần đừng tùy tiện ra tìm anh!” Vũ Văn vốn định xụ mặt giáo huấn Mạc Phi đôi câu, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, vẫn hóa ra ngữ khí an ủi.

“Tiểu nha đầu! Lớn lên rất đáng yêu nha! Nửa đêm không có việc gì chạy đến phá đám vui lắm sao?” Vô Vi Tử khom lưng xuống nói với Mạc Phi.

Mạc Phi chẳng nói chẳng rằng liếc mắt nhìn Vô Vi Tử, nàng ghét nhất bị người khác xem nàng như đứa nhỏ, nếu không phải thấy Vô Vi Tử là một lão nhân, thiếu chút nữa lại theo thói quen mà trở mình khinh thường với Vô Vi Tử rồi.

“Tiểu Mạc! Không nên vô lễ như vậy! Vô Vi Tử tiền bối chính là lão bằng hữu của ông ngoại em!” Vũ Văn không nặng không nhẹ khiển trách.

Sợ Vũ Văn sẽ thật sự tức giận, Mạc Phi mới miễn cưỡng hướng Vô Vi Tử nở nụ cười một tý, kêu một tiếng: “Chào tiền bối.”

“Hắc hắc. . . . . .Tính tình này của người cùng ông ngoại ngươi thời còn trẻ không sai biệt lắm nha, ông ngoại ngươi hiện tại thân thể khỏe không?” Vô Vi Tử cũng không tức giận, tiếp tục cười ha ha cùng Mạc Phi nói chuyện, nhưng Mạc Phi đã xoay mặt đi, chẳng thèm để ý đến ông nữa.

“Đêm qua, vì sao anh lại đến ngủ trong nhà người đàn bà kia?” Mạc Phi đột nhiên mở miệng hỏi Vũ Văn, trong giọng nói hơi có chút buồn bực.

“Cái gì người đàn bà này người đàn bà kia chứ? Con gái có gia giáo nói chuyện sao khó nghe như vậy?” Vẻ mặt Vũ Văn có chút xấu hổ nói: “Anh và cô ấy chẳng qua chỉ là quan hệ đồng nghiệp, anh đem qua uống nhiều quá, cô ấy mới đỡ anh về.”

“Hừ! Nếu đêm qua anh không uống đến say khướt, em việc gì phải nửa đêm khuya khoắt chạy đến tìm anh! Em thực mong muốn gặp các người đấu pháp sao?” Mạc Phi oán giận trừng Vũ Văn, rồi xoay người bỏ đi.

Vũ Văn không sợ trời không sợ đất, chỉ có mỗi tiểu sư muội tính tình vui giận thất thường này là không có biện pháp. Đành phải học Vô Vi Tử hai tay chống nạnh lắc đầu than thở.

“Tiểu sư muội này của ngươi. . . . . .Dường như đối với ngươi có chút ý tứ nha.” Vô Vi Tử cười nói.

“Tiền bối cứ đùa, tôi thời điểm xuất đạo, nàng mới 15 tuổi, còn là một tiểu cô nương chưa hiểu chuyện, mãi đến mấy ngày hôm trước chúng tôi mới gặp lại nhau. . . . . .” Vũ Văn cười khổ nói: “Chẳng qua tiểu sư muội của tôi đây từ nhỏ có một loại dị năng, thời thơ ấu mấy sư huynh đệ chúng tôi bồi nàng chơi trốn tìm, kẻ khác không nói, mặc kệ tôi trốn ở nơi cổ quái hiếm lạ nào, nàng cũng có thể lập tức tìm ra tôi, chờ nàng lớn thêm một chút, liền càng thái quá, vô luận tôi ở đâu, dù cho cách nàng xa vạn dặm, nàng đều có thể cảm ứng được hết sức chính xác, nhưng đối với những người khác, bao gồm cả thân nhân của nàng, nàng lại không có loại năng lực cảm ứng này. . . . . .Đêm nay nàng nhất định là cảm ứng được tôi ở sân bóng, mới một đường tìm sang. . . . . .”

“Còn có quái sự bực này. . . . . .Song nếu thật sự là như thế, cũng khó trách nàng lại thế này, nếu một cô gái từ nhỏ chỉ đối với một người nam nhân nảy sinh cảm ứng tâm linh, nàng chắc chắn sẽ đem người nam nhân đó trở thành người phi thường trọng yếu của đời mình. . . . . .Vũ Văn, ngươi cần phải đối tốt với nàng một chút.”

Vũ Văn tâm tình phức tạp, cau mày gật đầu.

Vô Vi Tử đem tầm mắt ném về hướng cự thạch bị cắt thành hai đoạn giữa sân bóng, chậm rãi nói: “Trước kia ngươi vẫn không chịu nói đến tột cùng đã gặp phiền toái gì, hiện tại. . . . . .Ngươi có thể nói rồi chứ?”

Vũ Văn cân nhắc một lát, vẫn là đem đầu đuôi ngọn ngành chuyện tình về tà binh toàn bộ nói ra.

“Ta ở tại trường đại học này gần 10 năm, chính là lần đầu tiên nghe nói nơi này chôn giấu binh khí quái dị như vậy. . . . . .” Vô Vi Tử nhịn không được tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

“Hiện tại vấn đề lớn nhất, chính là chẳng biết phía sau những tà binh này đến tột cùng ẩn tàng bí mật gì, dẫn đến hai dị nhân khó chơi này ngàn dặm xa xôi tìm tới cửa, nếu bí mật phía sau tà binh vô hại, bọn họ lại nguyện ý cầm tà binh rời đi, tôi còn thật muốn đem thanh kiếm Keris này hai tay dâng nhượng. . . . . .” Trong lời nói của Vũ Văn mơ hồ lộ ra một cỗ mỏi mệt.

Vô Vi Tử trầm mặc không nói, tựa hồ chuyện này khiến ông cảm thấy hoang mang.

Vũ Văn có phần ưu tâm lo lắng nói: “Chuyện tà binh này, đã hao tổn sinh mạng rất nhiều người, mà cho tới bây giờ, một thanh tà binh cuối cùng vẫn còn lạc ở nơi nào đó không rõ, chẳng biết đợi khi nó xuất hiện, có phải sẽ vén lên một trận huyết vũ tinh phong nữa hay không. . . . . .”

Vô Vi Tử trầm giọng nói: “Nếu sự tình cứ thế này, ta cũng tham dự náo nhiệt, giúp ngươi một tay đi.”

Vô Vi Tử đáp ứng hỗ trợ, Vũ Văn như hổ thêm cánh là không thể nghi ngờ, nhưng một khi sâu sắc tự hỏi về chuyện tà binh, y sẽ gặp chút phiền muộn, Vũ Văn dứt khoát đem đề tài chuyển hướng, nói: “Tiền bối, Phù Thú thuật người triệu hoán thượng cổ ma thú, uy lực quả thật không nhỏ a. . . . . .”

“Ngươi là nói Đào Ngột kia? Đại khái ngươi cũng biết đó, trong truyền thuyết cổ đại, Đào Ngột và Hồn Độn, Thao Thiết, Cùng Kỳ đều được xưng là thượng cổ tứ hung.”

Vũ Văn gật đầu, chẳng qua nghe được hai chữ Hồn Độn, trong ngực lại có một phen tư vị khác.

“Hắc hắc. . . . . .Song Đào Ngột này, kỳ thật cũng không phải là thượng cổ ma thú chân chính!”

“Hả?”

“Chính xác mà nói, Đào Ngột cùng tảng đá tiểu tử kia huyễn hóa ra Bạch Hổ không có gì khác biệt!”

Vô Vi Tử đột phát quái luận, khiến Vũ Văn nhịn không được có phần thảng thốt.

“Thời Xuân Thu Chiến Quốc, sách sử của Lỗ quốc là《 Xuân Thu 》, sách sử của Tấn Quốc là《 Thừa 》, mà sách sử của nước Sở, được gọi là《 Đào Ngột 》, truyền đến nay, hai chữ “Xuân Thu”, hầu như đã trở thành đại từ của sách sử, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, vì sao nước Sở lại dùng hai chữ “Đào Ngột” làm tên của sách sử không?”

Vũ Văn lắc đầu, may là y đọc nhiều sách sử, nhưng cũng không có khả năng đều rõ ràng mọi chuyện.

“Ôi. . . . . .Từ xưa đến nay, hai chữ “Đào Ngột”, luôn bị người ta gắn liền cùng kiêu ngạo hung ác, kỳ thật chủ ý của nó lại cực kỳ đơn giản rõ ràng.《 Thuyết Văn Giải Tự 》có nói: Đào, đốn gỗ, Ngột, dưới gốc. Đào Ngột, bất quá chỉ là đoạn cọc của cây cối sau khi bị cắt ngang. . . . . .”

“Tôi hiểu rồi, cây cối sau khi bị cưa có thể nhìn thấy lưu lại trên cọc móng một vòng lại một vòng vân tuổi! Có bao nhiêu vòng, liền có bấy nhiêu năm, nước Sở mượn hai chữ Đào Ngột để biên niên sử, thật sự cực kỳ thỏa đáng!” Vũ Văn bừng tỉnh đại ngộ, kìm lòng không được tán thưởng.

“Trẻ nhỏ dễ dạy!” Vô Vi Tử hiếm khi khen ngợi Vũ Văn một câu, “Tàn ngột thiên đại mộc, tường tốt vạn cổ yên. Nước Sở xưa kia lập nghiệp gian khổ, năm tháng mở núi rừng vất vả gây dựng sự nghiệp, mới huy hoàng nằm trong 7 nước chư hầu, há có thể dùng đại danh từ hung ác để làm chính danh quốc sử? Những lời bàn hung nhân hung thú kia, bất quá là thời chiến quốc chư hầu phương Bắc đối với người Sở phương Nam nói xấu mà thôi.”

Vũ Văn hơi trầm ngâm, mở miệng nói: “Nói như vậy, thật có việc này, thời chiến quốc Tần Sở trở mặt, người Tần thậm chí viết xuống 《 Trớ Sở Văn 》, xưng họ Sở quân là “Hùng”, có là đem người Sở đều coi như cầm thú!”

“Không sai! Đông Phương Sóc từng miêu trả trong 《 Thần Dị Kinh – Tây Hoang Kinh 》: “Giữa phương Tây hoang vắng có loài thú. Bề ngoài như hổ mà lông chó, dài hai thước, mặt người chân hổ, miệng răng heo, đuôi dài một trượng 8 thước. Nhiễu loạn giữa hoang vu, tên Đào Ngột. Một tên kiêu ngạo hung ác, một tên khó dạy.” Hắc hắc. . . . . .Cũng mệt hắn nói xong rõ ràng như vậy. . . . . .Mà ở 《 Tả truyện. Văn Công Thập Bát Niên 》Lại có viết: “Đào Ngột là đứa con bất tài của Chuyên Húc, không thể dạy dỗ. Tính tình thì ương bướng, lại thích huyên náo, bị dân thiên hạ gọi là Đào Ngột.” Đây quả thực chính là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe! Về phần nói cái gì Đào Ngột nguyên là miêu ngữ, ý là cá sấu, mà cá sấu lại là đồ đằng (vật thể tự nhiên, nhất là động vật, được người Anh-Điêng ở Bắc Mỹ coi như biểu tượng của một bộ tộc hoặc gia đình) gì gì đó của người Sở, tâm bôi nhọ của cừu địch nước Sở như thế, gần như cùng người thường chém gió ngang nhau, haha. . . . . .” Vô Vi Tử nói xong hứng khởi, nhịn không được cười haha.

Vũ Văn bị sự phóng khoáng của Vô Vi Tử cuốn hút, cũng không nhịn được thoáng mỉm cười, nhưng một khi đã như vậy, ban nãy Vô Vi Tử triệu hồi tới là thứ gì chứ?

Vô Vi Tử đương nhiên biết trong lòng Vũ Văn nghĩ gì, liền nói tiếp: “Thời kỳ Đông Hán, tổ tiên Chính Nhất Giáo thiên sư Trương Đạo Lăng vân du tứ phương, dọc theo đường đi đến Kinh Sở, lại nhằm vào tiết Đoan Ngọ, hoài cảm đại phu Sở quốc Khuất Nguyên vận mệnh hẩm hiu, đồng thời cũng vì Sở xưa chịu ngôn luận vấy bẩn mà cảm thấy bất công, liền làm phép đem rể còn sót lại của một gốc cây cổ mộc ngàn năm hóa thành một con kỳ thú, tướng mạo căn cứ theo ghi chép trong Thần Dị Kinh, mệnh danh là Đào Ngột. Đã có người nói Đào Ngột gây nhiễu loạn mất mùa, vậy liền dứt khoát nhiễu loạn một phen đi! Từ đó Đào Ngột trở thành phù thú Đạo gia ngàn năm qua đời đời truyền thụ, hàng yêu trừ ma, mọi việc đều thuận lợi! Hiện giờ. . . . . .Cũng truyền tới trong tay ta.”

Hóa ra ma thú Đào Ngột lại có một phen lai lịch như vậy, Vũ Văn biết bỗng cảm thấy lịch sử như biển rộng mênh mông, thật giả khó phân.

“Ôi. . . . . .Suốt thuở ban đầu, ai truyền đạo này? Cao thấp chưa thành hình, có phải bởi chưa tìm tòi?” Vô Vi Tử nhìn bầu trời đêm trên cao, ngẫu hứng vịnh hai câu đầu trong bài《 Thiên Vấn 》của Khuất Nguyên.

“Ở giữa chín cõi, sắp đặt liền nối? Góc cong có nhiều, ai nào đếm được?” Vũ Văn cũng kềm được cảm khái vạn phần, dùng danh ngôn trong《 Thiên Vấn 》đáp lời.

“Vũ Văn, chuyện trong thiên hạ này, thường rất khó nhận định đúng sai, tựa như ta và ngươi, cũng khó tránh khỏi sẽ nước chảy bèo trôi. Sư phụ ngươi Biệt Ly tiên sinh, quan niệm thị phi rất nặng, nhưng hắn cự tuyệt không nghĩ tới, nguyên tắc cuộc đời hắn không phải tất cả đều chuẩn mực, chẳng qua ta đã không cách nào thuyết phục hắn nữa, chỉ mong các ngươi những kẻ làm đồ đệ, sẽ không thông thái rởm như hắn thôi.” Vô Vi Tử đột nhiên quay đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Vũ Văn.

Vũ Văn đối với Biệt Ly tiên sinh trước nay cực kỳ tôn kinh, nhưng lời Vô Vi Tử nói lúc này, lại tự có một phen đạo lý, trong tim y không khỏi có chút mâu thuẫn.

“Kỳ thật nói đến, hết thảy đều tùy tâm ý mà làm, không chịu chuẩn tắc của thế gian gò bó, có gì là không thể? Cho dù bởi vậy mà bị ngàn người thóa mạ, cũng chưa chắc rằng ngươi đã sai! Chí ít trong nội tâm ngươi vẫn vì mình mà vỗ tay. . . . . .Sư phụ ngươi cả đời tin Phật, nhưng quên mất khi Thích Ca Mâu Ni xuất thế, vẫn từng một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, hô to “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn!” đấy thôi.” Vô Vi Tử đứng hiên ngang trước gió, thật có khí độ mệnh là do ta không phải do trời.

(Tiêu: Trên trời dưới đất khắp thiên hạ này, duy chỉ ta là nhất! I’m the best =]])

Một câu ngôn luận của Vô Vi Tử, lại động chạm đến nơi sâu trong nội tâm Vũ Văn, y nhịn không được cúi đầu không nói chỉ tự mình hiểu.

“Nói đến Phù Thú thuật này, kỳ thực hổ thẹn, ta cũng bất quá là từ trong tay sư tổ tiếp nhận Đào Ngột sẵn có mà thôi. Nhưng ta trước đây có một đồ nhi, kia mới thật là một thiên tài thế gian chưa từng có! Hắn sau khi từ chỗ ta tập được Phù Thú thuật, rồi lại hao phí 10 năm đi khắp Thần Châu (chỉ Trung Quốc) , thật sự giúp hắn tìm được ba thượng cổ ma thú, đồng thời sử dụng Phù Thú thuật thu nạp cho mình sử dụng!” Trong giọng nói Vô Vi Tử, tựa hồ đối với đồ nhi của hắn có chút tán thưởng.

Vũ Văn vừa nghe, nhất thời toàn thân chấn động, hỏi: “Ba thượng cổ ma thú?”

“Đúng vậy, thượng cổ ma thú này chôn vùi nhiều năm, tìm một con đã không dễ, huống chi ba con? Hơn nữa một con trong đó, chính là một trong tứ hung – Hồn Độn!”

Lời Vô Vi Tử nói tựa như sét đánh giữa trời quang, khiến Vũ Văn sợ tới mức lông tơ đều dựng đứng.

Vô Vi Tử thấy thần sắc Vũ Văn không đúng lắm, nhưng không biết y vì sao lại như vậy, không khỏi hỏi: “Sao thế? Ngươi cũng đã gặp qua Hồn Độn?”

“Ách. . . . . .Chưa. . . . . .Chưa thấy qua. . . . . .” Vũ Văn mất tự nhiên lau trán, không ngờ đã đổ một đầu mồ hôi lạnh.

“Ôi. . . . . .Chỉ tiếc đồ nhi này của ta, mặc dù rất có thiên phú, nhưng cố chấp dị thường, không phải phẩm chất có thể tu đạo, 10 năm trước sau khi hoàn tục, đến nay vẫn không có tin tức. . . . . .Nếu có thể bình thường sống qua ngày, đó là tốt nhất, chỉ sợ hắn tâm thuật bất chính, rơi vào ma đạo. . . . . .” Vô Vi Tử lắc đầu, khe khẽ thở dài.

“Thì ra là thế. . . . . .” Trái tim treo lơ lửng của Vũ Văn lúc này mới chậm rãi trở về vị trí cũ, sau phút chốc suy tính, y liền dự định cứ để bí mật thối rữa trong bụng.

Đang lúc lơ đãng, chân trời đã trở mình nổi lên vầng sáng bạc. Vô Vi Tử một đêm chưa ngủ, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo, ông trông sân thể dục lớn xa xa đã mơ hồ nhìn thấy hình dáng, liền cứng rắn muốn kéo Vũ Văn cùng ông tập thể dục buổi sớm.

Vũ Văn tuy rằng say rượu chưa hết, đầu vẫn có chút âm ỉ đau nhức, nhưng y không muốn ở trước mặt lão nhân tỏ ra yếu thế, cũng xốc lại mười phần nghị lực theo lão nhân chậm rãi hướng bãi tập chạy đi.

Vô Vi Tử đêm qua cùng Bách Diệp đánh một trận, đại khái rất đã ghiền rồi, xem ra tâm tình không tồi, một bên chạy, một bên lại ngâm nga. Nhưng phát ngôn nhả chữ luôn có chút mơ mơ hồ hồ, Vũ Văn dựng lỗ tai nghe hơn nữa ngày, mới bật cười. Lão nhân đã nhiều tuổi rồi, vẫn rất theo kịp thời đại, lần này cư nhiên hát chính là ca khúc mới của Châu Kiệt Luân ――《 Bản Thảo Cương Mục 》.

_____________________________________________


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.