Vũ Phong đến, mọi người bỏ ra ngoài hết, giành lại không gian yên tĩnh cho đôi bạn trẻ. Bây giờ bọn họ cần một khoảng không gian yên tĩnh để giải quyết vấn đề mang tên “Tình cảm rắc rối”. Một khi đã vướng phải tình cảm thì dù là con người dù khôn ngoan, thông minh hay lí trí đến mấy cũng sẽ mờ mịt khó nói, nó giống như lạc vào mê cung không lối thoát, càng cố tìm ra cánh cổng ra thì càng bị lạc vào những cánh cửa khác.
Không ai nói với ai câu nào, hai người hai cảm xúc riêng biệt nhưng trái tim lại đập và hướng về nhau.
Cố kiềm nén cảm xúc trong lòng, Thiên Châu nhìn hắn, cao giọng đuổi khách:
– Anh còn ở đây làm gì? Đi đi, tôi không muốn gặp anh! Đi như mấy năm trước anh đã đi, không tiễn!
Không quan tâm Thiên Châu nói gì, Vũ Phong giữ chặt lấy vai nó trầm giọng kiên định nhìn thẳng vào mắt tuyên bố chủ quyền, hắn không cho phép nó bỏ cuộc, không cho phép nó từ chối hắn.
– Anh muốn em làm bạn gái chính thức của anh!
Thiên Châu nhếch môi cười lạnh:
– Bạn gái? Xin lỗi, tôi không có vinh hạnh làm bạn gái anh.
– Thiên Châu, em có biết là mình…
Không cho hắn nói hết câu, Thiên Châu đã cắt ngang lời:
-Tôi làm sao? Anh lo về mà lo cho Lam Anh của anh đi. Tôi không cần anh thương hại!
Bàn tay đang giữ ở vai nó nắm càng chặt, nhìn thẳng vào mắt Thiên Châu, Vũ Phong nói:
– Nhớ lấy, em bạn gái tôi, không cho phép em cự tuyệt và em cũng không có quyền cự tuyệt! Bởi vì em là của tôi.
Nó nhìn thấy trong mắt hắn là cả tình cảm dạt dào, nó xao động, hạnh phúc khi nghe Vũ Phong nói, nhưng còn Lam Anh với hắn thì sao? Nó không muốn mình là người thứ ba phá hoại tình cảm người khác, nó là ai chứ? Một Thiên Châu kiêu ngạo không cho phép nó làm chuyện trái với lương tâm mình, quyết không cho phép. Dù nó nhận ra mình yêu hắn thì sao chứ, không phải là hắn không yêu nó sao? Vậy thì níu kéo làm gì, đến cho cùng cũng chỉ là sự thương hại thôi sao? Nó không cần thứ gọi là “thương hại”, yêu đơn phương cũng được, chỉ cần hắn hạnh phúc nó cũng thấy hạnh phúc lắm rồi, đơn giản có thế thôi.
Gạt cánh tay đang đặt trên vai mình ra, từng giọt nước mắt trong suốt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp của nó, nó không thể kiềm chế nổi bản thân khi cứ biết là không nên yêu hắn mà nó vẫn yêu.
Thấy nó khóc, hắn đau lòng không thôi, đưa bàn tay to lớn ra lau cho nó nhưng bị nó cự tuyệt một cách phủ phàng, bởi nó nghĩ hắn đang thương hại nó, nhưng nó cố chấp hắn cố chấp hơn, mặc kệ nó cự tuyệt Vũ Phong vẫn lau khô nưc mắt cho nó. Kéo nó lại ôm vào lòng mình hắn thì thầm:
– Đồ ngốc, sao em lại nghĩ anh yêu Lam Anh cơ chứ? Trần Nguyễn Thiên Châu, em nghe cho rõ lời anh sắp nói ra đây: “Người anh yêu là em, chỉ có em, còn Lam Anh anh không quan tâm, bởi vì anh không yêu cô ấy! Người anh yêu chỉ có con nhỏ rắc rối Thiên Châu, suốt ngày bám theo anh gây chuyện…”
Dựa người vào hắn, nghe Vũ Phong nói vậy nó mắt đỏ hoe, ngước mặt lên nhìn hắn hỏi lại:
– Thật không?
– Thật! Em biết anh yêu em đúng không?
– Hu hu đồ tảng đá, sao bây giờ anh mới nói ra chứ, làm em tốn biết bao nước mắt không hả, đồ Vũ Phong vô tâm, em ghét anh, em ghét anh, hu hu… anh có biết là em đợi câu này bao nhiêu năm rồi không?
Vừa khóc nó vừa đấm vào người hắn, nhưng rất nhẹ, nó chỉ như đang gãi ngứa cho hắn vậy.
Vũ Phong không nói gì hay gạt cánh tay đang đánh mình của nó ra, mà hắn chỉ mỉm cười mặc cho nó đánh. Hắn bây giờ đang rất hạnh phúc, hạnh phúc vì biết nó yêu hắn, hạnh phúc vì hắn tìm được người con gái mình yêu.
Biết mình được gia đình đưa đi không nói một lời nó đã rất là đau lòng. Nhưng hắn cũng đâu làm được gì vì khi tỉnh dậy đã là một nửa năm sau ở nước Mĩ chứ không phải ở Việt Nam quê hương mình. Mặc dù rất muốn đứng dậy để về nước nhưng khi biết bệnh tình của mình Vũ Phong đành an theo sự sắp xếp của gia đình, ngoan ngoãn ở lại chữa bệnh.
Dù vượt qua biết bao sóng gió nhưng cuối cùng chính là sự đền bù của thượng đế giành cho bọn hắn.
Ôm nó thật chặt, hắm thầm cảm ơn Lam Anh, vì nhờ có Lam Anh mà nó rốt cuộc cũng chịu thừa nhận nó có tình cảm với hắn, nhờ có Lam Anh mà Thiên Châu mới xác định được rõ ràng tình cảm của chính mình.
“Thiên Châu, em đừng thoát khỏi tôi, đời này em mãi mãi là của Vũ Phong tôi!”
– Được rồi, là anh sai…Em khóc nãy giờ không thấy mệt sao?
Không muốn con nhóc nhà mình khóc sưng cả mắt Vũ Phong phải dở chiêu trêu chọc nó, nó mà còn khóc nữa chắc ngập cả căn phòng này luôn.
– Hức… hức… mệt chứ sao không, anh không thấy hả?
– Ừ… thấy nước mắt ngập cả căn phòng rồi!
Hắn cười cười trả lời nó, haizzz thật không biết Thiên Châu nhà mình hay đi trêu chọc người khác cũng có lúc mít ướt như vậy. Từ trước tới nay chỉ có Thiên Châu làm người khác dở khóc dở cười chứ chưa bao giờ thấy Thiên Châu khóc. Đúng là mấy năm nay anh không được ở bên cô nhóc này nên không biết nhiều điều đã thay đổi.
– Anh còn dám chọc em, hức… hức… tất cả không phải là vì anh sao!
Biết hắn chọc mình Thiên Châu lại nức nở quay mặt vào trong tường, thật là tảng đá đáng ghét, hắn chính là khắc tinh của đời nó mà.
– Anh sai rồi công chúa nhỏ, em tha lỗi cho anh nhé?
– Hừ…
– Thiên Châu… để chuộc lỗi, anh sẽ đưa em đi chơi, được không?
Lắc đầu như trẻ con, không nói tiếng nào, nó quyết bơ hắn. Ai bảo trêu chọc nó cơ chứ.
– Không đi? Vậy anh đi một mình vậy.
Nói xong Vũ Phong đứng dậy đi ra cửa, làm nó tức ứa máu… Không tiếp tục dỗ nó thì thôi đằng này cứ thế mà đi, hừ… Thiên Châu này không thèm quan tâm anh nữa!
“Rầm… bịch… bịch”
Vừa mở cửa ra Vũ Phong đã kéo theo một đám đang nghe lén ngoài phòng bổ nhào xuống nền nhà mát lạnh, thật ra ngay từ đầu hắn đã biết mấy người này chưa đi, nên bây giờ mới ra mở cửa.
– Ai… ui… Mấy người mau đứng lên đi, tôi sắp ngạt chết rồi.
Thiên Nam bị mấy người đè lên mình thì la lên oai oái, thật là không thở nổi, may nhờ nội công anh thâm hậu không thì bị mấy người anh em tốt cho về chầu tổ tiên rồi.
– Mấy anh đứng ngoài cửa làm gì thế?
Không biết cơn giận dỗi đã đi đâu mất tiêu, Thiên Châu nhảy xuống giường xem mấy con ếch đang nhào lộn trên sàn nhà. Đi nghe lén còn bị bắt quả tang, thật là mất hình tượng quá mà! ╮(╯_╰)╭
– Ha ha… bọn anh chỉ muốn rủ em cùng Vũ Phong ra biển chơi thôi mà.
Lồm cồm đứng dậy, Thiên Nam bịa ra một lí do.
– Đúng đúng… ra biển chơi…
Thiên Bảo, Vũ Phong, Tuấn Kiệt liên tục gật đầu phụ họa, nếu mà đưa cho mấy anh này cả rổ tỏi chắc dã một tý là xong.
Thế rồi mọi người cùng nhau ra biển chơi theo sự đồng ý của một ai đó, dù lúc trước quyết không đi.
Đứng trước biển, trước những ngọn sóng lênh đênh giữa đại dương bao la, vậy nhưng đích của con sóng mãi là tiếp vào bờ, cũng giống như nó và hắn vậy! Có biết bao sóng gió xảy ra, tình yêu chia cắt ba năm dù chưa ai nó ra mình yêu đối phương. Hai người hai phương trời nhưng đến cuối cùng vẫn bên nhau…
– Nhóc con, đến đây.
Trên bãi cát Vũ Phong mỉm cười vẫy vẫy tay gọi Thiên Châu đang chơi ở bãi cát bên cạnh lại.
Đứng dậy, bỏ tay vào túi quần bước lại gần nó, móc trong túi quần ra một sợi dây chuyền hắn dơ lên trước mặt nó.
– Sao… sao…
Nhìn thấy sợi dây chuyền nó nghẹn ngào nói không nên lời, đã ba năm nay nó không mang bên mình. Vũ Phong đã mang sợi dây chuyền đi hay chính là mang theo con tim nó đi ba năm. Không nghĩ hắn còn giữ lại bên người.
Thiên Châu cũng đâu biết rằng, trong thời gian Vũ Phong không bên nó thì sợi dây chuyền chính là liều thuốc của hắn, mỗi khi nhớ nó thì Vũ Phong sẽ đưa ra xem.
– Sao? Nó là của em mà, anh chỉ trả lại cho cô chủ nhỏ của nó thôi.
Nói rồi Vũ Phong kéo Thiên Châu ngồi xuống đưa lưng về phía mình đeo sợi dây chuyền lên cổ nó. Để nó tựa vào người mình, tay nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mềm mại của cô nhóc bé nhỏ rồi nhìn vào mắt nó nói:
– Nhóc con, em đã nói với anh ba từ gì chưa nhĩ?
Biết Vũ Phong muốn mình nói là ba từ gì nó tươi cười không nói nhưng tay chỉ lên trời viết ba từ “Em yêu anh!”
Dù không nói từ miệng nhưng với hắn như vậy là đủ.
Vũ Phong cười tươi hướng ra biển cùng nó ngắm hoàng hôn đang dần buông, trong lòng cậu thì thầm theo sóng Đại Dương bao la…
Thiên Châu em có biết không, trên đời này…
Gió… có thể ngừng thổi
Sóng… có thể ngừng vỗ
Con tim… dù ngừng đập
Nhưng… Tôi… Không thể ngừng “YÊU” em. ♥HAPPY ENDINGLời của tác giả: Hura hura… cuối cùng cũng full truyện rồi, cảm ơn tất cả các độc giả đã luôn theo dõi và đọc truyện của tác giả nhé, nói thật thì tớ viết được 12 chương và bỏ truyện, nhưng vô tình lên đọc truyện và lướt qua thì thấy mọi người rất ủng hộ nên tớ quyết định viết lại. Dù tớ ra chương không đều, có khi cả tháng mới ra một chương nhưng các bạn vẫn không bỏ và theo sát bên mình đợi truyện, đây cũng chính là động lực để thôi thúc tớ cố hoàn thành xong đứa con tinh thần này. Tớ viết truyện này năm 17 tuổi và đến năm nay 2015 cũng đã full và tớ tròn 18 tuổi. Hì hì tròn 1 năm để xong một tác phẩm tinh thần cũng là thời gian rất lâu ^_^. Mặc dù truyện tớ không viết hay để được xuất bản, nhưng tớ có tự in mấy cuốn làm kỉ niệm và tặng cho bạn thân nên tớ có dư lại một cuốn để tặng cho độc giả thích truyện tớ viết, ai muốn được nhận cuốn sách do tớ in thì bạn hãy nói nguyên nhân bạn thích truyện HTLLVCNRR, bạn thích nhân vật nào trong truyện… Tớ sẽ tặng “duy nhất” một cuốn cho bạn có câu nói hay nhất, xem như là cảm ơn.
Mai là nô en rồi, mọi người có một nô en vui vẻ nhé!
…
Cả nhà nhớ ủng hộ phần 2 tớ sắp ra nhé, hiện tại đang trong tình trạng đang viết, nhưng chưa đăng lên ở bất cứ trang web nào vì viết chưa được nhiều… đợi khoảng 10 chương tớ sẽ đăng.Lời cuối cùng tác giả vô cùng cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ truyện!
#Thân: Thùy Loan
23/11/2015. ^_~