Kết quả không ngoài mong đợi của Diệp Thiên Di , hai huynh đệ họ Mạc này thật là cao thủ , nàng không chỉ có nhiều thú săn mà còn nhiều gấp mười lần người khác , không cần ai tuyên bố , chỉ cần nhìn số thú săn xếp phía sau vị tứ vương gia này là mọi người ai nấy đều lấy thân che che chiến lợi phẩm bèo bọt phía sau mình , quả thật là quá mất mặt .
Nhưng thành công nhất của hội săn bắn lần này chính là không có ai thiệt mạng , đi vào bao nhiêu người thì đi ra lại bấy nhiêu người , đây có thể nói là thành công mà chưa quốc gia nào làm được , chỉ là thành công nào thì cũng có hi sinh mà nhân vật hi sinh lần này lại chính là vị thái tử đang nhíu mày nhìn lớp băng bó trên người mình .
Vết thương trên lưng Mộ Dung Vân có thể nói là cực kỳ nhỏ xíu , mũi kiếm chỉ mới chạm nhẹ qua rách một đường chưa tới ngón tay mà tên Phượng Ngọc Tần này lại băng bó như hắn bị vạn đao chém tới , còn lấy mực đỏ vẫy vẫy lên .
” Ta nói ngươi biết , nữ nhân rất yếu lòng , để nàng ta nhìn thấy ngươi như vậy còn không khóc hết nước mắt sao ? Tình cảm là phải tranh thủ chứ ” .
” Ngươi không quay về lo cho vết thương của hoàng muội ngươi sao ? ” . Mộ Dung Vân nhìn cả người bị quấn toàn là vải mà cảm thấy khó chịu nhưng nghĩ cũng không tồi, hai hôm nay Tâm Di hoàn toàn không đếm xỉa gì tới hắn , mấy hôm trước bọn họ không phải còn rất vui vẻ sao , hắn còn nghĩ sẽ có một chút hy vọng vậy mà nàng lại khi không đem hắn biến thành người dưng .
” Ta còn đang thật không hiểu , sao ngươi lại đi cứu ả ta , nếu ả chết , không phải sẽ bớt đi nhiều phiền toái sao ? ”
” Ả có thể chết ở bất cứ đâu , chỉ là không được chết ở Nguyệt Lăng quốc ” .
” Vậy ít nhất cũng phải cho ả gãy tay hay gãy chân gì đó rồi hãy cứu không được sao ? ” . Phượng Ngọc Tần vẫn còn bất mãn , hắn thật sự rất muốn nhìn thấy hoàng muội hắn mau chóng quy tiên .
” Không phải người gào khóc kêu cứu lớn nhất chính là ngươi sao ? ”
Phượng Ngọc Tần lấy kéo cắt đi đoạn vải thừa sau đó nghiến răng . Kêu ngươi cứu thì ngươi cứu sao ? Từ lúc nào ngươi chịu nghe lời ta như vậy chứ .
” Ta muốn vào thăm thái tử của các ngươi ” .
Ngoài cửa lều , Phượng Ngọc Linh ăn mặc và trang điểm tinh xảo đang hạ lệnh cho thị vệ bên ngoài cho nàng tiến vào , hừ dám ngăn cản nàng , thật là gan trời .
Phượng Ngọc Tần nhanh chóng chuồn êm xuống dưới góc khuất trong lều , ả hoàng muội này của hắn không thể biết chuyện hắn có quen biết với Mộ Dung Vân được .
Mộ Dung Vân nhanh chóng mặc lại ngoại bào , còn chưa chỉnh tề đã thấy thị vệ của hắn bị đá lăn vào .
” Dám ngăn cản ta ” . Phượng Ngọc Linh chỉnh lại váy sau đó nhìn Mộ Dung Vân tươi cười . ” Ta nghe nói chàng bị thương liền đến đây , loại thuốc này trị thương rất tốt ” .
Mộ Dung Vân hạ lệnh cho hai tên thị vệ ra ngoài còn mình thì tiến lên một bước , cố gắng che đi vị trí của Phượng Ngọc Tần đang đứng . ” Đa tạ hảo ý của công chúa ” .
” Chàng là ân nhân của ta , ta đương nhiên phải đền đáp ” .
Phượng Ngọc Tần đứng trong góc cố gắng khắc chế từng lớp da gà đang làm loạn trên người mình , thật ớn lạnh .
Tay Phượng Ngọc Linh vuốt nhẹ lên lưng Mộ Dung Vân kéo dài một đường làm thân thể hắn cứng đờ , sàm sỡ , hắn đang bị người ta sàm sỡ .
” Để ta giúp chàng bôi thuốc ” . Tay Phượng Ngọc Linh di chuyển chầm chậm từ lưng vòng lên vạt áo phía trước của Mộ Dung Vân ý muốn kéo áo hắn xuống nhưng ý đồ còn chưa thực hiện hai tay đã bị giữ chặt .
” Thái y vừa mới bôi thuốc , công chúa không cần phải giúp ta ” .
Phượng Ngọc Linh cũng không vừa vội rút tay về sau đó tiến công thần tốc nắm lấy vạt áo Mộ Dung Vân kéo xuống .
Nhưng chờ đợi nàng không phải khuôn ngực vạm vỡ mà là từng lớp vải băng kín mít , thật thất vọng .” Thái y sao lại có thể băng xấu như vậy , để ta băng lại cho chàng ” . Bàn tay tiếp tục tiến tới muốn tháo đi lớp vải băng trên người Mộ Dung Vân.
Lần này Mộ Dung Vân không cho nàng ta cơ hội , khi nãy là hắn sơ suất không nghĩ nàng ta có thể không biết liêm sỉ như vậy nhưng lần này muốn tiếp tục ăn đậu hủ của hắn , đương nhiên là không dễ đâu . Hai tay Mộ Dung Vân nắm chặt tay Phượng Ngọc Linh nhưng hắn không biết phải làm gì tiếp theo , không lẽ đánh bay nàng ta ra ngoài sao ?
Trong lúc Mộ Dung Vân còn chưa biết phải làm gì , cả người Phượng Ngọc Linh đã sáp đến , tiếp theo chính là hắn bên dưới nhìn lên nàng ta đang ở phía trên , đã vậy giữa hắn và nàng ta còn không có lấy một khe hở , hoàn toàn dính chặt vào nhau . Lúc này người không nên tới lại tiến vào .
” Các ngươi đang làm cái gì ? ” . Diệp Thiên Di như muốn á khẩu nhìn hiện trường trước mắt , nhân chứng có , tội phạm có , nạn nhân có , à không không , hai tên này đều là tội phạm làm gì có nạn nhân chứ . Mà cũng không , nạn nhân không phải nữ nhân đang đứng như trời trồng bên cạnh nàng sao .
Mộ Dung Vân thật muốn ngay lúc này bóp chết nữ nhân đang đè lên người mình , hắn chưa đủ khổ hay sao ? Bao nhiêu bất hạnh đều dồn lên đầu hắn ,khó khăn lắm mới phải giả bộ truyền tin tức hắn bị thương ra , hay rồi người hắn mong đã tới nhưng là tới để ban chết cho hắn .
” Thật quấy rầy thái tử ,thỉnh ngài có thể đứng dậy , thần nữ có chuyện cần nói ” . Lạc Tâm Di nhìn như không nhìn hai bóng dáng đang dính sát nhau trên giường , tại sao phải tới thăm hắn chứ , xem hắn có chỗ nào là giống bị thương .
Mộ Dung Vân vội đẩy Phượng Ngọc Linh ra, sau đó ngồi dậy tiến thật nhanh đến bên cạnh Lạc Tâm Di giải thích . ” Ta không phải như nàng nghĩ , ta và nàng ta chỉ nằm lên nhau … không … không …. nàng ta chỉ là nằm lên người ta …. không phải … ta chỉ là nằm phía dưới nàng ta …. ” . Sao càng nói lại càng cảm thấy không ổn vậy .
Phượng Ngọc Tần đứng trong góc không ngừng lắc đầu , trước mặt nữ nhân này , tên Mộ Dung Vân thật sự vô dụng .
” Lạc đại ca nói đám hắc y nhân đều đã tự sát không truy được điều gì . Đã hết . Thỉnh thái tử tiếp tục , thần nữ cáo lui ” . Lạc Tâm Di nói liền một hơi không hề nhìn đến nam nhân đang khoa chân múa tay giải thích với nàng , sau đó quay lưng bỏ đi .
Mộ Dung Vân vội đi theo sau , hắn bị oan , hắn có quyền giải thích .
Diệp Thiên Di cảm thấy có gì đó không đúng , nàng giống như bị bỏ rơi lại đây vậy nhưng bị bỏ rơi đâu phải chỉ một mình nàng . ” Công chúa thật là phong lưu , tại hạ ngưỡng mộ , ngưỡng mộ ” .
Chỉnh lại váy áo hỗn độn của mình , Phượng Ngọc Linh vẫn ung dung như không có gì . ” Vương gia cũng rất phong lưu , sao không thử bên cạnh ta , sẽ thích hơn ả ta vạn lần ” .
Diệp Thiên Di vội đưa tay lên từ chối . ” Phải xem dung mạo và khí chất như thế nào , bản vương phong lưu nhưng không quen ăn tạp ” . Nói xong cũng quay lưng bỏ đi , vừa đi còn vừa cười lớn , thật không biết bản thân ra sao , vọng tưởng .
Hai tay Phượng Ngọc Linh siết chặt , dám nhục nhã nàng như vậy , sau này nàng bắt hắn phải quỳ phục cầu xin nàng . Hai nam nhân nàng chấm trúng đều đuổi theo ả Lạc Tâm Di đó , ả có gì tốt chứ . ” Hừ ! Lạc Tâm Di , ta sẽ không để yên cho ngươi ” .
Đợi không khí trong lều yên tĩnh trở lại , Phượng Ngọc Tần mới từ tốn bước ra . ” Không để yên ? Thật sự muốn xem khi ngươi đụng tới nàng ta, có ai để yên cho ngươi không ? ” .