Hoàng Thượng, Có Gan Một Mình Đấu Bản Cung?

Chương 96



“Còn cay sao?” Nàng lo lắng hỏi, phát hiện sắc mặt hắn ửng đỏ, cái trán thấm ướt mồ hôi.

“Ân.” Hắn ngửa đầu nhìn nàng, thoạt nhìn rất đáng thương.

“Vậy ngươi chờ một chút.”

A Cửu xoay người vào trong bình phong, cầm ra một lọ mứt hoa quả, “Đến đây, ăn cái này.”

Chọn một viên đặt bên môi hắn, nhưng hắn lại không được tự nhiên xoay đầu, “Quá ngọt, ta không ăn!”

“Không ăn, cay chết ngươi.”

Khó hầu hạ!

A Cửu hung hăng liếc hắn một cái. Nói thật, nàng thật không muốn để ý đến hắn, hận không thể đem hắn đuổi ra khỏi nhà.

“Mai Nhị, ngươi làm thế trông rất hung ác.”

Hắn đem mứt hoa quả ngậm trong miệng, dùng thanh âm ủy khuất nói.

“Quân Khanh Vũ…”

Mũi A Cửu đột nhiên cảm thấy đau xót, “Ngươi hôm nay cố ý đến trêu chọc ta?”

Quân Khanh Vũ cầm bình mứt hoa quả, cười hì hì nói, “Trẫm khi nào trêu chọc ngươi.”

A Cửu hít sâu một hơi, trừng hắn một cái, sau đó trở lại vị trí, tiếp tục cúi đầu ăn ốc của mình.

“Mai Nhị, ngươi biết ba ngày sau Mộ Dung Tự Tô sẽ tham gia yến hội không?”

“Ta biết.”

“Vậy ngươi biết, Mộ Dung Tự Tô muốn tuyển phi không?”

“Biết.” A Cửu ngẩng đầu lau sạch tay, lạnh lùng nhìn Quân Khanh Vũ, “Hoàng thượng, ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”

“Ngươi cảm thấy, Mộ Dung Tự Tô là người thế nào? Hắn ngày ấy còn tỏ thái độ muốn chọn chính phi, hơn nữa không nạp thiếp.”

“Tam hoàng tử dung mạo tuấn mỹ vô thọ, xử sự ôn hòa, không hỉ nộ vô thường cũng như giận chó đánh mèo như kẻ khác. Huống chi lại chỉ yêu sâu sắc một người chứ không thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ, tả ủng hữu bão, suốt ngày chìm trong son phấn. Ta thấy nam tử như vậy đúng là tuyệt thế.”

A Cửu nhíu mày cười, nhìn thấy Quân Khanh Vũ đột nhiên nuốt một chút nước bọt, toàn bộ mứt hoa quả nuốt lẫn đi vào, hại hắn lần nữa ho khan.

“Vậy ngươi cảm thấy, Mộ Dung Tự Tô sẽ chọn ai?”

“Mặc kệ là tuyển ai, ta cũng nghĩ khi Mộ Dung Tự Tô xuất hiện, chỉ cần hắn đưa ra yêu cầu, sẽ không có bất kỳ nữ nhân nào có thể cự tuyệt.” Nói xong, A Cửu mặt mày một cong, “Có được phu quân như vậy, đúng là hạnh chi tam sinh.”

Con ngươi Quân Khanh Vũ sắc rùng mình, nhìn A Cửu nửa ngày mới buông mứt hoa quả đứng lên, “Đáng tiếc, là bất hạnh.”

Nói xong lại thở hắt một hơi, vội vã rời đi.

Hắn đi tới cửa liền truyền đến thanh âm đồ vật rơi trên mặt đất, nghe thấy hắn ở bên ngoài ồn ào, “Đem cành mai đó chém đi, nhìn chướng mắt.”

Hữu Danh lặng lẽ chạy vào, nhìn A Cửu đang ngồi ở vị trí cười, liền thăm dò hỏi, “Nương nương, ngươi lại khiến hoàng thượng làm sao vậy?”

Ngụ ý của hắn, chính là hôm nay không rõ ràng, thì mấy ngày tới hắn cùng Tả Khuynh sẽ vô ý mà chọc nhầm long uy. Rất nguy hiểm nha ~

“Ta làm gì hắn?” A Cửu cũng ăn một miếng mứt hoa quả, cười híp mắt nói, “Bất quá ngươi nói cho hoàng thượng ngươi biết, nhìn thấy hắn không vui, ta cảm thấy —— rất vui vẻ.”

Hữu Danh thân thể cứng đờ, rút lui mấy bước, sau đó vội vàng chạy theo Quân Khanh Vũ.

Hoàng gia thiết yến, Thái hậu cũng sớm có chuẩn bị, thậm chí Mạc gia, Thập nhị vương gia cũng không nhàn rỗi.

Tất cả quan tâm không chỉ là Mộ Dung Tự Tô, mà càng là ai đêm nay sẽ được phong làm Sở quốc vương phi.

Càng khéo chính là, Sở quốc thừa tướng cũng vào lúc này đi tới Quân quốc.

Quân Khanh Vũ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định mời.

Ngày tiếp theo, Quân Khanh Vũ bên kia liền vì A Cửu đưa tới một bộ quần áo, không phải tố y màu trắng nàng thích mặc, mà là đỏ thẫm sắc sa váy dài, tơ vàng thêu hoa, như tường vi chập chờn lộ ra.

Diêm dúa lẳng lơ mà cao quý.

Nàng không thích hồng sắc, hồng sắc làm nàng nhớ tới máu. Nhưng Quân Khanh Vũ đã nói, quân chỉ mệnh, thần không thể không theo.

Tiệc tối tổ chức ở Quá dịch trì đối diện Lạc hoa viên, trong cung tần phi, Thái hậu đều sẽ tham dự, A Cửu nghĩ tới đây một bộ quần áo khó tránh khỏi đáng chú ý, hơn nữa bên ngoài yến hội buổi tối sẽ rất lạnh, mặc thêm nhất kiện áo choàng trắng sẽ đem y phục đỏ thẫm kia che khuất.

Thu Mặc thân thể đã khỏi, yên lặng đi sau A Cửu hướng Lạc Hoa viên mà đến. Nhưng khi tới Quá dịch trì, liền nghe thấy tiếng cười Chu Tuyết, A Cửu giương mắt nhìn lại, thấy nàng ta cùng Mạc Hải Đường đứng chung một chỗ.

Từ sau chuyện Thu Mặc, đây là lần đầu tiên A Cửu nhìn thấy hai người các nàng.

Nghe nói Quân Khanh Vũ mấy hôm trước liên tục chiêu tẩm Chu Tuyết, hơn nữa ban thưởng làm cho nữ tử trong cung không ngừng hâm mộ, mấy ngày nay có thể nói là phong cảnh vô hạn.

A Cửu lui về mấy bước, xoay người đi đường khác, không muốn cùng các nàng có bất kỳ chạm mặt nào.

Huống chi, phỏng chừng cũng không người nào biết nàng sẽ tới.

Từ đường nhỏ đi qua, A Cửu cảm thấy có chút lạnh, mà ngay tại lúc này, trước mặt xuất hiện một đám người.

A Cửu cấp Thu Mặc một ánh mắt, liền lặng lẽ đứng sau gốc cây, nhìn thấy người tới khuôn mặt rất xa lạ, hơn nữa quần áo cùng Quân quốc trang phục có hơi chút bất đồng.

Phía trước là một trung niên nam tử, giữ lại sơn dương cần phải, hai mắt khôn khéo. Hắn đi sau một nam một nữ, nam đi mạnh mẽ, khí tức bình ổn, vừa nhìn đã biết công phu cao thủ.

Mà cô gái bên cạnh hắn khuôn mặt cùng bộ dạng hết sức xinh đẹp, đôi mắt màu đen linh động quan sát xung quanh, môi đỏ nhẹ nhàng câu dẫn.

Mà tay nàng, tự nhiên đặt bên hông.

Phía sau cùng còn một đám người hầu, thoạt nhìn như hoạn quan, trong đó có mấy người còn cầm chậu hoa san hô, xem ra là vật phẩm tiến cung.

“Nghe nói là Sở quốc thừa tướng.”

Thu Mặc nhỏ giọng nhắc nhở.

Vừa nói chuyện, một hoạn quan không chú ý tới phía trước có một hố nhỏ mà lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống. Mà lúc này, A Cửu nhìn thấy có một gói bột phấn từ trên chậu hoa rơi xuống.

Chờ những người đó đi xa, A Cửu mới từ chỗ tối xuất hiện, cầm lấy hồng sắc bột phấn trên mặt đất, đưa tới mũi ngửi, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

“Ngươi đi tìm Tả Khuynh, mau.”

A Cửu đối Thu Mặc phân phó một câu, sau đó yên lặng đuổi theo mấy người kia


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.