Hoàng Muội Của Trẫm Không Cho Phép Đụng

Chương 6: Hoàng quý phi trong truyền thuyết



“Lớn mật…” Một tiếng quát chói tai từ cửa điện màu đỏ thắm truyền đến.

“Nha?!!…” Tả Phỉ Nhạn lập tức dừng động tác đưa mắt nhìn bóng dáng một màu xanh nhạt bay ra.

“Ngươi là ai? Lại dám xông vào Triêu Dương cung, có biết hay không nơi này là tẩm cung của vị nào?” Cung nữ với búi tóc xinh đẹp được chải gọn gàng lớn tiếng quát tháo.

“Người nào? Chẳng lẽ là Hoàng quý phi trong truyền thuyết dung mạo như tiên?” Tả Phỉ Nhạn quay đầu hơi cúi xuống tỏ vẻ suy tư.

“Biết là tốt rồi , ngươi còn không mau quỳ xuống?” Cung nữ chĩa ngón tay trỏ thẳng đầu mũi Tả Phỉ Nhạn, trợn mắt giận tái đi . Nàng ta đã biết…như thế nào còn không mau quỳ xuống , thật là tự tìm đường chết mà…hừ…

“Ah!!…Quỳ xuống?” Tả Phỉ Nhạn khẽ lắc đầu, tỏ vẻ không muốn . Nàng quỳ trước cha mẹ , quỳ trước hoàng huynh đều là không vấn đề gì , nhưng những người khác nghĩ cũng đừng nghĩ đầu gối của nàng sẽ cong xuống.

“Ngươi chẳng lẽ lại không biết sai?” Tiểu cung nữ thấy Tả Phỉ Nhạn ăn mặc quái dị tự tiện xông vào Triêu Dương cung , đoán thầm cũng chỉ là loại tôm tép không có cấp bậc gì lớn.

“Biết sai? Ta sai cái gì nha?” Tả Phỉ Nhạn có cảm giác muốn phì cười.

Cung nữ này đột nhiên từ đâu xông ra , ừm…cấp bậc có vẻ có chút cao nên mới có thể ở trước mặt nàng khoa tay múa chân , nhưng mà muốn nàng quỳ xuống nhận sai , này thật giống như không được đúng a . Huống chi nàng là người hiện đại xuyên qua đến nơi này , mặc dù đã quen với cuộc sống cổ đại, nhưng là vẫn không có thói quen nói nàng quỳ thì nàng liền quỳ, còn chưa nói đến địa vị của nàng trong cung cũng không phải là nhỏ nga . Hoàng quý phi gì gì đấy , nàng còn không có để vào mắt đâu.

Phải nhớ , muốn nàng quỳ xuống à…trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây.

“Lục Nhi, không được càn rỡ.” Tiếng nói mềm mại thanh thúy khẽ quát lập tức làm vị cung nữ đang vênh váo tự đắc kia ngậm miệng.

“Nương nương…” Cung nữ tên Lục Nhi khẽ hô , cung kính đứng sang bên nhường đường cho vị đại mỹ nhân một thân cung trang tím giản dị tiến tới.

Oaa… Tả Phỉ Nhạn thật sự muốn chảy nước miếng , mà sự thật chứng minh miệng nàng… Đúng là một Đại mỹ nhân a… Cho dù hiện đại công nghệ thẩm mỹ đã đạt tới trình độ vô cùng cao siêu nhưng cũng chưa chắc có thể dưỡng ra một vị đại mỹ nhân như vậy , huống hồ đây là cổ đại cái gì cũng không có…

“Nói vậy ngươi chính là Lục Điệp công chúa?” Thanh âm không cao không thấp, đặc biệt mềm mại lại có vẻ nhàn nhạt kiêu ngạo lập tức kéo Tả Phỉ Ngạn ra khỏi suy nghĩ của bản thân.

“Ah!??…” Không nghĩ tới vị Hoàng quý phi chưa từng gặp mặt này thế nhưng biết nàng là ai.

Trong trí nhớ của nàng , mỹ nhân như vậy căn bản không tồn tại, mà trong trí nhớ của nàng công chúa Tả Phỉ Nhạn kia cũng không hề xuất hiện . Nói đến mới nhớ a , cũng may mà nàng ta còn để lại toàn bộ trí nhớ , nếu không nàng đã sớm bị lộ tẩy…haizz…

“Không biết công chúa hôm nay tới Triêu Dương cung là vì…?” Thanh âm hơi hơi dừng một chút, vẻ mặt không giải thích được nhìn hướng Tả Phỉ Nhạn, hơn nữa nhìn đến nàng một thân trang phục kì quái , trên mặt bất động thanh sắc hiện lên tia chán ghét, nhưng rất nhanh đã bị che dấu.

“Ah…là ta đi bộ đi bộ a, thường ngày chưa từng tới Triêu Dương cung, hôm nay rảnh rỗi nên muốn tới tham quan một chút thôi.” Lên xe đạp hai vòng trước mặt nàng ta , Tả Phỉ Nhạn thật muốn chứng minh mình đang đi dạo.

“Lục Điệp công chúa giá đáo Triêu Dương cung thật là làm vẻ vang cho kẻ hèn này.”

Tả Phỉ Nhạn chắp hai tay vào nhau hướng nàng ta gật hai cái..

“Haizz…” Một tiếng thở dài rất nhỏ lập tức cắt đứt chốc lát trầm mặc.

“Công chúa vì sao than thở nha?” Tiếng nói yêu kiều lập tức gọi Tả Phỉ Nhạn từ trên mây bay xuống , nàng quay đầu, trong tròng mắt lộ ra ôn nhu.

“Hoàng quý phi , ngươi tên là gì?” Tả Phỉ Nhạn rất thẳng thắn tra hỏi, đột nhiên nàng rất muốn biết.

Bị nàng hỏi như vậy , Hoàng quý phi rõ ràng sửng sốt, không biết nàng muốn làm gì.

“Công chúa, thứ cho nô tỳ lắm mồm, bất quá tên nương nương nhà ta là không thể tùy tiện nói cho người khác.” Lục Nhi giọng nói không có hảo ý lên tiếng trả lời.

“Có thật không?” Nhìn Hoàng quý phi đứng yên không nói, cho dù cổ nhân rất bảo thủ, bất quá chính là hỏi một cái tên, có cần thiết phải che dấu đến như vậy sao?

“Công chúa nếu như ngài thật muốn biết, vậy thì mời đi tìm bệ hạ báo cho.” Dứt lời, cười một tiếng.

Chỉ là cười cười một cái lại thật sự là nghiêng nước nghiêng thành , Tả Phỉ Ngạn xem đến lóa cả mắt , khó trách hoàng huynh muốn đem nàng giấu tốt như vậy, xem ra hôm nay tới Triêu Dương cung đi dạo là tới đúng chỗ rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.