Chương 44:
“Các ngươi có mệt hay không, khát hay không? Ta mới pha một bình trà hoa cúc ” Tả Phỉ Nhạn thấy bọn họ tập kiếm vừa ngừng lại, đi tới, giơ lên một bình trà hoa cúc mới pha, đưa cho mỗi người một ly trà nhỏ rồi rót đầy trà cho hai người.
“Trà hoa cúc? Tại sao ngươi lại nghĩ ra được?” Mộc Thanh Phong nhắm mắt ngửi mùi hương hoa tỏa ra từ ly trà, trong lòng sinh ra cảm giác hạnh phúc thư thái.
“Nhìn các ngươi múa kiếm mệt như vậy, ta nghĩ chắc khát rồi! Trà hoa cúc này có tác dụng thanh nhiệt, uống vào rất tốt.” Tả Phỉ Nhạn thúc giục.
“Có thể uống, không tin ta uống cho ngươi xem.” Thế nhưng hoài nghi nàng, lòng tốt lại bị nghĩ là lòng lang dạ sói, Tả Phỉ Nhạn tức giận đoạt lấy ly trà hoa cúc trong tay Nam Cung Mộ uống sạch, “Xem đi! Uống vào không chết người đâu?” Thô lỗ lấy ống tay áo lau nước trà dính ở khóe miệng.
“Ôi, chưa từng thấy qua nữ tử nào giống như ngươi vậy.” Nam Cung Mộ vỗ chán, nhức đầu nhìn chằm chằm cử chỉ cực kỳ thô lỗ của Tả Phỉ Nhạn.
“Này. Này này … Thật là làm hỏng áo thượng hạng của Thanh Phong.” Nam Cung Mộ liếc mắt về phía tay áo trắng bị dính một chút nước trà.
“Mộ…” Mộc Thanh Phong uống xong trà hoa cúc, dùng ánh mắt cảnh cáo Nam Cung mộ không cho phép nói thêm nữa.
“Không nói nữa, không nói nữa! Có người đau lòng .” Xem như bảo bối, Thanh Phong này đã lún sâu vào bể tình rồi, hắn không biết dùng cách nào để cứu giúp Thanh Phong đây? Ánh mắt nhìn qua bọn họ, nhìn về phía bầu trời xanh xa xa.
“Đinh đinh leng keng…” âm thanh thanh thúy của lục lạc kêu vang.
“Có người đến sao?” Ở đây một đêm, thỉnh thoảng có tiếng lục lạc vang lên. Nhưng giờ phút này tiếng lục lạc vang lên dồn dập, giống như là có người cố ý kéo vang.
“Ừ”
Mộc Thanh Phong gật đầu, đem trà chén nhỏ để vào bên trong khay, sửa sang áo trắng trên người, dùng khinh công bay đến hồ nước bên kia hàng rào trúc.
“là ai?” Tả Phỉ Nhạn hỏi Nam Cung Mộ đang đứng bên cạnh.
“Một đám khách không mời mà đến.” Trong không khí có hơi thở bá đạo vương giả đã nói rõ thân phận người đến.
“Ngươi biết bọn họ là ai?” Tả Phỉ Nhạn thầm bội phục công lực của Mộ đệ đệ, ở khoảng cách xa như vậy mà cũng biết được là ai tới, xem ra tuy bọn người này là khách không mời mà đến nhưng thân phận không nhỏ, nên Mộc Thanh Phong mới đích thân ra đón.
“Bọn họ tới.” Nam Cung mộ cắt đứt suy nghĩ lung tung của Tả Phỉ Nhạn, làm cho nàng nhìn về phía đám người đã đi tới bên kia hồ nước.
Nghe thấy Mộ đệ đệ vừa nói như thế, nàng ngẩng đầu nhìn về bờ bên kia, mộ bộ áo gấm màu xanh đậm đập vào mắt, lên tiếng kinh hô, “Là hoàng huynh.”
Hoàng huynh làm sao lại tới đây, là tới đón nàng chăng?
“Hoàng muội, ngươi còn biết ta là hoàng huynh sao?” Từ trên bè trúc lên bờ, trên mặt Tả Dận Hạo mơ hồ tức giận.
“Hoàng huynh, ta…” Tả Phỉ Nhạn không biết nên nói gì, nàng vừa làm sai , vừa chọc cho hoàng huynh tức giận , bọn họ không phải là còn giận nhau sao?
“Đi ra ngoài một đêm, hiện tại thu xếp một chút theo ta hồi cung.” Tầm mắt hắn dừng lại tại cái áo khoác màu trắng, nó làm cho Tả Dận Hạo thấy vô cùng ngứa mắt, tại sao nàng có thể mặc áo của Mộc Thanh Phong? Hắn rất muốn xông tới cầm cái áo khoác trắng kia ném vào trong hồ nước.
Được thanks
Xem thông tin cá nhân
6 thành viên đã gởi lời cảm ơn saly85 về bài viết trên: DạNguyệt, kimdung08ct112, hoavole1993, holytinh4, khanhthi, Nguyễn Vũ An Thy
Có bài mới Hôm nay, 10:02
Hình đại diện của thành viên
saly85
Tổ trưởng
Tổ trưởng
Ngày tham gia: 11.09.2015, 02:01
Bài viết: 46
Được thanks: 299 lần
Điểm: 10.28
Có bài mới Re: [Xuyên không] Hoàng muội của trẫm không cho phép đụng – Thiểu Thương Hồ – Điểm: 11
Chương 45: Lưu luyến không rời
“Hoàng huynh, huynh dùng đồ ăn sáng chưa?” Tả Phỉ Nhạn yếu ớt hỏi, liếc mắt nhìn thấy trên áo gấm màu xanh đậm của hoàng huynh như có dính chút ẩm ướt.
Chẳng lẽ hoàng huynh không vào triều sớm mà đi tìm nàng luôn sao? Phải không? Nàng không xác định, cũng không dám nghĩ xa.
“Hoàng huynh, ta muốn ở nơi này vài ngày.” Không dám nhìn thẳng đôi mắt đang ngập tràn lửa giận của hoàng huynh, đầu cúi xuống thấp hơn.
“Không cho phép.” Tả Dận Hạo liếc mắt trừng Mộc Thanh Phong, tựa như nói, hoàng muội của trẫm rất lệ thuộc vào ngươi, đúng ý ngươi rồi phải không .
“Công chúa vẫn nên hồi cung thôi! Sau này sẽ còn cơ hội tới chơi.” Mộc Thanh Phong khuyên Tả Phỉ Nhạn, ánh mắt cảnh cáo của bệ hạ làm sao hắn bỏ qua được.
“Vậy cũng tốt! Ngươi mỗi ngày nên uống trà hoa cúc, để thanh nhiệt, trà hoa cúc rất có ích giúp thân thể khỏe mạnh.” Tả Phỉ Nhạn cởi áo khoác ra đưa cho Mộc Thanh Phong còn ân cần dặn dò
“Ừ, ta nhớ rồi .” Nhìn nàng cười để nàng yên tâm, tay vuốt ve áo còn mang hơi ấm của nàng.
“Hoàng huynh, có thể đưa áo khoác của huynh cho muội không? Muội lạnh…” Nàng lại vô tư nhìn hoàng huynh yêu cầu.
“Cho chết rét đi là tốt nhất.” Tả Dận Hạo không cởi áo ngoài ra, chẳng qua là đem Tả Phỉ Nhạn kéo đến bên cạnh, ôm lấy nàng, sai Phúc công công đưa long bào choàng lên người cho nàng.
“Hoàng huynh miệng thật độc.” Tả Phỉ Nhạn khóe miệng không tự chủ giơ lên, đầu tựa vào bả vai hoàng huynh.
Trong thời khắc này, trong thời khắc này, nàng phải chớp thời cơ thật tốt.
“Hồi cung.” Tả Dận Hạo khóe miệng cũng kéo lên, giơ tay lên.
“Cung tiễn bệ hạ.”
“Thanh Phong, ngươi thật sự cứ như vậy để nàng đi?” Nam Cung mộ hỏi.
“Nếu không thì sao?” Mộc Thanh Phong hỏi ngược lại, không phải là hắn không muốn tranh giành, người sáng suốt đều nhìn thấy, lòng của nàng ở đâu.
“Phía ngoài người kia làm sao bây giờ? Hắn đã ở kia cả một đêm.” Trong rừng trúc kia, thỉnh thoảng có ánh mắt màu tím nhìn qua.
“Yên lặng theo dõi xem sao! Việc gì nên đến có muốn ngăn cản cũng không được.” Ngắm nhìn bọn họ bóng lưng rời đi, nhìn về phía bầu trời bị tầng tầng mây bao phủ, tương lai không biết sẽ như thế nào.
“Tùy các ngươi! Nhưng ta kiên quyết sẽ không để cho ngươi chết.” Nam Cung mộ bá đạo biểu thị công khai, sư phụ giao cho hắn nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho Mộc Thanh Phong.
“Ta sẽ không chết sớm như vậy, sau này còn phải nhờ Tam công tử của Nam Cung thế gia chiếu cố nhiều hơn mới được.” Mộc Thanh Phong vỗ vỗ vai Nam Cung mộ, đi về phía bình trà hoa cúc đã nguội, đây là trà mà chính Nhạn Nhi đã pha.
“Thật ra thì nàng rất khả ái, chỉ là có chút không được bình thường, có chút khác người.” Bỏ qua yếu tố có thể là Thanh Phong phát bệnh, vị Lục Điệp tiểu tỷ tỷ kia thật sự không tệ.
Cách đó không xa, còn có thể nghe thấy thanh âm ồn ào của nam nữ, nhưng bên trong pha một nửa là ngọt ngào.
Được thanks
Xem thông tin cá nhân
4 thành viên đã gởi lời cảm ơn saly85 về bài viết trên: kimdung08ct112, holytinh4, DạNguyệt, Nguyễn Vũ An Thy
Có bài mới Hôm nay, 10:23
Hình đại diện của thành viên
kimdung08ct112
Thủ quỹ
Thủ quỹ
Ngày tham gia: 11.04.2015, 18:03
Bài viết: 99
Được thanks: 58 lần
Điểm: 1.92
Có bài mới Re: [Xuyên không] Hoàng muội của trẫm không cho phép đụng – Thiểu Thương Hồ
ôi hay nè.mà ngắn quá à!
Được thanks
Xem thông tin cá nhân
Có bài mới Hôm nay, 10:26
Hình đại diện của thành viên
saly85
Tổ trưởng
Tổ trưởng
Ngày tham gia: 11.09.2015, 02:01
Bài viết: 46
Được thanks: 299 lần
Điểm: 10.28
Có bài mới Re: [Xuyên không] Hoàng muội của trẫm không cho phép đụng – Thiểu Thương Hồ – Điểm: 12
Chương 46: Giả vờ cấm mặc mát mẻ
“Lớn gan?” Tả Dận Hạo hừ lạnh một tiếng, hiện tại trên khuôn mặt tuấn dật của hắn nổi lên mưa bão
“Đúng .” Tả Phỉ Nhạn vô cùng xác định.
“Sau này không cho phép muội mặc trang phục mát mẻ quái dị như thế này nữa ? Có phải gần đây ta quá dung túng muội? Làm cho muội không biết trời đất là gì dám chống đối ta?” Sắc mặt của hắn càng thêm lạnh lùng tà mị, nói ra trong lời nói càng thêm ôn nhu rét run.
“Ta không có ý tứ này.” Vừa rồi còn lớn tiếng, giọng nói của Tả Phỉ Nhạn thấp xuống, nàng biết cứng đối cứng sẽ không có kết quả tốt, ngược lại sẽ khiến cho lưỡng bại câu thương. Nhưng, hoàng huynh lại muốn nàng cởi áo phông cùng quần sooc trên người xuống, điều này là không thể được, bởi vì những thứ này gợi cho nàng nhớ đến cha mẹ đang ở thế kỷ 21 để cho nàng cảm thấy được an ủi, không biết trong một năm này họ như thế nào rồi, nghĩ đến đây ánh mắt chợt rũ xuống, tay nắm chặt áo.
“Vậy là có ý gì?” Lông mày hắn nhăn lại , hai mắt híp lại.
“Hoàng huynh, những y phục này có ý nghĩa đặc biệt đối với ta.” Tả Phỉ Nhạn tối nghĩa mở miệng, làm cuối cùng **.
“Còn gì nữa không?” Nhíu mày, khích lệ nàng nói tiếp.
“Không mặc cũng được, nhưng ta nhất quyết không cởi.”
Cúi đầu thấp hơn, nhìn long bào đang khoác trên người, màu vàng lóng lánh nhìn rất chói mắt, trên long bào thêu hình kim long trong rất sống động, ánh mắt lấp lánh ngũ trảo như muốn vươn ra, như muốn bay lên không trung, thoạt nhìn uy nghiêm như muốn gầm lên.
“Sau này không được lén gặp Mộc Thanh Phong nữa, ngươi là công chúa hắn là thần tử, ngươi là nữ hắn là nam, nam nữ hữu biệt ngươi chẳng lẽ không biết? Càng không thể ăn mặc mát mẻ như thế này để gặp biết chưa?”
“Hoàng huynh…” Tả Phỉ Nhạn trừng lớn hai mắt, hoàng huynh quả thực là cố tình gây sự.
“Có nghe hay không?” Tả Dận Hạo lại một lần nữa nói rõ.
“Này, bệ hạ.” Ngoài cửa Phúc công công vừa nghe bị điểm tên, ánh mắt cầu trợ hướng người lớn nhất trong cung hỏi.
“Đi.” Xem ra bình thường hắn chiều làm nàng hư, làm cho nàng không coi ai ra gì nữa.
“Hoàng huynh, hôm nay hoàng muội nói rõ với huynh, muốn ta cởi bộ quần áo mát mẻ này ra, trừ phi ngươi tự thân động thủ, nếu không đừng nghĩ ta sẽ dễ dàng khuất phục.”
Trong đầu cuối cùng cũng sáng tỏ, tại sao hoàng huynh lại bài xích nàng ăn mặc mát mẻ như vậy.
Không thể nghi ngờ chính là người khác ăn đậu hũ của nàng, làm cho hắn thân là huynh trưởng mà không làm gì được. Mà những thứ gọi là người khác kia, chính là đám người Mộc Thanh Phong, Vu Vĩ Kỳ, Nam Cung mộ.
“Vậy sao?” Đi tới trước mặt nàng, ánh mắt lợi hại nhìn nàng chằm chằm, âm điệu này cho thấy hắn đang tức giận
“Đúng vậy .” Tả Phỉ Nhạn nhìn thấy hắn, khuôn mặt đều là nụ cười càn rỡ.
“Người đâu! Đóng toàn bộ cửa điện vào cho ta, bên trong điện dù phát ra bất cứ âm thanh gì cũng phải làm như không biết, nghe không?” Phút chốc hắn giữ chặt cằm nàng, cặp mắt dài nhỏ thâm thúy cười, giống như hai hạt hắc ngọc lóe sáng nhìn nàng trừng trừng.