“Ông trời…. ……Công chúa , ngươi lại bị bệ hạ cho thị vệ ném trở lại.” Âm thanh kinh hô thanh lệ vang lên, ngay sau đó là tiếng bước chân vội vàng từ bên trong đi ra.
“Chết tiệt, mau buông ta xuống, Vu Vĩ Kỳ, ngươi mau buông ta xuống, ngươi…. ….đồ xú nam nhân.” Tả Phỉ Nhạn oa oa kêu to, dùng cả tay lẫn chân đánh điên cuồng lên thân nam nhân cứng như sắt đang vác nàng mà cứ như vác bao gạo vậy . Thật đáng ghét !
“Ôoaaaaaaaa…….Ta chán ghét hoàng huynh , hắn cư nhiên lại cho tiểu nhân đánh ta . Đau quá a……..Ôoaaaaaaaa…. ……” Bị đánh đau Tả Phỉ Nhạn không để ý hình tượng khóc lớn lên, tay chân khua loạn xạ , tiếng khóc có thể đem cả hoàng cung đánh thức.
“Công chúa xin cứ tự nhiên.” Vu Vĩ Kỳ hai tay khe động liền đem cái người đang ầm ĩ trên vai hắn hướng không trung ném đi.
“Aaaa……Đau…. …” Ông trời, tại sao luôn muốn ác ma này tới hành hạ nàng ? Tại sao ?
Trứng thối hoàng huynh , chán ghét hoàng huynh, mỗi một lần cũng đều làm cho Vu Vĩ Kỳ đem nàng ném trở về Lục Điệp Cung, mà tên Vu Vĩ Kỳ cũng thật không có phụ hoàng ân, chết tiệt, thật đem nàng ném trở lại.
Vu Vĩ Kỳ nghe nàng mắng , mày kiếm khẽ nhíu lại.
“Hừ…. …..!!” Tả Phỉ Nhạn hướng Vu Vĩ Kỳ đạp mạnh một cước, khập khễnh tự đi vào tẩm cung của mình.
Mới vừa đi tới cửa , chỉ thấy một thị tỳ thanh mỹ người mặc bộ đồ cung nữ màu xanh nhạt cung kính đứng ở tẩm điện ngoài, hay cho nhan sắc tuyệt lệ xuất trần, khí chất phiêu dật như nước . Hảo một cái mỹ nhân . Tả Phỉ Nhạn vuốt vuốt hai mắt, đưa tay lau miệng đã muốn chảy nước miếng . Mỗi một lần nhìn thấy thiếp thân cung nữ Thủy Liên, nàng đều có cảm giác như thấy tiên nữ từ trong tranh bước ra.
“Liên Nhi, ngươi tại sao không phải tiên nữ, mà lại là một cái cung nữ? Hay là, chúng ta tráo đổi thân phận đi . Ta sẽ làm cung nữ còn ngươi trở thành công chúa? Thế nào?” Môi đỏ khẽ cong , Tả Phỉ Nhạn hưng phấn nói ra ý định của nàng , sẽ rất vui nha !
“Không thể, không thể, công chúa, những lời này không thể tùy tiện nói như vậy.” Thủy Liên gấp gáp đưa tay che miệng công chúa nhà mình, chỉ sợ nàng lại nói ra cái gì dọa người , cái mạng nhỏ của nàng còn không muốn mất sớm như vậy đâu nha!
“Ngu ngốc.” Thanh âm khinh thường theo cước bộ trầm ổn đi xa.
“Tại sao không thể nói như vậy? Ngươi vốn lớn lên so với ta đẹp hơn, hơn nữa khí chất so với ta cũng tốt hơn rất nhiều.” Ở nơi hậu cung mĩ nữ còn nhiều hơn lá rụng mùa thu này , nàng Tả Phỉ Nhạn cũng chỉ có thể coi là là thanh tú, khả ái, căn bản không thể coi là một mĩ nhân. Không phải là nàng tự ái mà sự thật luôn rất phũ phàng nha! Nàng thật muốn lôi lão thiên gia xuống mà hỏi tại sao lại cho nàng xuyên về cổ đại , lại còn là ở hậu cung nữa chứ! Sao không cho nàng tới nơi nào mà nữ nhân tuyệt chủng hết rồi đi, như vậy có phải hay không nàng sẽ có một dàn hậu cung mĩ nam thật hùng hậu…. …..hắc..hắc..
“Ai nói , công chúa trong mắt là ta đẹp nhất.” Hơn nữa mắt to linh động, tinh thần lúc nào cũng phấn chấn , toàn thân thoát ra bồng bột tinh nghịch, là thứ mà không nữ nhân nào trong hậu cung có được , kể cả Thủy Liên nàng. Chỉ bất quá công chúa lại không coi trọng trang phục, nếu như trang điểm một chút nhất định so với tiên nữ còn đẹp hơn vạn phần.
“Liên Nhi, ta hảo đau nha! Hoàng huynh , hắn lại đem ta đuổi xuống giường, lại còn để cho tiểu nhân đem ta ném trở lại.” Tả Phỉ Nhạn đáng thương hề hề hướng Thủy Liên kêu khổ, đầu nhỏ nhân cơ hội hướng ngực Thủy Liên mà cọ tới cọ lui.
“Công chúa, thứ cho Thủy Liên tò mò, ngươi có thể hay không nói cho ta biết, ngươi tại sao mỗi lần cũng đều muốn đến trên giường bệ hạ ngủ?” Hơn nữa chuyện quỷ dị này cũng đã duy trì hơn một năm kể từ khi công chúa…. ……..
“Ngạch…” Tả Phỉ Nhạn chép miệng, ánh mắt lóe lên.
“Đúng a! Công chúa, Thủy Điệp cũng rất tò mò nha!” Thanh lệ tiếng nói chen vào.
“Cái này…… Bổn công chúa mộng du không được sao?” Tả Phỉ Nhạn đỏ mặt hất ngã hai cái thiếp thân cung nữ vừa đặt câu hỏi vội vã chạy vào tẩm cung , để lại hai người ngươi nhìn ta , ta nhìn ngươi ngoài cửa điện.