“Ái phi, nàng không sai , đừng gánh tội thay nàng ấy.” Tả Dận Hạo đau lòng muốn chết, ái phi vẫn quỳ xuống, ngày thường sao có thể làm cho nàng quỳ như vậy.
“Còn trẻ? Nàng đã 16, nên lập gia đình, Vận Nhi lúc nàng 14 đã vào cung rồi, 16 đã lên làm Hoàng quý phi, nàng ấy nếu biết lễ nghĩa bằng một nửa nàng, hoàng cung lại có thể trở nên náo loạn sao?” Tả Dận Hạo sẳng giọng liếc về phía hoàng muội đang bị ngã xuống đất.
“Vậy sao? Nếu như ta biết điều bằng một nửa Vận nhi của ngươi, ta còn được gọi là Tả Phỉ Nhạn sao. Xin ngài nhớ rõ, ta là hoàng muội của ngươi, không phải thê thiếp của ngươi.” Nàng là nàng, không thể nhập làm một với những người khác.
“Ngươi xấu xa không thể dạy được nữa.” Tức chết hắn, cho tới bây giờ cũng không biết nàng sẽ biến thành như vậy, xem ra gần đây đều là do hắn quản giáo không nghiêm.
“Đủ rồi, phụ vương đã chết, không cần ngươi đến giáo huấn ta, giáo huấn cũng không tới phiên ngươi, tự nhiên có mẫu hậu cùng mẫu phi.” Thật là chịu đựng đủ rồi.
“Nhạn nhi, đừng tranh cãi với hoàng huynh của ngươi nữa.” Thái hậu cảm thấy đau lòng, nhìn thấy quan hệ giữa con trai và con gái mình biến thành như vậy, lòng thật đau.
Mà hết thảy ngọn nguồn đều là do Ý Vận kia, nếu như không phải là nàng ta, quan hệ của hai người bọn họ đang tốt đẹp sao có thể căng thẳng như hôm nay chứ.
“Thủy Liên, Thủy Điệp mau lại đỡ công chúa , chúng ta trở về Từ Ninh cung.” Một bên kéo tay của muội muội Thái phi, suy yếu đứng lên.
“Tỷ tỷ.” Thái phi lo lắng vỗ vỗ tay Thái hậu.
“Không có chuyện gì, tất cả rồi sẽ tốt.” Thái hậu đáp lời lộ ra vẻ vô cùng mệt mỏi, trong lòng cũng rõ, quan hệ hòa hợp từ trước đến hôm nay coi như tan vỡ.
“Nhi thần, nô tì ( nô tỳ các nô tài ) cung tiễn Thái hậu, Thái phi.” Thanh âm to rõ chỉnh tề ở phía sau họ vang lên.
“Ta không muốn ngốc trong hoàng cung, tới đây ngươi hãy đem ta đuổi hoặc gả ra ngoài đi.” Đi tới cổng vòm tròn, Tả Phỉ Nhạn dừng chân, thanh âm trở nên mờ mịt mỏi mệt.
“Ngươi muốn gả cho ai?” Tả Dận Hạo không chút suy nghĩ hỏi ngược lại.
“Hắn, Vu Vĩ Kỳ.” Xoay người, Tả Phỉ Nhạn khóe miệng câu khởi mị, mê hoặc cười báo thù, ánh mắt thẳng ngoắc ngoắc ngó chừng Tả Dận Hạo.
“Không phải là ngươi rất ghét hắn sao?” Tả Dận Hạo ngực cứng lại.
“Chẳng lẽ hoàng huynh không biết ta ghét hắn nhưng cũng không muốn ở cùng hoàng huynh?” Tả Phỉ Nhạn lại cười làm cho hắn không biết ra sao.
“Vĩ Kỳ, ngươi nguyện ý cưới hoàng muội của trẫm làm vợ không?” Tả Dận Hạo trịnh trọng hỏi người đang đứng một bên Vu Vĩ Kỳ.
“Vi thần hết thảy nguyện ý nghe bệ hạ làm chủ.” Vu Vĩ Kỳ ôm quyền, trong giọng nói nghe không ra tâm trạng gì.
“Nếu như ngươi không muốn, ta sẽ giúp nàng tìm người khác” Tả Dận Hạo cho là hắn không muốn, cho nên đưa cho hắn một lựa chọn khác .
“Ta không phải là không thể gả cho hắn, hoàng huynh không cần tìm người khác giúp ta .” Ánh mắt xẹt qua hoàng huynh rơi vào trên người Vu Vĩ Kỳ, rồi chuyển sang nhìn Hoàng quý phi trong ánh mắt chứa nhàn nhạt nụ cười.
Tả Phỉ Nhạn trong mắt hiện lên khinh miệt, giống như là nói, ngươi hài lòng không? Đây chính là kết quả ngươi mong đợi?
“Thần nguyện ý cưới công chúa làm vợ, có thể lấy được công chúa là phúc khí của thần.” Tựu khinh địch như vậy thoáng nhìn, Vu Vĩ Kỳ quyết định giúp nàng, bất kể là vì lý do gì, nhưng hắn biết mặc dù thoạt nhìn nàng bốc đồng như vậy nhưng cũng không phải là người xấu, chẳng qua là ham chơi một chút thôi.