Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 91: Một tay che trời



Vì Bạch Nguyệt Diệu không có ý kiến, nên kết quả đề nghị của ta coi như phế, ta nóng mặt coi như là vì tên Bạch Nguyệt Diệu kia mà lãnh cái mông, sợ Bạch Nhật Uyên hại mình, kết quả là muốn cưới trưởng nữ Hồng gia, sớm biết thế ta không thèm quan tâm đến chuyện này, để mặc hắn bị thê tử hại chết.

Giờ thì tốt rồi, khiến cho văn võ bá quan cười nhạo ta, ta tức giận rời triều, gương mặt mất hứng, Bạch Tinh Ngân xuống triều sau đó lại dẫn ta đến đình bên trong ngự hoa viên, hắn vẫn như cũ đứng bên ngoài canh giữ.

Ta biết đây là ý của Bạch Nguyệt Diệu, hiện giờ ta ôm một bụng tức, đang muốn hướng Bạch Nguyệt Diệu xả ra.

Ta bước nhanh bước vào đình, tức giận quát: “Đầu óc ngươi có phải bệnh rồi không? Ta tính an bài tốt cho ngươi, đến giây phút mấu chốt ngươi lại làm đứt xích!!!”

Thấy ta tức giận hét lên, Bạch Nguyệt Diệu lộ ra nụ cười tà mị, sau đó nâng đôi mắt nhìn chăm chú vào ta: “Ai khiến ngươi xen vào chuyện của người khác rồi?”

Bị Bạch Nguyệt Diệu hỏi như vậy, ta muốn ngu luôn, hoàn toàn ngớ người, đúng vậy, không phải ta đang xen vào việc của người khác sao: “Ta có bệnh được chưa?” Tức chết ta mà, ta nói xong tính xoay người ra khỏi đình.

Bạch Nguyệt Diệu kéo tay ta lại: “Chọn người nào kết quả cũng giống nhau thôi, đề nghị của ngươi, chỉ hại chết những cô gái vô tội mà thôi” Hắn nghiêm túc nói xong, ta dường như thất thần, ý của hắn là, nếu ta triệu tập những nữ tử khác, vậy những nữ tử kia sẽ bị hại ư? Thắng lợi cuối cùng cũng sẽ là nữ tử của Hồng gia?

Ai là người có bản lĩnh một tay che trời đó? Ai là người năng lực làm loạn chuyện chọn phi đó?

Đáp án chỉ có một, bản lĩnh có thể che trời hiện nay, chính là Bạch Nhật Uyên.

Ta quay đầu lại liếc nhìn Bạch Nguyệt Diệu, đôi mắt của hắn dường như cho thấy hắn đã chấp nhận, quả thật, ta cũng bất lực rồi, xem ra Bạch Nguyệt Diệu nhất định phải cưới con gái của Hồng gia làm phi rồi.

“Làm gì tỏ vẻ mặt đồng tình nhìn ta?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong buông lỏng tay ta ra, ngồi lại trên ghế đá, trên chiếc bàn đá có một bầu rượu, hắn uống xong chén này đến chén sau, uống một hơi cạn sạch, rồi sau đó hắn cười khổ nói: “Ta bản tướng hiểu lòng Minh Nguyệt, làm gì Minh Nguyệt theo mương máng.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong vẫn chăm chú nhìn ta.

Câu thơ này ta hiểu ý, nhưng ta không hiểu tại sao hắn muốn nói với ta, là vì hắn uống quá nhiều sao?

Hoặc giả, hoặc giả hắn thật sự không phải là một người phong lưu, cho tới nay đều là cất dấu mình, cũng có thể, cũng có thể hắn muốn cùng nữ tử mình yêu kết hôn sống chết, nhưng hắn hiện giờ bản thân vốn dĩ không thể lựa chọn, đây chính là bi ai của những người sinh trong đế vương, đây chính là bi ai của cổ đại phong kiến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.