Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 62: Chém giết



Trong 1 tháng, ban ngày ta ở cửa hàng làm việc, ban đêm là lúc ta mong đợi nhất, vì mỗi khi cửa hàng đóng cửa, Huyễn Ngâm Phong cũng sẽ xuất hiện, mặc dù mỗi lần hắn xuất hiện chỉ có 2 canh giờ ngắn ngủi, cũng chưa từng nói với ta bất cứ chuyện riêng nào, chẳng qua là mỗi ngày luyện kiếm, Nhưng, 2 canh giờ cùng luyện kiếm với Huyễn Ngâm Phong, ta cũng cảm thấy trôi qua rất phong phú, hoặc giả đây chính là thích, chỉ cần có thể nhìn thấy hắn, ta sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.

Từ lúc nào ta bắt đầu thích Huyễn Ngâm Phong đây? Ta không biết, cũng không rõ, ha ha, cũng có thể là từ lần đầu tiên gặp mặt hắn, một tháng này, ta đều ở đây cố gắng luyện kiếm pháp, vì ta cảm thấy việc ta có thể báo đáp Huyễn Ngâm Phong cũng chỉ có nỗ lực…

Hôm nay, ta vẫn như cũ, sau khi cửa hàng đóng cửa, chờ đợi Huyễn Ngâm Phong xuất hiện, nhưng thời gian chầm chậm trôi qua, hắn cũng chưa đến, vì vậy, ta nhảy ra cửa hàng, ở trong bóng tối của đêm tìm kiếm bóng dáng của Huyễn Ngâm Phong.

Chỉ thấy đằng xa, nhiều bóng đen trên đường phố vắng lặng, từ tò mò, ta ngạo mạn chậm hướng đến gần những bóng đen kia, Đúng lúc này, ta thấy rõ ràng, là Huyễn Ngâm Phong đang đánh nhau với mười mấy người, mà mười mấy người kia trong tay cũng đều cầm kiếm.

Chuyện này…

Không được, không được làm huyễn Ngâm Phong bị thương, ta biết Huyễn Ngâm Phong võ công cao cường, Nhưng, cùng Huyễn Ngâm Phong học võ một tháng này, ta đã hiểu rõ cái gì là cao thủ. Ta nhìn ra, mười mấy người kia cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Huyễn Ngâm Phong lấy một địch mười nhất định sẽ thua thiệt. Ta muốn giúp Huyễn Ngâm Phong, Nhưng, ta hiện giờ trong tay không có vũ khí, làm sao bây giờ?

Nghĩ nghĩ, ta nhanh chóng nhặt rất nhiều đá trên mặt đất, chạy tới, sau đó dùng hết sức lực toàn thân ném về phía người đang tấn công Huyễn Ngâm Phong. (Nàng khờ quá =)))

Tất cả mọi người hướng sự chú ý đến ta.

“Đi mau!!!” Nghe thấy tiếng giận giữ, ta cơ hồ ngốc trệ, đây là ta lần đầu tiên nghe được Huyễn Ngâm Phong tức giận với ta.

Hai trong số mười mấy người đó đi về phía ta, lúc họ đi đến gần, Huyễn Ngâm Phong đã nhanh chóng chắn trước người ta, hắn vung kiếm đâm vào một tên trong đó, mà tên kia chặn lại công kích của Huyễn Ngâm Phong, đổi thành một tên nữa cũng cầm kiếm vung về phía Huyễn Ngâm Phong.

Huyễn Ngâm Phong duỗi chân đá vào ngực tên kia, kiếm trong tay tên kia rơi xuống, ta nhanh tay nhặt kiếm lên, haiz, lúc này ta có vũ khí rồi.

“Còn không mau đi?!” Huyễn Ngâm Phong vừa nói vừa đánh nhau với mấy người kia.

“Sư phụ, người nhìn thành quả sau một tháng luyện tập của ta đi!” Nói xong ta trực tiếp công kích về phía một người trong đám kia.

Trong bóng đêm chỉ có thể dựa vào ánh trăng nhận biết vị trí của kẻ địch, sau một lúc đao quang kiếm ảnh, cùng với tiếng đao kiếm chạm nhau, địch nhân bên Huyễn Ngâm Phong đã có năm người ngã xuống vũng máu. Mà bên này ta với địch nhân vẫn chém giết nhau, thời gian càng lâu, thể lực ta càng theo không kịp địch nhân, Đúng lúc này, tên kia huy động kiếm, hướng vào người của ta đâm tới, ta đã không kịp né tránh…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.