Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 6: Quốc gia phong kiến



Lúc ta còn đang chìm trong phẫn hận với quốc gia phong kiến, ở xa lập tức truyền đến tiếng nữ tử thống khổ kêu gào, cùng với tiếng trách mắng của các nam tử, ta đưa mắt nhìn lên, có bốn nam tử giơ một cây trúc làm lồng tre, mà người đang nằm trong lồng là một nữ tử, đây là… lồng heo?? Trời ạ, ta chỉ thấy trên TV, không ngờ loại cảnh tượng bi thảm này lại xảy ra trước mắt ta?

Ta dừng bước lại, Tam công tử cũng dừng bước: “Lam đệ?” Tam công tử kinh ngạc gọi ta, nhưng vẻ mặt của hắn không có chút kinh ngạc nào, hắn đã nhìn thấy cảnh này quá nhiều?

Ta nhìn qua nữ tử đang bị giam trong lồng heo bên cạnh, trong mắt nàng ấy tràn ngập tuyệt vọng và nước mắt…

“Nữ tử này không lấy chồng mà lại ở riêng cùng nam tử, vào lồng heo là đáng đời”

“Đúng vậy, thật không biết xấu hổ!”

… Nhìn những nam tử khác ở chung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ vào nữ tử trong lồng heo bàn luận xôn xao, ta hiểu, nữ tử bên trong lồng heo không làm chuyện gì có lỗi cả, chẳng qua là cùng nam tử gặp mặt riêng, vậy mà cũng phải vào lồng heo? Buồn cười, thật là chuyện cười thiên hạ!!! nam tử xung quanh đối với nàng ấy không có chút lòng thương hại, ngay cả ánh mắt nhìn vào nàng ấy cũng là ánh mắt khinh bỉ, ta không hiểu, ta không hiểu những nam tử này rốt cuộc có tính người hay không? Có lòng thương hại hay không? Cái này có phần nam tôn nữ ti thái quá.

“Tam công tử, cho ta hỏi, nữ tử kia cuối cùng sẽ bị như thế nào?” Lời của ta có chút tức giận.

Tam công tử nghe xong câu hỏi của ta, trong mắt cũng hiện ra chút sầu bi: “Có thể sẽ bị giết…” Hắn nói xong thì tuyệt vọng thở dài.

Ta không hiểu, ta không hiểu, ta không phải là người cổ đại, ta không thể hiểu bọn họ nghĩ gì về tính mạng con người, ta không thể hiểu bọn họ nghĩ gì về một nữ tử, ta càng không thể hiểu, hoàng đế Vân Long quốc rốt cuộc là một hoàng đế như thế nào? Ta mơ hồ nhớ đếnmục lục ‘Kinh đô Vân Long’, chương thứ hai tên là hiền quân, hiền quân chẳng lẽ là tính từ ngược sao? Có lẽ vậy, vì nhi tử của ông ta Nhị hoàng tử chính là thê thiếp thành đoàn, trong hồ nước ta thấy toàn là thê thiếp của Nhị hoàng tử, ha ha, bởi vậy cái gọi là thượng bất chánh hạ tắc loạn là đây! A, quên mất, cổ đại không phải đều như vậy sao, nam tử tam thê tứ thiếp thì được, mà nữ tử chỉ cần cùng nam tử nói vài câu đã bị người nói là ai cũng có thể làm chồng.

Lửa giận trong lòng ta lập tức lên tới ngực.

“Các ngươi để nàng ấy xuống!!” Ta bất ngờ kêu lên giận giữ làm Tam công tử cùng với các nam tử khác đều ngẩn người một chút, ta kích động chạy tới bên cạnh lồng heo: “Thả nữ tử này ra!”

“Ơ, công tử này ở đâu ra, đúng là thích lo chuyện bao đồng.” Một người đàn ông vừa xách theo lồng heo vừa nói, mà nam tử kia cùng các nam tử xách lồng heo khác cũng mặc quần áo giống nhau, đều cùng loại với quần áo mà thủ hạ của Nhị hoàng tử bên hồ nước mặc, ta biết bọn họ là quan binh rồi!

“Bất quá, cẩn thận ngay cả đầu của ngươi cũng không bảo vệ được!” Quan binh kia dùng lời lẽ đe dọa ta.

“Nàng ấy rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Cùng lắm chỉ cùng nam tử gặp riêng thôi, các ngươi phải lấy mạng của nàng ấy sao?” Ta lớn tiếng chất vấn dân chúng chung quanh, nhưng ta không tìm thấy Tam công tử, ha ha, bởi vậy cái gọi là tai vạ đến nơi đều tự phi, dù là cổ đại hay hiện đại cũng thế thôi, bạn của ta đều như vậy, giả sử ta hiện giờ rước họa vào thân, hoặc giả có thể ta sẽ bị giết chết, nhưng không sao, dù sao ở nơi này ta không quen ai, cũng không biết cách trở về hiện đại…

Ta khẳng khái nói, nói xong ánh mắt hướng tới ta không phải ngưỡng mộ và tán thưởng, mà là cười nhạo, là châm chọc!

“Ha ha, công tử này dáng vẻ rất tuấn tú, nhưng lại là thằng ngốc?”

“Đúng đó, đúng đó, ta cũng nghi vậy!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.