Hoàng Không Hư, Phi Không Thương

Chương 52: Lời nói độc ác của Nhị hoàng tử



Ta không thể hiểu trong lòng Bạch Nguyệt Diệu nghĩ gì, hắn không thể tha cho ta được sao? Đêm hôm đó khuất nhục vốn là Bạch Nguyệt Diệu nợ ta, hôm nay ta không tìm hắn gây chuyện hắn nên cám ơn trời đất mới phải, nhưng bây giờ còn cắn ngược lại ta một cái, đều tại ta, đều tại ta, nếu không phải vì ta tiết lộ tên của Huyễn Ngâm Phong, Bạch Nguyệt Diệu cũng sẽ không biết Huyễn Ngâm Phong, ta làm sao lại nghĩ Bạch Nguyệt Diệu là Huyễn Ngâm Phong chứ? Huyễn Ngâm Phong võ công rất cao, nhưng Bạch Nguyệt Diệu nói không sai, dù là võ công, dù có mạnh đến mấy cũng không thể lấy một địch ngàn quân, hơn nữa nhìn cách nói chuyện của Bạch Nguyệt Diệu vừa rồi không giống như nói đùa, chuyện này bảo ta nên làm thế nào cho phải đây…

Ta cắn chặt răng từ trên giường bò dậy, gom hết dũng khi lao xuống giường, đau cũng chỉ là đau thoáng qua mà thôi, đang lúc này Bạch Nguyệt Diệu đưa chân ra cố ý ngáng ta mặc dù không ngã xuống, nhưng bị đụng vào, vốn là xương đau, hiện giờ càng thêm đau.

Mắt ta tràn đầy nước mắt đau đớn, tức giận nhìn Bạch Nguyệt Diệu, nhưng hắn như cũ ngồi ở bên giường lộ ra vẻ mặt xấu xa.

“Ngươi…” tức run cả người nhìn Bạch Nguyệt Diệu cười xấu xa, một lúc lâu cũng nói không ra chữ, thật, Lam Điệp Nhi ta đời này sẽ không tìmđược người nào xấu xa như Bạch Nguyệt Diệu!!

“Ta cho là ngươi có thể xuống giường được nghĩa là không đau nữa rồi, nếu đau thì sao không ở trên giường nghỉ ngơi?” Bạch Nguyệt Diệu vừa nói xong lập tức tiến đến đứng gần ta, ta chậm rãi lui về sau hai bước.

“Đứng cùng với ngươi dưới một mái nhà khiến ta thở không được!!!” Ta nói xong lại khập khễnh đi ra cửa.

“A? Hình như là chính ngươi chủ động đến thì phải?” Bạch Nguyệt Diệu vừa nói xong, ta cảm giác tức điên lên. Phải, đúng là ta chủ động đến, nhưng ta cam lòng sao? Nếu không phải nhà ở cổ đại không vững chắc ta sao có thể rơi từ trên nóc nhà xuống phòng hắn chứ? Ta nhẫn! Ta nhẫn! Đi được vài bước, ta sẽ có thể ra khỏi cửa phòng, ra được ngoài là tốt, là tốt, ta không ngừng nói với mình, thật sự, ta thật sự hoài nghi ta ở lại thêm một phút có phải sẽ bị Bạch Nguyệt Diệu làm cho tức chết.

“Nếu đã tới, cứ đi như vậy, ngươi cam tâm sao?”… Bạch Nguyệt Diệu nói xong, ta ngưng bước, đúng vậy, ta hôm nay tới để làm gì? Không phải là vì vụ án ngày mai sao? Hiện giờ ta lại bị thương nặng như vậy, Bạch Nguyệt Diệu thì ngủ suốt một buổi chiều, vụ án ngày mai… Làm sao bây giờ?

Ta quay đầu lại, nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu, hai mắt hắn đắc ý lóe sáng. Ta thật muốn chửi mình, làm sao lại trốn không khỏi lòng bàn tay Bạch Nguyệt Diệu rồi? Bỏ đi, bỏ đi, công sự quan trọng hơn.

“Ta hỏi ngươi, vụ án ngày mai, ngươi tính xử lý thế nào?” Ta đứng ở cửa chất vấn Bạch Nguyệt Diệu.

“À! Ngươi như thế này gọi là can thiệp vào sự công bằng của pháp luật?”… Bạch Nguyệt Diệu nói xong, ta cảm giác có thể hộc máu, Bạch Nguyệt Diệu mở mồm sao có thể hiểm độc như vậy? Hắn kiếp trước làm nghề gì?

“À, Bạch Nguyệt Diệu vô năng, tới sinh mạng của dân chúng cũng bỏ qua, nếu ngươi đã không tận tâm, cũng không cần nhận lấy án này, tiếp nhận rồi lại không đi tra, ngươi không phải muốn lấy mạng thảo dân sao?”

“Sao ngươi biết ta không có tra?”

“Ngươi mới vừa nói ngươi ngủ suốt một buổi chiều, làm sao ngươi đi tra???” Chẳng lẽ hắn mộng du đi tra? Hoang đường!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.