Lam Điệp Nhi vẫn nằm trên giường với ánh mắt đờ đẫn, nô tì trong phòng đều đã đi hết, hơn nữa hoàng thượng đã hạ lệnh một khi Lam Điệp Nhi bị nhốt vào lãnh cung, thì không kẻ nào được đến thăm.
Vì vậy, trước khi Lam Điệp Nhi vào lãnh cung, Bạch Nguyệt Diệu tranh thủ đến.
Phu thê mãi mãi vẫn là phu thê, mặc dù Bạch Nguyệt Diệu đang rất hận Điệp Nhi, nhưng cũng không thể tránh được trái tim không muốn rời xa nàng.
Ánh mắt lạnh lùng, toàn thân cũng như băng, vừa mở cửa phòng Lam Điệp Nhi, đã nhìn thấy nàng nằm trên giường với vẻ mặt vô hồn.
Hắn bước hai bước đến bên cạnh Điệp Nhi, nàng cũng không liếc hắn lấy một cái, chỉ cứng nhắc nói một câu: “Con mất rồi.”
Lời của Lam Điệp Nhi không một chút áy náy lại như sét đánh ngang tai Bạch Nguyệt Diệu, hắn cứ nghĩ khi nhìn thấy mình nàng sẽ òa khóc nói rằng không phải nàng giết con, hoặc sẽ xin lỗi hắn thì có lẽ hắn sẽ không hận nàng như vậy. Thế mà lúc này, lời của nàng không một chút thương tâm, còn lạnh lùng như thế.
Nhưng hắn nào biết, Lam Điệp Nhi bây giờ khóc không ra nước mắt, không nói tới 10 tháng mang thai, cái thai mới chỉ 3 tháng nhưng nàng cũng vẫn có tình cảm với nắm thịt trong bụng mình, dù sao đó cũng là con của nàng và Bạch Nguyệt Diệu! Cho nên lúc này, nàng như đứt từng khúc ruột.
“Ha ha, không sao.” Nụ cười này của Bạch Nguyệt Diệu chẳng qua là miễn cưỡng ngụy trang, hắn căn bản là không cười nổi, nhưng thấy thái độ của nàng như thế, hắn rất hận! Lam Điệp Nhi nghe thấy tiếng cười của hắn cuối cùng cũng chậm rãi nhìn Bạch Nguyệt Diệu, nàng cảm thấy hắn lúc này xa lạ biết bao! “Ta vẫn có thể có con với người khác”
Ta không dám tin vào tai mình, Bạch Nguyệt Diệu đang nói gì? hắn nói…
Hắn còn có thể lấy người khác???
Hắn không hề thương tâm vì mất đi đứa con với mình, ngược lại còn muốn có con với người khác? hắn yêu mình thật ư? Thật sự yêu mình sao?
Ta ngồi dậy nhìn hắn ta: “Chàng đang nói gì?”
“Lam Điệp Nhi, nàng không nghe thấy sao?” Lam Điệp Nhi? Kể từ khi quen nhau đến giờ, Bạch Nguyệt Diệu chưa bao giờ gọi mình là Lam Điệp Nhi, vì sao bây giờ lại gọi tên mình một cách xa lạ như thế? Tại sao? Rõ ràng hắn đã giết Huyễn Ngâm Phong, mình thì mất con, vậy mà hắn lại không hề an ủi mình? Ngược lại còn muốn vậy??? “Ta nói ta muốn có con với người khác! Còn nữa…, không phải nàng rất nhớ nhung Huyễn Ngâm Phong sao? Được! Ta cho nàng gặp hắn!!!”
Hắn đang nói gì? Chẳng phải Huyễn Ngâm Phong đã bị hắn…
Không đợi ta kịp phản ứng, Bạch Nguyệt Diệu đã chạy ra khỏi phòng, lúc cửa mở ra…
“Huyễn đại hiệp…” Huyễn Ngâm Phong chưa chết? Là ta trách nhầm Bạch Nguyệt Diệu ư? Ta kích động xuống khỏi giường, nắm lấy cánh tay Huyễn Ngâm Phong. Phải! Không sai, hắn đúng là Huyễn Ngâm Phong, vẫn đôi mắt lạnh lùng ấy, vẫn mùi hương hoa nhài trên người giống hệt Bạch Nguyệt Diệu.
“Hài lòng chưa???” Giọng nói của Huyễn Ngâm Phong lạnh như băng có chút xa lạ, hơn nữa, câu hỏi của hắn ta…
Lúc này, Huyễn Ngâm Phong hất tay ta ra, ta lảo đảo lùi mấy bước, tim đập loạn xạ, một sự bất an bao phủ.
“Huyễn đại hiệp???”
“Huyễn đại hiệp?? Ha ha” Huyễn Ngâm Phong cười lạnh hai tiếng rồi đưa tay lột mặt nạ ra.
Bạch Nguyệt Diệu…
Huyễn Ngâm Phong chính là Bạch Nguyệt Diệu?
Ta đã nhiều lần tưởng tượng hai người họ có thể chập làm một thì tốt biết mấy, ta đã nhiều lần cầu khẩn, dưới chiếc mặt nạ Huyễn Ngâm Phong sẽ là khuôn mặt Bạch Nguyệt Diệu thì thật tốt, nếu vậy ta sẽ rất thỏa lòng.
Nhưng giờ phút này, khi ta biết Bạch Nguyệt Diệu chính là Huyễn Ngâm Phong, ta lại không hề thấy vui sướng.
Bởi vì, ta có lỗi với Bạch Nguyệt Diệu, có lỗi với hắn quá nhiều quá nhiều…
Ta đã từng nhiều lần chê bai Bạch Nguyệt Diệu không bằng Huyễn Ngâm Phong, ta cũng nhiều lần trước mặt Huyễn Ngâm Phong làm nhục Bạch Nguyệt Diệu, chắc trong lòng hắn rất khó chịu.
Hắn chưa từng nói với ta hắn chính là Huyễn Ngâm Phong, ta nghĩ trong lòng hắn cũng giống ta, luôn tự hành hạ mình, hắn chắc chắn hi vọng người ta yêu là Bạch Nguyệt Diệu mà không phải Huyễn Ngâm Phong! Nếu có thể nói ra sớm hơn với hắn rằng người ta yêu là Bạch Nguyệt Diệu thì có phải tốt không? Thế thì hắn sẽ không khổ tâm như vậy.
Ha ha, lúc này nếu ta nói rằng ta yêu hắn đã không còn kịp nữa ư? Không phải đã quá muộn sao? Vì dù sao ta đã biết Bạch Nguyệt Diệu chính là Huyễn Ngâm Phòng rồi, cho nên có nói cả nghìn lần, hắn cũng sẽ cho rằng, ta yêu một Ngâm Phong ảo.
Điều duy nhất ta có thể làm lúc này chính là quay lại cuộc sống trước kia cùng hắn, cho hắn hiểu rằng ta yêu hắn.
“Nguyệt Diệu…”
“Đừng gọi ta như thế!!!” Từ đôi mắt hắn có thể thấy hắn hận ta thế nào, nhưng ta cũng không biết vì sao hắn lại hận ta? “Nàng đã giết chết con ta để báo thù cho Huyễn Ngâm Phong ư? Chắc lúc này nàng vui vẻ lắm? Nàng không chỉ giết chết con của ta, còn giết con của Huyễn Ngâm Phong nữa!!”
Cái gì? Bạch Nguyệt Diệu đang nói gì? Ta tự giết con ta? Ta không hề, ta không giết con mình, tại sao chứ? Tại sao hắn lại cho rằng ta có thể giết chết con mình?
“Nguyệt Diệu, hãy nghe thiếp nói…” Ta kích động kéo cánh tay Bạch Nguyệt Diệu.
Bạch Nguyệt Diệu đột nhiên hất tay ta ra: “Lúc này ta không muốn nghe thấy bất kỳ lời nào của nàng cả!!”
“Thánh chỉ đến….”
Âm thanh này vừa phát ra, một thái giám đi vào, ta thì đã quỳ sẵn trên đất, đợi tiếp chỉ.
“Phụng Thiên Thừa Vận, hoàng đế chiếu viết, Lam Điệp Nhi giết hại con rồng, đáng lẽ xử trảm, nhưng Hoàng thượng tấm lòng nhân hậu, cho nên sửa án nhốt Lam Điệp Nhi vào lãnh cung, khâm thử.”
Ta bị nhốt vào lãnh cung? Bạch Nguyệt Diệu cũng biết chuyện này ư? Ta ngẩng đầu nhìn Bạch Nguyệt Diệu, trong mắt hắn không có biểu hiện gì ngoài ý muốn, thì ra là…
Hắn đã biết trước.
Ha ha ha ha, giết hại con rồng? Ta sao có thể độc ác tự giết hại con mình! “Nguyệt Diệu”. Hai mắt ta đong đầy nước, khổ sở ôm chân Bạch Nguyệt Diệu, nhưng hắn không có một chút thương tiếc, bởi chính hắn cũng cho rằng ta đã tự giết con mình.
Hắn đẩy ta ra rồi chạy khỏi phòng, mặc kệ ta gào thét thế nào, hắn cũng không quay lại liếc một cái.
Ta biết, chúng ta thế là đã hết…
Ta đã từng nói rằng, Bạch Nguyệt Diệu đối xử với ta quá tốt, nếu ta muốn sao trên trời hắn cũng sẽ hái cho ta, nhưng ta cũng từng nói, một khi Bạch Nguyệt Diệu chấm dứt với ta, thì sẽ không bao giờ vương vấn…
Ha ha, cổ đại thật tuyệt, không biết quá phí.
Mới cách đây không lâu ta còn đang hạnh phúc đến tận mây xanh, có bạn tốt, có anh trai, có cha, có người ta yêu thương, mà bây giờ, những gì ta mất còn nhiều hơn thế.
Ta mất con, mất Bạch Nguyệt Diệu mà ta yêu thương, còn mang tiếng tự giết hại con mình.
Thật quá đen đủi, đường về quá khúc khuỷu.
Ha ha.
“Nương nương, đi thôi” Thái giám nói xong, ta thu dọn vài bộ quần áo, tính đễn chỗ sẽ phải sống suốt quãng đời còn lại.
Lúc đi ngang cửa phòng Hồng Uyển Nghi, rõ ràng phát hiện Bạch Nguyệt Diệu đang mây mưa trên giường với nàng ta…
Hồng Uyển Nghi tỏ ra vô cùng hạnh phúc, ha ha ha ha, kẻ thứ ba đau thương ư? Đây là sự đau đớn của ta?
Coi chừng Hồng Uyển Nghi?
Bây giờ ta mới hiểu ý nghĩa của những lời này, con ta xem ra đã chết vì sự đấu đá của nữ tử trong cung, ha ha, phát hiện quá chậm, không còn gì để nói nữa rồi…
Bạch Nguyệt Diệu vừa ra khỏi phòng Lam Điệp Nhi thì lập tức vào phòng Hồng Uyển Nghi, nàng ta đã sớm trần truồng nằm đợi trong phòng, trái tim tan vỡ của Bạch Nguyệt Diệu không còn tí dục vọng.
Nhưng, hắn vẫn muốn cứu Lam Điệp Nhi, bởi hắn biết lãnh cung là nơi đáng sợ như thế nào, hơn nữa hắn cũng biết, Lam Điệp Nhi vừa xảy thai, cơ thể yếu ớt nếu chịu lạnh bệnh sẽ kéo dài.
“Điện hạ.” Hồng Uyển Nghi ngồi dậy nũng nịu gọi Bạch Nguyệt Diệu.
Hắn không thèm nhìn nàng ta lấy một cái, mà nhanh chóng cởi quần áo, nằm trên giường: “Muốn làm thì bắt đầu đi” Bạch Nguyệt Diệu lạnh lùng nói, Hồng Uyển Nhi cười nhạt một cái.
“Không quan trọng, Uyển Nghi không vội, cũng chờ điện hạ gần một năm rồi, Uyển Nghi không ngại chờ thêm vài năm, Uyển Nghi chỉ lo là Lam Điệp Nhi kia không chờ được thôi?” Lúc này Hồng Uyển Nghi xem ra có ưu thế, bởi nàng biết Bạch Nguyệt Diệu hận Lam Điệp Nhi, lại đúng lúc nàng ta vô tình vô nghĩa.
Đang lúc tâm tư rối loạn, Bạch Nguyệt Diệu sao để cho Uyển Nghi uy hiếp? hắn ngồi dậy, hai tay giữ chặt khuôn mặt Uyển Nghi: “Vậy ngươi tốt nhất cứ đợi đi, bản thái tử có thể ngủ với tất cả phi tần, chỉ cần có con với phi nào là đã cứu được Điệp Nhi của ta rồi.” Bạch Nguyệt Diệu mặc dù vừa rồi vô tình với Lam Điệp Nhi như thế, nhưng giờ phút này những lời của hắn đã tố cáo hắn yêu Lam Điệp Nhi đến mức nào, hắn không thể bỏ nữ tử ấy, không thể bỏ được Lam Điệp Nhi đã cắm rễ trong lòng hắn.
Giọng điệu uy hiếp của Bạch Nguyệt Diệu lại khiến Hồng Uyển Nghi sợ, nàng biết mình không có vị trí gì trong lòng hắn, Lam Điệp Nhi bị tống vào lãnh cung đồng nghĩa với lòng Bạch Nguyệt Diệu đã chết, hắn quả thật có thể cưới người khác, ngộ nhỡ còn khó đối phó hơn Lam Điệp Nhi, lúc đó nàng coi như trộm không được gà còn mất nắm gạo.
Hồng Uyển Nghi cười quyến rũ, lập tức tiến đến hôn Bạch Nguyệt Diệu, nhưng hắn đã bịt miệng nàng lại: “Đừng quên, chỉ có thể sinh con, những chỗ khác đừng động tới.” Những lời này của hắn khiến nàng nhục nhã, không thể nghi ngờ hắn chỉ muốn dùng nàng như một công cụ cứu Lam Điệp Nhi.
Nhưng nàng nhịn, có con là sự đảm bảo lớn nhất cho nàng, nàng dùng tay vuốt ve dục vọng của Bạch Nguyệt Diệu, nhưng hắn không hề có cảm giác, dục vọng không hề cương cứng, nàng bất đắc dĩ ngậm lấy nó, Bạch Nguyệt Diệu nằm trên giường, lúc này cũng có một chút hưởng thụ, nhưng lại vô cùng áy náy với Lam Điệp Nhi, kể cả nàng ấy có ác độc thế nào, vẫn là một nữ tử trọng trinh tiết, nhưng, mình lại đang cùng người khác mây mưa, nghĩ vậy, cảm giác tội lỗi dâng lên tận đỉnh đầu.
Đúng lúc này, qua khe cửa sổ hắn lại bắt gặp ánh mắt Lam Điệp Nhi, chỉ vài giây, hắn không hiểu, Lam Điệp Nhi kể cả không yêu hắn cũng phải yêu Huyễn Ngâm Phong, phải ghen chứ? Nhưng nàng ấy lại lạnh lùng im lặng như vậy khiến trái tim hắn băng giá.
Ha ha ha ha, vậy thì hắn còn phải áy náy với Lam Điệp Nhi làm gì?
“Bản thân ta hiểu lòng trăng sáng, nhưng sao trăng lại chiếu nơi nào?” Trái tim Bạch Nguyệt Diệu tan nát, hoàn toàn vỡ vụn, từ khi quen biết Lam Điệp Nhi đến giờ, hắn đều không thể giữ được lòng nàng ư?
Không biết là trả thù hay là căm hận, Bạch Nguyệt Diệu kéo Hồng Uyển Nghi đặt dưới thân mình, dục vọng của hắn không đủ cương cứng, nhưng cũng có thể đi vào cơ thể nàng ta, hắn không một chút dịu dàng đưa dục vọng của mình đâm thẳng vào cơ thể nàng ta.
“A…” trán Hồng Uyển Nghi toát mồ hôi lạnh.
Bạch Nguyệt Diệu chẳng hề bận tâm không ngừng đâm chọc, lúc này hắn hoàn toàn xem nàng ta là Lam Điệp Nhi, không hề dịu dàng, vô cùng thô bạo, hoàn toàn muốn Lam Điệp Nhi chịu đựng, hắn hận nàng! Hận sự lạnh lùng của nàng!!
Lam Điệp Nhi đi vào lãnh cung, thứ gọi là lãnh cung chính là nơi không ai muốn đến, nơi này, đến cỏ dại cũng mọc đầy. Chỉ có điều trong khoảng thời gian này, sẽ có nô tì đưa quần áo ấm đến cho nàng, cùng một chút thức ăn. Đưa đồ xong, nô tì cũng vội vàng bỏ đi. Chỉ có thể nói một câu, lòng người dễ thay đổi…
Lãnh cung lạnh như băng nhưng không bằng trái tim nàng. Nàng không biết ai đã khiến nàng như vậy, cũng không muốn biết, trái tim đã sớm tan vỡ rồi.
Bởi vì…
Con đã mất rồi….
Chén thuốc kia không chỉ giết con nàng còn làm tan nát trái tim nàng. Nghĩ đến con, Lam Điệp Nhi lại cười giễu cợt cho sự ngu ngốc, dốt nát của mình. Quá ngu, kể từ lúc vào cung, nàng đã trở nên ngu ngốc rồi. Liễu Nhi… A, Liễu Nhi, tỷ muội của ta.
Trong doanh trại, ta cứu mạng nàng ấy. Sự đời khó đoán, không ngờ trong tẩm cung Hồng Uyển Nghi nàng ấy lấy oán báo ơn, hại chết con ta. Liễu Nhi ngây thơ trước kia đâu rồi? Vì sao lại biến mất? Chẳng lẽ hậu cung thật sự có thể tiêu diệt lương tri của một con người?
Nàng cũng không phải kẻ khờ, nếu hỏi các cung nữ đưa cơm vì sao nàng phải vào lãnh cung, ai cũng sẽ nói như nhau vì nàng tự giết con mình. Người sớm chiều bên cạnh, mỗi ngày gọi tỷ muội Liễu Nhi đấy sao?
Lòng người khó lường, hậu cung hiểm ác, Lam Điệp Nhi nàng xem ra đã hiểu được, Hồng Uyển Nghi… Quả đấm của Lam Điệp Nghi nắm chặt, rồi từ từ buông ra. Mình thật quá ngu ngốc, ngu ngốc đến mức không giữ nổi con….
Con ơi, con ở trên thiên đường thế nào? Mẹ xin lỗi vì đã không thể bảo vệ con… Mẹ rất rất yêu con…
Đã hai tháng trôi qua, Lam Điệp Nhi ở trong lãnh cung, trừ một vài cung nữ thỉnh thoảng lui tới, không ai được bước vào, vì Hoàng thượng đã có lệnh cấm. Cũng chẳng ai biết, người sai cung nữ mang quần áo ấm, thêm đồ ăn cho nàng chính là Bạch Nguyệt Diệu. Có lúc hắn nghĩ làm như vậy, có mất hết tôn nghiêm không, nhưng chỉ cần nghĩ đến Điệp Nhi chịu khổ trong lãnh cung, hắn không còn quan tâm đến những thứ đó nữa.
Tin tức Hồng Uyển Nghi mang thai vẫn chưa được tung ra, vì nàng biết, một khi tin này phát tán, Lam Điệp Nhi cũng sẽ được thả, nàng sao có thể để cái gai trong mắt này nhìn thấy ánh mặt trời? Cho nên chừng nào chưa giết chết nàng ta, chừng đó nàng sẽ không công bố tin này, trừ phi không còn cách nào giấu giếm nữa. Hồng Uyển Nghi nàng hạ quyết tâm đuổi Lam Điệp Nhi ra khỏi cửa, thậm chí trục xuất nàng ta khỏi Vân Long quốc.
Có lẽ là do ông trời cố ý muốn chơi đùa Lam Điệp Nhi, một lần Hồng Uyển Nghi tình cờ phát hiện một bức hưu thư trên bàn Bạch Nguyệt Diệu, bức thư bị vò nhàu nhĩ, vì lúc đó Bạch Nguyệt Diệu tức giận muốn bỏ Lam Điệp Nhi, nhưng từ từ bình tĩnh lại, hắn lại vo thư thành một cục.
Hồng Uyển nghi nhìn thấy bức thư thì khẽ mỉm cười, lập tức thông báo cho Thái tử, cầu xin hắn một chuyện, sau đó mang bức thư đến gặp Lam Điệp Nhi.
“Haizz, lãnh cung thật lạnh.” Giọng Hồng Uyển Nghi đầy vẻ châm chọc, quan hệ với Lam Điệp Nhi so với trước đây quả thật ngày càng tệ.
“Ừ”. Lam Điệp Nhi ngồi trên giường chỉ khẽ ừ một cái. Nàng không muốn vì Hồng Uyển Nghi mà thay đổi thái độ của mình, hai tháng ở trong lãnh cung, nàng cũng ngộ ra nhiều điều.
Tỷ muội? Hư, đều là chó má!
Hồng Uyển Nghi? Liễu Nhi? Ha ha ha ha, hỏi các cung nữ đưa cơm vì sao nàng vào lãnh cung mọi người đều khẳng định vì nàng sát hại con mình. Nàng cũng biết, đều là âm mưu của Liễu Nhi.
Hồng Uyển Nghi thấy thái độ này của Lam Điệp Nhi lập tức tiến lên quăng cho nàng một cái tát nặng nề: “Một kẻ bỏ đi như ngươi lại dám có thái độ như thế với bản cung? Có phải trước đây ngươi chưa được dạy dỗ đủ các lễ nghi?”
Gò má trái của Lam Điệp Nhi nhất thời hằn vết 5 ngón tay. Nhưng nàng lại chẳng hề thấy đau đớn. Chuyện tàn nhẫn nhất ở cái thế giới này nàng cũng đã trải qua rồi, một cái tát cỏn con này thì nhằm nhò gì? Có điều, nàng vì Hồng Uyển Nghi mà thấy tim mình băng giá, đã từng thẹn vì là kẻ thứ ba xen vào Bạch Nguyệt Diệu và nàng ta, cho nên vẫn coi nàng ta là tỷ muội, mọi chuyện thành ra trái ngược. Thế nhưng Hồng Uyển Nghi lại giả vờ tỷ tỷ muội muội với nàng, thực tế là mượn cơ hội để hành hạ nàng. Còn nàng thì ngu ngốc nghĩ rằng nàng ta tốt với mình? Hôm nay ở lãnh cung, nàng tự an ủi bản thân, không cần thương tâm, không phải khổ sở, không cần rơi lệ cũng chẳng cần lưu luyến quá khứ. Những gì cần làm nàng đã làm, là một kẻ thứ ba giờ đổi lấy kết cục này coi như nàng không còn nợ Hồng Uyển Nghi gì nữa! Cho nên một khi nàng ra khỏi lãnh cung, sẽ không còn bất kỳ áy náy gì với nàng ta.
“Nghi Nghi nương nương, nàng bây giờ đã hiện nguyên hình rồi, không sợ ta ra khỏi lãnh cung sẽ tìm nàng báo thù ư?”
Nghe Lam Điệp Nhi nói xong, Hồng Uyển Nghi phá lên cười, sau đó xoa xoa bụng mình: “Ta bây giờ đã mang thai con của Nguyệt Diệu rồi, hơn nữa Nguyệt Diệu mỗi đêm đều thân mật với ta, ngươi cảm thấy ra khỏi lãnh cung này sẽ có thể lấy cái gì đấu với ta??” Hồng Uyển Nghi đang nói dối, hai tháng qua Bạch Nguyệt Diệu chỉ quan hệ với nàng ta một lần, chính là ngày Lam Điệp Nhi bị vào lãnh cung, không hề có lần thứ hai, nàng ta đang nói dối nhằm làm tổn thương Lam Điệp Nhi.
Nghe những lời nói đó, Lam Điệp Nhi tim đau như cắt, nước mắt ngân ngấn, lời tiên đoán quả là linh nghiệm, nàng vẫn nhớ Bạch Nguyệt Diệu từng nói, nếu hắn phụ bạc nàng, nàng hãy dùng Kiếm Thiên nữ đâm vào ngực hắn. Bây giờ, Bạch Nguyệt Diệu thực sự đã phụ bạc nàng.
Lam Điệp Nhi bây giờ đã hai bàn tay trắng, không còn gì nữa rồi.
Anh trai cũng không tới thăm mình, Bạch Nguyệt Diệu cũng thế, bạn bè trước đây cũng vậy, quả nhiên đã bị mọi người xa lánh.
Nhưng Lam Điệp Nhi cũng không biểu hiện ra chút thương tâm nào, bởi trái tim nàng đã chết, nàng cười nhạt: “Vậy chúc mừng Nghi phi nương nương”
“Không không không, bản cung phải chúc mừng ngươi mới đúng.” Vừa nói Hồng Uyển Nghi vừa đem hưu thư đưa cho Lam Điệp Nhi, vừa liếc nhìn bức thư, Lam Điệp Nhi đã hiểu tất cả.
Người đàn ông của nàng đã hoàn toàn bỏ rơi nàng rồi.
“Ha ha, hưu thư ta cũng đã nhận, vậy có thể đi được chưa?” Sự bình tĩnh của Lam Điệp Nhi khiến Hồng Uyển Nghi kinh ngạc.
Nàng cứ tưởng rằng, khi nàng xuất hiện, Lam Điệp Nhi sẽ vẫn ngu ngốc gọi nàng là tỷ tỷ, nàng tưởng rằng nàng nói mình mang thai, Lam Điệp Nhi sẽ khóc lóc, cũng tưởng đưa hưu thư kia ra, nàng ta sẽ đòi gặp Bạch Nguyệt Diệu.
Nhưng, lúc này Lam Điệp Nhi lại đáng sợ như vậy, đáng sợ đến nỗi Hồng Uyển Nghi không thể nhìn ra nàng ta đang suy nghĩ gì, Hồng Uyển Nghi còn phát hiện trong đôi mắt Lam Điệp Nhi không có bất kỳ thù hận nào, ngược lại là một loại lực uy hiếp với nàng.
“Đi thôi”
“Cảm ơn Nghi phi nương nương”.
Hổng Uyển Nghi nói xong cũng đứng lên: “Phải rồi, ta muốn lấy một thứ”
“Thứ gì?”
“Một thanh bảo kiếm”
“Ngươi cứ ở ngoài cung chờ ta, ta sẽ bảo a hoàn đưa ra cho ngươi.” Hồng Uyển Nghi sao dám để Lam Điệp Nhi trở về tẩm cung, ngộ nhỡ gặp Bạch Nguyệt Diệu, hai người bọn họ khác gì tro tàn lại cháy?
“Phải rồi, Nghi phi nương nương, ta có chuyện muốn hỏi nàng.” Giọng Lam Điệp Nhi lạnh như băng.
“Nói đi.”
“Chén thuốc phá thai kia, có phải là Liễu Nhi tự tay làm cho ta không?”
Lời Lam Điệp Nhi vừa dứt, Hồng Uyển Nghi lập tức ngẩn người, nàng ta ở lãnh cung đã đoán ra được ai là người hại mình? Hơn nữa giờ phút này, Lam Điệp Nhi so với kẻ ngu si Lam Hồ Điệp ngày trước như hai người khác nhau.
Đáng sợ!
Lúc này, Hồng Uyển Nhi chỉ có một ý nghĩ duy nhất về Lam Điệp Nhi như thế.
“Phải”
Hồng Uyển Nhi thoáng sợ hãi trả lời, Lam Điệp Nhi ngửa mặt lên trời cười dài rồi đi về hướng cửa cung. Không lâu sau một a hoàn của Hồng Uyển Nghi đã mang Kiếm Thiên nữ giao cho nàng.
Nhìn nội cung tường đỏ ngói trắng, Lam Điệp Nhi cười. Nghĩ đến lần đầu tiên tức giận ra khỏi cung, nàng đã thề sẽ quay lại cung trong thân phận nam nhi, vực lại thế giới của chính mình.
Nàng không chỉ thành công, mà còn thành công oanh liệt, nàng tranh đấu với các nam tử trong cung đình luôn chiếm thế thượng phong.
Thế mà nàng…
Lại thua trong tay một nữ tử.
Ngã ở đâu phải đứng dậy ở đó, Lam Điệp Nhi nhìn bức hưu thư trong tay, lặp lại lời thề, nàng sẽ trở lại Hoàng cung nhưng trong thân phận nữ tử, quang minh chính đại được Bạch Nguyệt Diệu rước vào.
Liễu Nhi? Hồng Uyển Nghi? Hoàng Hậu? Lam Điệp Nhi ta sẽ một lần nữa hồi triều, các người đều sẽ phải chôn vùi dưới tay ta, làm lễ truy điệu cho con ta!!
Lúc này, một cơn gió lạnh thổi tới, Lam Điệp Nhi một mái tóc dài đen nhánh, không hề cảm thấy nhụt trí, ngược lại đầy ý chí chiến đấu…..
Bị tổn thương tàn nhẫn
Rồi lại tràn đầy hi vọng
Chờ đợi trong hư vô
Không thể thay đổi không thể sống
Đuổi theo, tay trắng
Ở lại, thương tổn mắt
Đột nhiên quay đầu, không ai giữ lại
Ta đúng là vẫn còn một người níu
Lại một người đi
Đi một mình….