Nửa tháng nay, ta cảm thấy vô cùng thiệt thòi cho Bạch Nguyệt Diệu, mỗi lần hắn định thân thiết với ta, ta đều cự tuyệt hắn, nhưng cũng bởi ta không muốn cho hắn biết trên người ta có thương tích, nếu không hắn nhất định sẽ rất lo lắng. Hơn nữa giờ đây ta và Hồng Uyển Nghi cũng đã thành bạn tốt, nếu ta bán đứng lòng tốt của nàng ấy thì ta chẳng khác nào mấy người bạn của ta khi còn ở hiện đại rồi.
Khi ngồi trước gương, Bạch Nguyệt Diệu lại muốn chải đầu cho ta, nhưng ta nhất quyết từ chối, vì Lý mama nói, Bạch Nguyệt Diệu là thái tử điện hạ, nếu truyền ra ngoài chắc chắn sẽ mất hết mặt mũi.
“Để thiếp tự làm.” Nói xong ta vội cầm lấy lược, Bạch Nguyệt Diệu nhất thời có chút mất mát, nhưng hắn cũng không nói gì nữa.
“Điệp nhi, nàng học lễ nghi cũng đã được nửa tháng rồi, có hơn được gì không? hay hôm nay đừng đi nữa.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, từ phía sau lưng ôm chặt ta.
“Có thể là do thiếp quá ngu ngốc, nên Lý mama nói thiếp còn phải học thêm nửa tháng nữa.”
“Ai nói Điệp nhi của ta ngu ngốc? Ta mặc kệ, hôm nay lâm triều trở lại ta muốn thấy nàng, nàng hãy xem ta trị nàng thế nào!” Bạch Nguyệt Diệu nói xong còn cắn vào vành tai ta, nhất thời ta cảm thấy được một luồng cảm giác tê liệt truyền khắp toàn thân.
Khi ta đang lặng người đi, Bạch Nguyệt Diệu lại kề môi hôn nhẹ vào cổ ta, một loại khoái cảm lớn hơn đánh úp về phía ta, ta có thể cảm thấy cả ta lẫn Bạch Nguyệt Diệu đều bắt đầu thở dốc không đều.
Tay của hắn đã thâm nhập bên trong quần áo ta, vuốt ve phía trước của ta, dù muốn từ chối nhưng toàn thân ta đã xụi lơ vô lực.
“Thái tử điện hạ, đã đến lúc lên triều.” Tiếng cung nữ bên ngoài gọi đến cắt đứt khung cảnh ta và Bạch Nguyệt Diệu thân mật, ta nhanh chóng thức tỉnh, mà hắn cũng rút tay ra khỏi ngực của ta.
Hắn cười tà mị, sau đó khẽ hôn xuống gương mặt của ta: “Nhớ đấy, chờ ta lâm triều trở về, ta dẫn nàng xuất cung đi chơi.”
Nghĩ đến đi chơi, ta không khỏi sung sướng gật đầu một cái, vì mấy ngày nay, chỉ có học lễ nghĩ rồi lại học lễ nghi, quả thật nhàm chán muốn chết.
Ta đứng dậy trực tiếp đi đến phòng của Hồng Uyển Nghi: “Tỷ tỷ.”
“Muội muội tới rồi à? Sao hôm nay đến sớm vậy?.”
“Không phải vậy, tỷ tỷ, hôm nay muội muốn tới xin phép nghỉ một ngày.”
Ta nói xong, sắc mặt Hồng Uyển Nghi có chút thay đổi: “Sao lại thế? Là vì muội cảm thấy mấy ngày gần đây cực khổ quá sao? Vẫn cảm thấy Lý mama quá hà khắc, cho nên muội không muốn học nữa?”
“Không phải vậy…”
“Nếu Điệp phi nương nương không muốn tiếp tục, lão nô xin mời Điệp phi nương nương tìm khác người khác để học đi.”
Lý mama rõ ràng rất mất hứng, ta thấy Lý mama nói cũng không sai, Lý mama mỗi ngày cực khổ dạy ta lễ nghi, mà ta vì được đi chơi đã không muốn học nữa, đúng là ta thật quá đáng. Còn nữa, ta cũng không thể nói là Bạch Nguyệt Diệu muốn dẫn ta ra ngoài chơi, nếu không Hồng Uyển Nghi chắc sẽ rất khó chịu, thôi, lần này đành để Bạch Nguyệt Diệu thất vọng vậy.
“Thật xin lỗi tỷ tỷ, Lý ma ma, xin Lý mama tiếp tục dạy ta lễ nghi.”
Lam Điệp Nhi quá mức đơn thuần, thậm chí có thể nói là có chút ngu ngốc, thật ra thì Hồng Uyển Nghi và Lý mama nửa tháng nay hành hạ Điệp Nhi, về phần lễ nghi Lam Điệp Nhi từ lâu đã học được tương đối tốt rồi, chỉ là Hồng Uyển Nghi còn muốn hành hạ Lam Điệp Nhi mà thôi, nên cố ý kéo dài thời gian.
Lần này, Hồng Uyển Nghi cũng biết Lam Điệp Nhi xin nghỉ nhất định là đã có hẹn với Bạch Nguyệt Diệu, hơn nữa nàng ta cũng biết, Lam Điệp Nhi vì che giấu thương tích trên người mà nửa tháng nay không hề chăn gối với Bạch Nguyệt Diệu, đối với Hồng Uyển Nghi là chuyện tốt, Hồng Uyển Nghi còn không biết cảm ơn, ngược lại cảm thấy Lam Điệp Nhi đáng đời!
Nhìn thấy Lam Điệp Nhi đáp ứng việc huấn luyện hôm nay, Hồng Uyển Nghi nhìn Lý mama một cái, sau đó ngồi xuống ghế, Lý mama cầm một tấm đệm đặc chế ra, đặt trước mặt Hồng Uyển Nghi: “Điệp phi nương nương, hôm nay học tư thế quỳ.” Lý mama nói xong, Lam Điệp Nhi căn bản không hề nhìn tới vị trí đặt tấm nệm, nàng không hề để ý rằng nàng sẽ quỳ xuống ngay trước mặt Hồng Uyển Nghi.
Lam Điệp Nhi vừa quỳ xuống, nhất thời cau mày, trán toát ra chút mồ hôi lạnh, bên trong tấm đệm kia toàn bộ là đá cục! Lam Điệp Nhi vẫn không một tiếng oán trách, vì cái này đã là nhẹ nhàng rồi, mấy ngày trước đây còn hành hạ Lam Điệp Nhi ác hơn!
“Điệp phi nương nương, chuyện phải quỳ thì có thể xảy ra ở bất cứ đâu, thỉnh thoảng cũng có thể là trên con đường đầy đá, cho nên…”
“Ta hiểu.” Lam Điệp Nhi nói xong lại khẽ mỉm cười, Lam Điệp Nhi không chút nghi ngờ, không biết là nàng quá tốt bụng hay quá ngu ngốc, nhưng có điều nàng càng như vậy, càng khiến Bạch Nguyệt Diệu yêu thương, cũng không biết đó là phúc hay họa nữa.
Quỳ chừng nửa canh giờ, Lam Điệp Nhi gần như đã nhịn không nổi nữa rồi, lúc này nàng hoàn toàn không biết đầu gối của mình đã tứa máu, còn Hồng Uyển Nghi đang nhàn nhã uống trà.
Lam Điệp Nhi muốn thay đổi tư thế dưới chân, Lý mama bước lên lập tức một cây roi quất vào trên người Lam Điệp Nhi, Lam Điệp Nhi vẫn như cũ chỉ cắn môi, không kêu thành tiếng, vì Lam Điệp Nhi không muốn Hồng Uyển Nghi biết nàng đang đau, sợ Hồng Uyển Nghi tự trách mình.
Vì vậy mà nàng càng thống khổ, còn Hồng Uyển Nghi lại càng cao hứng, lúc này Hồng Uyển Nghi hận không thể để Lam Điệp Nhi quỳ nát cả hai chân, như vậy nàng sẽ không thể đi theo Bạch Nguyệt Diệu được nữa.
Thời gian dần trôi qua, hôm nay lâm triều kết thúc rất nhanh, Bạch Nguyệt Diệu cao hứng mang theo Hắc Mạc Dực và Lam Vân Triệt tới tẩm cung của mình, không ngờ đẩy cửa phòng Lam Điệp Nhi ra lại không thấy nàng ở đó, trong lòng có chút buồn bực.
Có lẽ nào….?
“Người đâu?!” Bạch Nguyệt Diệu nhất thời lo lắng.
“Thái tử điện hạ…”
“Điệp phi đâu?”
“Trong phòng Nghi phi nương nương ạ.” Cung nữ nói xong, sắc mặt Bạch Nguyệt Diệu đại biến.
Hắn tin rằng Lam Điệp Nhi không phải cố tình lỡ hẹn với mình, nhất định là Hồng Uyển Nghi đã quấn lấy Lam Điệp Nhi không để nàng rời đi.
“Tiện nhân!” Bạch Nguyệt Diệu thuận miệng mắng, khiến Hắc Mạc Dực và Lam Vân Triệt có chút ngạc nhiên, họ không hiểu Bạch Nguyệt Diệu đang mắng ai là tiện nhân.
“Thái tử, có phải lệnh muội…” Lam Vân Triệt tò mò hỏi Bạch Nguyệt Diệu.
“Ta không chửi Điệp nhi, Vân Triệt, Mạc Dực, lát nữa cùng ta đến phòng Hồng Uyển Nghi, sau khi bước vào, bất kể các ngươi thấy gì cũng không được tức giận.” Bạch Nguyệt Diệu không dám nhìn Lam Điệp Nhi bị ngược đãi, hắn sợ mình sẽ nhịn không được mà giết Hồng Uyển Nghi. Hắn cũng biết, nửa tháng nay, quan hệ của Lam Điệp Nhi và Hồng Uyển Nghi đang rất tốt, nếu hắn giết chết Hồng Uyển Nghi, Lam Điệp Nhi chắc chắn sẽ hận mình!
Lam Vân Triệt và Hắc Mạc Dực nghe vậy, trong lòng nhất thời căng thẳng, bọn họ biết, xem ra trong phòng Hồng Uyển Nghi chắc chắn có chuyện làm cho mình tức giận.
Đi tới cửa phòng Hồng Uyển Nghi, Bạch Nguyệt Diệu chấn chỉnh trong lòng, vừa đúng lúc này Liễu Nhi đi ngang qua: “Thái tử điện hạ, Lam Thái sư, Hắc tướng quân.”
“Vừa đúng, Liễu Nhi, ngươi cùng theo ta vào đây đi.”
Bạch Nguyệt Diệu nói xong lập tức đẩy cửa phòng Hồng Uyển Nghi ra, nhìn thấy ngay Hồng Uyển Nghi ngồi ở ghế trên, mà Lam Điệp Nhi quỳ gối trên đệm, Lý mama trong tay cũng đang cầm roi.
Nhìn kỹ một chút thì sắc mặt của Lam Điệp Nhi có chút trắng bệch, hơn nữa trán cũng có nhiều mồ hôi lạnh.
Trong lòng Bạch Nguyệt Diệu nhất thời vô cùng chua xót. Còn Lam Vân Triệt căn bản không hiểu, muội muội của mình rốt cuộc đã làm sai điều gì mà phải quỳ xuống trước mặt Hồng Uyển Nghi? Hắc Mạc Dực cũng không thể nào hiểu nổi.
Bạch Nguyệt Diệu nắm chặt quả đấm chạy tới bên Hồng Uyển Nghi, Lam Điệp Nhi nhìn thấy Bạch Nguyệt Diệu nắm chặt quả đấm rồi, khẩn trương nói: “Thái tử điện hạ.” Nàng biết chỉ cần nàng đứng dậy sẽ lập tức ngã xuống đất.
“Nghi phi nương nương, lệnh muội rốt cuộc đã làm sai điều gì, vì sao phải quỳ như vậy?” Lam Vân Triệt chất vấn Hồng Uyển Nghi.
Hồng Uyển Nghi lại giả bộ làm vẻ mặt vô tội, Lam Điệp Nhi vội vàng giải thích: “Ca ca, Nghi phi tỷ tỷ đang dạy muội lễ nghi thôi, cho nên muội mới phải quỳ.”
Mọi người chỉ thấy chuyện bên ngoài, do Lam Điệp Nhi tự quỳ xuống trước mắt Hồng Uyển Nghi, nhưng thực chất, mọi người căn bản không phát hiện bên trong tấm đệm có bí mật.
“Điệp nhi đứng lên đi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, Lam Điệp Nhi vẫn không dám đứng dậy, trước sau vẫn quỳ gối trên tấm nệm: “Điệp nhi?” Bạch Nguyệt Diệu có chút kỳ quái, tại sao Lam Điệp Nhi còn không đứng dậy.
“Mọi người đi nhanh đi, ta còn phải cùng Nghi phi tỷ tỷ học tập lễ nghi nữa.”
Nghe xong lời nói của Lam Điệp Nhi, lòng Bạch Nguyệt Diệu rất khó chịu, hắn không biết Hồng Uyển Nghi đã cho Lam Điệp Nhi loại bùa chú gì, lại có thể khiến nàng như thế, phải chăng nàng đang chuộc lỗi với Hồng Uyển Nghi? Nàng cảm thấy mình là vật cản giữa Bạch Nguyệt Diệu và Hồng Uyển Nghi, nên đành lấy tấm lòng để chuộc tội, vì nàng sẽ không buông tay với Bạch Nguyệt Diệu.
Bạch Nguyệt Diệu nhìn Lam Vân Triệt một cái, dù sao Lam Vân Triệt cũng là ca ca của Điệp Nhi, nếu muốn đem nàng đi, Lam Điệp Nhi khó có thể cãi lời.
Lam Vân Triệt lập tức đi tới bên cạnh Lam Điệp Nhi, kéo nàng dậy…
Lúc này bọn họ mới thấy dưới tấm nệm toàn là máu.
Nhất thời, Lam Vân Triệt ngẩn cả người, Hắc Mạc Dực cũng lui về phía sau hai bước, chỉ có Bạch Nguyệt Diệu vẫn chưa thay đổi, hắn cố gắng không nhìn vào vết máu đó.
Lam Điệp Nhi lúc này hoàn toàn không thể đứng thẳng, lập tức xụi lơ, thật may là Lam Vân Triệt đã nhanh chóng đỡ nàng.
“Liễu Nhi, đỡ Điệp phi trở về.”
“Thái tử điện hạ…” Lam Điệp Nhi biết sự việc đã bại lộ rồi, nàng sợ, Bạch Nguyệt Diệu sẽ trút giận lên Hồng Uyển Nghi.
“Liễu Nhi! Đỡ Điệp phi trở về!” Bạch Nguyệt Diệu hoàn toàn không để ý đến lời nói của Lam Điệp Nhi, còn tức giận quát lên.
Lam Vân Triệt thận trọng giao Lam Điệp Nhi cho Liễu Nhi, Lam Điệp Nhi sao có thể cứ như vậy mà rời khỏi?
“Thái tử điện hạ, có thể cùng Điệp Nhi trở về không?” Lam Điệp Nhi nói vậy, vì sợ Bạch Nguyệt Diệu làm điều gì bất lợi cho Hồng Uyển Nghi, nhưng trong mắt Hồng Uyển Nghi thì chẳng khác nào Lam Điệp Nhi đang cố thị uy với mình.
“Đúng vậy, thái tử điện hạ, chẳng phải giờ muội muội đang cần Thái tử điện hạ đó sao?” Hồng Uyển Nghi mỉm cười nói xong, Lam Điệp Nhi thế mới biết mình nói sai, bây giờ Lam Điệp Nhi đòi hỏi Bạch Nguyệt Diệu trở về cùng mình, chẳng khác nào nói với Hồng Uyển Nghi rằng Bạch Nguyệt Diệu chỉ thuộc về mình.
Nàng áy náy nhìn Hồng Uyển Nghi một cái, sau đó vừa nhìn về phía Bạch Nguyệt Diệu: “Thái tử điện hạ, tỷ tỷ đối với Điệp nhi thật sự rất tốt!”
Nghe xong lời của Lam Điệp Nhi, Bạch Nguyệt Diệu nắm chặt tay thành nắm đấm, sau đó khẽ mỉm cười: “Ta hiểu, ta hiểu, Điệp nhi về trước đi, ta có mấy câu muốn nói với Uyển Nghi.”
Thấy Bạch Nguyệt Diệu cười, Lam Điệp Nhi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, an tâm khập khễnh đi theo Liễu Nhi trở về phòng.
Thấy Lam Điệp Nhi rời đi, Bạch Nguyệt Diệu nhất thời âm trầm kinh khủng, hắn phất tay, Hắc Mạc Dực lập tức đóng cửa phòng lại.
“Thái tử điện hạ, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới chỗ Uyển Nghi?” Hồng Uyển Nghi hỏi Bạch Nguyệt Diệu.
Bạch Nguyệt Diệu đi tới trước tầm nệm rồi cầm lên, giờ đã hiểu thì ra bên trong toàn là đá tảng, Lam Vân Triệt cũng bước qua sờ thử. Vừa sờ vào thì lòng chợt chua xót.
Bạch Nguyệt Diệu một tay vẫn chạm vào tấm nệm, tay kia hung hăng cho Hồng Uyển Nghi một bạt tai, cái bạt tai này làm miệng Hồng Uyển Nghi tóe máu.
“Thái tử điện hạ?” đang lúc có người ngoài ở đó, Hồng Uyển Nghi lại giả bộ đáng thương, nàng lúc này là điềm đạm đáng yêu, nhưng vô dụng thôi, Lam Vân Triệt căn bản sẽ không đồng tình, Lam Vân Triệt rất mực thương yêu muội muội duy nhất của mình. Dù có nguyên nhân gì, hắn cũng chỉ nghĩ tới tấm nệm đã nhuốm đầy máu kia. Còn Hắc Mạc Dực, tính tình lạnh lùng, đối với việc Hồng Uyển Nghi bị Bạch Nguyệt Diệu đánh, hắn không hề ngạc nhiên, thậm chí cảm thấy Hồng Uyển Nghi đúng là đáng bị đánh!
Bạch Nguyệt Diệu vẫn không thay đổi vẻ mặt tiếp tục cho Hồng Uyển Nghi một bạt tai.
“Thái tử điện hạ, chuyện này không hề liên quan đến Nghi phi nương nương…” Lý mama vừa nói vừa quỳ gối trên đất.
Bạch Nguyệt Diệu quay đầu lộ ra một nụ cười âm trầm, sau đó giành lấy roi trong tay Lý mama nói: “Ta có nói liên quan sao? Hơn nữa, ta thấy kẻ nên học lễ nghi là ngươi mới đúng chứ? Bây giờ tới phiên ngươi lên tiếng sao?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại thu hồi nụ cười, sau đó vung roi: “Ngươi trừng phạt Điệp nhi như vậy sao?” Bạch Nguyệt Diệu hỏi xong thì thu tay lại, nhưng hắn giờ phút này vốn dĩ không cách nào phát tiết tức giận trong lòng, sau đó một cước đá vào bả vai Lý mama. Lý mama bay cả người ra ngoài, Bạch Nguyệt Diệu tiến lên, đạp chân trên người của Lý ma ma: “Lý ma ma, nghe nói ngươi có một cậu con trai ở chỗ Hắc tướng quân phải không?”
Lý mama vừa nghe, nhất thời hoảng hồn: “Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ, xin ngài tha cho lão nô.”
“Tha cho ngươi? Mạc Dực, nhớ cho kĩ, sau này nhớ chú ý chăm sóc con trai của Lý ma ma!” Bạch Nguyệt Diệu hung hăng nói xong lại dùng sức đạp Lý mama.
“Vâng thưa thái tử điện hạ.” Hắc Mạc Dực không phải loại người lấy việc công trả thù riêng, nhưng vì Lam Điệp Nhi, hắn tình nguyện trừng phạt con trai của Lý ma ma, hắn cũng muốn để Lý mama biết, người bà ta đắc tội là ai.
“Thái tử điện hạ, van xin người, sau này lão nô sẽ không khi dễ Điệp phi nương nương nữa.” Lý mama nhất thời sợ hãi mà khóc, vì bà tuy ác độc nhưng vẫn rất thương yêu con trai mình.
“Ha ha, sau này? Còn có sau này?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, hung hăng cho một cước, Hồng Uyển Nghi thấy Lý mama khóe miệng cũng tứa máu, nhất thời trong lòng có chút khẩn trương, nàng biết lát nữa mình cũng sẽ bị đánh: “Nhớ cho kĩ, ngươi là nô tài, Điệp phi cho dù không có ta làm chủ, các ngươi cũng phải biết nàng ấy là người của Lam gia, nếu người nhà Lam gia nổi giận, người nhà Hồng gia các ngươi sẽ làm thế nào?” Nói xong đôi mắt sắc bén của Bạch Nguyệt Diệu lại nhìn Hồng Uyển Nghi, Hồng Uyển Nghi nhất thời sợ hãi, khẽ run rẩy.
“Quỳ xuống!” Bạch Nguyệt Diệu gầm lên giận dữ, Hồng Uyển Nghi ngoan ngoãn quỳ gối trên đất: “Quỳ trên tấm đệm kia!” Bạch Nguyệt Diệu chỉ vào tấm đệm trên đất.
Hồng Uyển Nghi biết nếu quỳ lên đó phải chịu đau đớn nhường nào, nàng không ngốc, chỉ có kẻ ngu ngốc như Lam Điệp Nhi mới có thể quỳ lên đó thôi.
“Thái tử điện hạ, cái đó…” Không đợi Hồng Uyển Nghi nói xong, Bạch Nguyệt Diệu túm lấy tóc Hồng Uyển Nghi kéo đến, hắn nhìn Lam Vân Triệt một cái, Lam Vân Triệt lập tức tiến đến xê dịch tấm đệm qua, Bạch Nguyệt Diệu thuận tay đè Hồng Uyền Nghi quỳ lên tấm đệm.
“A -” Hồng Uyển Nghi thống khổ rên rỉ một tiếng, nhanh chóng đứng dậy, nhưng Bạch Nguyệt Diệu lại gắt gao đè xuống bả vai của nàng, khiến nàng căn bản không cách nào đứng dậy nổi.
“Đau đến thế sao? Vậy vừa rồi Điệp Nhi của ta liệu có đau không?” Bạch Nguyệt Diệu châm chọc chất vấn Hồng Uyển Nghi.
“Thái tử điện hạ, thật sự rất đau, van xin người bỏ qua cho Uyển Nghi.”
Bạch Nguyệt Diệu nghe xong tiếng cầu khẩn của Hồng Uyển Nghi, lại khẽ mỉm cười: “Làm sao có thể chứ? Uyển Nghi, nàng cũng đừng giả bộ, chắc là không đau đâu đúng không?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại dùng sức nhấn xuống bả vai Hồng Uyển Nghi, hắn lại dùng ngôn ngữ cực kỳ âm trầm nói: “Nếu đã nhận là tỷ tỷ tốt, sao có thể để Điệp nhi quỳ gối trên đó chứ??!!!?”
Bạch Nguyệt Diệu nói xong lập tức xoay người ngồi xuống ghế, sau đó trong đôi mắt hắn tràn đầy nét âm trầm nhìn chăm chú vào Hồng Uyển Nghi: “Nghe kỹ lời ta đây, Hồng Uyển Nghi, nếu ngươi đem chuyện ngày hôm nay nói cho Điệp nhi biết, ngươi nói một lần, ta cho ngươi quỳ một tháng, ngươi nói hai lần ta cho ngươi quỳ một năm, ngươi nói quá ba lượt ta sẽ cho ngươi quỳ cả đời trên tấm đệm này!” Mặc cho Bạch Nguyệt Diệu đối với người khác vô tình, hắn đối với Lam Điệp Nhi tình thâm ý trọng. Hắn biết, nếu Hồng Uyển Nghi nói cho Lam Điệp Nhi biết chuyện mình đối đãi với Hồng Uyển Nghi, vì lòng tốt của tỷ muội, nàng sẽ làm khó mình, để tránh gây gổ, hắn chỉ có thể uy hiếp Hồng Uyển Nghi không cho nói ra.
“Uyển Nghi nhất định sẽ giữ kín chuyện này, xin thái tử điện hạ cho Uyển Nghi đứng dậy.” Giờ phút này, Hồng Uyển Nghi không thể dối trá được rồi, nàng vốn được cưng chiều chưa lúc nào phải chịu khổ, hôm nay quỳ gối trên tấm nệm này quả là đau đớn mà khóc ròng.
Thấy Hồng Uyển Nghi như vậy, Bạch Nguyệt Diệu lạnh lùng cười cười mà nói: “Đứng dậy? Lúc nãy Điệp phi quỳ, ngươi có cho nàng ấy đứng dậy hay không?”
“Thái tử điện hạ… Uyển Nghi biết sai rồi! Xin ngài cho Uyển Nghi đứng dậy đi” Hồng Uyển Nghi cầu khẩn, nước mắt cũng rơi ra không ngừng.
Bạch Nguyệt Diệu liếc Hồng Uyển Nghi một cái.”Được, nhưng ta có một điều kiện.”
“Thái tử điện hạ cứ nói.” Hồng Uyển Nghi không còn chờ được nữa, lúc này Hồng Uyển Nghi đã rất đau đớn, đừng nói một điều kiện, mười điều kiện cũng có thể đáp ứng, nhưng tuân thủ hay không tuân thủ thì chưa rõ.
“Hãy nói với Điệp Nhi, chuyện học lễ nghi đã tương đối ổn, nên bảo nàng ấy đừng tới tìm ngươi nữa, còn nữa…, cách xa Điệp nhi ra, ta bảo đảm ngươi có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, nếu ngươi còn đến gần Điệp nhi, coi như ngươi đang cố tình làm khó quan hệ giữa ta và Điệp nhi, ta sẽ không để ngươi ở nơi hậu cung này hưởng an nhàn đâu!” Điều duy nhất hiện giờ Bạch Nguyệt Diệu có thể làm để bảo vệ Lam Điệp Nhi chính là bảo Hồng Uyển Nghi không đến gần Lam Điệp Nhi nữa.
“Uyển Nghi biết rồi.” Hồng Uyển Nghi nói xong, Bạch Nguyệt Diệu hài lòng cười một tiếng mang theo Hắc Mạc Dực cùng Lam Vân Triệt rời đi.
“Thái tử điện hạ, Uyển Nghi có thể đứng dậy rồi chứ?” Bạch Nguyệt Diệu nghe được câu hỏi kia, nhưng lại làm bộ không nghe thấy nghênh ngang rời đi.
Hồng Uyển Nghi lần này không ngờ bị Bạch Nguyệt Diệu giày vò như vậy, nhưng đối với Bạch Nguyệt Diệu mà nói, thế vẫn chưa đủ cho chuyện Lam Điệp Nhi bị thương. Nghĩ tới đây, hắn lại nhìn về phía Lam Vân Triệt.
“Thật xin lỗi, anh vợ, ta không bảo vệ tốt Điệp nhi.” Giờ phút này Bạch Nguyệt Diệu nhất thời đối với Lam Vân Triệt tràn đầy áy náy.
Lam Vân Triệt vừa mới thấy đầu gối đầy máu của Lam Điệp Nhi, lòng vô cùng đau xót, nhưng hắn không muốn Bạch Nguyệt Diệu biết, mà chuyện hậu cung tranh đấu, chỉ có nữ tử mới có thể bảo vệ tốt cho mình, đối mặt với muội muội đơn thuần như vậy, Lam Vân Triệt không khỏi lo lắng cho tương lai của nàng: “Thái tử điện hạ ngài không cần thiết phải nói vậy.”
“Không, ta bây giờ đối với Điệp nhi thật sự hết cách rồi, ta muốn cầu xin anh vợ một chuyện.” Bạch Nguyệt Diệu cầu xin Lam Vân Triệt.
“Thái tử điện hạ cứ nói.”
“Xin anh vợ nhất định phải nói cho Điệp Nhi biết Hồng Uyển Nghi là một người như thế nào.” Bạch Nguyệt Diệu thành khẩn nói xong, Lam Vân Triệt có chút khó hiểu, tại sao Bạch Nguyệt Diệu không tự mình nói? Nhưng hắn không hỏi Bạch Nguyệt Diệu.
Thật ra thì Bạch Nguyệt Diệu nghĩ gì trong lòng đây?
Cũng do hắn cho là Lam Điệp Nhi hiện giờ không yêu mình, mà cùng mình sống qua ngày như vậy là quá tốt đối với hắn rồi. Hắn vô cùng thỏa mãn, hắn không dám cầu xin nàng điều gì, cũng không dám yêu cầu Lam Điệp Nhi có thể nghe lời mình, hắn rất sợ mất nàng, hết sức nâng niu trong tay. Đó chính là cách hắn thương yêu Lam Điệp Nhi.
Cho nên, hắn mới hi vọng Lam Vân Triệt có thể đánh thức Lam Điệp Nhi.
–
Ta được Liễu Nhi đỡ vào trong phòng, không biết vì sao lòng ta bất ổn lo lắng cho Hồng Uyển Nghi, hi vọng Bạch Nguyệt Diệu chỉ là đơn thuần có lời muốn nói cùng nàng ấy.
“Điệp phi nương nương, đầu gối người tại sao chảy máu như vậy?” Liễu Nhi không hiểu hỏi ta.
“Không có gì.” Ta cười xấu hổ, ta không muốn nói với Liễu Nhi, không muốn để Liễu Nhi lo lắng cho ta. Ta cũng biết Liễu Nhi mấy ngày nay đã chịu không ít khổ sở, ta đây làm bạn mà không thể quan tâm tới muội ấy, chủ yếu là ta không biết quan tâm muội ấy thế nào, vì dù sao chúng ta đều phải đi học tập lễ nghi.
Ta gian nan nằm ở trên giường, xem ra hôm nay không thể đi chơi cùng Bạch Nguyệt Diệu rồi, vì chân ta thực sự rất đau.
“Liễu Nhi, muội ra ngoài trước đi.”
“Dạ.”
Sau khi Liễu Nhi rời khỏi, ta rốt cuộc nhịn không được mà rơi nước mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống, lần này không phải vì chịu uất ức, mà là do đầu gối ta đau, thật sự rất đau.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, ta biết nhất định là Bạch Nguyệt Diệu vội nhanh chóng lau khô nước mắt, chỉ cần thấy ta khóc Bạch Nguyệt Diệu chắc hẳn sẽ rất đau lòng.
“Điệp nhi…” Bạch Nguyệt Diệu, Lam Vân Triệt ca ca và Hắc Mạc Dực cùng bước vào phòng ta.
“Ca ca, Hắc tướng quân.” Ta chào hỏi xong lại miễn cưỡng cười với bọn họ.
Bạch Nguyệt Diệu bước nhanh tới bên cạnh ta, nhìn chăm chú vào đầu gối của ta, giờ phút này ánh mắt của hắn bao hàm rất nhiều tình cảm, ta không cách nào hình dung được, chỉ cảm thấy, lần này, ta đã để Bạch Nguyệt Diệu lo lắng rất nhiều. Hắn nhanh chóng chạy tới trước ngăn tủ, lấy ra một bình thuốc, Hắc Mạc Dực cũng tự động ra khỏi phòng.
“Muội muội…” Lam Vân Triệt nhẹ nhàng sờ đầu gối của ta một cái, nhất thời ta cảm nhận được cơn đau lan đến trái tim, chỉ là, ta chỉ hơi hơi nhíu mày không hề lên tiếng: “Cùng ca ca về nhà ở hai ngày được không? Có được không muội muội?”
“Không được, ca ca, muội còn phải cùng tỷ tỷ học lễ nghi đấy.”
Ta cảm thấy lời của ta rất bình thường, nhưng sắc mặt ca ca lại đột nhiên âm trầm: “Ca ca nhớ muội, trước mắt hãy cùng huynh về nhà ở hai ngày có được không?”
“Nhưng…”
“Đúng vậy, Điệp nhi, hãy về nhà với ca ca hai ngày đi, nàng cũng muốn về nhà mà phải không?” Bạch Nguyệt Diệu nói xong lại đi đến phía ta.
“A, nhưng, Nguyệt Diệu, chàng hãy nói với tỷ tỷ một tiếng.”
“Ta đã nói rồi.”
“Cứ làm vậy đi, thái tử điện hạ, ngài bôi thuốc cho muội muội đi, ta ở ngoài cửa chờ.” Lam Vân Triệt ca ca nói xong lập tức đi ra khỏi phòng ta.
“Nằm xuống đi.” Bạch Nguyệt Diệu nhẹ nhàng nói với ta.
“Chờ một chút, thiếp tự mình bôi.” Nếu cởi quần, vết thương trên người ta sẽ bị Bạch Nguyệt Diệu thấy hết.
“Ha ha, ta đã biết hết rồi.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong, lại đỡ ta nằm xuống.
“Biết rồi ư?”
“Ừ, nếu không phải vừa rồi Uyển Nghi nói cho ta biết, ta còn không biết đâu.” Bạch Nguyệt Diệu nói xong còn cười nhạt, nhưng Hồng Uyển Nghi nói cho Bạch Nguyệt Diệu ư?
Bạch Nguyệt Diệu có phải đã…? “Chàng…”
“Ta không trách Uyển Nghi, ha ha.” Không biết vì sao nghe Bạch Nguyệt Diệu nói vậy, lòng ta chợt khó chịu, ta phát hiện ta cuối cùng lại vì yêu mà tự mâu thuẫn. Lúc đó, sợ Bạch Nguyệt Diệu biết trên người ta có thương tích mà hỏi tội Hồng Uyển Nghi, hiện giờ Bạch Nguyệt Diệu đã biết, cũng không trách Hồng Uyển Nghi, ta lại cảm thấy giống như Bạch Nguyệt Diệu không quan tâm tới ta.
Hơn nữa nghe Bạch Nguyệt Diệu gọi Hồng Uyển Nghi là Uyển Nghi, ta cũng không thoải mái… Chỉ là, bất mãn nhưng ta không biểu hiện ra ngoài, vì ta không muốn Bạch Nguyệt Diệu biết ta là nữ tử nhỏ mọn như vậy.
–
Nếu thật Lam Điệp Nhi biểu hiện ra dáng điệu ghen tuông, Bạch Nguyệt Diệu chẳng phải sướng chết rồi sao?
Bạch Nguyệt Diệu thận trọng cởi quần Lam Điệp Nhi ra, mặc dù, Bạch Nguyệt Diệu sớm đã biết rõ vết thương của nàng chồng chất, nhưng mà khi hiện ra trước mắt đúng là làm cho trái tim hắn đau đớn.
Hắn nhẹ nhàng như với một đứa trẻ, hắn biết bôi thuốc rồi sẽ đỡ đau hơn, nhưng hắn vẫn phải nghe tiếng than nhẹ của nàng, lòng hắn đau đớn vô kể.
Bôi thuốc thượng hạng xong, hắn lại mặc quần áo trở lại cho nàng, sau đó bế Lam Điệp Nhi ra khỏi phòng, hắn hi vọng, mình cùng Lam Điệp Nhi đến phủ Lam gia sẽ có thể có mấy ngày thoải mái! Sau đó còn có chuyện quan trọng hơn chờ hắn…