Nghe Huyễn Ngâm Phong hỏi vậy ta lập tức cảm thấy vô cùng áy náy, ngay cả hắn cũng nhìn ra sự bất thường trong thái độ của ta. Ta vẫn luôn mong mỏi được cùng Huyễn Ngâm Phong như bây giờ, vậy mà khi được rồi lại không biết quý trọng? Ngủ bên cạnh một người mà lòng lại nghĩ đến người đàn ông khác, ta rất quá đáng, thật sự rất quá đáng.
Thật xin lỗi, Huyễn Ngâm Phong. Hãy cho ta một chút thời gian, ta bảo đảm về sau sẽ không bao giờ có chuyện ta nghĩ về người đàn ông khác nữa.
Ta chăm chú nhìn vào mắt Huyễn Ngâm Phong, sau đó khẽ hôn hắn, cái hôn này chính là thay cho sự áy náy của ta.
“Không phải do nhị hoàng tử đâu, ta ghét hắn còn không kịp ấy chứ.” Ta hiểu rõ, ta bây giờ nghĩ một đằng nói một nẻo, ta thực sự không ghét Bạch Nguyệt Diệu, nhưng lại không muốn Huyễn Ngâm Phong nghĩ ta là dạng nữ tử đứng núi này trông núi nọ.
Nhưng mà ta nghĩ một đằng nói một nẻo là để che dấu sự thật, vậy mà không làm Huyễn Ngâm Phong hài lòng lại còn xuất hiện vẻ mất mát, chẳng lẽ ta nói dối dễ bị người khác nhìn thấu vậy sao?
Huyễn Ngâm Phong không nói nữa mà xoay người đè ta dưới thân, động tác của hắn rất thô bạo, không có một chút dịu dàng, môi của hắn chà xát lên môi ta, cũng rất bá đạo giống như đang trừng phạt ta vậy.
Ta bị hành động này của hắn làm cho hết hồn, dường như hắn phát hiện ra sự hoang mang đó, động tác từ từ mềm mại, cái hôn kết thúc và mọi thứ dừng lại.
Hắn ôm chặt lấy ta: “Điệp nhi, sáng sớm ngày mai ta phải rời đi.”
Ta nhanh chóng ngồi dậy nhìn về phía hắn: “Huyễn đại hiệp muốn đi đâu?” Ha ha, ta quên mất, Huyễn Ngâm Phong đã nói với ta rằng không nên hỏi chuyện của hắn, có lẽ, hắn đi lần này không biết tới lúc nào mới được gặp lại, như vậy cũng tốt, ít nhất ta có thêm thời gian để điều chỉnh lại tâm tư của mình: “Ta hiểu rồi, Huyễn đại hiệp.” Ta nói rồi lại chui vào lồng ngực ấm áp của Huyễn Ngâm Phong.
Huyễn Ngâm Phong lục tìm trong túi áo, sau đó lấy ra một miếng ngọc bội, chính là một nửa của miếng ngọc đã đưa cho ta kia, ta ngạc nhiên nhìn hắn, trong lòng có chút xúc động.
Ở cổ đại cái này gọi là tín vật, nhưng ở hiện đại nó được gọi là đôi lứa xứng đôi, ha ha, Huyễn Ngâm Phong đưa cho ta xem ra là muốn nói với ta hắn yêu ta sao?
“Ta vĩnh viễn sẽ đeo nó bên cạnh mình”. Huyễn Ngâm Phong nói xong, ta tựa đầu vào trước ngực của hắn.
“Ừm, ta cũng vậy sẽ vô cùng trân trọng một nửa kia…”
Sáng sớm ngày hôm sau, khi ta tỉnh lại Huyễn Ngâm Phong đã không còn ở đây. Ta sửa soạn để lên triều, hôm nay vào chầu, Bạch Nguyệt Diệu đã chịu xuất hiện, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
“Lam Hàn Lâm, một ngày không gặp có nhớ Bổn hoàng tử không?” Lời Bạch Nguyệt Diệu có chút mập mờ. Rõ ràng hắn đã kết hôn, sao còn tới trêu chọc ta?
“Hạ quan nghĩ Nhị hoàng tử nên cẩn thận lời nói, những lời này chỉ nên nói với Nghi phi nương nương thôi.”
“Ta cứ muốn nói với ngươi như vậy đấy, không được sao?” Bạch Nguyệt Diệu rõ ràng cố ý làm khó ta. Hiện đang ở ngay trên đại điện, chẳng nhẽ hắn không biết thế nào là tự trọng ư?
“Ngay cả hoàng huynh cũng muốn nhớ hoàng đệ đây này, huống chi là Lam Hàn Lâm?” Bạch Nhật Uyên đột nhiên đi tới bên cạnh chúng ta, hắn nói xong còn mỉm cười khoác tay lên vai ta.
Bạch Nguyệt Diệu vốn đang tươi cười bỗng chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc, hắn tự tay gỡ cánh tay Bạch Nhật Uyên đang đặt trên vai ta ra. Bạch Nhật Uyên cũng không lấy đó làm tức giận mà vẫn giữ nụ cười.
Bạch Nhật Uyên bước lên trước hai nước, thì thầm bên tai Bạch Nguyệt Diệu: “Hoàng đệ, vẻ đẹp của Lam Hàn Lâm thật không tệ đấy.” Bạch Nhật Uyên nói rất nhỏ, chỉ có Bạch Nguyệt Diệu nghe thấy, hắn nghe xong sắc mặt đại biến, còn Lam Điệp Nhi ngơ ngác không hiểu nhìn chăm chú vào hai người bọn họ.
Bạch Nguyệt Diệu cũng thì thầm lại:”Chẳng lẽ hoàng huynh lại có hứng thú với nam tử ư?” Bạch Nguyệt Diệu cố làm bộ trấn định nói, vì hắn cũng không rõ Bạch Nhật Uyên đã biết thân phận con gái của Điệp nhi hay chưa.
“A? Ha ha, vậy xem ra khẩu vị của ta và đề không khác nhau là mấy rồi.” Bạch Nhật Uyên mỉm cười nói xong trở về chỗ ngồi, còn Bạch Nguyệt Diệu đứng đó lòng như có gai đâm, hắn không sợ thân phận của Lam Điệp Nhi bị phơi bày, hắn chỉ sợ Bạch Nhật Uyên sẽ dùng thủ đoạn hèn hạ để làm tổn thương nàng.
“Các người đang nói gì vậy?” Lam Điệp Nhi tò mò hỏi Bạch Nguyệt Diệu.
“Ngươi chú ý giữ gìn bản thân một chút không được sao?” Bạch Nguyệt Diệu tức giận nghi ngờ đổ xuống đầu Lam Điệp Nhi, hắn không biết làm thế nào mà Bạch Nhật Uyên phát hiện ra thân phận của nàng, nhưng nếu không phải là đã đụng chạm cơ thể thì tuyệt đối không thể nào biết! Hắn là người cổ đại, vì vậy việc nữ tử của mình bị đùa bỡn, dĩ nhiên là vô cùng tức giận!
…
Bạch Nguyệt Diệu bảo ta chú ý giữ gìn? Ta…
Ý của hắn là cử chỉ của ta có chỗ không đứng đắn ư? Ta không biết Bạch Nhật Uyên và Bạch Nguyệt Diệu đã nói cái gì, chỉ biết rằng hiện giờ Bạch Nguyệt Diệu đem ta ra trút giận. Cũng đúng, hiện giờ trong lòng ta đang có sự phân tâm, rất không đứng đắn!!!
Ta sẽ sửa mà!!!! Bạch Nguyệt Diệu tức giận trở về chỗ ngồi, cũng vừa lúc Hoàng thượng tới, buổi chầu chính thức bắt đầu.
“Trẫm muốn tuyên bố với các khanh một chuyện, Hắc lão tướng quân sẽ trao lại toàn bộ chức vụ cho con trai độc nhất là Hắc Mạc Dực.” Ý Hoàng thượng là Hắc Mạc Dực sẽ làm tướng quân? Không phải là Bạch Nguyệt Diệu cần thêm người trợ giúp đấy chứ?
“Hoàng thượng, vi thần cảm thấy có điều không ổn, dù sao Hắc Mạc Dực tuổi đời còn trẻ, không có kinh nghiệm, thần đề nghị Hắc lão tướng quân giữ chức thêm vài năm nữa, để hướng dẫn Hắc Mạc Dực tích lũy thêm kinh nghiệm.”
“Thần cũng cho là thế.” Tử thừa tướng vừa nói xong, phe cánh của Bạch Nhật Uyên cũng lên tiếng phụ họa, bọn họ không muốn trao quyền cho Hắc Mạc Dực, dù sao Hắc lão tướng quân thuộc về phái trung lập, trong khi Hắc Mạc Dực lại là phe cánh của Bạch Nguyệt Diệu.
“Thần phản đối đề nghị của Tử Thừa tướng!”
Ta đột nhiên lên tiếng, Tử thừa tưởng lập tức nhìn ta cau mày, giống như đang nói… tại sao ta cứ luôn đối đầu với hắn, thật ra thì chẳng phải chính hắn cũng cố tình gây khó dễ cho ta đó sao? “Thần cho là, từ xưa đã có biết bao anh hùng trẻ tuổi, huống chi Hắc gia đã bao đời làm tướng quân, Hắc Mạc Dực nhất định đã sớm quen thuộc với binh pháp rồi, dù cho hắn chưa có sự từng trải, nhưng vẫn có thể tích lũy dần dần.”
“Ngươi cho rằng chuyện nhà binh là chuyện đùa sao?” Tử Thừa tướng hỏi ta.
“Tử Thừa tướng, ý ngài là sao? Chẳng lẽ trước đây cha ngài chưa từng huấn luyện cho ngài? Chẳng lẽ ý ngài là toàn bộ bá quán văn võ ở đây cũng như vậy không có ai chỉ bảo ư?”
“Ngươi…”
“Nếu không phải vậy, Tử Thừa tướng cần gì áp đặt người khác? Ngài làm được, người khác chưa chắc không làm được!” mỗi lần ta tranh luận cùng Tử thừa tướng đều gay gắt đến đỏ cả mang tai. Nếu không phải đang ở trong triều, ta nghĩ nhất định cả hai sẽ có kẻ vung tay.
“Đủ rồi, đủ rồi, Tử ái khanh nói không phải không có lý, nhưng lời của Lam ái khanh cũng không phải là sai.”… Lời của Hoàng thượng như thế nghĩa là gì, rút cục là theo ý ta hay ý Tử thừa tướng?
“Phụ hoàng, nhi thần có một đề nghị.” Bạch Nhật Uyên vừa nói vừa bước ra khỏi chỗ của mình: “Nhi thần cảm thấy nên tới chỗ quân đội diễn luyện một chuyến.”
“Diễn luyện?”
“Đúng vậy, để Hắc Mạc Dực cùng một đội chiến mã đấu với một đội khác, nếu Hắc Mạc Dực có thể vận dụng binh pháp đúng đắn để dành chiến thắng thì sẽ được kế nhiệm chức tướng quân, còn nếu thua thì sẽ để Hắc Mạc Dực và Hắc lão tướng quân ở đó học thêm vài năm.” Nghe xong lời Bạch Nhật Uyên, ta đột nhiên có một dự cảm không tốt!
“Được, vậy ai sẽ đấu cùng Hắc Mạc Dực đây?”
“Nhi thần nghĩ nên để Nhị hoàng tử và Hắc Mạc Dực so tài, dù sao đệ ấy từ thuở nhỏ cũng được khen là thiếu niên thiên tài, văn thao vũ lược, mà lâu rồi cũng không trổ tài cho mọi người chiêm ngưỡng.”
Hỏng bét! Đây chính là mục đích của Bạch Nhật Uyên sao? Quả nhiên Bạch Nhật Uyên ít khi ra tay, vừa ra tay là có thể đưa người vào chỗ chết, nếu Hắc Mạc Dực thắng, vậy chẳng phải Bạch Nguyệt Diệu là kẻ vô dụng sao, nếu Bạch Nguyệt Diệu thắng, chẳng khác nào chê Hắc Mạc Dực không có tài, không xứng với chức tướng quân, tóm lại cuộc chiến bất kể ai thắng ai thua, Bạch Nguyệt Diệu đều bất lợi.
Nhưng mà, ta cuối cùng vẫn cảm thấy mục đích của Bạch Nhật Uyên không chỉ có thế!
“Cũng tốt, vậy thì cho nhị hoàng nhi và Hắc Mạc Dực diễn luyện một trận, hơn nữa trẫm cũng muốn tới để xem Nhị hoàng nhi đã thành thục tới mức nào.” Hi vọng của Hoàng thượng chẳng khác nào áp lực vô hình cho Bạch Nguyệt Diệu.
Khó khăn lần này, Bạch Nguyệt Diệu không thể từ chối, chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng, ba ngày sau sẽ tới trường diễn luyện, ta tự đề cử mình làm giám quân cho cuộc đấu lần này.
Cả buổi chiều ta ở trong Hàn Lâm viện suy nghĩ cách sao cho vẹn cả đôi đường, binh pháp Tôn tử lần này coi như không thể dùng tới rồi.
Sắc trời dần dần tối, ta trở về phủ của mình, vừa về đã thấy Huyễn Ngâm Phong và Hắc Mạc Dực ngồi trước bàn.
“Huyễn đại hiệp.” Ta có chút kích động kêu lên, tưởng rằng còn lâu nữa hắn mới tới tìm ta, không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại.
“Điệp nhi.”
“Huyễn đại hiệp hôm nay…”
“Ta sẽ đi ngay.”
“Vậy sao?!!.” Ta có vẻ mất mát hỏi lại, hôm nay Huyễn Ngâm Phong không phải tới tìm ta sao? Muốn tới tìm Hắc Mạc Dực ư? Từ lúc nào quan hệ của bọn họ tốt như vậy? Mới gặp nhau chưa bao lâu cơ mà.
Mặc dù Huyễn Ngâm Phong nói muốn đi, nhưng phải tới lúc ta ngủ say rồi mới rời khỏi, cuối cùng ta cảm thấy tình cảm của ta và Huyễn Ngâm Phong dường như thiếu hụt đi điều gì đó.
Quan tâm? Là quan tâm sao? Hắn quả thật đối với ta vô cùng lạnh lùng, nhưng đó chẳng qua là tính cách mà thôi.
Ba ngày qua rất nhanh, trên sân đấu hai bên đã sắp thành hàng đứng đối diện nhau, đội đen do Hắc Mạc Dực làm chủ soái, đội trắng lại do Bạch Nguyệt Diệu làm chủ soái, bọn họ đều mặc áo giáp nai nịt gọn ghẽ trông oai phong lẫm liệt, mà người xem trên khán đài cũng đổ dồn ánh mắt về đấy.
Theo khẩu lệnh, hai bên lao vào giao chiến, nhất thời cả sàn đấu cát bụi cuồn cuộn, đây là lần đầu tiên ta thấy Bạch Nguyệt Diệu cưỡi ngựa đánh giặc, so với hắn thường ngày quả thật tưởng như hai người. Tay hắn cầm giáo dài, ung dung tự tại, vẻ mặt cũng cực kỳ nghiêm túc, ta vẫn cho là Bạch Nguyệt Diệu mánh khoé thủ đoạn chỉ có thể chế phục nữ tử, không ngờ hắn có thể như thế này. Nghĩ lại ngày trước, ta và Huyễn Ngâm Phong tập võ, còn muốn cùng Bạch Nguyệt Diệu phân cao thấp, giờ nhìn hắn thế này, ta nhận chắc phần thua rồi.
Trận đấu kéo dài chừng hai canh giờ, người xem vừa trò chuyện vừa quan sát rất nhàn hạ, còn ta làm giám quân chỉ có thể đứng ở trường đấu mà chịu khổ ăn bụi đất thôi.