Trên bàn, ánh sáng từ nến phát ra nhợt nhạt mà ấm áp, Thiển Thư mở to mắt, dư quang nơi khoé mắt thoáng nhìn người bên cạnh ngủ yên.
Là Đức phi nương nương! Thiển Thư không biết hiện tại là thời điểm nào, nàng máy móc quay đầu đến, Đức phi hai tay đặt ở bụng ngủ thật an tường.
Theo tầm mắt rõ dần, Thiển Thư xác định được chỗ nàng đang ở là nơi nào.
Là tẩm cung của nương nương.
Thiển Thư ức chế nội tâm ngo ngoe động đậy, cẩn thận từ bên giường ngồi dậy.
Nàng không thể tin được, sinh thời còn có thể ngủ bên cạnh nương nương.
Người mình thích ngủ gần trong gang tấc, Thiển Thư nhìn Đức phi thật lâu, trong ánh mắt bao hàm si tình.
Nàng nâng tay, đầu ngón tay dừng lại trên thái dương của Đức phi.
Nghĩ nghĩ, thế nào đụng vào mặt của nàng, vẽ lại bộ dáng của nàng.
Thiển Thư cắn môi dưới, hô hấp dần dần tăng thêm, nàng khắc chế cổ họng không được xúc động mà gây nên âm thanh.
Nếu có thể, thật muốn tiếp tục mê man.
Ít nhất là kề bên cạnh như thế này.
Thiển Thư che miệng, nước mắt tuôi rơi, mang theo không biết là tiếc nuối hay là nhận mệnh, thê lương bi ai tha thiết khóc trong một góc, bả vai vì nức nở mà hơi run run.
Nghĩ nghĩ, vẫn đều muốn bồi bên người nương nương.
Thiển Thư cúi đầu đến gần, đau lòng khó có thể kìm nén.
Vì cái gì nàng lại là một nô tỳ hèn mọn? Vì cái gì nàng không có biện pháp thời khắc đều bồi bên người nương nương? Vì cái gì, nàng ngay cả thời điểm nương nương khổ sở lại không tìm được lý do ở lại? Bởi vì, nàng bất quá chỉ là nô tỳ hèn mọn, hèn mọn đến không chịu nổi.
Đức phi cho tới bây giờ ngủ rất nông, hơi chút động tĩnh sẽ tỉnh dậy.
Cố tình hiện tại, nàng tựa hồ ngủ thực cực, cho dù Thiển Thư nức nhở, cũng đều không có quầy rầy đến nàng.
Nàng thuỷ chung vẫn duy trì tư thế hai tay đặt ở trước bụng, trên mặt không có chút biểu tình dao động.
Thiển Thư khóc một lát, ý thức được nơi này chung quy không phải chỗ ở của chính mình, cho dù không muốn, cũng thật cẩn thận vượt qua thân thể Đức phi mà leo xuống giường.
Trên bàn đặt một cái chén nhỏ, chưa có ai chạm qua, cô lập như vậy trên bàn, tựa hồ đang chờ chỉ định người tiến đến hưởng dụng.
Thiển Thư đại khái là hiểu rõ cái chén trên bàn đó là dành cho ai.
Nàng không có chạm qua mà đứng ở chỗ không xa, nương ánh sáng của nến lẳng lặng nhìn dung nhan Đức phi đang ngủ.
Nguyên lai, chỉ là nhìn người mình thích như vậy, thời gian cũng không thể nào dừng lại.
Vì cái gì thời gian phải đi nhanh như vậy.
Chẳng lẽ không có năng lực vì nàng lưu lại một khắc, làm cho nàng thật sự được ôm nương nương một chút sao?
Thật sự là si tâm vọng tưởng! Có một âm thanh lanh lảnh tiến vào đầu Thiển Thư, mang theo trào phúng nhưng đó là sự thật.
Vẫn là chạy nhanh đi ra ngoài, không phải cũng tốt lắm sao? Chỉ cần có thể bồi bên người nương nương là tốt rồi, chỉ cần như vậy là tốt rồi.
Thiển Thư gục đầu xuống, theo dấu ánh trăng, lặng lẽ rời khỏi tâm cung.
Thanh âm đóng cửa không lớn, cơ hồ có thể xem nhẹ hết mức.
Đức phi ở phía sau tỉnh lại, ánh mắt nhìn theo hướng Thiển Thư ly khai, phát ra một tiếng thở dài ý vị thâm trường.
“Tương tư không phân tư, hữu duyên cũng không phân.” Đức phi xoay người nhìn ngọn nến trên bàn, tâm loạn như ma.
*****
Khoảng cách đến sơn trang nghỉ hè bất quá thêm nửa ngày hành trình, nơi dựng lều nghỉ tạm độ ẩm không thấp nên so với Hoàng cung cũng mát mẻ hơn không ít.
Nhóm chủ tử trong Hoàng cung tới giờ vẫn luôn thanh nhàn, còn nhóm nô tài, binh sĩ tướng lãnh thủ vệ thì luôn hoàn thành chức trách, không có nửa điểm qua loa.
Phụ cận nơi cắm trại có một bãi đất trống, Hoàng đế sai người làm thành một điểm đốt lửa trại, mang theo nhóm phi tần cùng nhau uống rượu, nghe nhạc.
Tố Hoà Thanh Dao không ở trong đó, nàng lựa chọn tìm một chỗ khác thanh tĩnh, có một tiểu đội hộ vệ đi theo, một mình ngồi trên tảng đá to nhìn lên ánh trăng.
“Hoàng hậu, nguyên lai ngươi ở chỗ này.
Làm cho thiếp tìm thật cực!” Một thân ảnh xinh đẹp ra sức cước bộ đi đến chỗ Tố Hoà Thanh Dao, nàng chen đến ngồi bên cạnh, mặt mang hoa đào, ý cười không giảm: “Sớm biết ngươi thích nơi thanh u như vậy, nên mang ngươi đi cố hương của ta.
Chỗ đó rất thanh tịnh.”
“Như thế nào lại đến đây?” Tố Hoà Thanh Dao không nhìn nàng, tầm mắt thuỷ chung nhìn ánh trăng trên cao.
Nàng thực bội phục tinh lực dư thừa của Cơ Phi Yên, mỗi thời mỗi khắc đều vẫn duy trì hưng trí cao nhất, dính theo nàng một đường, lúc này lại bắt được thời cơ ở một chỗ cùng nàng.
Địa phương u tĩnh như thế này, thật sự không thích hợp nàng ấy.
“Như thế nào đâu? Đã cho người ta cơ hội ở chung lều, sao lúc này lại ghét bỏ người ta nha!” Không có người khác ở bên can thiệp, Cơ Phi Yên xem nhẹ hơn mười ánh mắt cách đó không xa của bọn hộ vệ, thân thể dán lại gần tựa vào Tố Hoà Thanh Dao: “Một người ngắm trăng cô đơn chiếc bóng, chẳng lẽ Thanh Dao không biết, nếu cùng dưới ánh trăng sẽ thành đôi?” Nàng cười.
Tố Hoà Thanh Dao không tiếp lời của nàng, đứng dậy, không cho Cơ Phi Yên thân cận.
“Mấy ngày gần đây ngươi làm như cố ý đem cơ hội hầu hạ Hoàng thượng nhường cho Thục phi.” Trong lòng nàng hoài nghi, dù sao liên luỵ đến Hậu cung, liên luỵ đến Hoàng đế, thân là Hoàng hậu, nàng cần cân bằng.
Miễn cho phi tần khác trong lòng bất mãn, động tay động chân, chịu khổ ngược lại chỉ có Hoàng đế.
“Bị nhìn ra rồi?” Cơ Phi Yên không có kiêng dè, ngược lại thoải mái thừa nhận, nói: “Nếu có thể hầu hạ Hoàng hậu, thiếp tự nhiên nguyện ý.
Về phần Hoàng thượng, cùng ta không có nhiều can hệ lắm.
Hậu cung có nhiều đôi mắt trông mong địa vị sủng phi, người ta cũng không muốn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, thật đáng sợ đi!”
“Cơ phi, thân là phi tần, không phải trò đùa.” Tố Hoà Thanh Dao xoay người lại, trên mặt là nghiêm túc cùng lạnh lùng: “Ngươi cam nguyện theo Hoàng thượng tiến cung, coi như minh bạch làm cái gì, cái gì không được làm.
Tuỳ tâm sở dục như thế, chỉ sợ mặt rồng nổi giận.”
Nghe vậy, Cơ Phi Yên cười, dung nhan xinh đẹp, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm, thật có thể so sánh với ánh trăng.
“Cười cái gì?” Tố Hoà Thanh Dao xoay mặt qua chỗ khác, không muốn nhìn gương mặt quá mức phong tình vạn chủng kia.
“Đương nhiên là cười chính mình!” Cơ Phi Yên tiến tới trước mặt Tố Hoà Thanh Dao, thừa dịp nàng không muốn phản ứng mà hôn lên má của nàng, cười mỉm nói: “Thanh Dao là quan tâm ta sao? Ngươi sợ ta bị Hoàng thượng vắng vẻ, hoặc là bị phạt, cho nên đây là quan tâm ta đúng không?”
“Ngươi!” Đột nhiên bị hôn lên má, Tố Hoà Thanh Dao không khỏi rút lui từng bước, trên mặt hơi hơi ửng đỏ lên: “Nữ tử tốt lành, lại thực hiện hành vi hèn hạ.” Nàng theo bản năng lau chỗ bị hôn, cố gắng bình ổn tâm tình bị dao động, nói: “Bản cung không phải quan tâm ngươi, chỉ là có ý tốt nhắc nhở.
Đổi lại là người khác, cũng vậy thôi.”
“Lời này khiến người ta thật khó chịu.” Cơ Phi Yên ra vẻ mất mác, ai thán liên tục với Tố Hoà Thanh Dao.
Trong đầu nhưng lại thực vui mừng, thái độ Tố Hoà Thanh Dao đối với nàng đã thay đổi khôn ít.
“Còn có nha!” Nàng bắt lấy tay bụm mặt Tố Hoà Thanh Dao, ý cười ngày càng sâu, “Nếu ta hèn hạ, Thanh Dao còn dám tiếp tục đứng ở chỗ này sao? Không sợ bị ta ăn nha!”
“Chỉ sợ Hoàng hậu không sợ, mà tỷ tỷ ta mới sợ đây!” Giọng Liên phi từ xa bay tới, nàng cầm một cây quạt nhỏ tinh xảo trong tay, mỗi bước đi, đều dùng quạt quạ một ít gió.
“Hoàng thượng cùng chúng phi tần ở phía trước vui chơi rất hưng trí, triệu Hoàng hậu cùng muội muội qua đó!”
“Trở về nói cho Hoàng thượng, bản cun không thích náo nhiệt, quay về lều nghỉ tạm.” Tố Hoà Thanh Dao nói.
“Tỷ tỷ, cũng thỉnh nói cho Hoàng thượng, thiếp thân thể không khoẻ, cũng muốn sớm đi nghỉ ngơi!” Cơ Phi Yên phụ hoạ nói theo.
“Hoàng hậu nương nương cùng muội muội cũng không nguyện đi, ta là người truyền lời lại càng không dám quét hưng trí của Hoàng thượng.” Liên phi rất có thâm ý nhìn Cơ Phi Yên, cây quạt nhỏ trong tay chậm rãi đong đua, “Huống chi, Hoàng thượng có Thục phi làm bạn, có lẽ sướng không gì bằng.
Ta nhưng thật ra tò mò, muội muội sao có tâm nhường Thục phi vậy? Cơ hội như thế, thực khién bọn tỷ muội hâm mộ!”
“Liên phi.” Cơ Phi Yên còn chưa mở miệng, Tố Hoà Thanh Dao đã giành nói trước: “Phi tần Hậu cung, đều phải phục vụ Hoàng thượng.
Hắn tuyển ai, sủng ai, tất nhiên là phúc trạch của người đó, tại sao nói có lòng khiêm nhượng? Thời điểm không còn sớm, trở về đi.”.