Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 70



Khi Kim Phượng đuổi tới phủ Uy quốc công, trong phủ đã tràn ngập tiếng than buồn bã.

Nhị phu nhân vừa khóc vừa nói: “Đại phu nhân lúc này, sợ rằng thật sự sẽ không qua khỏi…”

Kim Phượng lại tỏ ra rất bình tĩnh, quay sang nói với đại phu: “Có biện
pháp nào trì hoãn thêm không, dù chỉ chống đỡ mấy canh giờ nữa thôi cũng được?”

“Sao thế?” Nhị phu nhân mờ mịt hỏi.

“Phụ thân đang trên đường hồi kinh, chắc hẳn cũng ra roi thúc ngựa. Ta đã sai người
báo với ông ấy sau khi hồi kinh sẽ trực tiếp hồi phủ.” Kim Phượng cố
nén, nhưng gần như đã không thể duy trì được thần sắc bình tĩnh. “Bất kể thế nào cũng phải để cho phụ thân cùng mẫu thân gặp mặt nhau lần cuối.”

Nhị phu nhân rưng rưng gật đầu, lui xuống chuẩn bị.

Một lát sau, một nha hoàn từ trong phòng ngủ của đại phu nhân đi ra, vén áo thi lễ với Kim Phượng: “Nương nương, vừa rồi đại phu nhân có hỏi, ngoài cửa có phải là hoàng hậu nương nương hay không.”

Kim Phượng sững sờ.

“Đại phu nhân nói, nếu là hoàng hậu nương nương, xin mời người vào trong một chuyến.”

“Đại phu nhân, chẳng phải là không muốn gặp ta sao?” Nhịp tim Kim Phượng hỗn loạn.

“Đại phu nhân đích xác đã nói như thế, xin mời nương nương vào trong.”

Kim Phượng ngơ ngẩn nhìn qua cánh cửa đang mở ra phân nửa, sau đó nắm chặt nắm tay, sửa sang lại xiêm y rồi đi vào cửa.

Lưu đại phu nhân yên lặng nằm ở trên giường. Đệm chăn cẩm tú, rèm màn lụa
mỏng càng làm nổi bật lên làn da tái nhợt của bà. Trên trán bà buộc tết
bốn tấm lụa trắng rộng, thần sắc đờ đẫn, trông giống như một chiếc lá
khô dễ vỡ.

“Mẫu thân.” Kim Phượng ngồi xuống bên giường.

Lưu đại phu nhân từ từ mở mắt ra, sau đó lại không có sức lực rũ xuống,
cũng không lập tức lên tiếng. Kim Phượng nhìn chằm chằm vào mặt bà, bình tĩnh, yên lặng chờ bà lên tiếng.

Lại qua hồi lâu, Lưu đại phu nhân rốt cuộc mở miệng một cách khó khăn. Giọng nói bay bổng, tựa như gió thổi qua liền tan mất.

“Mọi người nói, bệnh lâu thành y. Ta sống không quá đêm nay.” (Bệnh lâu thành y: Người bệnh lâu ngày cũng có thể thành đại phu)

“Mẫu thân…” Kim Phượng vốn cho rằng trong lòng mình đã chuẩn bị sẵn sàng,
nhưng chỉ một câu nói của Lưu đại phu nhân đã khiến cho toàn bộ nước mắt của nàng đều chảy ra hết. “Đừng nói như vậy.” Nàng khóc không ra tiếng. “Phụ thân đang trên đường trở về. Ngài nhất định phải đợi đến khi ông
ấy trở lại.”

Lưu đại phu nhân lắc đầu: “Ta không đợi được chàng.”

“Sẽ đợi được.” Kim Phượng cầm tay Lưu đại phu nhân, tựa hồ làm như vậy sẽ có thể truyền được chút ít sức lực qua cho bà.

“Đợi không được. Đời này của ta… cho tới bây giờ vẫn không thể đợi được
chàng.” Ánh mắt Lưu đại phu nhân rất xa, trống trơn, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Kim Phượng chỉ đành rơi lệ.

“Kim Phượng… Mẫu thân có lời muốn nói với con.”

“Ngài… còn muốn nói chuyện với con sao?”

Lưu đại phu nhân thở dài một hơi thật sâu: “Kim Phượng, mặc kệ người khác
nói thế nào, ta … vẫn luôn xem con như con gái ruột của mình. Đưa con
vào cung, ngay từ đầu ta đã không đồng ý. Nhưng phụ thân con đã quyết,
ta cũng không có cách nào. Con… có hận ta không?”

“Kim Phượng không có.” Kim Phượng lau nước mắt. “Ở trong lòng Kim Phượng, ngài là người phụ nữ tốt nhất trên đời.”

Vầng trán Lưu đại phu nhân chậm rãi giãn ra, mỉm cười: “Ta luôn cảm thấy, ta đã dạy bảo con rất khá.”

Kim Phượng không ngừng gật đầu: “Đúng vậy, ngài đã dạy dỗ con rất tốt.”
Không chỉ là những tâm kế xử thế kia, cũng không chỉ là sự nhường nhịn
cùng khoan dung, quan trọng nhất là, người phụ nữ này đã dạy nàng lòng
yêu thương và trả giá.

“Những gì ta có thể dạy đều đã dạy cả cho
con. Làm sao để trở thành một thê tử tốt, làm sao để trở thành một hoàng hậu tốt.” Lưu đại phu nhân nhìn Kim Phượng chăm chú: “Nhưng có một
điều, ta không có cách nào dạy con. Đó chính là, làm thế nào lấy được
tình yêu của nam nhân.” Lưu đại phu nhân cười khổ. “Cho dù là ta, cuối
cùng cả đời cũng không có được tình yêu của phụ thân con.”

“Phụ thân con yêu ngài.” Kim Phượng nói.

“Yêu ta, vì sao lại hết lần này đến lần khác liên tiếp cưới thiếp? Ta làm bộ như không thèm để ý, ông ấy liền yên tâm thoải mái, cho rằng ta thật sự không thèm để ý.” Lưu đại phu nhân nghiêng mặt qua. “Tình yêu đối với
nam nhân, luôn có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Nam nhân chưa
từng có tình yêu, chỉ cần sưu tầm được những cô nương xinh đẹp lại có
tài, vẫn vô cùng vui vẻ. Nhưng cô nương xinh đẹp, cũng không phải là sẽ
càng dễ dàng chiếm được tình yêu của nam nhân.”

“Mẫu thân…” Kim Phượng nghi hoặc, cũng không hiểu Lưu đại phu nhân nói như vậy là có dụng ý gì.

“Kim Phượng, con xứng đáng có được tình yêu của nam nhân.” Lưu đại phu nhân
lẳng lặng nhìn Kim Phượng, muốn đưa tay ra sờ lên khuôn mặt nàng, nhưng
chỉ miễn cưỡng giật giật đầu ngón tay, liền bất lực để xuống. “Hãy hưởng thụ cuộc sống này, đừng giống như ta vậy.”

“Mẫu thân hối hận ư? Hối hận vì đã hy sinh cho phụ thân nhiều như vậy?”

Lưu đại phu nhân cười yếu ớt: “Không hối hận.”

“Nhưng mà, con không cần phải giống như ta vậy.”

Kim Phượng lệ rơi đầy mặt.

Ánh mắt Lưu đại phu nhân dần dần trở nên mông lung, tựa hồ trong khoảnh
khắc liền muốn rơi vào giấc mộng vô biên vô hạn. Kim Phượng vội vàng gọi bà: “Mẫu thân!”

Lưu đại phu nhân không ngừng chấn động, ánh mắt chợt tụ lại trên gương mặt Kim Phượng.

“Kim Phượng, mẫu thân có hai chuyện muốn dặn dò con. Chuyện thứ nhất, phía
dưới gối đầu có một cây quạt, con thay ta… trả lại cho Đoàn Long Nguyệt. Nói cho ông ấy biết, kiếp sau, ngàn vạn không cần phải gặp lại ta.” Ho
hai tiếng. “Chuyện thứ hai, nói cho phụ thân con biết, ta thật sự… muốn
sinh con cho ông ấy. Nhưng thân thể này… ta thật lòng xin lỗi ông ấy.”

“Mẫu thân, tội tình gì ngài phải như vậy? Ngài ráng chờ một chút nữa, chính miệng nói với phụ thân đi.”

Lưu đại phu nhân lắc đầu, trên mặt hiện ra nụ cười an tường có chút ngây
thơ. “Ta không muốn chính miệng nói lời xin lỗi với chàng. Rõ ràng là
chàng đã nợ ta khá nhiều…”

Giống như đã trút xuống được toàn bộ
gánh nặng, đôi mắt xinh đẹp mà suy yếu rốt cuộc chậm rãi khép lại. Bàn
tay đang nằm trong tay Kim Phượng cũng từ từ mềm nhũn ra.

Kim Phượng sửng sốt.

Một sinh mạng cứ như vậy biến mất trước mặt nàng. Nàng không biết phải tiếp nhận như thế nào. Tựa như thu đi đông đến, tựa như mặt trời lặn ở phía
Tây, tựa như sương mai khô cạn, tựa như lá ngô đồng rụng, sinh tử tuần
hoàn, ra đi, luôn luôn có một ngày sẽ trở về. Nhưng người chết đi, lại
không bao giờ có thể gặp lại. Tựa như cảnh xuân tươi đẹp đã trôi qua,
tựa như nước đổ đi khó hốt.

Cửa phòng ‘phanh’ một tiếng mở ra,
tiếng bước chân nặng nề mà mệt mỏi cùng tiếng khôi giáp bằng sắt va chạm nhau rối ren đi đến trước giường.

“Phu nhân, ta đã trở về!” Thanh âm của Lưu Hiết đã già đi rất nhiều nhưng vẫn có lực như cũ.

Nhưng đã không còn ai trả lời.

Có lẽ trên thế giới này, quả thật là thứ gì càng xinh đẹp, càng dễ dàng biến mất.

Uy quốc công phu nhân qua đời, trên dưới quý phủ Uy quốc công để tang một
tháng. Kim Phượng không đến phủ Uy quốc công nữa. Dù có ngồi lặng lẽ
trong hoàng cung xanh vàng rực rỡ, cõi lòng nàng vẫn trong trẻo mà lạnh
lùng như nước hồ mùa thu.

Sau khi tang sự kết thúc, khí trời cũng dần dần chuyển lạnh. Lúc này, Lưu Bạch Ngọc liền tới từ giã.

Lần trước, Lưu Bạch Ngọc nhờ nàng mở lời, nàng chẳng qua cũng chỉ thuận
miệng nói lại với Đoàn Vân Chướng. Không ngờ Đoàn Vân Chướng lại cực kỳ
tán thưởng chủ ý này, còn đặc biệt mệnh cho toàn bộ quan lại ở Lại Bộ tụ họp lại thảo luận cặn kẽ một phen. Kết quả thảo luận, bởi vì cái gọi là nhập gia tùy tục, muốn liên hệ với Tây Việt nữ quốc đương nhiên phải
phái nữ quan đi mới có vẻ thân thiết. Vì vậy, trách nhiệm đi sứ Tây Việt lần này liền thuận lợi giao cho Lưu Bạch Ngọc.

Mùng tám tháng tám, Lưu Bạch Ngọc sẽ khởi hành. Hôm đó ngược lại cũng là ngày lành tháng tốt.

“Sao không ở lại đến hết trung thu hãy đi?” Nếu người ta đã có lòng đến từ
giã, Kim Phượng liền nhịn không được quan tâm thăm hỏi thêm vài câu.

“Qua trung thu? Cùng ai qua?” Lưu Bạch Ngọc hơi mỉa mai, liếc nhìn nàng một cái.

Kim Phượng mấp máy môi, thật lâu sau mới nói: “Tỷ tỷ, ta vẫn không hiểu, đến tột cùng tại sao tỷ lại phải đi Tây Việt?”

Lưu Bạch Ngọc không đáp mà hỏi ngược lại: “Muội gầy đi à?”

“Hả?”

“Trông có vẻ gầy đi chút ít, thật sự chẳng còn căng đầy sức sống như lúc mập.”

“…” Kim Phương nghĩ, đời này cho dù nàng có muốn cùng Lưu Bạch Ngọc thân
mật một chút, tâm sự một chút, e rằng cũng không thể nào.

Hai người đều không nói gì thêm, ngồi đối diện chỉ chốc lát nhưng cũng không cảm thấy quá mức khó xử.

Lại không biết đã qua bao lâu, chợt nghe Lưu Bạch Ngọc khoan thai thở dài một hơi.

“Khi ta còn bé đã tự cho rằng mình siêu phàm, nhưng trước đây không lâu mới
hiểu được, những thứ mình vốn cậy vào thực ra chỉ là những kiến thức
nông cạn. Hóa ra, ta hoàn toàn không có gì khác biệt với những cô gái
khốn thủ khuê phòng, chẳng qua cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi.”

Kim Phượng im lặng oán thầm. Ngươi mà xem như ếch ngồi đáy giếng, những người như chúng ta còn có đất sống nữa không.

“Vùng đất Tây Việt kia, chắc hẳn sẽ rất thú vị. Nếu ở đó ta không được xem là xinh đẹp, tài hoa, ta cũng muốn nhìn một chút, cả đời này mình còn có
thể làm nên chuyện gì.” Lưu Bạch Ngọc nhàn nhạt bồi thêm một câu.

Kim Phượng không nói gì, nhưng trong lòng bỗng cảm thấy kính nể. Lưu Bạch
Ngọc bôn ba nhiều năm như vậy, bôn ba xa như vậy, rốt cuộc lại thành
công về cảnh giới nghị lực, giẫm nàng ở dưới chân.

“Tỷ tỷ, lên đường bình an.” Kim Phượng thật lòng thật ý mà chúc.

Lưu Bạch Ngọc liếc nhìn nàng, đột nhiên nở một nụ cười hiền hòa hiếm có.

“Nói thật, lúc trước ta đích xác là tùy hứng lại buồn cười. Nhưng con người
ta lúc còn sống, ai mà không phạm qua sai lầm? Cho nên tỷ tỷ ta cũng sẽ
không cần xin lỗi gì muội.”

“…”

“Cô bé như muội sống thật sự cũng có chút đáng thương.” Lưu Bạch Ngọc thở dài. “Ngẫu nhiên, cũng nên tùy hứng một lần đi.”

Kim Phượng chỉ còn biết cười cười. “Không phiền tỷ tỷ phí tâm.”

Lưu Bạch Ngọc ngửa đầu nhìn bầu trời. “Bên phía hoàng thượng, còn chưa
quyết định xử trí Lưu gia thế nào ư?” Ánh mắt chuyển hướng Kim Phượng.
“Muội thật sự không đi cầu xin ngài ấy à?”

“Không đi.” Kim Phượng nói như chém đinh chặt sắt.

Nàng biết rõ về những chuyện như thế này, Đoàn Vân Chương vô cùng kiên định, có cầu xin hắn cũng vô ích. Huống chi, có khi nàng thậm chí còn nghĩ
ác, nếu Lưu Hiết bị chém đầu, chẳng phải sẽ có thể xuống dưới làm bạn
với Đại phu nhân hay sao?

Như thế xem ra, nàng quả thật không hổ là con gái của Lưu Hiết.

Lưu Bạch Ngọc thấy nàng như thế, cười nhạt một tiếng. “Tùy muội.”

Bảy ngày sau, Đoàn Vân Chướng hạ thánh chỉ. Tội thần Lưu Hiết tội ác tày
trời, nhưng niệm tình ông là nguyên lão hai triều, có công phò tá Tiên
Đế, miễn đi tội chết, phế truất tất cả phong hào quan tước, nhốt trong
thiên lao, trọn đời không được phóng thích. Toàn tộc Lưu Thị tịch thu
tài sản, trừ bỏ chức quan, thu hồi cáo mệnh. Con cháu Lưu Thị vĩnh viễn
không được vào khoa trường làm quan.

Tất cả, cuối cùng tất cả đều kết thúc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.