Gió mùa thu tựa như những cây châm nhỏ dày đặc, liên tục chui vào xương
cốt. Kim Phượng khép kín xiêm y trên người, nhìn trộm vẻ mặt của Thái
hậu, nhanh chóng nhặt lên một miếng bánh quy xốp.
Thái hậu vô
cùng lo lắng nhìn nàng một cái: “Hoàng hậu, qua nhiều năm như vậy, ngươi chưa từng nghĩ đến chuyện ăn ít đi một chút sao?”
Kim Phượng bị mắc nghẹn bột bánh quy xốp, ho sặc một chút. Thái hậu tựa hồ thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Thái hậu, không phải thần thiếp không nghĩ tới, chỉ là chuyện ăn kiêng này,
thật sự quá khó khăn. Người xem, điểm tâm phấn trắng nõn nà kia, làm như đang nhìn người ta mỉm cười quyến rũ, làm sao có thể nhịn được không
ăn?” Kim Phượng đàng hoàng đáp.
Thái hậu thở dài. Hoàng hậu Hắc Bàn này, có khi thâm sâu khó lường, có khi lại đơn giản đến mức buồn cười.
“Ai gia thật không hiểu, hoàng thượng thích ngươi ở điểm nào.”
Kim Phượng ngẩn ngơ.
Hai người vì vậy không nói gì nữa. Qua một hồi lâu, Thái hậu vừa nhàm chán
vừa khẩn trương, lại dậm chân một cái, nói: “Hoàng hậu, kể chuyện cười
cho ai gia nghe một chút đi.”
“… Thái hậu, tình cảnh này là lúc để kể chuyện cười hay sao?”
“Không cần nói nhảm, mau kể đi.”
“… Thái hậu, kỳ thật, phụ thân của thần thiếp đã thầm yêu thích ngài rất nhiều năm.”
“…” Đầu ngón tay của thái hậu nương nương run rẩy kịch liệt.
“Chuyện này có đáng cười không?”
Thái hậu nương nương càng run rẩy lợi hại hơn.
Kim Phượng nhàn nhạt liếc mắt nhìn thái hậu lại không lên tiếng, cúi đầu lẳng lặng ăn bánh quy xốp của mình.
Nàng không thể không nghĩ đến chuyện ăn ít đi một chút. Nhưng ăn ít đi một
chút cũng sẽ không làm cho mình biến thành mỹ nhân như Lưu Bạch Ngọc
được. Huống chi, trong lòng có một khoảng trống to đùng như vậy, không
ăn cái gì, làm sao có thể bổ sung.
Cung nhân bị phái đi tìm hiểu
tin tức vẫn chưa trở về. Kim Phượng cũng không lấy làm bất ngờ. Nghĩ
thôi cũng biết, tình huống trên triều hiện nay đừng nói là người, ngay
cả ruồi bọ e rằng cũng bay không trở lại. Điều khiến nàng cảm thấy buồn
cười chính là, làm như toàn bộ thế giới đều biết hôm nay sẽ xảy ra
chuyện gì, mà đám văn thần võ tướng kia, cùng lắm chỉ là những kẻ đi
ngang qua sân khấu.
Phụ thân, người thật sự sẽ thua hay sao?
Có một sự kiện mà nàng không thể nào xem nhẹ, nàng rốt cuộc vẫn là con gái ruột của Lưu Hiết, nàng họ Lưu. Toàn bộ Lưu gia, là cùng vinh cùng
nhục. Nếu như Lưu Hiết thật sự sụp đổ, đừng nói là nàng, ngay cả Lưu
Bạch Ngọc coi như đã ẩn cư không màng thế sự cũng sẽ không thoát khỏi bị vạ lây. Nàng là một cô gái nhà nghèo không tài không mạo, lúc trước vì ỷ vào thế lực của Lưu Hiết mới từng bước tiến dần lên ngôi đương kim
hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ. Thịnh suy đồng lý, nếu Lưu Gia đã suy tàn, nàng cũng không có bất cứ lý do gì lưu lại cái ghế hoàng hậu này, mà
chỉ sợ, ngay cả tính mạng cũng khó giữ.
Những hậu quả này, nàng hiểu rõ, Lưu Hiết hiểu rõ, Đoàn Vân Chướng cũng hiểu rõ.
Nhưng nàng chưa từng ngăn cản Đoàn Vân Chướng. Lúc trước là bất lực, sau này
cũng không muốn. Chỉ vì đối với nàng, tương lai sớm đã được định trước.
So với đại nghiệp, một chút nhi nữ tình trường của nàng cùng Đoàn Vân Chướng, thật chẳng đáng nhắc đến.
Thật lâu, thái hậu nói: “Từ trước đến nay ngươi đều rất có chủ ý. Nói thử xem, tình hình Càn La Điện bây giờ thế nào rồi?”
Từ trước đến nay nàng luôn có chủ ý ư? Kim Phượng có chút bất ngờ. “Thần
thiếp làm sao biết được tình hình trong Càn La Điện lúc này chứ.”
Thái hậu lo nghĩ, cắn môi dưới.
Rốt cuộc có chút không đành lòng, Kim Phượng nói: “Không có tin tức, chính là tin tức tốt, không phải sao?”
Vì vậy chỉ có thể bình tĩnh, yên lặng chờ đợi.
Thái hậu cũng rất đáng thương, biết rõ con mình đang làm một việc trọng đại
không hoàn toàn nắm chắc, bên cạnh lại không có người nào, không có một
ai có thể thương lượng, mặt dạn mày dày đến Hương La Điện của nàng, cùng con gái của kẻ thù ngồi đối mặt nhau cho hết thời gian.
Lại qua
hồi lâu, trước điện rốt cuộc có người tới đưa tin. Không phải là cung
nhân do Kim Phượng phái đi, mà là Tiểu Tôn Tử bên cạnh Đoàn Vân Chướng.
“Trước tiên nói cho ta nghe, hoàng thượng thế nào?” Thái hậu lo lắng nắm chặt
tay vịn ghế ngồi, châu ngọc trên đầu run rẩy ngổn ngang.
“Hoàng thượng hết thảy đều bình an.” Tiểu Tôn Tử không nhanh không chậm đáp.
“Vậy còn thế cục trên triều…”
“Tất cả đều nằm trong sự khống chế của hoàng thượng.”
Trong lòng Kim Phượng thoải mái một chút, lại lập tức trầm xuống.
“Còn Uy quốc công…”
Tiểu Tôn Tử có chút lo lắng nhìn lén Kim Phượng một cái, nhanh chóng cúi
đầu. “Nước Khuyển Thích đột nhiên xua binh Đông phạm, Tây Cương báo
nguy. Uy quốc công… Uy Quốc công xung phong được làm tiên phong cánh
trái, xuất chinh Khuyển Thích.”
Kim Phượng cùng thái hậu liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy bất ngờ.
“Ngươi… lặp lại lần nữa?” Đầu lưỡi Kim Phượng có vẻ như không còn theo lời sai khiến của chủ nhân nữa rồi.
“Này quốc công xung phong xuất chinh, chẳng lẽ hoàng thượng đồng ý rồi?” Thái hậu vội hỏi.
“Hoàng thượng … hoàng thượng nói mặc dù Uy quốc công thân phạm vào trọng tội,
nhưng cũng từng lập được công lao hãn mã cho triều đình. Cho nên… chuẩn
Uy quốc công xuất chinh, lập công chuộc tội.”
Hai vị nương nương đều im lặng. Thái hậu nhanh chóng rời tầm mắt qua nhìn Kim Phượng.
Kim Phượng rũ mắt suy tư một hồi, lại giương mắt. Ánh mắt thái hậu càng thêm thâm trầm.
Phụng dưỡng mẹ chồng nhiều năm, Kim Phượng ít nhiều gì cũng có thể đọc hiểu
được thâm ý trong ánh mắt bà, vì vậy cười khổ hai tiếng. “Thái hậu cho
rằng, hoàng thượng làm như vậy là vì thần thiếp sao?”
Thái hậu cứng lại, sau đó nặng nề khẽ hừ.
Kim Phượng nói: “Theo thần thiếp thấy, trên cung vàng điện ngọc hôm nay sớm đã có đao phủ mai phục, chỉ đợi làm rõ tội trạng của phụ thân sẽ lập
tức coi ông như trường bắn, tha hồ chém giết.”
Sắc mặt của Thái hậu biến hóa.
“Thái hậu, hoàng thượng là hạng người gì, chắc ngài hiểu rõ hơn thần thiếp.
Hoàng thượng không thể nhất thời chần chờ thay đổi chủ ý. Sở dĩ hoàng
thượng cho phép phụ thân mang binh xuất chinh, thật sự là bất đắc dĩ.”
“Bất đắc dĩ?” Thái hậu nghi hoặc.
“Tổng binh Lịch Châu Tiễn Bá Am, chính là học trò của phụ thân thiếp. Thiên
hạ yên bình, cho dù chém chết phụ thân thiếp, Tiễn Bá Am cũng không dám
làm bậy. Nhưng hôm nay Khuyến Thích xâm lấn, toàn bộ biên giới Tây Bắc
đều phải dựa vào một mình Tiễn Bá Am chống đỡ. Nếu phụ thân ta chết đi,
Tiễn Bá Am ắt sẽ làm phản. Đến lúc đó, Khuyển Thích từ phía Đông tiến
vào, thiên hạ đại loạn.”
“…” Thái hậu vừa kinh vừa sợ nhìn qua nàng, làm như đây là lần đầu tiên nhìn rõ khuôn mặt của nàng vậy.
“Phụ thân vẫn lưu lại cho mình một đường lui.” Kim Phượng khẽ mỉm cười, ánh
mắt trôi về phương xa, làm như có thể nhìn thấy ở nơi xa xôi ấy đang xảy ra chuyện gì. “Hôm nay trong Càn La Điện, ngoài mặt có vẻ như hoàng
thượng đã thắng, nhưng thật ra… thắng bại vẫn chưa thể biết được.”
Phụ thân, ngài đã bị bức đến đường cùng rồi mà vẫn có thể khởi tử hồi sinh, lại còn buộc hoàng thượng giao ra một phần binh quyền. Nữ nhi thật sự
bội phục ngài.
Nghĩ đến tâm tình của Đoàn Vân Chướng lúc này,
trong lòng Kim Phượng khẽ đau đớn. Vốn đã nắm chắc phần thắng trong tay, lại vẫn như cũ, thất bại trong gang tấc. Đoàn Vân Chướng nhất định là
không dễ chịu gì.
Đoàn Vân Chướng lên ngôi năm thứ mười bảy, đang khi kế hoạch đảo chính đã được bày bố chu đáo thì vó ngựa hành quân
lặng lẽ của nước Khuyển Thích đột nhiên xuất hiện. Uy quốc công Lưu Hiết tránh được một kiếp mà không bị tổn hại bất kỳ sợi lông sợi tóc nào.
Kinh thành cửu vệ đã bao vây phủ Uy quốc công chật như nêm cối, cuối
cùng lại phải chỉnh tề rút lui trở về quân doanh. Ngay cả một cọng cỏ
trong phủ Uy quốc công cũng chưa bị nhổ đi.
Trong triều đình,
không có ai dám nhắc lại chuyện này, nhưng trên phố xá lại nhao nhao
nghị luận. Cũng biết hoàng thượng và Uy quốc công đã hoàn toàn vạch mặt, mặc dù còn dính một chút da mặt, hai bên vẫn rất khó coi. Rốt cuộc là
ai thắng ai thua, mọi người còn chưa kết luận được. Bởi vì binh sĩ dũng
mãnh thiện chiến của nước Khuyển Thích vẫn còn đang quơ loan đao trên
quốc thổ thiên triều, mà quân đội thiên triều mười mấy năm qua chưa từng trải qua chiến loạn, có thể gọn gàng linh hoạt đánh quân đội Khuyển
Thích trở về hang ổ hay không, chẳng ai có thể xác định được.
Đúng là, như người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Chỉ có Lưu Hiết biết rõ, ở trên triều đình, ông đã hoàn toàn thất thế. Bày ở trước mặt ông chỉ có hai con đường. Một là nhờ vào thân phận Tả tiên
phong hôm nay, dấy binh tạo phản. Nhưng ông vừa không có kinh nghiệm
lãnh binh, lại chưa từng luyện tập cùng binh sĩ ngày nào. Huống chi, với chức Tả tiên phong, binh quyền trong tay có thể sử dụng cực kỳ có hạn,
dấy binh tạo phản tựa như lấy trứng chọi đá. Con đường thứ hai, là dẫn
binh chống lại Khuyển Thích. Nếu ông toàn thắng hồi triều, mọi chuyện
còn có khả năng thương lượng lại. Nhưng nếu ông thua trận, như vậy, Đoàn Vân Chướng sẽ chờ đem cả nợ mới nợ cũ cùng tính hết một lượt.
Kể từ sau hôm đó, Đoàn Vân Chướng liền tất bận cùng Binh bộ nội các thương thảo kế sách ứng phó với Khuyển Thích. Phò mã của Vân Nham công chúa là Lăng Tiêu tướng quân trước kia vì bị Lưu Hiết sâm tấu mà tạm thời đình
chỉ công tác về nhà nghỉ ngơi, hôm nay lại bị Đoàn Vân Chướng xách ra,
ủy thác trách nhiệm nặng nề, làm Chinh Tây nguyên soái, thống lĩnh ba
mươi vạn quân, ít ngày nữa xuất phát. Nghe nói Lăng đại tướng quân càng
già càng dẻo dai, cũng kêu gào muốn cùng con trai tiến ra trận giết
địch. Kết quả, lúc múa đao không cẩn thận bị cụp sống lưng, ảo não bị
tướng quân phu nhân đuổi xuống nhà bếp nấu cơm.
Cả đời chưa từng
thất bại, nay Lăng đại tướng quân lại phải ở trong nhà bếp cầm dao xắt
cải trắng, rốt cuộc thốt ra một câu triết lý giàu có nhất trong cuộc đời ông:
Hôm nay, là thiên hạ của người trẻ tuổi a.
Đại quân
ít ngày nữa sẽ xuất phát. Lưu Hiết làm Tả tiên phong, đương nhiên cũng
phải theo quân xuất chinh. Con đường phía trước của ông, vô cùng mờ mịt.
Hôm xuất chinh, hoàng đế bệ hạ leo lên lầu Triêu Dương Môn, mở tiệc tiễn
đưa hàng vạn quân sĩ. Sau đó, còn phát biểu một bài diễn thuyết. Đại
khái là nam nhân tốt là phải ra trận giết địch, bảo vệ quốc gia vân vân. Lời lẽ đơn giản, lại bị Đoàn Vân Chướng diễn thuyết hùng hồn, ngay cả
Vân Nham công chúa dù chết cũng không chịu cho phu quân xuất chinh cũng
cảm động đến rơi lệ, rốt cuộc dằn lòng đưa mắt nhìn Lăng Tiêu rời đi.
Vân Nham ôm Kim Phượng khóc lóc cả đêm. Trong lòng Kim Phượng thê lương, nói: “Phu quân của muội mặc dù cách xa muội, trái tim của hắn trước sau vẫn ở cùng muội. Còn hơn chỉ gần nhau trong gang tấc mà trái tim lại xa tận chân trời.”
Vân Nham chỉ lo khóc thút thít, không hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng.
Cho đến canh năm, Kim Phượng chăm sóc cho Vân Nham ngủ xong, một mình chậm
rãi ra khỏi tẩm điện. Thị vệ bên ngoài liền ngăn nàng lại.
“Nương nương, ngài còn đang cấm túc.”
Kim Phượng không nói gì. Nàng đứng ở cửa điện, nhìn lên kim đỉnh của Hiên
La Điện cách đó không xa, mông lung mà thương cảm. Suy nghĩ một chút,
xoay người trở vào.
Lại qua một canh giờ, một cung nữ bưng một
chung canh gà ra khỏi Hương La Điện, đi về phía Hiên La Điện. Trước khi
đi, Kim Phượng liên tục dặn dò: Nhớ rõ, phải tận mắt nhìn thấy hoàng
thượng uống hết, không được để ngài ấy nhịn đói đến khi gà gáy mới ngủ.
Mệnh Tiểu Tôn Tử công công thắp thêm vài ngọn nến, còn phải nhắc nhở
hoàng thượng ngồi thẳng lưng một chút, nếu thấy không thoải mái thì kê
thêm vài cái gối dựa cho ngài. Lò sưởi nhất định phải chuẩn bị tốt…
Cung nữ tủi thân muốn khóc: “Nương nương, ngài tưởng nô tỳ là ngài sao? Những chuyện này đâu đến phiên nô tỳ mở miệng?”
Kim Phượng thở dài, nói: “Thôi vậy, ngươi cứ đặt canh gà bên cạnh bàn của hoàng thượng rồi trở lại đây.”
Chưa đầy nửa khắc, cung nữ bưng canh gà còn nguyên trở lại. Mùa thu gió
lạnh, canh gà đã nguội ngắt. Kim Phượng cau mày nói: “Sao không hầu hạ
hoàng thượng uống hết?”
Cung nữ càng thêm oan ức: “Hoàng thượng không uống, mệnh cho nô tỳ cứ vậy trả lại.”
“Hoàng thượng có nói vì sao không?”
“Hoàng thượng nói, nếu thật có thành ý thì nên tự mình đưa tới.”
Kim Phượng hút khí. Người này làm gì mà giống con nít quá vậy? Huống chi, chẳng lẽ hắn đã quên nàng đang bị cấm túc sao?
Quả nhiên, một lát sau, xa xa liền trông thấy Tiểu Tôn Tử công công áo
choàng phất phơ, thở hồng hộc chạy tới, nói: “Truyền, truyền ý chỉ của
hoàng thượng, hoàng hậu nương nương từ hôm nay trở đi có thể tự do ra
vào, không cần chế ngự.”
Bọn thị vệ đáp một tiếng, nhốn nháo rút lui.
Tiểu Tôn Tử vừa cười vừa đi tới hành lễ. Kim Phượng hừ một tiếng, không có phản ứng.
“Nương nương.” Tiểu Tôn Tử kiên nhẫn đến gần hơn, “Hoàng thượng đang chờ nương nương.”
“Hừ.”
Tiểu Tôn Tử u oán thở dài. “Nương nương, ít nhiều gì cũng mở miệng nói một
câu đi. Mấy ngày nay hoàng thượng sống không tốt chút nào. Nương nương,
hay là ngài qua đó xem thử, lúc này chính là lúc hoàng thượng cần đến sự quan tâm của nương nương.”
Kim Phượng nghe đến đây, nhịn không được lại thấy đau lòng.
“Đi thôi.” Nàng đứng dậy.
“Còn nữa… nương nương, hoàng thượng nói, lúc đến nhớ mang theo chung canh
gà, không được để nguội. Chi bằng hoàng hậu nương nương đích thân hâm
nóng lại một lần.”
“…” Kim Phượng giận, lại không thể làm gì được.
— —— BỔ SUNG THÊM — ——
TỪ QUÂN MỘT ĐÊM LẤY LÂU LAN
Editor: Docke
Gió mùa thu tựa như những cây châm nhỏ dày đặc, liên tục chui vào xương
cốt. Kim Phượng khép kín xiêm y trên người, nhìn trộm vẻ mặt của Thái
hậu, nhanh chóng nhặt lên một miếng bánh quy xốp.
Thái hậu vô
cùng lo lắng nhìn nàng một cái: “Hoàng hậu, qua nhiều năm như vậy, ngươi chưa từng nghĩ đến chuyện ăn ít đi một chút sao?”
Kim Phượng bị mắc nghẹn bột bánh quy xốp, ho sặc một chút. Thái hậu tựa hồ thật sự chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Thái hậu, không phải thần thiếp không nghĩ tới, chỉ là chuyện ăn kiêng này,
thật sự quá khó khăn. Người xem, điểm tâm phấn trắng nõn nà kia, làm như đang nhìn người ta mỉm cười quyến rũ, làm sao có thể nhịn được không
ăn?” Kim Phượng đàng hoàng đáp.
Thái hậu thở dài. Hoàng hậu Hắc Bàn này, có khi thâm sâu khó lường, có khi lại đơn giản đến mức buồn cười.
“Ai gia thật không hiểu, hoàng thượng thích ngươi ở điểm nào.”
Kim Phượng ngẩn ngơ.
Hai người vì vậy không nói gì nữa. Qua một hồi lâu, Thái hậu vừa nhàm chán
vừa khẩn trương, lại dậm chân một cái, nói: “Hoàng hậu, kể chuyện cười
cho ai gia nghe một chút đi.”
“… Thái hậu, tình cảnh này là lúc để kể chuyện cười hay sao?”
“Không cần nói nhảm, mau kể đi.”
“… Thái hậu, kỳ thật, phụ thân của thần thiếp đã thầm yêu thích ngài rất nhiều năm.”
“…” Đầu ngón tay của thái hậu nương nương run rẩy kịch liệt.
“Chuyện này có đáng cười không?”
Thái hậu nương nương càng run rẩy lợi hại hơn.
Kim Phượng nhàn nhạt liếc mắt nhìn thái hậu lại không lên tiếng, cúi đầu lẳng lặng ăn bánh quy xốp của mình.
Nàng không thể không nghĩ đến chuyện ăn ít đi một chút. Nhưng ăn ít đi một
chút cũng sẽ không làm cho mình biến thành mỹ nhân như Lưu Bạch Ngọc
được. Huống chi, trong lòng có một khoảng trống to đùng như vậy, không
ăn cái gì, làm sao có thể bổ sung.
Cung nhân bị phái đi tìm hiểu
tin tức vẫn chưa trở về. Kim Phượng cũng không lấy làm bất ngờ. Nghĩ
thôi cũng biết, tình huống trên triều hiện nay đừng nói là người, ngay
cả ruồi bọ e rằng cũng bay không trở lại. Điều khiến nàng cảm thấy buồn
cười chính là, làm như toàn bộ thế giới đều biết hôm nay sẽ xảy ra
chuyện gì, mà đám văn thần võ tướng kia, cùng lắm chỉ là những kẻ đi
ngang qua sân khấu.
Phụ thân, người thật sự sẽ thua hay sao?
Có một sự kiện mà nàng không thể nào xem nhẹ, nàng rốt cuộc vẫn là con gái ruột của Lưu Hiết, nàng họ Lưu. Toàn bộ Lưu gia, là cùng vinh cùng
nhục. Nếu như Lưu Hiết thật sự sụp đổ, đừng nói là nàng, ngay cả Lưu
Bạch Ngọc coi như đã ẩn cư không màng thế sự cũng sẽ không thoát khỏi bị vạ lây. Nàng là một cô gái nhà nghèo không tài không mạo, lúc trước vì ỷ vào thế lực của Lưu Hiết mới từng bước tiến dần lên ngôi đương kim
hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ. Thịnh suy đồng lý, nếu Lưu Gia đã suy tàn, nàng cũng không có bất cứ lý do gì lưu lại cái ghế hoàng hậu này, mà
chỉ sợ, ngay cả tính mạng cũng khó giữ.
Những hậu quả này, nàng hiểu rõ, Lưu Hiết hiểu rõ, Đoàn Vân Chướng cũng hiểu rõ.
Nhưng nàng chưa từng ngăn cản Đoàn Vân Chướng. Lúc trước là bất lực, sau này
cũng không muốn. Chỉ vì đối với nàng, tương lai sớm đã được định trước.
So với đại nghiệp, một chút nhi nữ tình trường của nàng cùng Đoàn Vân Chướng, thật chẳng đáng nhắc đến.
Thật lâu, thái hậu nói: “Từ trước đến nay ngươi đều rất có chủ ý. Nói thử xem, tình hình Càn La Điện bây giờ thế nào rồi?”
Từ trước đến nay nàng luôn có chủ ý ư? Kim Phượng có chút bất ngờ. “Thần
thiếp làm sao biết được tình hình trong Càn La Điện lúc này chứ.”
Thái hậu lo nghĩ, cắn môi dưới.
Rốt cuộc có chút không đành lòng, Kim Phượng nói: “Không có tin tức, chính là tin tức tốt, không phải sao?”
Vì vậy chỉ có thể bình tĩnh, yên lặng chờ đợi.
Thái hậu cũng rất đáng thương, biết rõ con mình đang làm một việc trọng đại
không hoàn toàn nắm chắc, bên cạnh lại không có người nào, không có một
ai có thể thương lượng, mặt dạn mày dày đến Hương La Điện của nàng, cùng con gái của kẻ thù ngồi đối mặt nhau cho hết thời gian.
Lại qua
hồi lâu, trước điện rốt cuộc có người tới đưa tin. Không phải là cung
nhân do Kim Phượng phái đi, mà là Tiểu Tôn Tử bên cạnh Đoàn Vân Chướng.
“Trước tiên nói cho ta nghe, hoàng thượng thế nào?” Thái hậu lo lắng nắm chặt
tay vịn ghế ngồi, châu ngọc trên đầu run rẩy ngổn ngang.
“Hoàng thượng hết thảy đều bình an.” Tiểu Tôn Tử không nhanh không chậm đáp.
“Vậy còn thế cục trên triều…”
“Tất cả đều nằm trong sự khống chế của hoàng thượng.”
Trong lòng Kim Phượng thoải mái một chút, lại lập tức trầm xuống.
“Còn Uy quốc công…”
Tiểu Tôn Tử có chút lo lắng nhìn lén Kim Phượng một cái, nhanh chóng cúi
đầu. “Nước Khuyển Thích đột nhiên xua binh Đông phạm, Tây Cương báo
nguy. Uy quốc công… Uy Quốc công xung phong được làm tiên phong cánh
trái, xuất chinh Khuyển Thích.”
Kim Phượng cùng thái hậu liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều cảm thấy bất ngờ.
“Ngươi… lặp lại lần nữa?” Đầu lưỡi Kim Phượng có vẻ như không còn theo lời sai khiến của chủ nhân nữa rồi.
“Này quốc công xung phong xuất chinh, chẳng lẽ hoàng thượng đồng ý rồi?” Thái hậu vội hỏi.
“Hoàng thượng … hoàng thượng nói mặc dù Uy quốc công thân phạm vào trọng tội,
nhưng cũng từng lập được công lao hãn mã cho triều đình. Cho nên… chuẩn
Uy quốc công xuất chinh, lập công chuộc tội.”
Hai vị nương nương đều im lặng. Thái hậu nhanh chóng rời tầm mắt qua nhìn Kim Phượng.
Kim Phượng rũ mắt suy tư một hồi, lại giương mắt. Ánh mắt thái hậu càng thêm thâm trầm.
Phụng dưỡng mẹ chồng nhiều năm, Kim Phượng ít nhiều gì cũng có thể đọc hiểu
được thâm ý trong ánh mắt bà, vì vậy cười khổ hai tiếng. “Thái hậu cho
rằng, hoàng thượng làm như vậy là vì thần thiếp sao?”
Thái hậu cứng lại, sau đó nặng nề khẽ hừ.
Kim Phượng nói: “Theo thần thiếp thấy, trên cung vàng điện ngọc hôm nay sớm đã có đao phủ mai phục, chỉ đợi làm rõ tội trạng của phụ thân sẽ lập
tức coi ông như trường bắn, tha hồ chém giết.”
Sắc mặt của Thái hậu biến hóa.
“Thái hậu, hoàng thượng là hạng người gì, chắc ngài hiểu rõ hơn thần thiếp.
Hoàng thượng không thể nhất thời chần chờ thay đổi chủ ý. Sở dĩ hoàng
thượng cho phép phụ thân mang binh xuất chinh, thật sự là bất đắc dĩ.”
“Bất đắc dĩ?” Thái hậu nghi hoặc.
“Tổng binh Lịch Châu Tiễn Bá Am, chính là học trò của phụ thân thiếp. Thiên
hạ yên bình, cho dù chém chết phụ thân thiếp, Tiễn Bá Am cũng không dám
làm bậy. Nhưng hôm nay Khuyến Thích xâm lấn, toàn bộ biên giới Tây Bắc
đều phải dựa vào một mình Tiễn Bá Am chống đỡ. Nếu phụ thân ta chết đi,
Tiễn Bá Am ắt sẽ làm phản. Đến lúc đó, Khuyển Thích từ phía Đông tiến
vào, thiên hạ đại loạn.”
“…” Thái hậu vừa kinh vừa sợ nhìn qua nàng, làm như đây là lần đầu tiên nhìn rõ khuôn mặt của nàng vậy.
“Phụ thân vẫn lưu lại cho mình một đường lui.” Kim Phượng khẽ mỉm cười, ánh
mắt trôi về phương xa, làm như có thể nhìn thấy ở nơi xa xôi ấy đang xảy ra chuyện gì. “Hôm nay trong Càn La Điện, ngoài mặt có vẻ như hoàng
thượng đã thắng, nhưng thật ra… thắng bại vẫn chưa thể biết được.”
Phụ thân, ngài đã bị bức đến đường cùng rồi mà vẫn có thể khởi tử hồi sinh, lại còn buộc hoàng thượng giao ra một phần binh quyền. Nữ nhi thật sự
bội phục ngài.
Nghĩ đến tâm tình của Đoàn Vân Chướng lúc này,
trong lòng Kim Phượng khẽ đau đớn. Vốn đã nắm chắc phần thắng trong tay, lại vẫn như cũ, thất bại trong gang tấc. Đoàn Vân Chướng nhất định là
không dễ chịu gì.
Đoàn Vân Chướng lên ngôi năm thứ mười bảy, đang khi kế hoạch đảo chính đã được bày bố chu đáo thì vó ngựa hành quân
lặng lẽ của nước Khuyển Thích đột nhiên xuất hiện. Uy quốc công Lưu Hiết tránh được một kiếp mà không bị tổn hại bất kỳ sợi lông sợi tóc nào.
Kinh thành cửu vệ đã bao vây phủ Uy quốc công chật như nêm cối, cuối
cùng lại phải chỉnh tề rút lui trở về quân doanh. Ngay cả một cọng cỏ
trong phủ Uy quốc công cũng chưa bị nhổ đi.
Trong triều đình,
không có ai dám nhắc lại chuyện này, nhưng trên phố xá lại nhao nhao
nghị luận. Cũng biết hoàng thượng và Uy quốc công đã hoàn toàn vạch mặt, mặc dù còn dính một chút da mặt, hai bên vẫn rất khó coi. Rốt cuộc là
ai thắng ai thua, mọi người còn chưa kết luận được. Bởi vì binh sĩ dũng
mãnh thiện chiến của nước Khuyển Thích vẫn còn đang quơ loan đao trên
quốc thổ thiên triều, mà quân đội thiên triều mười mấy năm qua chưa từng trải qua chiến loạn, có thể gọn gàng linh hoạt đánh quân đội Khuyển
Thích trở về hang ổ hay không, chẳng ai có thể xác định được.
Đúng là, như người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Chỉ có Lưu Hiết biết rõ, ở trên triều đình, ông đã hoàn toàn thất thế. Bày ở trước mặt ông chỉ có hai con đường. Một là nhờ vào thân phận Tả tiên
phong hôm nay, dấy binh tạo phản. Nhưng ông vừa không có kinh nghiệm
lãnh binh, lại chưa từng luyện tập cùng binh sĩ ngày nào. Huống chi, với chức Tả tiên phong, binh quyền trong tay có thể sử dụng cực kỳ có hạn,
dấy binh tạo phản tựa như lấy trứng chọi đá. Con đường thứ hai, là dẫn
binh chống lại Khuyển Thích. Nếu ông toàn thắng hồi triều, mọi chuyện
còn có khả năng thương lượng lại. Nhưng nếu ông thua trận, như vậy, Đoàn Vân Chướng sẽ chờ đem cả nợ mới nợ cũ cùng tính hết một lượt.
Kể từ sau hôm đó, Đoàn Vân Chướng liền tất bận cùng Binh bộ nội các thương thảo kế sách ứng phó với Khuyển Thích. Phò mã của Vân Nham công chúa là Lăng Tiêu tướng quân trước kia vì bị Lưu Hiết sâm tấu mà tạm thời đình
chỉ công tác về nhà nghỉ ngơi, hôm nay lại bị Đoàn Vân Chướng xách ra,
ủy thác trách nhiệm nặng nề, làm Chinh Tây nguyên soái, thống lĩnh ba
mươi vạn quân, ít ngày nữa xuất phát. Nghe nói Lăng đại tướng quân càng
già càng dẻo dai, cũng kêu gào muốn cùng con trai tiến ra trận giết
địch. Kết quả, lúc múa đao không cẩn thận bị cụp sống lưng, ảo não bị
tướng quân phu nhân đuổi xuống nhà bếp nấu cơm.
Cả đời chưa từng
thất bại, nay Lăng đại tướng quân lại phải ở trong nhà bếp cầm dao xắt
cải trắng, rốt cuộc thốt ra một câu triết lý giàu có nhất trong cuộc đời ông:
Hôm nay, là thiên hạ của người trẻ tuổi a.
Đại quân
ít ngày nữa sẽ xuất phát. Lưu Hiết làm Tả tiên phong, đương nhiên cũng
phải theo quân xuất chinh. Con đường phía trước của ông, vô cùng mờ mịt.
Hôm xuất chinh, hoàng đế bệ hạ leo lên lầu Triêu Dương Môn, mở tiệc tiễn
đưa hàng vạn quân sĩ. Sau đó, còn phát biểu một bài diễn thuyết. Đại
khái là nam nhân tốt là phải ra trận giết địch, bảo vệ quốc gia vân vân. Lời lẽ đơn giản, lại bị Đoàn Vân Chướng diễn thuyết hùng hồn, ngay cả
Vân Nham công chúa dù chết cũng không chịu cho phu quân xuất chinh cũng
cảm động đến rơi lệ, rốt cuộc dằn lòng đưa mắt nhìn Lăng Tiêu rời đi.
Vân Nham ôm Kim Phượng khóc lóc cả đêm. Trong lòng Kim Phượng thê lương, nói: “Phu quân của muội mặc dù cách xa muội, trái tim của hắn trước sau vẫn ở cùng muội. Còn hơn chỉ gần nhau trong gang tấc mà trái tim lại xa tận chân trời.”
Vân Nham chỉ lo khóc thút thít, không hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng.
Cho đến canh năm, Kim Phượng chăm sóc cho Vân Nham ngủ xong, một mình chậm
rãi ra khỏi tẩm điện. Thị vệ bên ngoài liền ngăn nàng lại.
“Nương nương, ngài còn đang cấm túc.”
Kim Phượng không nói gì. Nàng đứng ở cửa điện, nhìn lên kim đỉnh của Hiên
La Điện cách đó không xa, mông lung mà thương cảm. Suy nghĩ một chút,
xoay người trở vào.
Lại qua một canh giờ, một cung nữ bưng một
chung canh gà ra khỏi Hương La Điện, đi về phía Hiên La Điện. Trước khi
đi, Kim Phượng liên tục dặn dò: Nhớ rõ, phải tận mắt nhìn thấy hoàng
thượng uống hết, không được để ngài ấy nhịn đói đến khi gà gáy mới ngủ.
Mệnh Tiểu Tôn Tử công công thắp thêm vài ngọn nến, còn phải nhắc nhở
hoàng thượng ngồi thẳng lưng một chút, nếu thấy không thoải mái thì kê
thêm vài cái gối dựa cho ngài. Lò sưởi nhất định phải chuẩn bị tốt…
Cung nữ tủi thân muốn khóc: “Nương nương, ngài tưởng nô tỳ là ngài sao? Những chuyện này đâu đến phiên nô tỳ mở miệng?”
Kim Phượng thở dài, nói: “Thôi vậy, ngươi cứ đặt canh gà bên cạnh bàn của hoàng thượng rồi trở lại đây.”
Chưa đầy nửa khắc, cung nữ bưng canh gà còn nguyên trở lại. Mùa thu gió
lạnh, canh gà đã nguội ngắt. Kim Phượng cau mày nói: “Sao không hầu hạ
hoàng thượng uống hết?”
Cung nữ càng thêm oan ức: “Hoàng thượng không uống, mệnh cho nô tỳ cứ vậy trả lại.”
“Hoàng thượng có nói vì sao không?”
“Hoàng thượng nói, nếu thật có thành ý thì nên tự mình đưa tới.”
Kim Phượng hút khí. Người này làm gì mà giống con nít quá vậy? Huống chi, chẳng lẽ hắn đã quên nàng đang bị cấm túc sao?
Quả nhiên, một lát sau, xa xa liền trông thấy Tiểu Tôn Tử công công áo
choàng phất phơ, thở hồng hộc chạy tới, nói: “Truyền, truyền ý chỉ của
hoàng thượng, hoàng hậu nương nương từ hôm nay trở đi có thể tự do ra
vào, không cần chế ngự.”
Bọn thị vệ đáp một tiếng, nhốn nháo rút lui.
Tiểu Tôn Tử vừa cười vừa đi tới hành lễ. Kim Phượng hừ một tiếng, không có phản ứng.
“Nương nương.” Tiểu Tôn Tử kiên nhẫn đến gần hơn, “Hoàng thượng đang chờ nương nương.”
“Hừ.”
Tiểu Tôn Tử u oán thở dài. “Nương nương, ít nhiều gì cũng mở miệng nói một
câu đi. Mấy ngày nay hoàng thượng sống không tốt chút nào. Nương nương,
hay là ngài qua đó xem thử, lúc này chính là lúc hoàng thượng cần đến sự quan tâm của nương nương.”
Kim Phượng nghe đến đây, nhịn không được lại thấy đau lòng.
“Đi thôi.” Nàng đứng dậy.
“Còn nữa… nương nương, hoàng thượng nói, lúc đến nhớ mang theo chung canh
gà, không được để nguội. Chi bằng hoàng hậu nương nương đích thân hâm
nóng lại một lần.”
“…” Kim Phượng giận, lại không thể làm gì được.