Hoàng đế bệ hạ rất tức giận.
Bồi thường tiền, thu dọn hiện trường phạm tội, lại còn đưa nhạc mẫu đại
nhân bình an về đến tiểu viện, Hoàng đế bệ hạ xách phạm phụ – một bà vợ, cùng phạm nhân – một tên tiểu đệ trở về đại nội hoàng cung.
Đây mới thực sự là ‘thúc có thể nhẫn, tẩu không thể nhẫn’.
Lật trời.
Hoàng đế bệ hạ đi tới đi lui vài vòng trong Hiên La Điện, vẫn tìm không được
từ ngữ thích hợp để diễn tả sự phẫn nộ của mình. Hắn đã làm hoàng đế
nhiều năm như vậy, một trong những điều tâm đắc nhất chính là: Những lúc không tìm được lời để nói, tốt nhất là bảo trì trầm mặc.
Vì vậy, hoàng đế bệ hạ tiếp tục dạo bước.
Đoàn Vân Trọng quỳ bên dưới đã lâu, rốt cuộc nhịn không được, ngẩng đầu nhỏ giọng nói: “Hoàng huynh, thần đệ có thể về chưa?”
Đoàn Vân Chướng lập tức quét ánh mắt sắc bén, Đoàn Vân Trọng lại ngoan ngoãn cúi đầu.
Kim Phượng quỳ bên cạnh hắn lại nhẹ nhàng nói một câu: “Vân Trọng, đệ hãy về trước đi.”
Hoàng đế bệ hạ giận tím mặt: “Trẫm cho phép hắn về khi nào?”
Kim Phượng không hề sợ hãi, ngửa mặt lên nhìn hắn: “Hoàng thượng, nếu Lư
Vương ngủ lại trong nội cung, ngài không sợ thái hậu sẽ hỏi nguyên nhân
ư?”
“Nàng…” Đoàn Vân Chướng uất hận đến mức hàm răng cũng ngứa
ngáy. Hắn sợ thái hậu hỏi nguyên nhân ư? Nếu không phải Tiểu Hắc Bàn này cấu kết Đoàn Vân Trọng tự tiện xuất cung, hắn vì sao phải sợ thái hậu
hỏi nguyên nhân?
Vì sao Hắc Bàn chết tiệt kia lại làm như người không liên can vậy chứ?
Đoàn Vân Chướng nắm chặt quả đấm, đấm mạnh lên bàn một cái, rốt cuộc nói. “Ngươi, về trước đi!”
Đoàn Vân Trọng như được đại xá, lập tức cáo lui, chạy thẳng một mạch xuất
cung. Đoán chừng, trong vòng ba tháng tới chắc hắn sẽ không xuất hiện
trong cung nữa.
Đoàn Vân Chướng lại thong thả bước vài vòng trong điện, còn Kim Phượng lại ngoan ngoãn quỳ bên dưới, không nói lời nào.
Rốt cuộc, Đoàn Vân Chướng dừng lại. Hắn nhìn Tiểu Hắc Bàn đang quỳ bên
dưới, cảm giác trong lòng mình miễn cưỡng khôi phục ôn hòa.
“Hoàng hậu, theo trẫm đến Thái Dịch Trì đi dạo một chút.”
Kim Phượng cung kính cúi đầu: “Vâng, Hoàng thượng.”
******
Một đêm này, hoàng đế bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương đi dạo bên hồ Thái Dịch, nói chuyện tâm tình.
Về phần bọn họ đến tột cùng là nói cái gì…
A, chúng ta không ngại trước tiên nói qua một chút, Thái Dịch Trì này, là cái thứ gì.
Thái Dịch Trì là một cái hồ lớn mà ông nội của ông nội của ông nội của Đoàn
Vân Chướng cho đào trong thâm cung. Trong hồ dựng ba hòn đảo nhỏ, một
cái tên là Bồng Lai, một cái tên là Phương Trượng, một cái là Doanh
Châu. Nước trong hồ gọi là Vị Thủy. Không sai, chính là sông Vị mà
Khương Tử Nha Khương lão công từng ngồi câu cá chờ thời.
Nói tóm
lại, Thái Dịch Trì là một nơi chứa đựng tiên khí. Ít nhất thì ông nội
của ông nội của ông nội của Đoàn Vân Chướng hy vọng nó là một nơi chứa
đầy tiên khí.
Vì vậy, trong hồ tất nhiên phải trồng hoa sen, đáy ao tất nhiên có rất nhiều nước bùn.
Thái Dịch Trì, chính là một thứ như vậy.
Mặt hồ mặc dù chưa biết có ẩn chứa tiên khí hay không, nhưng đích xác là
hơi nước mênh mông. Khi Hoàng đế bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương đi đến hòn đảo Doanh Châu, giữa hơi nước mênh mông liền ngồi xổm xuống, mặt
đối mặt.
“Hoàng hậu, nàng có gì bất mãn với trẫm không?”
“Thần thiếp không dám.”
“Vậy tại sao lại tự mình xuất cung, phá hỏng tiệc cưới, còn xui khiến Lư
Vương đồng phạm. Những chuyện này là thế nào đây?” Đoàn Vân Chướng bình
tĩnh nhìn Kim Phượng. “Hoàng hậu, nàng hãy cho trẫm một lời giải thích
đi.”
“Thần thiếp không có giải thích, xin hoàng thượng cứ trách phạt.”
“…” Cơn tức giận tràn ngập trong lòng Đoàn Vân Chướng đều hóa thành chán
nản. Hắn đột nhiên cảm thấy, vị hoàng đế này ở trong mắt Kim Phượng, có
lẽ ngay cả cái rắm cũng không bằng.
Nàng cứ tự nhiên khôi phục tư thái ôn lương cung kiệm, làm như Tiểu Hắc Bàn ở trước mặt dân chúng vô
tội chạy vào nhà người ta phá phách cướp bóc, mắng lời thô tục không
phải là nàng.
Ngay từ đầu hắn đã biết, vẻ ngoan ngoãn của Hắc Mập chết bằm này đều là biểu hiện giả dối. Nhưng rõ ràng đã bị nhìn ra là
giả, vẫn còn duy trì tự nhiên như vậy, nữ nhân này quả thật là ma quỷ
rồi.
“Trẫm biết rõ, trẫm thích Bạch Ngọc, nên nàng không vui.”
Không hề vòng vo, lời thật lòng liền thẳng tắp từ trong miệng Đoàn Vân
Chướng chạy ra.
Nhưng cũng chỉ nói thật, mới có thể uy hiếp Tiểu Hắc Bàn.
Quả nhiên, Kim Phượng kinh ngạc nhìn hắn.
Đoàn Vân Chướng ngừng lại một chút: “Hoàng hậu, kỳ thật nỗi khổ trong lòng của nàng, trẫm đều hiểu.”
“Hoàng thượng, có phải ngài… hiểu lầm cái gì rồi không?”
Đoàn Vân Chướng thâm tình tha thiết nắm bả vai nàng. “Hoàng hậu, trẫm nghĩ
thông suốt rồi, dù sao nàng cũng là thê tử kết tóc của trẫm. Cho dù nàng vừa đen vừa mập, lại vừa âm hiểm vừa nhát gan, trẫm cũng không nên ghét bỏ nàng.”
Khói mù, rốt cuộc hội tụ trong hai mắt Kim Phượng.
“Hoàng thượng, ngài muốn chọc giận thần thiếp sao?”
Đoàn Vân Chướng vừa thuyết phục vừa nghiêm khắc lắc đầu: “Hoàng hậu, trẫm
chỉ muốn nàng nhìn rõ tình cảnh của mình. Bất luận là so về tài hoa hay
về dung mạo, nàng và Bạch Ngọc, đều khác biệt một trời một vực, là khác
biệt một trời một vực a…” Hắn nhất thời cao hứng, đưa tay nâng cằm của
nàng lên. Chỉ cảm thấy chiếc cằm của nàng là một đống thịt tròn trịa,
xúc giác vô cùng trơn láng, vì vậy, lại nhịn không được, bóp bóp.
Kim Phượng toàn thân cứng đờ. Thân thể đã phản ứng trước đại não, hai tay hung hăng đẩy mạnh về phía trước.
Vụ thất lâu thai, nguyệt mê tân độ* (Sương khuất lầu cao, trăng mờ bến cũ.)
Hoàng đế bệ hạ cứ như vậy, chìm vào Thái Dịch Trì.
A, mọi người đã biết Thái Dịch Trì là cái thứ gì rồi đó. Vậy mọi người
chắc cũng đoán ra được, hoàng đế bệ hạ sau khi rơi xuống sẽ biến thành
cái thứ gì.
A di đà Phật.
Nước trong Thái Dịch Trì lạnh
buốt thấu tim. Đoàn Vân Chướng ở trong hồ nước lật vài cái bổ nhào, cuối cùng cũng thò đầu ra khỏi mặt nước. Hắn nhổ ra một bãi nước bùn, hét
lên: “Lưu, Hắc, Bàn!”
Lưu Hắc Bàn đã chạy đến phương trời xa xăm, không còn dấu vết.
******
Sau khi gây ra chuyện thiên lý bất dung, Kim Phượng lập tức trốn chui như chuột, trở về Hương La Điện.
Trước khi trốn khỏi hiện trường, nàng không quên quay đầu lại xác nhận. Hoàng đế bệ hạ đích xác đang khập khiễng đạp nước bùn, lóp ngóp leo lên bờ.
Đôi bàn tay này vĩ đại cỡ nào a, rõ rành rành đẩy hoàng đế bệ hạ xuống Thái Dịch Trì. Kim Phượng vô cùng sùng kính thưởng thức mười ngón tay giống
như mười cây chày gỗ nhỏ của mình.
Nàng nghĩ, chậm nhất là sáng
sớm ngày mai, hoặc là ngay chính đêm nay, thái hậu nương nương sẽ tay
trái xuất bạch cốt trảo, tay phải cầm trâm cài, bay vào Hương La Điện
đâm vào trái tim nàng. Đến lúc đó, đầu nàng cũng tốt mà ngón tay cũng
vậy, đều sẽ nói lời vĩnh biệt cùng nàng.
Dám đẩy hoàng đế xuống nước, đích xác là liều mạng a.
A, nói như vậy, trâm cài của thái hậu nương nương đến nay vẫn chưa tìm thấy, không hẳn là chuyện không hay.
Kim Phượng ngồi trong Hương La Điện, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Nàng
nghĩ, hoàng hậu không làm nổi nữa rồi, cha ruột phỏng đoán cũng sẽ không cầu tình giúp nàng. Nếu tốt số một chút, sẽ bị nhốt vào lãnh cung chứ
nhỉ? Dù sao thì ở trong mắt người đời, sớm muộn gì nàng cũng bị nhốt vào lãnh cung thôi.
Nhốt vào lãnh cung, có thể thoát khỏi sự áp bức bóc lột của thái hậu nương nương, cũng không phải là không có chỗ tốt.
Nhưng nếu lỡ không may, thái hậu nương nương quyết định đẩy nàng ra Ngọ Môn chém đầu…
Người mẹ đáng thương của nàng, sẽ phải sống tiếp thế nào đây?
Chẳng lẽ thật sự chính là hồng nhan bạc mệnh sao? Không, Hắc Bàn không tin, đôi mắt rưng rưng.
Kim Phượng thở hổn hển mấy hơi, rốt cuộc phát hiện có người đang quỳ trước mặt.
“Tố Phương?”
Tố Phương cúi đầu quỳ: “Nương nương, nô tỳ có tội.”
Kim Phượng nâng trán: “Là Bản cung có tội.”
Tố Phương ngẩng đầu. “Nương nương có tội, chính là nô tỳ có tội. Nô tỳ
chăm sóc không chu toàn, cam nguyện chịu phạt, theo luật chịu hình hai
mươi trượng, xin nương nương chỉ thị.”
Kim Phượng trợn tròn mắt,
vội vàng đỡ Tố Phương dậy. “Chịu hình hai mươi trượng, ngươi còn không
đi mất nửa cái mạng hay sao. Chủ tử xông ra ngoài gây họa, không nhất
thiết nô tỳ cứ phải gánh chịu. Ngươi không cần sợ.”
Tố Phương lại không chịu đứng lên. “Một khi Thái hậu nương nương biết chuyện này,
nhất định sẽ phạt Tố Phương. Thay vì chờ thái hậu nương nương trách
phạt, không bằng nương nương ngài cứ ra tay ngay bây giờ đi.”
Kim Phượng chưa từng thấy Tố Phương cố chấp như vậy bao giờ. Nàng thu hồi hai tay, ngẫm nghĩ một hồi.
“Tố Phương, ngươi có điều gì muốn nói phải không?”
Tố Phương nhìn nàng một cái, cũng không nói gì.
Kim Phượng cười khổ. “Tố Phương, ta biết rõ, ngươi là người thái hậu nương
nương phái tới để giám thị ta. Nhưng ngươi chưa từng ở trước mặt thái
hậu nương nương nói nửa câu nói bậy về ta. Hôm nay, ta có thể tiếp tục
làm hoàng hậu hay không, cũng rất khó nói, ngươi còn có điều gì phải cố
kỵ nữa?”
Tố Phương cúi đầu.
“Tố Phương.” Kim Phượng thở dài. “Ngươi đang giận ta sao? Giận ta đã tự tiện xuất cung, làm liên lụy đến ngươi?”
Qua hồi lâu, Tố Phương rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Kim Phượng bằng đôi mắt sáng ngời như ánh sao.
“Nương nương, qua hai tháng nữa, Tố Phương sẽ phải xuất cung.”
Kim Phượng sững sờ.
Đúng vậy, Tố Phương đúng là đã đến tuổi xuất cung. Nàng cứ bận rộn chiêu mộ
cung nhân mới, vậy mà lại quên mất chuyện cung nhân cũ bên cạnh sắp phải rời đi.
Trong lòng Kim Phượng có chút khổ sở, lại có chút chua
xót. Nàng kìm nén nửa ngày mới thốt ra được một câu. “Xuất cung, là
chuyện tốt.”
Tố Phương lại dập đầu một cái thật sâu. “Nương nương là một người tốt, biết rõ Tố Phương là người của thái hậu, không lôi
kéo cũng không bức bách, không để Tố Phương phải khó xử.”
Kim Phượng lau mồ hôi. “Ngươi cũng quá nể mặt ta rồi. Lôi kéo cùng bức bách, hai thứ này ta đều không chơi nổi.”
Tố Phương cười cười. “Tố Phương không thể hầu hạ bên cạnh nương nương lâu
hơn được nữa. Nhưng có vài lời, lại không thể không nói.”
“Ngươi nói đi.”
“Tố Phương theo hầu nương nương đã bốn năm, cũng nhìn ra được, nương nương
thông tuệ lại hiểu rõ đạo lý, hiếm ai trong hậu cung này bì được. Nhưng
chỉ có một điều, nương nương còn chưa rõ ràng lắm.”
“Điều gì?”
Tố Phương ra vẻ trang trọng. “Nương nương, bốn năm trước, khoảng khắc khi
ngài bước lên xe phượng, ngài đã không còn đường nào để quay về nữa. Bày trước mặt ngài chỉ có hai sự lựa chọn: giẫm người khác ở dưới chân
mình, hoặc bị người khác giẫm dưới chân. Muốn không để ý đến, là không
có khả năng.”
Ánh mắt Kim Phượng lóe sáng.
“Nương nương,
thông minh như ngài, càng cần phải hiểu đạo lý này. Về phần những ý
tưởng kỳ lạ, những suy nghĩ may mắn trong đầu ngài, cũng nên quên đi
thôi. Như chuyện tự tiện xuất cung hôm nay, sau này đừng lặp lại nữa.”
Tố Phượng trịnh trọng một cách hiếm có.
Kim Phượng trầm mặc.
Toàn bộ người trong thiên hạ đều không coi nàng như hoàng hậu, nhưng Tố
Phương lại nói cho nàng biết, bất luận thế nào, chính nàng nhất định
phải làm tốt cương vị hoàng hậu này. Nếu không, chỉ có một con đường
chết.
Có thể, Tố Phương đúng.
Một hồi lâu, nàng yếu ớt thốt ra một câu. “Tố Phương, ngươi biết hầm canh gà nhân sâm thế nào không?”
“Ách?”
“Hoàng thượng bị lạnh, làm thê tử mẫu mực, cần phải tự tay hầm một chén canh gà dâng qua đó, đúng không?”
Tố Phương ngơ ngẩn. “Hoàng thượng vì sao lại bị lạnh?”
Kim Phượng hắc hắc cười khan hai tiếng.
——******——
Bài thơ Đạp sa hành
Vụ thất lâu thai,
Nguyệt mê tân độ,
Đào nguyên vọng đoạn vô tầm xứ.
Khả kham cô quán bế xuân hàn,
Đỗ quyên thanh lý tà dương mộ.
Dịch ký mai hoa,
Ngư truyền xích tố,
Thế thành thử hận vô trùng số.
Sâm giang hạnh tự nhiễu Sâm sơn,
Vị thuỳ lưu há Tiêu Tương khứ.
(Người dịch: Nguyễn Xuân Tảo)
Sương khuất lầu cao,
Trăng mờ bến cũ,
Nguồn đào xa tít nhìn đâu rõ.
Lạnh lùng quán lẻ khép trời xuân,
Khắc khoải tiếng quyên, chiều bóng ngả.
Trạm gửi hoa mai,
Cá đưa bức lụa,
Xây nỗi hận chất chồng vô số.
Sông Sâm vốn quanh bọc non Sâm,
Vì ai chảy xuống dòng Tương nọ.