Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 15: Thiếu nữ nào mà chẳng có xuân



“…” Trong lòng Kim Phượng thầm ồ lên một tiếng thật dài. Cuối cùng hiểu
được tài nữ Bạch Ngọc muốn nghe được điều gì. Ai, coi như là có ý với
Đoàn Vân Chướng đi, cũng đâu cần gượng ép đem muội muội biến thành tỷ tỷ chứ?

Chẳng lẽ Lưu Bạch Ngọc cảm thấy, gọi nàng một tiếng tỷ tỷ liền có thể vào nội cung làm muội muội của hoàng hậu rồi?

Về mặt tinh thần, hẳn là tài nữ Bạch Ngọc so với Lưu Hắc Bàn nàng cao hơn
một tầng, cho nên tâm tư của tài nữ Bạch Ngọc, nàng đoán không ra, thật
sự đoán không ra.

“Hoàng thượng ư, dạo này rất ít đến Hương La
Điện. Cho nên Bạch Ngọc muội muội muốn gặp được Hoàng thượng, thật không dễ.” Kim Phượng nhấp một ngụm trà, nói.

“Ồ.” Lưu Bạch Ngọc cúi
đầu, hai đầu lông mày chợt vui lại chợt buồn, trông rất đặc sắc. Kim
Phượng trộm nhìn nàng, cảm thấy kiều thái tiểu nữ nhi của nàng rất đẹp
mắt, nhưng nhìn một chút lại thấy có vài phần không được tự nhiên.

“Bạch Ngọc muội muội đã từng gặp Hoàng thượng chưa?”

Lưu Bạch Ngọc nhẹ nhàng cúi cổ xuống: “Lần trước trong phủ Uy Quốc công, từ rất xa, đã nhìn thấy một lần.”

Vẻ mặt của tài nữ Bạch Ngọc, mang theo chút ít mông lung.

Kim Phượng đột nhiên hiểu ra, thì ra là thế, thì ra là như thế.

Tiểu tử Đoàn Vân Chướng kia có tài đức gì chứ, có thể làm cho tài nữ Bạch
Ngọc chỉ gặp một lần đã yêu? Thật sự là hỏng bét rồi, ai.

Kim
Phượng nổi lên lòng tốt hiếm có, khuyên lơn một câu: “Tính tình của
Hoàng thượng, kỳ thật có chút vui buồn thất thường. Hơn nữa, trong lòng
còn luôn có chút tâm tư không thể suy đoán được…”

Sắc mặt Lưu Bạch Ngọc lập tức biến đôi: “Tỷ tỷ, thân tỷ là hoàng hậu, tại sao có thể tự tiện nghị luận về hoàng thượng?”

“…” Kim Phương không lên tiếng, ở trong lòng âm thầm sám hối. Nàng làm vậy, gọi là rảnh quá tự chuốc phiền.

Xem tình hình này, Lưu đại phu nhân cũng hiểu, bắt đầu có chút hối hận vì đã dẫn Lưu Bạch Ngọc tiến cung.

“Nương nương, cũng không còn sớm nữa, chúng ta xin phép về trước.” Lưu đại phu nhân quyết đoán đứng lên.

Lưu Bạch Ngọc cắn cắn môi, có chút không tình nguyện, đứng dậy theo, nhìn
thoáng qua Kim Phượng nói: “Tỷ tỷ, vậy lần sau muội sẽ trở lại thăm tỷ.”

Kim Phượng thấy Lưu đại phu nhân có vẻ không vui, trong lòng nảy sinh vài phần cảm khái.

Trước khi tiến cung, nàng cảm thấy Lưu Bạch Ngọc bất luận là trí tuệ, nhan
sắc hay tinh thần đều cao hơn nàng rất nhiều. Nhưng hôm nay, nhan sắc
đột nhiên tăng mạnh, trí tuệ cùng tinh thần lại trì trệ không tiến.

Nàng còn nhớ rõ hôm đó, trước khi nàng leo lên xe phượng, cô bé kia đã nói
với nàng ‘Đây thật sự là điều muội muốn hay sao?”. Khi đó, đỉnh đầu Lưu
Bạch Ngọc như tỏa hào quang, làm người ta không dám nhìn thẳng.

Lưu Bạch Ngọc ở tại Lưu gia vẫn luôn không được chào đón, ước chừng cũng là bởi vì, Lưu Bạch Ngọc là một người không thể nắm bắt. Nàng chỉ sống
theo cách mình muốn mà thôi.

Kim Phượng đứng dậy, muốn tiễn hai
vị bảo bối Lưu gia xuất cung, chợt nghe một giọng nói nện vào: “Hoàng
hậu, kim trâm của ai gia đâu?”

Thái hậu nương nương uy phong lẫm lẫm xuất hiện ở Hương La Điện.

Kim Phượng ngạc nhiên. Lưu đại phu nhân cùng Lưu Bạch Ngọc cũng giật nảy mình.

Thái hậu nương nương nghe nói Kim Phượng vứt bỏ công việc tìm kiếm kim trâm, tự tiện hồi cung, vì vậy tức giận đến mức trực tiếp chạy đến Hương La
Điện. Vừa vào điện, câu nói đầu tiên đã dùng chính khẩu khí ngày thường
hay nói chuyện với Kim Phượng. Trông thấy Lưu đại phu nhân cùng Lưu Bạch Ngọc, nét mặt già nua của thái hậu nương nương có phần không nén được.

Kim Phượng thỉnh an. “Thái hậu, mẫu thân nhà mẹ đẻ của thần thiếp cùng muội muội vào cung thăm hỏi, lúc này mới chậm trễ việc thái hậu giao phó,
xin thái hậu trách phạt.”

Lưu Đại phu nhân cùng Lưu Bạch Ngọc lúc này mới tỉnh ngộ, lập tức vội vàng hành lễ.

Thái hậu ho nhẹ một tiếng, hồi phục lại phong độ hoàng tộc ưu nhã thanh
thản. “Hoàng hậu, đã là Uy Quốc công phu nhân đến thăm, đương nhiên cần
phải tiếp đãi chu đáo.”

Bốn nữ nhân, một bình trà, hai đĩa điểm tâm, vì vậy ngồi xuống tiếp tục tán gẫu.

Lưu đại phu nhân thấy thái hậu đã đích thân đến, đương nhiên cũng không tiện cáo từ.

Kim Phượng sờ soạng một miếng bánh tròn, cúi đầu nhét vào trong miệng. Vừa
nhìn trộm Lưu Bạch Ngọc, liền trông thấy nét mặt nàng ta càng phát ra
chói lọi.

“Đây chính là tài nữ Bạch Ngọc của Lưu gia các ngươi
đấy ư? Nghe đại danh đã lâu, vẫn chưa có cơ hội gặp mặt lần nào, hôm nay mới được gặp đây.” Thái hậu nương nương có chút cảm khái. Con gái
trưởng thành thế kia, thiếu chút nữa đã là con dâu của bà rồi.

Lại nhìn qua Tiểu Hắc Bàn đang gặm bánh tròn, thái hậu nương nương thở dài.

Đáng tiếc, đáng tiếc.

“Thái hậu nương nương quá khen, Bạch Ngọc thẹn không dám nhận.” Lưu Bạch Ngọc ngượng ngùng cúi đầu.

“Bạch Ngọc à, hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, ai gia lại yêu mến tài hoa của ngươi đã lâu, không bằng ở nơi này, vì ai gia đánh một khúc nhạc, thế nào?”
Thái hậu nương nương hào hứng dạt dào.

“Bạch Ngọc không dám bêu xấu trước mặt thái hậu.” Lưu Bạch Ngọc cực kỳ khiêm tốn.

“Bạch Ngọc, thái hậu đã kêu đánh thì muội cứ đánh đi. Đánh không được hay,
thái hậu cũng sẽ không trách muội đâu.” Kim Phượng rất thiện lương an
ủi.

Thái hậu nhướng mi. “Trong lời nói của hoàng hậu nói, hình
như hơi chua chát đó. Bạch Ngọc, không sao, ai gia có lòng tin với
ngươi.”

“Đã như vậy, Bạch Ngọc xin được đi quá giới hạn.”

Lưu Bạch Ngọc đứng dậy, đi đến ngồi xuống bên chiếc đàn cầm ở phía sau bình phong.

Tay Lưu Bạch Ngọc như hai đóa phù dung trắng lơ lửng giữa dòng chảy dây
đàn, bỗng nhiên nhanh nhẹn linh động, bỗng nhiên xuôi dòng uyển chuyển.
Trên chiếc đàn cầm, một khúc nhạc réo rắt từ đầu ngón tay nàng bay vút
ra, tràn trề. Lúc đầu cao ngạo sục sôi, đoạn giữa bình thản trầm tĩnh,
đến phần cuối, đầu ngón tay khẽ búng lên, dùng một loại điều khiển chưa
bao giờ thấy qua, chuyển đến ý khúc cực kỳ lưu luyến. Lúc này, vẻ mặt
Lưu Bạch Ngọc dần dần dày, đôi môi đỏ mọng hé mở, cất lên lời hát.

“Tạc nhật sơ nhiễm quế hoa tu, lai niên tố thủ uyển trang thù. Ngẫu ti hồng lũ tam xích phán, đãi quân phù thủ phượng sai đầu.”

“Đinh…” Âm cuối cao chót vót bay ra, dây đàn càng rung động, tựa như nỗi nhớ không thể cắt đứt trong lòng cô gái.

Thái hậu nương nương, Lưu đại phu nhân cùng Kim Phượng đều nghe đến thất thần.

Kim Phượng vừa cảm thán vừa nghĩ: Thiếu nữ hoài xuân, đại để chính là như vậy.

Thái hậu nương nương kích động vỗ tay: “Tốt, thật tài hoa! Lưu phu nhân, đứa cháu gái này của ngươi quả không phải là phàm nhân a!”

Lưu đại phu nhân cùng Kim Phượng đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt cúi đầu. “Tạ thái hậu khen ngợi.”

Lưu Bạch Ngọc đứng dậy, đi đến trước mặt thái hậu, nhún chân cúi người thật sâu. Mép váy hoa mai trắng di động bên chân, giống như hoa mai cũng nhẹ nhàng bay theo gót hài.

Thái hậu nương nương nhìn thấy vậy, càng xem càng thích, nhịn không được liền kéo tay Lưu Bạch Ngọc, nói: “Cô
nương tốt, dựa vào tài hoa của ngươi lúc này, ai gia muốn thưởng cho
ngươi! Ngươi nghĩ xem muốn ban thưởng cái gì, cứ việc nói với ai gia.”

“Thái hậu…” Lưu Bạch Ngọc điềm đạm đáng yêu nhìn thái hậu một cái, lại hạ cằm xuống thấp một chút.

Trái tim thái hậu như muốn hòa tan. “Ai, nha đầu, đừng sợ, nếu muốn cái gì, cứ nói ra đi.”

Kim Phượng đột nhiên tò mò, tài nữ Bạch Ngọc sẽ xin thái hậu ban thưởng gì đây?

“Bạch Ngọc… Bạch Ngọc không dám.”

“Có cái gì không dám, ngươi cứ yên tâm nói ra đi!” Thái hậu nương nương
toát lên mẫu tính chói lọi mà Kim Phượng chưa từng được thấy bao giờ.

“Thái hậu…” Lưu Bạch Ngọc tràn trề cảm kích nhìn thoáng qua thái hậu, đột nhiên lui ra sau hai bước, quỳ rạp xuống đất.

“Thái hậu, Bạch Ngọc vốn không nên yêu cầu thái hậu ban thưởng thứ gì. Nhưng
mà… nhưng Bạch Ngọc cùng hoàng hậu nương nương tỷ muội tình thâm, lại
khó gặp được nương nương, bình thường vô cùng nhung nhớ. Bạch Ngọc khẩn
cầu thái hậu, cho phép Bạch Ngọc ở lại lâu dài trong cung, làm bạn với
hoàng hậu nương nương!”

Mẫu tính chói lọi của Thái hậu lập tức
cương cứng trên mặt. Lưu đại phu nhân cùng Kim Phượng đều hoa mắt choáng váng. Không ai ó thể nghĩ tới Lưu Bạch Ngọc sẽ đề xuất một yêu cầu như
vậy.

Tỷ muội của hậu phi vào cung tùy giá, đây cũng là chuyện
thường xảy ra, vốn cũng không có gì gọi là yêu cầu quá đáng. Nhưng yêu
cầu như thế, theo lý nên do bản thân hậu phi đề xuất, chưa bao giờ ngeh
nói người thân trong nhà mẹ đẻ lại chủ động yêu cầu được vào cung tùy
giá cả.

Huống chi, vào cung làm bạn với hoàng hậu, căn bản chỉ là một cái cớ vụng về. Dụng ý của Lưu Bạch Ngọc, đã rõ rành rành.

Lưu đại phu nhân vội vàng quỳ xuống: “Thái hậu thứ tội, Bạch Ngọc không
biết nặng nhẹ, lại dám đề xuất một thỉnh cầu đi quá giới hạn như vậy.
Thần thiếp trở về nhất định sẽ trách phạt nàng thật nghiêm!”

Vẻ
mặt thái hậu từ từ hòa hoãn, trong con ngươi lại ánh lên chút suy nghĩ
khác thường. Bà đánh giá lại Lưu Bạch Ngọc một lần nữa, phát giác thiếu
nữ này không giống như những gì bà đã từng nghĩ.

Một hồi lâu, thái hậu hắng giọng nói: “Hoàng hậu, ngươi thấy thế nào?”

Kim Phượng im lặng.

Lúc này nàng mới bừng tỉnh hiểu ra, tài nữ dù sao cũng là tài nữ, về mặt
tình thần, Lưu Bạch Ngọc vẫn cao hơn Lưu Hắc Bàn nàng một bậc.

Bởi vì Lưu Bạch Ngọc vô cùng rõ ràng mình muốn cái gì. Nàng không chỉ hiểu
rõ bản thân mình muốn cái gì, còn có thể đúng lúc thích hợp, không tiếc
dùng mọi thủ đoạn, nắm bắt tất cả thời cơ để đạt đến mục đích của mình.

Thật sự là thông tuệ hơn người a – Kim Phượng tự than thở.

Có điều, Lưu Bạch Ngọc dùng nàng đến làm cái cớ, trong lòng nàng khó tránh khỏi không vui.

“Mọi chuyện, đương nhiên đều do thái hậu làm chủ.” Kim Phượng kính cẩn ngoan ngoãn trả lời.

Thái hậu trầm ngâm không nói.

Bà tuy nhu nhược, nhưng không phải là ngốc. Tiểu nha đầu Lưu Bạch Ngọc này trong lòng có chủ ý gì, không phải bà không nhìn ra. Thái hậu nương
nương đối với thủ đoạn như vậy, thật ra cũng có chút phản cảm. Nhưng
thái hậu nương nương đối với tài hoa cùng phong thái của Lưu Bạch Ngọc,
hiện tại quả là yêu thích không muốn buông tay. Quan trọng hơn là, Lưu
Bạch Ngọc vốn là hình mẫu nàng dâu mà trong lòng bà hướng tới, bị đổi
thành Hắc Bàn, nỗi uất ức không cam trong lòng bà vẫn chưa bình phục lại được.

Có một câu nói thế này, không chiếm được luôn là tốt nhất.

Thái hậu nương nương không chịu nổi cám dỗ trong lòng.

Bà đã sớm biết rõ, Lưu Bạch Ngọc cùng người trong Lưu gia quan hệ cũng
không được hòa hợp, cho nên năm đó Lưu Hiết không chịu cho Lưu Bạch Ngọc làm hoàng hậu. Hôm nay để Lưu Bạch Ngọc tiến cung, có lẽ một ngày kia,
nàng ta sẽ trở thành trợ lực cho Đoàn Vân Chướng.

Thái hậu nương nương âm thầm tính toàn kỹ lưỡng.

Nếu không, cứ đón nàng ta tiến cung trước đã, dù sao cũng đâu phải là nạp
phi. Về phần cuối cùng an bài như thế nào, sẽ do Đoàn Vân Chướng quyết
định. Ai, coi như bà nợ con trai a, bà nợ con trai một thê tử tài mạo
song toàn.

“Khổ thân cho ngươi.” Thái hậu nương nương rốt cuộc
lên tiếng. “Khổ cho thân ngươi trọng tình trọng nghĩa như vậy.Hoàng hậu
à, nếu đã như vậy, cứ sắp xếp cho nàng ấy vào ở trong Đình La Điện đi.”

“Vâng, mẫu hậu.” Kim Phương đáp ứng, thần sắc không hề thay đổi. Sắc mặt Lưu đại phu nhân lại trắng bạch như tuyết.

Mang Lưu Bạch Ngọc tiến cung, thật sự là một sai lầm.

Cực kỳ lâu về sau, Lưu đại phu nhân mới biết được, sự sai lầm này, so với
suy nghĩ của bà lúc bấy giờ, còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.