Hoàng Hậu Lười

Chương 39



Tại sao nàng tự tin cho rằng Trẫm sẽ đáp ứng điều kiện này?”, Đàm Văn Hạo nhếch mày hỏi, “còn nữa, Trẫm dựa vào cái gì để tin tưởng lời nàng nói, nên nhớ rằng Đỗ Khang Viễn là phụ thân của nàng”.

“Tự tin? Ta không có tự tin, chỉ là muốn thử vận khí của mình thôi!”, Hiểu Nguyệt bình tĩnh nói “các người muốn lật đổ Đỗ Khang Viễn phải mất thời gian 2 năm, nhưng nếu có ta trợ giúp ta tin tưởng chỉ cần một năm là thành công! Chẳng lẽ ngài không muốn nhanh chóng diệt trừ hậu hoạn? Về phần ta vì sao lại giúp ngài mà không giúp Đỗ Khang Viễn, vấn đề này rất đơn giản, bởi vì hợp tác với ngài ta mới có thể đạt được mục đích của mình. Tóm lại, việc hợp tác của chúng ta là theo nhu cầu, đôi bên cùng có lợi”. Hiểu Nguyệt không có tình phụ tử với Đỗ Khang Viễn không phải vì nàng lãnh huyết mà là do trong mắt Hiểu Nguyệt, hắn chỉ là phụ thân của khối thân thể này, không phải của Tô Hiểu Nguyệt. Hơn nữa, mười năm qua hắn không đoái hoài gì đến Đỗ Hiểu Nguyệt, sau khi nàng nhập hồn rồi mới tìm đến ra vẻ cha hiền lợi dụng nàng để đạt được mục đích của hắn. Hắn có thể lợi dụng chính nữ nhi của mình, như vậy thì một người vốn không phải nữ nhi của hắn tại sao không thể vì tự do của mình mà đem hắn làm điều kiện trao đổi?

Nghe Hiểu Nguyệt trả lời, Đàm Văn Hạo đánh giá người phụ nữ trước mắt mình, nàng chỉ mang vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn mình, trong mắt không có lấy một tia băn khoăn, dường như việc sinh tử của Đỗ gia không can hệ gì đến nàng. Trước kia, nàng đã trải qua cuộc sống như thế nào mà ngay cả tình thân cũng không màng đến, nhẫn tâm chỉ vì mục đích của mình? “Nàng có từng nghĩ tới, nếu như Đỗ Khang Viễn thất bại, có thể mang hoạ đến cho Đỗ gia? Mà nàng đừng quên, nàng cũng họ Đỗ!”, nếu như trực tiếp hỏi nàng và Đỗ Khang Viễn có gút mắt gì, chắc hẳn nàng sẽ không nói ra.

Tai hoạ cho Đỗ gia? Hiểu Nguyệt thấy trước mắt tối sầm, đối với Đỗ gia người mà nàng không yên tâm nhất chính là Tương Lương, một người tinh khiết, mềm yếu như nước, vì bị Đinh Anh Uy áp bức sắp trở thành một phụ nữ khô héo. “Đỗ Khang Viễn chỉ là tiếm quyền chút thôi chưa đến nỗi phải tru di cửu tộc cũng như phạm vào tội chết. Ta dĩ nhiên sẽ không tự đưa mình vào mộ phần”, tuy nói những lời này Hiểu Nguyệt vẫn có chút không tự tin, nàng cũng không phải rất rõ quyền lực của Đỗ Khang Viễn hiện tại đã đến trình độ nào rồi. Nhưng Hiểu Nguyệt cũng ngu đến mức nói ra việc này, trong pháp luật của Phỉ Á quốc nếu phạm vào tội phản loạn, chỉ cần không bị tru di cửu tộc thì nữ tử trong gia đình bị hạ xuống thành nô tì còn nam giới thì bị đầy ra biên cương. Mà tội của Đỗ Khang Viễn chắc là không đến nỗi bị tru di cửu tộc.

“Thì ra nàng đã tính toán toàn diện”, Đàm Văn Hạo không khỏi bội phục Đỗ Hiểu Nguyệt tâm tư sâu xa, có điều nàng đối đãi với gia đình lạnh lùng vô tình, đúng là có phong phạm của gia tộc đế vương. Nhưng nàng không phải hoàng thất, chẳng lẽ khát vọng xuất cung lớn như vậy sao? Vừa nghĩ tới đây tâm trạng Đàm Văn Hạo có một cảm giác khó chịu.

“Hoàng thượng, ngài có đồng ý với sự hợp tác của chúng ta không?”, Hiểu Nguyệt dò hỏi. Đàm Văn Hạo vẫn chưa bày tỏ thái độ đồng ý với điều kiện này làm cho nàng có cảm giác bất an. Người ta thường nói tâm của Hoàng thượng rất khó đoán, dù nàng nắm chắc mười phần nhưng trước đó đã chọc giận hắn chỉ sợ hắn không chấp nhận đề nghị này. Có điều nếu ban đầu không kích thích làm cho hắn giận thì hắn lại càng không chịu đồng ý.

“Nàng muốn áp dụng điều kiện này như thế nào?”, Đàm Văn Hạo nhướng mày không rõ tâm trạng hỏi.

“Xí, dĩ nhiên là phải viết ra”, Hiểu Nguyệt cười gian, lắc đầu “hơn nữa thế sự biến hoá, vì thế phải quy định rõ ràng trách nhiệm và quyền lợi của mỗi người, nếu vi phạm phải có phương án xử lý”.

Đàm Văn Hạo đột nhiên đứng lên hướng đến Đỗ Hiểu Nguyệt, nàng cũng vội vàng đứng dậy, hai người mặt đối mặt lẳng lặng nhìn nhau không nói một câu. Cây nến trên bàn trở nên leo lét bập bùng cháy, làm cho căn phòng đang rất yên tĩnh càng trở nên quỷ dị.

“Ha ha! Đỗ Hiểu Nguyệt, nếu nàng là một gã nam tử, lại không thuần phục Trẫm, Trẫm nhất định sẽ giết nàng trước để trừ hậu hoạ”, hồi lâm Đàm Văn Hạo cao giọng cười, ánh mắt chuyển sang nhìn ánh nến, đẹp đẽ dị thường “Trẫm không thích hậu cung khô chính”.

“Điểm ấy xin Hoàng thượng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không khô chính, mà ta đối với chính trị cũng không có hứng thú! Ta chỉ dùng trí lực để đối lấy tự do mà thôi”, Hiểu Nguyệt lạnh nhạt cười “Hoàng thượng, vậy là ngài đồng ý hợp tác với ta?”

“Nghe có vẻ thú vị, có thể thử một lần”, Đàm Văn Hạo khẽ cười “nàng bây giờ đang ở trong địa bàn của ra, mạng của nàng còn đang nằm trong tay của ta, nàng sẽ không vì những chuyện không đáng mà bỏ mạng”.

A! Vậy là hắn nắm bắt cái tính sợ chết của mình rồi, “Như vậy, kể từ bây giờ chúng ta coi như là quan hệ hợp tác”, Hiểu Nguyệt nhẫn nại ép xuống ý nghĩ muốn bắt tay hắn, khẽ nói “ngày mai ta sẽ suy nghĩ thật kỹ khế ước, sau đó viết ra cho rõ ràng rồi cả hai cùng ký vào đó”, tâm của Hoàng thượng khó đoán, nếu như một ngày nào đó hắn đổi ý vậy thì uổng công mình. Tốt nhất lập thành một hợp đồng cho an toàn.

Dám nghĩ đến chuyện viết khế ước, thử hỏi có hoàng đế nào viết khế ước với ai đâu? Cho phép nàng ra điều kiện đã là phá lệ lắm rồi, không ngờ nàng còn dùng đến chiêu này. Xem ra thật mình đúng là xem thường nàng, “nàng cho rằng Trẫm không đáng tin?”, Đàm Văn Hạo thong thả đi đến hai bước, đến sát bên sườn Hiểu Nguyệt.

“Không phải không tin Hoàng thượng mà là không tin chính ta”, Hiểu Nguyệt chống lại ánh mắt lạnh lùng của Đàm Văn Hạo, không hề sợ hãi khoé miệng miễn cưỡng cười “Hoàng thượng là vua của một nước dĩ nhiên sẽ không xuất ngôn phải ngữ rồi! Còn ta chỉ là một nữ lưu bình, ngài nên biết thay đổi là đặc tính của phụ nữ”.

“Ngươi rất thông minh!” Đàm Văn Hạo biết nàng đang lo lắng cái gì, nếu như sau khi chuyện này thành công sau khi, mình không thả nàng xuất cung nàng cũng không có cách nào khác! Chỉ là, nàng có từng nghĩ tối dù nàng có xuất cung đi đâu thì cũng vẫn ở trên địa bàn của mình mà thôi. “Phụ nữ thông minh thường hấp dẫn người khác, chinh phục một phụ nữ thông minh nghĩ đến rất có cảm giác thành tựu”.

Ừ… ý của hắn không phải là … “kỳ thật ta rất ngu”, Hiểu Nguyệt lắc đầu cười khẽ “vì thế Hoàng thượng không cần phải chinh phụ một người đần như ta. Huống hồ chinh phục vốn là phải hai chiều, nếu như ngài muốn chinh phục lòng một người, trước tiên hãy để hắn chinh phục lòng của ngài trước”.

“Ý của nàng là nàng muốn chính phục trái tim của Trẫm?”, từ nhỏ đến lớn chưa có người nào trực tiếp bày tỏ nguyện vọng muốn chinh phục trái tim của Đàm Văn Hạo, mà cách nói của Đỗ Hiểu Nguyệt thu hút hứng thú của hắn.

“Ha ha, chinh phục vốn là một quá trình hai chiều, hao tốn nhiều tâm tư mà kết cục thành công hoặc thất bại đều chiếm tỷ lệ 50%, mặc dù xác xuất thành công so với trúng xổ số cao hơn rất nhiều nhưng ta không có hứng thú chơi những trò mạo hiểm, không nắm chắc phần thắng”. Dù Hiểu Nguyệt đối với duyên phận không có đòi hỏi nhiều, nhưng Đàm Văn Hạo thuỷ chung không nằm trong sự quan tâm của nàng: hắn là một đến vương, tam cung lục viện, bảy mươi hai phi tần, thân thể và tâm hồn hắn không thể nào chỉ chung thuỷ với một mình nàng, đây là thiếu sót mà một phụ nữ hiện đại không thể nào bỏ qua. “Hơn nữa chúng ta vốn là đối tác, hợp tác làm ăn không nên để tư tình chen vào, nếu không sẽ có rất nhiều phiền toái. Cho nên, xin Hoàng thượng đáp ứng Hiểu Nguyệt trong thời gian thiếp chưa xuất cung hãy cùng thiếp chỉ làm một đôi vợ chồng trên danh nghĩa và đối tác mà thôi, việc này sẽ ghi rõ trong khế ước”.

“Tới cuối cùng, nàng cũng không hy vọng trở thành người phụ nữ của Trẫm!”, sau khi Đỗ Hiểu Nguyệt nói rõ, Đàm Văn Hạo cuối cùng cũng hiểu vì sao từ lúc vừa vào cung, Hiểu Nguyệt vẫn giả bộ rất sợ mình, làm ình nhìn thấy nàng liền bực mình, trong rất nhiều trường hợp cố gắng bỏ lơ nàng. “Nhưng nàng thuỷ chung vẫn là Hoàng hậu mà Trẫm đã sắc phong”.

“Ta cũng không phủ nhận ta không phải Hoàng hậu”, Hiểu Nguyệt cũng không muốn vòng vo mãi ở vấn đề này, dù sao hắn cũng đã đồng ý với đề nghị của mình nên chẳng còn gì để nói. Hơn nữa bây giờ trời đã khuya, hắn không phải nên rời đi hay sao? “Hơn nữa ngài cũng từng nói, sắc phong hoàng hậu chỉ là trên danh nghĩa, nếu chúng ta đều cho rằng chỉ làm hoàng hậu trên danh nghĩa thì cần gì phải nói mãi vấn đề này?” cuối cùng Hiểu Nguyệt cũng không nhịn được ngữ khí bắt đầu muốn gây sự, hít sâu một hơi, điều hoà khí tức xong liền nói “đêm đã khuya rồi, Hoàng thượng có thể hồi cung nghỉ ngơi”.

“Đối với Trẫm hạ lệnh trục khách, nàng là người đầu tiên”, Đàm Văn Hạo xoay người, trở lại ngồi lên tháp thượng, khoé miệng hơi mỉm cười “bất quá, Đỗ Hiểu Nguyệt, nàng không thấy rằng nếu Trẫm thường ở lại Chiêu Dương cung sẽ giúp nàng dễ dàng chưởng quản hậu cung sao? Hơn nữa nếu được Trẫm ‘sủng ái’ địa vị của nàng ở trong hậu cung mới vững vàng và ổn định, nếu nàng không có thực quyền làm sao dám cam đoan hậu viện của Trẫm sẽ không phát đại hoả?”

Đúng vậy! Sao mình lại không nghĩ tới vấn đề này? Hiểu Nguyệt tự gõ vào đầu, xem ra kế hoạch xuất cung của mình còn rất nhiều sơ hở! Ừ, xem ra đem nay phải hy sinh thời gian nghỉ ngơi một chút, đem kế hoạch suy xét lại cho thật cẩn thận. Có điều hắn nói không sai dù kế hoạch của mình thế nào đi nữa thì dựa vào địa vị của mình trong cung hiện tại không thể khống chế đại hỏa. “Được rồi! Vậy đêm nay và sau này ngài tới Chiêu Dương cung ban đêm thì ngủ trên giường lớn, ta ngủ trên tháp thượng (tương tự như sô-pha của mình đó mấy sis nhưng nó làm bằng gỗ)”. Người ta vốn là Hoàng đế, mình phải dẹp cái tư tưởng nữ quyền sang một bên, đem đồ tốt nhường lại cho lão Đại trong cung. “Vậy giờ đi ngủ đi, ta mở mắt hết lên rồi”, vấn đề đã được thảo luận ổn thỏa, Chu công (1) sẽ nhanh chóng tới đánh cờ với Hiểu Nguyệt.

“Nàng thật đúng là…” Đàm Văn Hạo phát hiện mình đối với Đỗ Hiểu Nguyệt hoàn toàn không có một chút lực hấp dẫn, điều này làm cho hắn có chút bực mình, phải biết rằng, trước giờ các phi tử trong cung dùng hết cách để dụ dỗ mình. Nhưng Đỗ Hiểu Nguyệt hết lần này tới lần khác trong đầu nàng chỉ suy nghĩ làm cách nào để không bị mình chú ý, làm cách nào để xuất cung.

Không để ý tới Đàm Văn Hạo đang muốn nói gì, Hiểu Nguyệt xoay người đến tủ quần áo, mở cửa tủ lấy ra hai tấm chăn đơn, hai ra giường. Sau đó đến trước giường lấy chăn và ra cũ đem xuống, thay ra giường mới rồi phủ chăn mới lên trên – nàng làm vậy là vì không muốn hắn đụng đến những gì nàng từng nằm qua, hơn nữa là vua của một nước như hắn chắc cũng không thích dùng chung đồ đạc với người khác.

“Nàng tự làm những việc này?”, không biết từ lúc náo, Đàm Văn Hạo đã đến sau Hiểu Nguyệt nên khi nàng xoay người lập tức thấy được bản mặt hắn đang nghiên cứu nàng, “một thiên kim tiểu thư tự nhiên lại làm những việc của tỳ nữ, xem ra lúc nàng ở Đỗ gia thật sự trải qua không ít khổ sở”.

“Việc này vốn rất đơn giản, hơn nữa giờ này chỉ sợ Hồng Trù và Thanh Trù đã nghỉ ngơi rồi, cần gì phải đi nhiễu mộng đẹp của người ta? Trải ra giường cũng chẳng phải khổ sở gì, nếu như để ẹ ta làm…”, Hiểu Nguyệt đột nhiên ngừng nói, chút xíu nửa là lộ hết rồi, “Tóm lại, bây giờ ngài có thể nghỉ ngơi rồi”.

Đang nói chuyện sao tự nhiên đổi đề tài rồi? Có điều nàng thật đúng là rất chăm sóc hai nha đầu của nàng nha, “Vậy giờ thay Trẫm cởi áo đi”, làm Hoàng đế nên làm việc gì cũng có người chuẩn bị, tự nhiên sẽ không tự mình động tay cởi áo.

A, hắn đúng là coi mình là nha đầu hả, Hiểu Nguyệt nghiêng mắt nhìn, cởi quần áo mà cũng cần có người giúp đúng là cha người ta. Nhưng cũng không có biện pháp, bây giờ Đàm Văn Hạo là BOSS lớn, là lão Đại, còn mình chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi thôi. Có điều nhìn mới đồ lùng nhùng trên người hắn, nàng đúng là không có kiên nhẫn cơi ra, “thật đúng là phiền toái”. Hiểu Nguyệt đi tới trước mặt Đàm Văn Hạo, tay vừa cởi bỏ quần áo hắn vừa nói thầm “lần sau đến đây đứng mặc quần áo có nhiều nút thắt như vậy, cô nãi nãi không có kiên nhẫn cởi nút cho ngươi”.

Thản nhiên hít vào mùi thơm ngát trên tóc nàng, Đàm Văn Hạo hưởng thụ sự phục vụ thô lỗ của Hiểu Nguyệt “nàng thật đúng là không sợ Trẫm, cư nhiên muốn làm Cô nãi nãi (= bà cô) của Trẫm”.

“Ách… ta có nói sao?”, Hiểu Nguyệt hai tay đang cởi đồ cho hắn dừng lại, cảm giác một luồn hơi ấm lan ra trên đỉnh đầu nàng có chút không quên. Chỉ có hai người trong căn phòng yên tĩnh, nhưng hai người lại là một nam một nữ, mà nữ đang cởi áo giúp nam, bức tranh này thật sự là có một cái gì đó mập mờ. Thoáng một cái, Hiểu Nguyệt đỏ mặt, dù vốn là một phụ nữ hiện đại nhưng nàng cũng không phải là một người cởi mở lắm đâu.

Trên người hắn có năm nút thắt, sau khi cởi được hai cái, Hiểu Nguyệt dần lùi về sau cười nói “À…ta cảm thấy ngài nên tự cởi áo đi, ta… ta đi trải ra trên tháp thượng! Ngủ ngon!”, nói xong vội vàng chuồn mất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.