Editor: Thu Lệ
Nguyên Phong năm thứ bảy, kinh đô Mật Dương của Phượng Khải quốc bởi vì một tin tức mà nổ tung!
“Nghe thấy gì không, cuối cùng hoàng thượng cũng muốn tuyển tú rồi!”
“Đây thật là chuyện vui lớn nha, nữ nhi nhà ngươi trúng tuyển tú nữ hay chưa?”
“Phải nói năm nay cực kỳ có hy vọng trúng tuyển không phải là đệ nhất mỹ nữ kiêm tài nữ Đồng Loan Loan của phủ tướng quân và Hoa Di quận chúa của Cung Hoà vương phủ thì không ai có thể hơn!”
“Không phải còn có một người nữa nha, là đại tiểu thư Thẩm Phượng Đồng của phủ An Quốc Hầu.”
“Thôi đi, ngươi nói chính là Thẩm Phượng Đồng bị Cảnh Vương nói hai câu liền sợ hãi ngất đi đó hả?”
“Cô gái này đẹp thì đẹp, chính là nhát như chuột, lại cứ sắc đảm ngập trời(ham muốn dục vọng), lại rình sắc đẹp của Cảnh Vương, cũng khó trách. . . . . .”
Trong một chỗ ngóc ngách của quán trà, một thiếu niên áo trắng mặt mũi tuyệt thế quanh thân tản ra hơi thở lạnh nhạt nhưng vẫn bị chú ý như cũ đang cầm ly trà trong tay, lẳng lặng nghe những khách nhân trong quán đàm luận, khóe miệng thỉnh thoảng nâng lên một nụ cười lạnh lùng trong trẻo.
“Tiểu. . . . . . Công tử, nhìn bọn hắn xem, thế mà lại hạ thấp người như vậy! Có muốn em đi giáo huấn bọn họ một chút không?” Bên cạnh thiếu niên là một thư đồng ăn mặc theo kiểu người hầu, trên mặt giận dữ không dứt, nhỏ giọng mắng.
“Mặc kệ bọn họ nói.” Thiếu niên không thèm để ý trả lời.
Thiếu niên áo trắng chính là đại tiểu thư Thẩm Phượng Đồng của phủ An Quốc Hầu nhát như chuột lại sắc đảm ngập trời trong miệng những người đó, còn thư đồng ăn mặc theo kiểu người hầu chính là Bế Vân – nha hoàn thân cận của nàng.
Thẩm Phượng Đồng lẳng lặng nghe bọn họ đàm luận lần tuyển tú này, ngoại trừ không ngừng khoe khoang Đồng Loan Loan và Hoa Di quận chúa, chê bai nàng ra, còn nói đến Hoàng đế Mặc Lưu Hách d’đ/l’q;d của Phượng Khải quốc, đồng tử đen như ngọc Lưu Ly, sâu như sóng nước mùa thu, ánh mắt khiếp người, khóe miệng khẽ nhếch, xem ra vị Hoàng đế này cũng có chút thú vị.
Nói đến việc Hoàng đế tuyển tú khiến những người dân này kích động thành ra như vậy là có nguyên nhân.
Hoàng đế Mặc Lưu Hách năm nay hai mươi mốt tuổi, từ khi mười bốn tuổi kế vị đến nay đã bảy năm, lẽ ra hậu cung đã sớm có phi tần như mây rồi, nhưng điều kỳ lạ ở đây là, bảy năm qua trong hậu cung dù chỉ một phi tử cũng không có, âm thầm còn có lời đồn đại, nói ngay cả Thái hậu đưa hai nữ tỳ xinh đẹp như hoa cho hoang thượng thị tẩm mà hắn cũng chưa từng chạm qua.
Thì ra hoàng đế này có bệnh nha? Đổi lại là ai cũng đều sẽ nghĩ như vậy, có thể có được nữ nhân quyền lực khắp thiên hạ lại vứt bỏ đi không cần, vậy khiến cho bao nhiêu nam nhân, nhất là những người tự cho là phong lưu phải phát điên chứ.
Quả thật, Hoàng đế có bệnh, nhưng không phải có bệnh về phương diện đó, mà là không có thuốc nào cứu được bệnh lười nữa!
Các triều đại đổi thay, bất kể Hoàng đế nào cơ trí thánh minh, hay hoa mắt ù tai xoàng xĩnh, hay xa hoa dâm đãng, hay tàn nhẫn độc ác, ít nhất khi hắn vào triều cũng phải ngồi chứ, nhưng Đương Kim Thánh Thượng này lại cứ thích ngủ bại hoại thành tính, ngay cả khi vào triều cũng phải nằm.
Không chỉ có như thế, hậu cung không có phi có lẽ là vì Hoàng đế không có thời gian chọn, ngày ngày vừa hạ triều liền chỉ tay về tẩm cung, cho dù là Thái hậu một tháng cũng không thể thấy mặt được hơn mấy lần, Hoàng đế như vậy quả thực là tuyệt đối, khó trách đến nay vẫn không có phi, chứ đừng nói đến con cháu thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, một số cựu thần trong triều đều gấp đến độ như thiêu như đốt, lần tuyển chọn phi này không ít người đưa con mình lên.
Chỉ tiếc là giấc ngủ của lão nhân gia người ta tương đối qua trọng, có chuyện gì đều nói trên triều, sau đó những người nào dâng tấu cũng không có thời gian nhìn!
Kết quả là, mỗi ngày vào triều một số cựu thần đều phải nhắc nhở hoàng thượng, cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi, mà vẫn chưa có thê tử, cuối cùng, có thể thật sự là dồn ép nóng nảy, cũng có thể là không muốn lỗ tai mình bị chai, hoàng thượng rốt cuộc đồng ý tuyển tú rồi.
“Bế Vân, em nói hoàng đế này lười như thế, vậy chọn lựa phi tử không phải chỉ là để vào cung làm trang trí thôi sao?” Thẩm Phượng Đồng đột nhiên nói một câu.
Gương mặt Bế Vân đau khổ nói: “Tiểu thư, người còn có tâm trạng đùa giỡn, người cũng là một trong những tú nữ đấy!” Thật ra thì so với cái gì mà đệ nhất mỹ nữ kinh đô kiêm tài nữ Đồng Loan Loan, tiểu thư xinh đẹp hơn nhiều, chỉ là nàng không thích khoe khoang mà thôi, nếu thật sự tuyển chọn mà, tiểu thư làm sao có thể không tuyển chứ.
Ấn tượng của những người đó đối với tiểu thư vẫn chỉ là dừng lại ở ba năm trước đây, tiểu thư cũng không còn là tiểu thư trước kia nữa rồi, tiểu thư bây giờ rất đáng yêu.
“Được rồi, không đề cập đến nữa, đến cửa hàng xem một chút.” Nói đi nói lại, đều vì chuyện tuyển tú này, nàng vốn là cảm thấy phiền lòng vì chuyện này nên mới đến quán trà uống trà giải sầu, tuy rằng nàng có một linh hồn hai mươi mấy tuổi thành thục, nhưng thân thể này chỉ có mười bảy tuổi, cũng đạt tới tiêu chuẩn tuyển tú, sinh ra trong nhà quan phủ, chuyện như vậy là không thể nào tránh khỏi.
Chỉ là nghe lời của những người này, cũng là lần đầu tiên nàng đối với hoàng thượng nổi lên chút hiếu kỳ, nếu người hoàng đế đó không thích nạp phi, vậy thì nếu thật sự vào cung tối thiểu cũng d’đ/l’q’d được an toàn một chút, ít nhất sẽ không bị cha và Nhị nương thúc giục lập gia đình, nghĩ như vậy, những phiền muộn lúc trước trở thành hư không, ngay cả hơi thở lạnh lùng quanh thân cũng giải tán không ít.
Dĩ nhiên, nếu như được lựa chọn, nàng thà không vào, bước vào hầu môn sâu như biển, Nhất Tương Công Thành Vạn Cốt Khô*, mặc kệ triều đại nào, hoàng cung đều là nơi ăn tươi nuốt sống.
[*]: Một câu thơ của nhà thơ Tào Tung, có ý nghĩa thành công của một người được xây dựng trên vạn xương khô của người khác. Một hiện tượng phổ biến trong xã hội phong kiến.
Băng qua đường phố Mật Dương thành sầm uất, dừng lại trước cửa hàng tơ lụa Tam Xoa ở phố Tây, nhìn bóng dáng cao lớn đang bận rộn bên trong, Thẩm Phượng Đồng tháo xuống hơi thở lạnh lùng cả người, con ngươi sâu rộng như nước dâng lên một chút ánh sáng nhu hoà.
“Ca ca!” Khẽ gọi một tiếng, nam tử cao lớn bên trong ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng, lộ ra vẻ mặt tươi cười sáng chói, dung nhan tuyệt mỹ trong sạch làm mê muội không ít phu nhân tiểu thư đang mua tơ lụa và một đám nha hoàn nữ tử trẻ tuổi.
“Đồng Nhi, sao lại đến đây, mau vào đi, bên ngoài mặt trời rất lớn.” Thẩm Phượng Ngô buông sổ sách trong tay xuống, tiến lên kéo Thẩm Phượng Đồng vào cửa hàng.
Những người mua tơ lụa này vừa thấy mặt mũi tuyệt mỹ, một thân áo trắng phong cách lành lạnh cao quý của Thẩm Phượng Đồng, tròng mắt từng người không khỏi trố lên, sao cõi đời này lại có một thiếu niên tuấn tú đấy vậy chứ!
Lông mày tựa như Viễn Sơn, đôi đồng tử đen mà trong có thể so với ngôi sao nửa đêm, sóng mũi cao thẳng mượt mà như ngọn núi, bờ môi mỏng mà đỏ như chu sa, đặc biệt đôi gò má phấn nộn như con nít, trơn bóng nhẵn nhụi, làm cho người ta không nhịn được muốn cắn một cái. d’đ/l’q/d Da thịt trắng như tuyết, ngay cả những cô gái cũng tự than không bằng, toàn thân Tuyết Y Thanh Dật tiêu sái, giữa hai hàng lông mày lộ ra một tia lạnh nhạt, thanh lãnh(trong trẻo nhưng lạnh lùng) xa xôi, vừa cao quý thanh nhã, lại vừa linh hoạt kỳ ảo như Thiên sơn Tuyết liên.(hoa sen tuyết)
Thấy muội muội đến khiến những người trong cửa hàng đều mất dáng vẻ thường ngày, Thẩm Phượng Ngô cười khổ, một tay kéo nàng vào nội đường cửa hàng: “Nha đầu này, muội qua đây làm sao để cho ta buôn bán?” Đều chỉ nhìn một mình nàng.
Thẩm Phượng Đồng dí dỏm le lưỡi một cái, chỉ có ở trước mặt người nhà nàng mới biểu lộ chút xíu thần thái của nữ nhi như vậy: “Tốt lắm nha, còn không phải do muội muốn đến thăm huynh sao, cũng đã trễ thế này, buổi trưa huynh lại chưa kịp ăn cơm chứ gì?”
Thẩm Phượng Ngô cưng chiều xoa xoa sợi tóc như gấm của nàng, “Chỉ có mình muội hiểu huynh!”
“Nhìn xem, nhìn xem muội mang tới cho huynh cái gì này.” Thẩm Phượng Đồng nhận lấy một cái giỏ ba tầng từ trong tay Bế Vân, vén giỏ lên, cười híp mắt nói, “Dưa hấu ướp nước đá, muội tự làm, còn có gà quay rượu, rau xanh xào dưa leo, đây là một món ăn bằng rau trộn, một chai rượu mật lộ thanh, những thứ này là Nhị nương cố ý bảo muội mang đến cho huynh.”
“Thật không phí công ca ca thương muội.” Thẩm Phượng Ngô điểm nhẹ lên mũi nàng, trong mắt dâng lên chút cảm động và ít ý nghĩ không rõ, chỉ trong một cái chớp mắt rồi biến mất.
Vê lên một sợi dưa chuột đưa tới bên môi nàng, lòng ngón tay đầy đặn chạm vào bờ môi mềm mại đỏ mọng của nàng, trong lòng khẽ ấm áp xúc động.
Thẩm Phượng Đồng nhìn Thẩm Phượng Ngô ăn hết một rổ rượu và thức ăn, lúc này mới đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Ca, muội muốn đến những nơi khác một chút, lát nữa huynh cứ về trước, không cần chờ muội đâu.”
“Ừ, muội hãy cẩn thận một chút.” Thẩm Phượng Ngô dịu dàng dặn dò, nhìn bóng dáng nàng rời đi, đáy mắt dịu dàng đậm tới mức tan không được, Đồng Nhi, ca ca thật hy vọng che chở muội cả đời, không để cho muội rời khỏi ta. Nghĩ đến chuyện hoàng thượng tuyển tú, trong mắt hắn hiện lên chút cô đơn và rối rắm đau xót, dựa vào phong thái của muội muội, sao có thể không bị chọn trúng!
Nàng mang theo Bế Vân vòng một vòng trên đường, lúc này mới đi vào một cửa tiệm bán son phấn.