Làm chính trị, có thể đi đến địa vị cao thì nhất định phải có bản lĩnh: Ngươi có thể ngoan cường quyết tâm đến đâu.
Từ Tam tự tố trước mặt Hoàng thượng, sau đó xem như không có đứa con này, một lòng vùi đầu vào công vụ. Nếu không phải Từ phu nhân ngẫu nhiên nghe nhũ mẫu tâm phúc nói một câu, “Nghe nói cữu gia hình như đến đây nhưng lại bỗng nhiên gấp rút rời đi.”
Sự tình liên quan đến huynh trưởng, Từ phu nhân đương nhiên quan tâm, truy vấn trượng phu vài câu. Từ Tam cũng không giấu diếm, liền đem chuyện của nhi tử thuật lại đầu đuôi ngọn nguồn cho thê tử.
Từ phu nhân biến sắc, vội hô lên, “Như vậy là sao? Lão nhị làm sao lại dám đi buôn bán với hải tặc cơ chứ? Hắn chán sống rồi ư? Lão gia, chúng ta có cần phái người đi….”
“Không nên làm gì cả.” Từ Tam dìu thê tử ngồi xuống nhuyễn tháp, nói một cách trấn tĩnh, “Ta đã nói hết chuyện này cho Hoàng thượng biết. Nay lão nhị rơi vào tay Vĩnh Định Hầu, Vĩnh Định Hầu xưa nay trung thành với Hoàng thượng, huống chi ở quê nhà nếu có thể tạo quan hệ với Vĩnh Định Hầu thì hiện tại hai huynh đệ lão nhị đã sớm được thả ra. Nay dường như Vĩnh Định Hầu không tính nể mặt Từ gia chúng ta, huống chi chuyện cấu kết hải tặc là vấn đề không nhỏ.”
Từ Tam càng nói càng giận, nhưng vẫn cực lực áp chế, “Hoàng thượng muốn mở rộng hàng hải, nhất định sẽ có một trận chiến với đám hải tặc. Nói cho chính xác thì đây là tội thông đồng với địch! Hắn thật sự chán sống rồi.”
Từ phu nhân nhịn không được mà rơi lệ, “Ta không tin. Lão nhị thuở nhỏ cùng chúng ta ở tại đế đô, cũng không thường đến Giang Nam, chỉ ở mấy ngày, đa số đều ở tại cữu gia, vì sao lại thần thông quảng đại đến mức cấu kết với hải tặc? Với lại, lão nhị cũng không phải kẻ ngốc, khi ở đế đô, biết ai đối đầu với lão gia thì hắn cũng không màng lui tới.” Cuối cùng, Từ phu nhân kết luận một câu rất từ mẫu, “Bỉnh Trung nhất định là bị oan uổng.”
“Vụ án này không đơn giản như phu nhân đã nghĩ đâu.” Từ Tam cau mày nói, “Nếu sơ suất một chút thì sẽ là họa diệt môn.”
“Như vậy thì sao đây?” Từ phu nhân cảm thấy lạnh người, “Chẳng lẽ phải nhìn nhi tử đi chết hay sao?”
“Phu nhân, Bỉnh Trung cũng là nhi tử của ta.” Giọng nói của Từ Tam bị mất tiếng, vài tia ráng chiều rọi xuống vầng thái dương đã lấm tấm bạc.
Từ phu nhân thấy dung nhan của trượng phu tiều tụy như thế thì làm sao nỡ oán trách, trong lòng đau đớn chịu không nổi, cầm lấy tay của trượng phu mà an ủi, “Ta biết, lão gia cũng đừng quá mức lo lắng. Đại ca ở Giang Nam, Từ gia chúng ta cũng xem như có thanh danh, dù thế nào thì Bỉnh Trung cũng không phải chịu khổ trong đại lao đâu.”
“Lão gia, cho dù là Bỉnh Trung và Bỉnh Sinh cùng tích trữ lương thực, nhưng Bỉnh Trung ở Giang Nam chưa bao lâu, nhất định không thể quen biết hải tặc.” Từ phu nhân cắn răng nhìn phu quân của mình, “Bỉnh Sinh thì khác, có phải hay không?”
“Bỉnh Sinh mới là đầu sỏ!” Nước mắt của Từ phu nhân như những hạt châu liên tiếp rơi xuống mu bàn tay của Từ Tam, khiến cho nó trở nên ẩm ướt, “Là Bỉnh Sinh liên lụy Bỉnh Trung có đúng không?”
Tuy rằng Từ Tam cũng không có quan hệ thân thiết với tộc nhân mình, bằng không cũng sẽ không đưa nhi tử về nhà nhạc phụ đại nhân mà không phải về nhà của chính mình. Nhưng mà trong lòng của hắn cũng rất rõ ràng, nếu đem việc này đổ lỗi cho Từ Bỉnh Sinh thì mặc dù có thể cứu nhi tử nhưng như vậy chẳng khác nào xem điệt tử của mình là địch, sẽ mang tiếng phản bội.
Từ Tam vẫn khẽ gật đầu.
Vụ án này vượt quá sức tưởng tượng của Từ gia.
Một Dương Châu phủ nho nhỏ quả thật là nơi tàng long ngọa hổ. Chẳng những có một Trầm Đông Thư: Tổng đốc quyền cao chức trọng của Hồ Quảng, lại có sự hỗ trợ của nhất phẩm Thượng thư Từ Tam.
Đương nhiên Trầm gia không thể sánh bằng Từ gia, Trầm gia xuất thân là diêm thương, cho dù Từ gia không phú quý bằng Trầm gia nhưng lại là gia đình quan lại mấy đời, quả nhiên là danh môn.
Ngay cả Tổng đốc Hoài Dương là Tiết Xuân Hoằng cũng phải nể mặt Từ gia.
Lần này Từ Bỉnh Sinh và Từ Bỉnh Trung bị bắt, Từ gia vốn tưởng rằng chỉ là hiểu lầm nho nhỏ, nào ngờ có người thật sự không hề nể mặt Từ gia.
Người này chẳng phải ai khác mà chính là Vĩnh Định Hầu Hà Thiên Sơn.
Tuy Từ gia là quan lại thế gia, nhưng so với nhiều đời kế thừa cha truyền con nối của Vĩnh Định Hầu phủ thì đương nhiên vẫn kém một bậc.
Hà Thiên Sơn thiết diện vô tư, khi Minh Trạm là Thế tử cũng chẳng thể làm gì được hắn, huống chi là một Từ gia. Cho dù Tổng đốc Hoài Dương đích thân đến cửa biện bạch thì cũng bị Hà Thiên Sơn nói thẳng, “Đây không phải là mấy trăm mấy ngàn cân lương thực mà là hơn mười vạn. Tiết đại nhân, nếu số lương thực này bị lén lút vận chuyển cho hải tặc, đợi bọn họ ăn uống no đủ rồi lên bờ cướp bóc, đến khi đó chúng ta chính là đồng lõa đó.”
“Hầu gia, Hầu gia.” Tiết Xuân Hoằng hận không thể quỳ xuống trước mặt Hà Thiên Sơn, “Chẳng phải là vẫn chưa bị đem đi hay sao?”
“Nếu có ngày ấy thì đã quá muộn.” Hà Thiên Sơn nói, “Nay thuế muối đã bắt đầu được cải cách, trước khi Hoàng thượng mở hàng hải thì chắc chắn sẽ đánh nhau một trận với hải tặc. Tiết đại nhân, quan binh dưới trướng của ta chỉ có hạn, nay tuy rằng ngày ngày thao luyện nhưng vẫn cần thời gian. Đành phải dùng biện pháp ngốc nghếch để ngăn chặn hải tặc.”
Tiết Xuân Hoằng bất giác truy vấn, “Biện pháp gì?”
“Vườn không nhà trống.”
Tiết Xuân Hoằng thở dài, “Hầu gia, hạ quan cũng làm quan lại đã lâu, thứ ta nói thẳng, trên đời này, đáng sợ nhất cũng không phải hải tặc ăn no ngủ đủ. Kinh nghiệm cho thấy, dân chúng quá đói khát thì cũng có thể đổi con cho nhau để mà ăn, chuyện này không phải là không có. Nếu là hải tặc thì không chừng sẽ đem hầm luôn cả lão tử và lão nương của mình.” Tiết Xuân Hoằng nói một cách mệt mỏi, “Xin Hầu gia hãy cân nhắc”
“Chiến tranh là điều không thể tránh khỏi.” Hà Thiên Sơn lạnh lùng nói, “Thứ hạ quan nói thẳng, nếu bệ hạ biết được suy nghĩ này của Tiết đại nhân thì chắc chắn bệ hạ sẽ không cảm thấy thoải mái đâu.”
Tiết Xuân Hoằng cười khổ, gần đây Hà Thiên Sơn nắm quân quyền Hoài Dương, Lâm Vĩnh Thường trực tiếp chủ trì việc cải cách thuế muối ở Hoài Dương, không cần hỏi cũng biết tâm ý của bệ hạ như thế nào.
Thôi thôi, có thể bảo đảm bình an đã là chuyện may mắn lắm rồi. Tiết Xuân Hoằng ủ rủ hồi phủ cũng đã là nửa đêm.
Một thiếu niên đang cầm đao đứng trước phòng của Tiết Xuân Hoằng, mặc cẩm y đeo đai ngọc, đứng giữa đêm khuya.
Tiết Xuân Hoằng bị dọa nhảy dựng, nheo mắt nhìn kỹ thì hóa ra chính là nhi tử của mình, trong lòng nặng nề bỗng nhiên xuất hiện một chút từ ái, hắn cười hỏi, “Lương nhi, đã trễ thế này mà còn chưa đi ngủ sao? Có chuyện gì thì cứ vào trong mà chờ, tại sao lại đứng bên ngoài như vậy? Tuy tháng sáu trời nóng nhưng đến tối cũng có gió lạnh mà.” Nói xong bèn đến trước mặt nhi tử, sờ sờ y phục của nhi tử, quả nhiên là lạnh lẽo, định oán trách thì Tiết Thiểu Lương đã hỏi thẳng, “Phụ thân lại đi biện hộ cho cái tên không có da mặt đó ư?”
“Vì sao lại nói như vậy?”
“Đây là nói thật.” Tiết Thiểu Lương nghiêm mặt, cao giọng nói, “Phụ thân thật hồ đồ, nay phụ thân rõ ràng là bị bệ hạ vứt bỏ, vậy mà phụ thân vẫn đi du thuyết với tâm phúc của bệ hạ cho những người này, chẳng phải sẽ càng khiến bệ hạ đa nghi hay sao!”
“Việc cấp bách, phụ thân không cần lo lắng quá nhiều, cứ đem tình hình thực tế của Hoài Dương nói với Khâm sai đại nhân và Vĩnh Định Hầu đi. Nếu Hoài Dương đã bị hai người này tiếp nhận thì phụ thân cứ tận lực dốc sức phục tùng, ít nhiều gì cũng có chút công lao.” Tiết Thiểu Lương nói, “Giống như phụ thân cứ nghĩ mọi việc đều thuận lợi, nhưng lại không biết trên dưới, cũng không biết lấy lòng, dây dưa không dứt khoát, ngược lại sẽ phải chịu thiệt.”
“Không được, ta chỉ có một mình ngươi trong tộc, dù thế nào cũng phải dàn xếp cho ngươi thỏa đáng trước đã.” Tiết Xuân Hoằng thở dài, kéo nhi tử vào phòng.
Tiết Thiểu Lương vừa bước vào vừa nói, “Nhi tử biết phụ thân không chịu nói nên hôm nay đã đi nói với khâm sai Lâm đại nhân. Nay họa lớn ở Hoài Dương không phải vì cải cách thuế muối mà là do hải tặc và thế tộc cấu kết giành món lãi kếch sù! Họa không phải ở bên ngoài mà sinh ra từ bên trong.”
Tiết Xuân Hoằng mở lớn miệng nhìn nhi tử, nhất thời quên mất phản ứng.