Ở một nơi dưới đáy vực , hoàng hậu à phải nói la Ngọc Vân xuyên qua đang ở trong thể xác của Hoàng Hậu được Hàn Thiên chữa lành vết thương trên cơ thể , hai người họ một lạnh lùng một ngốc nghếch đã tạo ra khá nhiều tình huống luống cuốn nhưng ở chung với nhau gần hai tháng trai đơn gái chiếc nảy sinh tình cảm là điều hiển nhiên .
Nhưng chưa phát sinh quan hệ vì nam tử hán nào đó muốn tiểu Vân hoàng toàn bình phục họ sẽ bái đường . Và hôm nay chính là ngày đó.
Vì nơi đây là dưới đáy vực , nên không khí lễ đường không được náo nhiệt . Nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tân lang , tân nương cả , vì họ nguyện ở bên nhau .
Nhưng ông trời không thương họ lúc đang bái đường thì có một tốp lính chạy vô phá đám .
Một tên lính lớn tiếng hỏi : ” Hai người các ngươi có thấy nữ nhân này , cách đây gần hai tháng bị rớt xuống đây không”. Nói rồi tên lính đưa bức tranh vẽ dung nhan của hoàng hậu cho Hàn Thiên xem .
Xem xong bức tranh mà tên lính đưa ,Hàn Thiên nhìn qua bên tân nương của hắn, không biết xao trong lòng hắn có dự cảm không tốt , đang định lên tiếng , thì tân nương tử vì qúa tò mò , đã giở khăn trùm đầu xuống nhào qua coi ké . Chưa kịp coi nữa thì nghe nhiều tiếng hô vang lên .
” Tham kiến hoàng hậu , hoàng hậu thiên tuế , thiên thiên tuế “. Làm nàng hết hồn quay đầu lại nhìn. Thì thấy mọi người đang quỳ nàng hoảng qúa hỏi mà bị cà lăm luôn.
” Các ..các người là ..là ..ai ai, tại sao ..sao lại … quỳ..quỳ..vậy, ai.. ai .là hoàng.. hoàng hậu.. vậy..vậy”.
Hàn Thiên nhìn Ngọc Vân nghĩ thầm trong đầu. Không lẽ nàng là hoàng hậu thật, nàng bị mất trí nên không nhớ . Mặt hắn trầm xuống . Nàng không nhớ ra thân phận của mình là thật hay cố ý lừa gạt hắn. Nghĩ vậy khiến lòng hắn đau .
Nàng đang rối loạn nhìn qua Thiên mong có được sự giúp đỡcủa hắn , nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đau lòng ấy , nàng đột nhiên cảm thấy thật bình tĩnh. Khi hắn nhìn nàng , nàng mấp máy nói : chàng hãy tin ta. Hắn đột nhiên bừng tỉnh .
Đúng rồi , hắn và nàng đã ở cùng nhau gần hai tháng nếu nàng muốn gạt thì hắn đã sớm phát hiện. Vậy nên hắn tin nàng không có giả bộ . Nhưng nếu nàng thật sự là hoàng hậu là mẫu nghi của một nước vậy hắn phải làm xao không lẽ lại nhường người mình yêu lại cho tướng công của nàng .
Trong lúc hắn đang thất thần thì Ngọc Vân đã mở miệng hỏi. ” Sao các người lại gọi ta là hoàng hậu, ta giống nàng lắm xao”.
” Thuộc hạ chắn chắn người là hoàng hậu , không lẽ người không nhớ xao, hay vì hoàng thượng thích thêm người khác nên người như vậy”.
Nàng theo thói quen tính gãi đầu, nhưng khi đụng tới đầu thì nhớ mình đang là tân nương mới bỏ tay xuống.
” Các ngươi nhầm người rồi , ta sắp là thê tử của Thiên ca không phải hoàng hậu đâu”.
” Cái gì , hoàng hậu không thể, người là mẫu nghi của một nước . Không thể làm ra chuyện kinh thiên , động địa này được”.
” Con mẹ nó, ta đã nói là không phải rồi mà , các ngươi không tin”. Nàng tức qúa chửi thề luôn.
Mọi người ai cũng ngơ ngác nhìn , Ngọc Vân một nữ nhân như nàng mà nói câu thô tục như vậy xao có thể là hoàng hậu được , chắn lộn người quá. Nhưng khi nhìn lại liền thấy trên trán nàng có nốt ruồi mỹ nhân thì họ chắc chắn nàng là hoàng hậu . Không nói thêm lời vô ít , một tên ám vệ ra tay đánh ngất Ngọc Vân rồi khiên đi . Khi hắn hoàn hồn thì họ đã đi xa hắn liền đuổi theo.
“Dù nàng có là hoàng hậu , nàng cũng phải là hoàng hậu của Hàn Thiên này.”
Còn về phía Sơ Ảnh,, nàng đang tìm cách chơi xỏ. Cô công chúa kiêu ngạo kia đang giành Lâm Phong với nàng.