Hoàng Cung Kỳ Ngộ

Chương 29: Trả đũa



“Vương gia, thánh thượng sau khi uống thuốc đã dần dần bình phục. Vương gia đừng quá lo lắng. Việc trong triều, cứ chọn việc gì vừa sức mà làm. Đừng nên cố gắng quá mà sinh bệnh, nhưng cũng đừng mải vui chơi mà lơ là triều chính, khiến thánh thượng nhọc lòng. Trời đã bắt đầu trở gió rồi, vương gia ra đường nhớ khoác thêm áo. Mong rằng chiến tranh nhanh chóng chấm dứt, để Lâm Nguyệt có thể sớm gặp lại vương gia.

Bảo trọng.

Lâm Nguyệt kính thư.”

Lê Ứng Thiên gấp tờ giấy lại, đặt dưới đệm của Hạ Vy, cố tình để lộ ra một góc giấy rất nhỏ, giống như lúc hắn phát hiện ra nó.

Hạ Vy vừa thấy bóng Lê Ứng Thiên đi khỏi liền ung dung bước vào. Bức thư kia, hẳn là hắn đã đọc rồi.

Lúc sáng khi nhận thư từ bồ câu của Lê Nguyên Phong, nàng cứ cảm giác hình như phía sau có ánh mắt đang dõi theo mình. Vì vậy, nàng viết một bức thư ngoại tình đoan trang hết mực, lịch sự dịu dàng, cố tình để Lê Ứng Thiên đọc lấy. Hy vọng rằng với những lời lẽ trong thư, lòng tin của hắn đối với sự trung thành của Lê Nguyên Phong có thể được củng cố thêm một chút. Chỉ mong rằng Lê Nguyên Phong không vì những lời lẽ tha thiết trong bức thư mà lên cơn đau tim hay đột quỵ.

Nhìn cơn mưa xối xả rơi dai dẳng suốt buổi chiều, nàng chợt thấy trên đời này nhiều lúc con người cũng phải nhờ đến vận may. Giả sử Lê Nguyên Phong gửi thuốc giải muộn hơn một chút, bồ câu giữa đường gặp bão, Lê Ứng Thiên có lẽ đã về với tổ tiên rồi. Nếu Lê Nguyên Phong thật sự có mưu đồ đối với ngai vàng, đã có thể rất dễ dàng mà thừa nước đục thả câu, sau đó danh chính ngôn thuận trở thành người kế vị. Chỉ là nàng không biết cái tên hoàng đế đa nghi kia có đủ khách quan để nhìn ra việc này mà buông tay với hắn không.

Nàng ngồi trong lều, rung đùi nhấm nháp mấy thanh kẹo một lúc rồi bưng một chén trà gừng đến chỗ Lê Ứng Thiên đang nghị sự. Hậu cung không được tham chính. Trên cơ bản, việc nàng bước vào khi mọi người đang bàn luận là rất không nên. Nhưng Lê Ứng Thiên đang bị thương, còn nàng là hoàng hậu. Vợ chăm chồng, ông nào dám cản?

“Thánh thượng, người dùng một ít trà đi. Vết thương của người còn chưa lành lại, nên bảo trọng long thể.” Nàng dịu dàng đặt chén trà lên bàn, có ý chờ hắn uống xong rồi mới ra về. Tuy là nàng không biết gì về mấy việc bày binh bố trận này nọ, nhưng nghe một chút cho vui cũng có chết ai đâu?

Nàng tính là tính như thế, nhưng thực tế lại khác xa. Chén trà thì đã cạn, mà trong lều đến giờ vẫn không ai lên tiếng. Từ già đến trẻ cứ im lặng mà chau chau mày, làm nàng bỏ công đứng một hồi mà chẳng nghe lỏm được gì.

“Thánh thượng, quân của Tá Tra thấy kẻ địch thì hùng hổ tiến lên, nhưng nếu chúng không có kẻ địch thì thế nào?” Cuối cùng cũng có một vị anh hùng đáp lại lòng kiên nhẫn của nàng.

“Không có kẻ địch?” Lê Mạc là vị tướng có chức vụ cao nhất nên luôn có thói quen lên tiếng đầu tiên, quên mất việc Lê Ứng Thiên đang có mặt ở đây.

“Lúc nãy tướng quân đã dự đoán quân Tá Tra vì muốn đến Tế Châu nhanh chóng, nhất định sẽ đi bằng con đường này. Hai bên con đường này có nhiều đồi núi, quân ta có thể dùng đại pháo phục kích ở đây.”

Trịnh Văn Hải vừa nói, vừa dùng tay chỉ vào sa bàn mà diễn giải.

“Điểm mạnh nhất của quân Tá Tra chính là họ là nông dân nghèo, của cải không có, muốn dùng chiến trận để tiến thân. Họ có thể nhịn đói, nhịn khát, chịu đau đớn mà chiến đấu. Nhìn bề ngoài, đội quân ấy có vẻ như là có kỉ luật nghiêm minh, nhưng thực ra kỉ luật ấy chỉ là do dùng vũ lực bức ép mà thành, chứ không phải là do huấn luyện, rất dễ bị lung lay. Những binh lính này đa phần kinh nghiệm chiến trường không có, nên nếu bị bất ngờ tấn công bởi đại pháo chứ không phải con người, sẽ sinh ra hoảng sợ, tinh thần chiến đấu sẽ giảm đi nhanh chóng. Phồn Lư ít có thời gian chuẩn bị cho chiến tranh, lại không phát triển về hoả khí như Lạc Việt, nên ngựa, voi của chúng hầu hết đều chưa được huấn luyện phản ứng với tiếng pháo. Khi nghe tiếng pháo, nhìn thấy ánh lửa, nhất định sẽ mất kiểm soát, hỗn loạn giẫm đạp lên nhau, càng khiến cho bộ binh rối loạn.”

“Ừm.” Lê Ứng Thiên gật đầu, có vẻ rất hài lòng.

“Kế hoạch này rất hay, nhưng mạt tướng e là chúng ta không đủ điều kiện để thực hiện.” Lê Mạc vừa nói vừa chăm chú nhìn vào sa bàn. “Thứ nhất, chúng ta không có đủ đại pháo để vừa phá thành, vừa phục kích trên núi. Thứ hai, dù chúng ta kéo được đại pháo lên núi, e rằng cũng không kịp phục kích quân Tá Tra, lúc đó chúng đã vượt qua vùng núi đó rồi. Nếu phải tấn công ở bãi đất, hiệu quả của tính bất ngờ sẽ giảm đi rất nhiều.”

“Mạt tướng lại nghĩ khác.” Trịnh Văn Hải tự tin đáp lại. “Thứ nhất, chúng ta đã chuyển sang kế hoạch giương đông kích tây, tức là đại pháo không còn là điều kiện tiên quyết để phá thành, mà chỉ là để đánh lừa kẻ địch. Chúng ta chỉ cần để lại một vài khẩu thật, sau đó dùng đất sét nặn thành đại pháo giả. Với khoảng cách xa như vậy quân giặc trong thành khó mà phát hiện. Thứ hai, chính vì việc vận chuyển đại pháo lên núi khó khăn, mới càng khiến quân giặc trở tay không kịp. Thật ra, không cần phải kéo đại pháo lên nơi thật cao mới có thể gây được bất ngờ. Chỉ cần nơi đặt pháo có địa hình khiến quân giặc khó tiếp cận, hoả lực của chúng ta sẽ có thể thoải mái phát huy. Gần doanh trại của chúng ta có một nhánh sông nhỏ chảy qua chân núi Thanh Hạc, đi theo đường sông sẽ khắc phục được khó khăn việc đường sá lầy lội, tiết kiệm thời gian. Đến núi Chân Hạt rồi, chúng ta mới tiến hành đẩy pháo lên. Con đường từ phía bờ sông lên sườn núi độ dốc rất thấp, nếu dùng đại pháo nhỏ cũng không tốn nhiều công sức.”

“Mạt tướng hoàn toàn đồng ý với ý kiến này.” Tướng quân Vũ Trung vuốt râu gật gù.

“Mạt tướng đúng là đã già rồi, suy nghĩ đúng là không được linh hoạt như người trẻ.” Lê Mạc nói, miệng tuy cười, nhưng trong lòng cũng có chút không vui.

“Nếu không có dự đoán của khanh về tuyến đường của quân Tá Tra, trẫm nghĩ Văn Hải cũng không nghĩ đến kế hoạch này. Phải nói khanh là gừng càng già càng cay mới đúng.”

“Nếu không có sự dạy dỗ tận tình của sư phụ, Văn Hải làm sao có được ngày hôm nay.” Trịnh Văn Hải cung kính cúi đầu trước Lê Mạc.

Nhìn thấy vẻ thoả mãn vì được tâng bốc của Lê Mạc, Trịnh Văn Hải thoáng nhìn sang Lê Ứng Thiên, mỉm cười ẩn ý.

Giải pháp nghe qua thì đơn giản, nhưng bàn thảo kế hoạch chi tiết thì cũng tốn không ít thời gian, nên mãi đến giữa khuya Lê Ứng Thiên trở về lều. Lúc hắn bước vào lều, nàng đã ngủ.

Nàng ngủ, dáng nhìn xấu tệ, chăn đệm lung tung. Hắn lắc đầu cười thầm, rồi nhẹ nhàng bước đến chỉnh lại cho ngay ngắn.

“Ưm…gối ôm…” Nàng trở người, thình lình đưa tay quàng lấy Lê Ứng Thiên lúc này đang cắm cúi chỉnh lại chăn đệm cho nàng. Hắn lặng lẽ nằm xuống cạnh nàng, ngắm nhìn đôi má phồng nũng nịu. Càng lúc, nàng càng rút sâu vào ngực hắn, có lẽ vì trời trở lạnh.

Trời lạnh, cớ sao hắn lại cảm giác như có lửa cháy trong lòng…

Hắn muốn ôm nàng vào lòng. Muốn như thế rất lâu rồi. Hắn muốn hỏi, những lúc nàng đến phế cung, trong lòng nàng có hình bóng của người phía bên kia bức tường không? Lúc nàng thêu hình hoa bằng lăng vào chiếc khăn tay ấy, có phải vì nàng nhớ đến kỉ niệm lần đầu hai người trò chuyện với nhau không? Hắn muốn biết rất nhiều, rất nhiều chuyện, nhưng cuối cùng vẫn quyết định giữ tất cả trong lòng. Gần hai mươi năm sống đề phòng che đậy, hắn cảm thấy việc bộc lộ tâm tư tình cảm của mình là rất khó khăn.

“Thánh…thánh thượng, sao người lại ở đây?” Hạ Vy hốt hoảng khi mở mắt ra đã phát hiện Lê Ứng Thiên đang nằm sát cạnh mình.

Lê Ứng Thiên vờ ngủ, làm như vô tội, thực hiện chiến dịch 3 không: không nghe, không thấy, không nhúc nhích.

Nàng cau mày nhìn hắn. Cái tên này nãy giờ không biết có nhìn ngực của nàng không, nàng đi ngủ chỉ mặc mỗi yếm thôi. Dù sao cũng cùng một dòng máu với tên hentai hại nước hại dân kia, ai mà tin tưởng được.

Nàng cố dùng thân đẩy hắn ra khỏi đệm, nhưng hắn nặng quá, nàng không đẩy nổi. Tiến không được thì lui, nàng tránh người cố lăn sang hướng khác.

Nàng tiến, hắn tiến. Nàng lui, hắn lại càng tiến tới. Cứ như hắn mắc bệnh không có cái gì ôm là không ngủ được. Quái lạ, mấy hôm nay trên giường, hắn cũng đâu có cái gối ôm nào, chẳng phải vẫn ăn ngon ngủ khoẻ đấy sao?

Tên hoàng đế đầu quăn chết tiệt, dám giả ngủ để giở trò. Được, nàng thục này. Nàng đạp này. Nàng đá này. Hắn giả ngủ, bộ nàng không biết giả ngủ à?

“Mẫu phi…” Lê Ứng Thiên nhắm mắt mà thỏ thẻ.

Nàng tối sầm mặt lại. Hắn còn tưởng có thể dùng trò khổ nhục kế này để gạt nàng?

Mẹ Lê Ứng Thiên là người Phồn Lư. Nghe nói sau khi bà ấy qua đời năm hắn sáu tuổi, hắn nói tiếng Việt còn chưa sõi. Vì vậy, theo bản năng thì hắn sẽ gọi mẹ bằng tiếng Phồn Lư, giống như đêm vừa rồi khi bị sốt. Tuy nàng một chữ Phồn Lư cắn đôi cũng không biết, nhưng dựa vào hoàn cảnh lúc ấy thì chỉ cần nghe là đoán được ngay. Còn lần này, hắn lại gọi bằng tiếng Việt, nghe là biết cố tình núp váy mẹ rồi.

Lê Nguyên Phong nói đúng. Lẽ ra nàng không nên để Lê Ứng Thiên chú ý đến mình.

Vì, khi yêu, Lê Ứng Thiên quả thật có nét rất đáng yêu…

********

Núi Thanh Hạc,

Quân của Tá Tra vừa tiến vào hẻm núi chưa được bao lâu, đã bị vây trong tiếng pháo rung chuyển núi rừng.

Hàng vạn mũi tên như một cơn mưa lửa trút xuống giữa đêm, sáng rực cả một góc trời, nhưng đó không phải là điều đáng sợ nhất đối với những người lính Phồn Lư. Thứ họ sợ là cái cảm giác núi như sắp đổ xuống, đất như sắp nứt ra. Xung quanh họ, là lửa đỏ khói mù, là ngựa voi điên loạn. Quân của Tá Tra chỉ có bốn khẩu đại pháo, lại nằm ở vị trí thấp hơn, cơ bản là bắn lên không tới, chẳng mấy chốc đã bị đại pháo của quân Lạc Việt biến thành một đống đồng nát vụn.

Tin thắng trận báo về, nhưng vẫn khiến Lê Ứng Thiên không mấy hài lòng. Đội quân bị tiêu diệt, nhưng Tá Tra đã nhanh chân tẩu thoát.

“Thánh thượng, Ái Đô đã hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của quân ta.”

Hạ Vy đứng bên bàn nghe tin báo, không khỏi ngây ngốc nhìn Lê Ứng Thiên. Chỉ thấy hắn “Ừm” một tiếng, cứ như đó là chuyện rất hiển nhiên.

Ái Đô? Không phải là kinh đô của Phồn Lư sao? Chẳng lẽ đó mới chính là mục tiêu thật sự của Lê Ứng Thiên?

Nếu Tá Tra đã ba lần bốn lượt muốn hạ sát Lê Ứng Thiên, tức là hắn đã lấy Lê Ứng Thiên làm mấu chốt của trận chiến này. Tá Tra hiện giờ là sinh mệnh của quân dân Phồn Lư. Nếu bản thân hắn cầm quân đến Tế Châu, có nghĩa là đã quyết một trận sống chết với quân Lạc Việt, chỉ để lại kinh đô toàn tướng yếu binh già.

Chả trách Lê Ứng Thiên lại tuyển tân binh ở dọc đường. Mục đích chính của hắn có lẽ không phải là để quân bình về mặt số lượng với quân Phồn Lư đóng trong thành Tế Châu, khiến họ ngần ngừ không dám phản công, mà là muốn kéo dài thời gian. Trong khi đạo quân chủ lực của Lạc Việt tiến sát kinh đô Phồn Lư, thì Tá Tra lại rời kinh đô thẳng tiến đến Tế Châu. Đường sá xa xôi, quân của Tá Tra dù có nghe tin thì cũng không thể nào kịp trở về ứng cứu.

Lê Ứng Thiên đối với những chuyện đã nằm trong dự tính thì không có gì hứng thú. Nếu Tá Tra may mắn kịp đưa quân về cứu kinh đô, bốn vạn quân trong thành Tế Châu sẽ nằm gọn dưới ngòi pháo quân Lạc Việt. Đưa quân tiếp tục tiến đến Tế Châu, thì lại dẫn đến kinh đô thất thủ. Tuy kinh đô quan trọng, nhưng quân lính ở Tế Châu mới là những người chịu chiến đấu dưới cờ của hắn.

Thật ra thế cục đã được định sẵn ngay từ lúc Tá Tra để lại bốn vạn quân trong thành Tế Châu. Hắn có trách thì nên trách bản thân đã đầu tư quá nhiều cho Tế Châu, không thể cam lòng nhìn quân Lạc Việt ngang nhiên chiếm lấy. Hay xa xôi hơn, là trách mình đã không có một vua cha sáng suốt, luôn nghi kị hắn, hết lần này đến lần khác vùi dập tài năng của hắn, đẩy hắn đến tình thế phải tập trung phát triển thế lực ở Tế Châu, một nơi xa cách với kinh đô.

Lúc đầu nàng cứ nghĩ Lê Ứng Thiên dùng đạo quân của mình làm nghi binh, để hải quân bất ngờ tấn công cửa biển phía đông của Tế Châu. Nhưng xem ra, toàn bộ việc tấn công Tế Châu ngay từ đầu vốn chỉ là một màn kịch mà thôi.

Thiên tai lũ lụt khiến không đủ quân lương? Nguyệt thực khiến lòng dân dao động? Quả là những cái cớ hay cho việc không thể mang nhiều quân cùng hắn đến Tế Châu. Sự thật là hắn có muốn mang nhiều cũng không đào đâu ra được, quân chủ lực của hắn vốn đã lặng lẽ đến kinh đô Phồn Lư từ trước đó rồi.

“Thánh thượng, trời đã khuya rồi, người còn lo nghĩ việc gì sao?”

“Nàng cứ đi nghỉ trước đi.”

Gương mặt thì uy nghiêm, cuối cùng lại bị tiếng bụng đói bán đứng không thương tiếc.

“Nàng cười gì chứ? Trẫm cũng là con người.” Hắn nói mà cảm thấy mất mặt vô cùng.

“Thần thiếp không dám.” Nàng miệng tuy nói ‘không dám’, nhưng vẫn không nhịn được mà cười tủm tỉm.

“Trẫm muốn ăn cháo gà do nàng nấu.”

“Thần thiếp sẽ đi chuẩn bị ngay.”

Mẹ nàng nói đúng, thức ăn là một điểm chí mạng đối với đàn ông. Chả trách ngay cả Thị Nở mà Chí Phèo cũng động lòng, chỉ vì một chén cháo hành.

Chậc chậc, nàng đang so sánh kiểu gì thế này?

Nàng còn đang hí hửng bưng chén cháo trên đường từ bếp trở về lều, thì thình lình, từ trong bóng tối, một bàn tay mạnh mẽ siết chặt lấy cổ nàng.

“Nói, hoàng hậu đang ở đâu?”

Nàng muốn lên tiếng cũng không được, cổ như sắp bị siết gãy đến nơi. Không phải Lê Nguyên Phong đã sắp xếp một ‘phụng hoàng chi mệnh’ giả để Thiên Thông quốc sư đưa về nước rồi sao? Sao bọn chúng lại còn tìm đến tận đây để bắt nàng?

Nếu không phải người của Phi Long hoàng triều, chẳng lẽ lại là…

*******

Hạ Vy tỉnh dậy trong một căn phòng với lối kiến trúc hoàn toàn xa lạ. Đầu óc choáng váng, nửa tỉnh nửa mê. Trước mặt nàng là một gã đàn ông tóc xoăn, tai đeo khoen bạc, nhếch môi nhìn nàng vừa âm hiểm vừa ngạo nghễ.

“Hoàng hậu Lạc Việt quả nhiên mùi vị khác hẳn người thường.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.