Hoàng Cung Cẩm Tú

Chương 9: Hoa bỉ ngạn



Đêm hôm đó, Phó Cẩm Họa ngồi cẩn thận khâu lại những chỗ rách, cả đêm không ngủ. Đợi đến ngày hôm sau khi Chân Phiến đến xem liền kinh ngạc
nhận ra, chỗ rách đó nhìn từ bên ngoài vào đã không còn dấu vết gì,
không thể nhận ra chút sơ hở, nhưng nhìn vào bên trong lại thấy thêu một đóa hoa đỏ rực.

Chân Phiến nói liến thoắng, kể hết những sự tích của Ngu Tấn Thanh từ khi còn nhỏ, Phó Cẩm Họa ngồi một bên yên lặng lắng nghe, trong lòng
thấy êm dịu đi rất nhiều. Nghe đến đoạn mấy ngày trước Ngu Tấn Thanh
cưỡi ngựa, làm rách góc áo choàng ngự ban, trong lòng nàng chợt động,
liền bảo Chân Phiến lấy trộm tấm áo choàng đó đưa đến cho nàng, không
được làm ầm ĩ lên.

Đêm hôm đó, Phó Cẩm Họa ngồi cẩn thận khâu lại những chỗ rách, cả đêm không ngủ. Đợi đến ngày hôm sau khi Chân Phiến đến xem liền kinh ngạc
nhận ra, chỗ rách đó nhìn từ bên ngoài vào đã không còn dấu vết gì,
không thể nhận ra chút sơ hở, nhưng nhìn vào bên trong lại thấy thêu một đóa hoa đỏ rực.

“Tứ cô nương, đây là hoa gì?”

“Đây là hoa bỉ ngạn”

“Hoa này nở ở đâu? Vì sao tôi chưa thấy bao giờ?”

“Bởi vì nó là loài hoa nở trên đường xuống suối vàng, có thể gợi lại
những ký ức khi còn sống của người chết…” Phó Cẩm Họa nói đến đây bèn
ngừng lời, cười có phần thê lương.

Chân Phiến định đem áo choàng đến cho Ngu Tấn Thanh, trước khi đi Phó Cẩm Họa gọi cậu ta lại, nói: “Hay là, hay là để ta tự mình đem đi…”

Phó Cẩm Họa vắt áo choàng lên tay trái, tay phải đội mũ áo choàng của mình lên, sợ khiến người khác chú ý nên chọn lúc buổi trưa mới đi.

Khi đến doanh trướng của Ngu Tấn Thanh, nhịp tim của Phó Cẩm Họa dần
đập nhanh hơn, nàng thở dài một hơi, vén rèm vào trong. Ánh mắt của
người trong trướng rung động đôi chút, vẫn là nụ cười nhẹ nhàng như gió
thoảng mây trôi, chàng cũng không hề lên tiếng.

Phó Cẩm Họa đặt áo choàng lên bàn, thấy bên trên sách vở bừa bộn bèn
sắp xếp cẩn thận lại, khi dọn đến bức tranh sau cùng, Ngu Tấn Thanh vội
giơ tay che đi, không ngờ lại đặt luôn lên tay Phó Cẩm Họa.

“Chẳng qua là nhàn rỗi không có việc gì nên vẽ lung tung thôi…” Giọng nói của Ngu Tấn Thanh có phần bối rối.

“Vậy sao? Vậy thì lời hứa của chàng đối với thiếp cũng chỉ là nhàn
rỗi không có việc gì nên nói bừa phải không?” Chàng không biết, Phó Cẩm
Họa đã nhận ra người trong tranh chính là nàng. Phó Cẩm Họa ngẩng đầu
nhìn chàng, hai người gần trong gang tấc, gần đến mức có thể nghe thấy
hơi thở của đối phương.

Ngu Tấn Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Đương nhiên là không phải như vậy, Ngu Tấn Thanh ta chưa từng nói chơi bao giờ.”

Phó Cẩm Họa đau khổ, khẽ cắn môi, lập tức nói: “Vậy chàng cứu thiếp
từ quỷ môn quan trở về, chỉ là để thiếp trốn trong một doanh trướng khác đến hết đời hay sao? Chàng, vì sao chàng không đi thăm thiếp?”

Trong mắt Ngu Tấn Thanh lóe lên niềm kinh ngạc mừng rỡ, thuận thế nắm lấy tay Phó Cẩm Họa, nói: “Chuyện tối hôm đó có liên quan đến tính mạng của nàng, ta không kể chi tiết với nàng, sợ nàng hận ta…”

Không đợi Ngu Tấn Thanh nói hết, Phó Cẩm Họa sà vào lòng chàng, ôm
lấy eo chàng, khẽ nói: “Chẳng phải chàng đã hứa ở bên thiếp cả đời rồi
sao? Chẳng phải chàng nói muốn thiếp ở lại thành An Lăng, trọn đời bên
nhau sao? Thế nhưng, thời gian một đời một kiếp thực sự quá ngắn, chúng
ta không thể lãng phí được, cho dù chỉ là vài ngày…”

Ngu Tấn Thanh ôm nàng vào lòng, cằm dựa trên đỉnh đầu nàng, có thể
ngửi thấy mùi thơm trên tóc nàng, “Ngày tháng sẽ không khoan nhượng cho
tuổi trẻ của chúng ta, dung nhan già cỗi sẽ chấm dứt những tháng ngày
tươi trẻ, nhưng chúng ta sẽ ở bên nhau, mãi không xa rời…”

Hai người ngồi xuống, ngón tay đan vào nhau, Phó Cẩm Họa tựa vào lòng Ngu Tấn Thanh, nghe chàng kể tỉ mỉ đầu đuôi chuyện tối hôm đó.

Thì ra, Tế Dương vương đã biết tin Chung Tầm Trạch phụng thánh lệnh
đến đây từ lâu, bèn sai người đưa tin cho Ngu Tấn Thanh, muốn thương
nghị kế sách lưỡng toàn, vừa có thể giữ thể diện cho Chung Ngân Hoàng,
vừa bảo vệ tính mạng cho Phó Cẩm Họa. Kết quả bàn bạc của hai người
chính là thay xà đổi cột, dùng một người chết thay Phó Cẩm Họa.

Thanh Bích chính là người có thể chết thay Phó Cẩm Họa mà không khiến người khác nghi ngờ, bởi lẽ trên tay trái của cô ta cũng có một dấu thủ cung sa.

Ngu Tấn Thanh chuẩn bị hai bộ quần áo trong cung, dặn dò Thanh Bích
đưa cho Phó Cẩm Họa một bộ, ra lệnh cho cô ta tự mình mặc bộ còn lại,
trốn dưới mật đạo trong gian chính, còn Chân Phiến ở dưới đó quan sát
tình hình cho dễ bề kiểm soát.

Khi Phó Cẩm Họa vào sau bình phong, Tế Dương vương khẽ quát rồi đuổi
theo, điểm huyệt ngủ của nàng, kế đó Chân Phiến ở dưới mật đạo, kéo
Thanh Bích lên, lại đưa Phó Cẩm Họa đi, suốt đêm đem về đại doanh đã có
Ngũ Cừu đợi sẵn ở đó để tiếp ứng.

Còn Tế Dương vương quả thực đã đánh ra một chưởng, chưởng đó rơi
xuống đầu Thanh Bích, đập vỡ đầu cô ta, máu thịt bầy nhầy, khiến người
khác không nhận ra được mặt mũi.

Mọi thứ sắp xếp không chút sơ hở, Tế Dương vương và Ngu Tấn Thanh đều tự tin có thể qua mắt được Chung Tầm Trạch.

Chung Tầm Trạch chỉ liếc mắt nhìn thi thể Thanh Bích một lần, không
kiểm tra thêm, còn Tế Dương vương mượn cớ đường xa, thi thể dễ thối rữa, bèn thúc giục Chung Tầm Trạch cùng lên đường về Tuyền Thành phục mệnh.

Trước khi đi, Tế Dương vương không hề gặp lại Phó Cẩm Họa, chỉ dùng ý vị sâu xa nói với Ngu Tấn Thanh: “Tấn Thanh, có những người đáng để
trân trọng cả đời, cũng đáng để đem tính mạng ra bảo vệ…”

Ngu Tấn Thanh gật đầu, nói: “Tấn Thanh hiểu, cả đời Tấn Thanh chưa
từng rung động, mà một khi đã rung động thì sẽ giữ trọn một đời.”

Hoặc giả nhận thấy vẻ kiên quyết không hối hận trong ngữ khí của Ngu
Tấn Thanh, Tế Dương vương thở phào một hơi, nhưng ánh mắt lại càng u ám, ẩn giấu một thứ tình cảm khó lòng xua đi được, đó chính là sự ghen
tuông.

Trong ba ngày Phó Cẩm Họa hôn mê, Ngu Tấn Thanh dặn dò Chân Phiến ban ngày canh gác ngoài trướng, nhưng ban đêm chàng đều tự mình đến trông
nom, thỉnh thoảng lại vào trong trướng nhìn Phó Cẩm Họa một lát, nhưng
chàng e sợ sau khi nàng bất chợt tỉnh lại sẽ trách móc và oán hận chàng, cho nên sau khi nghe nói Phó Cẩm Họa tỉnh lại, chàng mừng rỡ như điên
mà không dám đến thăm.

Hàn mai đã rụng, dương liễu yêu kiều buông rủ, hạnh đào thấp thoáng tô điểm màu son, dưới ánh tà dương cỏ xanh mơn mởn rập rờn.

Đã hơn một tháng sau “cái chết” của Phó Cẩm Họa, trong khoảng thời
gian đó chiến sự tạm hòa hoãn, triều Nguyên Hy đột ngột xảy ra cung
biến, đại đội nhân mã không lo ứng chiến được, chỉ đành thâu đêm chạy về triều đô.

Còn triều Thương Ly cũng rất yên bình, Chung Tầm Trạch và Tế Dương
vương đưa linh cữu Họa Phi về Tuyền Thành, Chung Ngân Hoàng hạ lệnh an
táng theo nghi thức dành cho quý phi, để an ủi cho nhà họ Phó toàn gia
trung lương lại chọn trưởng nữ Phó gia là Phó Tố Cầm vào cung, phong
hiệu Cầm phi.

Điều càng khiến người ta phải suy nghĩ hơn là, hoàng thượng hạ chiếu
lệnh, ngày đại hôn giữa Tế Dương vương và Phó gia nhị tiểu thư Phó Tắc
Kỳ cũng là ngày Phó Tố Cầm vào cung. Nhà họ Phó đồng thời đem gả hai
người con gái, trưởng nữ vào cung làm phi hầu vua, thứ nữ gả cho Tế
Dương vương ở dưới một người mà trên muôn vạn người, thực là vô cùng
vinh sủng.

Phó gia nhất thời vinh hoa chưa từng có, mọi người đều đã quên rằng
con gái thứ tư nhà họ Phó cách đây ít lâu vừa mới ngọc nát vàng phai,
thây vùi trong đất.

Phó Cẩm Họa cùng Ngu Tấn Thanh lại dọn về tướng quân phủ, có điều vì
căn phòng ngày trước nàng ở bị cháy nên Ngu Tấn Thanh bèn sắp xếp cho
nàng ở cạnh phòng mình.

Phủ tướng quân lại thay một loạt gia nhân mới, chẳng ai biết quá khứ
của Phó Cẩm Họa, khi nhắc với người ngoài đều nói là nữ nhân do nhà họ
Ngu đưa đến hầu hạ công tử, không hề đề cập đến thân thế lai lịch của
nàng.

Ngu Tấn Thanh gọi nàng là “tiểu Tứ”, cho nên những người khác cũng đều khách khí gọi nàng một tiếng “Tứ cô nương”.

Phần lớn thời gian hai người đều ở trong thư phòng, hoặc ngâm thơ vẽ
tranh, hoặc nghiên cứu kinh văn, lúc thì Phó Cẩm Họa tấu một khúc đàn,
khi thì Ngu Tấn Thanh múa vài đường kiếm…

Hôm nay, Phó Cẩm Họa thấy trên cành ngoài cửa sổ chim hót rộn ràng,
nhất thời cao hứng, liền cầm bút vẽ tranh, thoáng sau đã hoàn thành một
bức cảnh xuân chim hót.

Phó Cẩm Họa đặt bút xuống, cầm bức tranh lên nhìn qua nhìn lại, nói
với giọng đắc ý: “Tấn Thanh, chàng mau lại xem này, con chim thiếp vẽ
rất có thần, chàng có nhận ra không, giữa những con chim này chỉ có hai
con tách xa đàn, ở trên cành cao xây tổ ấm riêng, thật là tiêu dao…”

Phó Cẩm Họa nói hết vẫn chưa thấy Ngu Tấn Thanh tiếp lời, ngạc nhiên
quay người lại, bất ngờ đập vào vai chàng, Ngu Tấn Thanh giơ tay ôm lấy
eo nàng, vùi đầu vào mái tóc nàng, khẽ nói: “Tiểu Tứ, có phải nàng cũng
muốn chúng ta giống như hai con chim kia, xa rời trần thế ồn ã này
không?”

Phó Cẩm Họa bẽn lẽn khẽ đáp: “Những ngày tháng bình yên thế này đã là điều thiếp mong đợi từ lâu, thiếp chỉ mong những ngày tháng như thế có
thể cứ kéo dài mãi mãi…”

Ngu Tấn Thanh khẽ than: “Có điều ở ngoài biên thành này quả thực có phần khổ sở.”

Phó Cẩm Họa ngẩng đầu, lấy làm lạ hỏi: “Tấn Thanh, khi thiếp ở Tuyền
Thành, cũng từng nghe nói đến thanh danh của chàng, mấy ngày trước Chân
Phiến còn kể với thiếp chàng tinh thông binh pháp, thiếp vốn cứ tưởng,
cứ tưởng…”

“Nàng cứ tưởng ta nhất định là trăm trận trăm thắng, đánh đâu thắng
đó, đẩy lùi quân lính triều Nguyên Hy, không chừng ngay cả triều Nguyên
Hy cũng có thể công phá, phải không?” Ánh mắt Ngu Tấn Thanh đầy vẻ vui
cười, nhìn Phó Cẩm Họa.

Phó Cẩm Họa hơi đỏ mặt, chỉ nghe thấy Ngu Tấn Thanh tiếp tục nói:
“Nếu ta có thể công hạ triều Nguyên Hy, cho dù ta còn có thể bình yên
trấn thủ ở thành An Lăng này, nhưng liệu hoàng thượng có thể dung nạp ta không?”

Phó Cẩm Họa đột nhiên hiểu ra, Ngu Tấn Thanh thân mang kì tài nhưng
xưa nay luôn thu mình, vừa không đánh lui triều Nguyên Hy, cũng không
khiến cho ba quân thảm bại, cứ thế giằng co nhau, Chung Ngân Hoàng cũng
chỉ có thể để chàng ở đây, không thể rời xa chàng, cũng không vứt bỏ
được chàng.

“Chẳng lẽ, chẳng lẽ Tế Dương vương cũng không nhận ra ẩn tình bên trong ư?” Phó Cẩm Họa dò la.

“Ngài ấy là Tế Dương vương, ngài ấy cũng từng thống lĩnh ba quân
chinh chiến sa trường, sao lại không nhìn rõ tâm tư của ta? Cho nên, để
điều khiển ta, ngài ấy cũng sẽ khấu trừ quân lương, chậm phát bổng lộc,
như thế, cho dù đến lúc ta thực sự cần dùng binh cũng không thể tùy tiện phóng tay ngay được.”

“Tấn Thanh, chi bằng chúng ta rời khỏi đây, tìm một nơi non xanh nước biếc, không hỏi đến thế sự…” Phó Cẩm Họa chưa nói hết, trông thấy nụ
cười khổ trên mặt Ngu Tấn Thanh, cõi lòng cũng theo đó mà trở nên buồn
bã.

“Tiểu Tứ, phụ mẫu của nàng bất nghĩa, tỉ muội vô tình, nàng có thể
vứt bỏ bọn họ, nhưng cha ta nhân từ, tiểu muội Hồng Ngạc lại vì ta nên
mới vào cung, sao ta có thể ích kỉ bỏ đi được?” Ngu Tấn Thanh bất lực
thở dài, một người thông hiểu lý lẽ như chàng vẫn có những nỗi buồn
phiền bất lực, “Hồng Ngạc biết tính ta, không muốn màng đến thế gian
phiền nhiễu cho nên muội ấy mới nghĩ đủ mọi cách, một lòng muốn giúp ta
quay về Tuyền Thành, xa rời mảnh đất chiến sự hoang vu này. Vào cung,
thứ muội ấy tranh giành không phải là vinh sủng, mà chẳng qua chỉ là một đạo thánh chỉ điều ta về Tuyền Thành mà thôi. Nhưng Hồng Ngạc thật quá
ngây thơ, hoàng thượng sao có thể vì một người con gái mà thay đổi tâm ý được?”

“Chàng sợ hoàng thượng sẽ chụp lên đầu Hồng Ngạc tội danh phi tần can dự triều chính phải không?”

Ngu Tấn Thanh lắc đầu, nói: “Chuyện đó chưa chắc. Hồng Ngạc hiện giờ
đã mang thai, lại là nữ nhân đầu tiên mang thai trong số những người vào cung năm nay, đang là lúc đắc sủng, hoàng thượng sẽ không đến nỗi làm
khó muội ấy. Có điều, ta sợ…”

“Chàng sợ cô ấy sẽ thành mục tiêu công kích của mọi nữ nhân trong cung, không giữ được đứa con trong bụng phải không?”

Ngu Tấn Thanh im lặng, chuyện đấu đá trong hậu cung xưa nay chẳng kém gì chiến sự ngoài sa trường, nơi đó ẩn chứa vô vàn đố kị, tham vọng
quyền lực còn sâu sắc hơn, tính toán sai trên sa trường chẳng qua chỉ
hao binh tổn tướng, chỉnh đốn lại có lẽ vẫn có thể cứu vãn thế thua,
nhưng ở trong hậu cung giống như đi trên băng mỏng vậy, bước sai một
bước sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp không thể siêu sinh.

Người đời đều nói là do số mệnh, kì thực chẳng qua chỉ là gieo nhân nào khi duyên đến, thì sẽ được quả nấy khi duyên đi mà thôi.

Hôm đó, Ngu Tấn Thanh dẫn Phó Cẩm Họa ra ngoài thành đi dạo trong
tiết Thanh Minh, Chân Phiến và Ngũ Cừu cũng theo hầu, thỉnh thoảng lại
xen vào trêu chọc mua vui.

“Tiểu Tứ, nàng nhìn chỗ hoa lê đằng trước, đúng lúc nở rộ…”

Mấy người giục ngựa tiến lên, đến gần rừng hoa lê mới xuống ngựa, Phó Cẩm Họa và Ngu Tấn Thanh đi trước, Ngũ Cừu cũng muốn eo sau liền bị
Chân Phiến kéo lại.

“Chúng ta đứng chờ một bên là được rồi, huynh đi theo chẳng phải làm mất hết cả hứng thú sao?”

Ngũ Cừu làm mặt lạnh, trợn mắt lườm Chân Phiến, quát: “Rốt cuộc tính
mạng của công tử và Tứ cô nương quan trọng, hay là cái hứng thú gì đó
quan trọng?”

“Tính mạng đương nhiên là quan trọng, nhưng lúc này hứng thú còn quan trọng hơn…”

Hai người cãi nhau, trong nháy mắt bóng hình Phó Cẩm Họa và Ngu Tấn
Thanh đã dần xa, Ngũ Cừu chỉ đành hậm hực bỏ qua, kế đó liền bắt đầu cãi cọ không ngừng với Chân Phiến.

Rừng hoa lê đang lúc cảnh đẹp, dáng điệu yêu kiều, mùi hương thơm ngát.

Phó Cẩm Họa vô cùng vui vẻ, ngạc nhiên thốt lên: “Bên ngoài Tuyền
Thành có rất nhiều rừng hoa đào, thiếp luôn cảm thấy sắc đỏ quá dung
tục, chỉ có hoa lê trắng như tuyết đọng trên cây, không vướng bụi trần…
Tấn Thanh, nếu sau này chúng ta có thể ở bên nhau cả đời trong rừng hoa
lê thì tốt biết bao !”

Ngu Tấn Thanh nắm tay Phó Cẩm Họa, tựa lưng dưới gốc một cây lê lớn,
nhìn xung quanh bốn bề hoa lê trắng, cõi lòng thông suốt, dáng điệu tiêu dao khoáng đạt.

“Tiểu Tứ, ta hứa với nàng, nếu tương lai có một ngày như thế, ta nhất định sẽ đưa nàng đến một nơi toàn là hoa lê, chẻ trúc dựng nhà, nặn bùn làm gốm…”

“Vậy thiếp sẽ đun nước suối trên núi, pha trà hoa lê, ngâm rượu hoa lê, làm bánh hoa lê…”

“Còn ta sẽ trang điểm hoa lê cho nàng…” thanh âm của Ngu Tấn Thanh ấm áp ngọt ngào, chàng dùng tay phủi những cánh hoa lê trên má Phó Cẩm
Họa, thuận thế nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.

Phó Cẩm Họa nũng nịu đánh chàng, nghe thấy Ngu Tấn Thanh cười nói:
“Khuôn mặt nàng vốn chẳng khác gì bông hoa lê, điềm nhiên thanh tịnh, bị ta hôn nhẹ một cái mà đã đỏ ửng cả lên, chẳng khác gì hoa đào quyến
rũ…”

“Uổng cho mọi người còn nói Ngu gia công tử nói năng khéo léo chỉ đá
thành vàng, bây giờ xem ra cũng chỉ có vậy, chẳng qua là biết lấy lòng
nữ nhân mà thôi.” Phó Cẩm Họa lườm chàng, làm vẻ hờn dỗi nói.

“Cái đó gọi là rung động vì tình, tình cảm sâu đậm không thể kìm
lòng. Còn về việc nói rằng ta lấy lòng nữ nhân, ta thừa nhận, nhưng cả
đời này ta chỉ muốn lấy lòng mình nàng mà thôi…” Ngu Tấn Thanh vuốt mấy
sợi tóc đen của Phó Cẩm Họa trong lòng bàn tay, vừa thâm tình vừa nghiêm túc nói.

Phó Cẩm Họa mặt đỏ bừng, tinh nghịch gõ lên mũi Ngu Tấn Thanh rồi lập tức bỏ chạy, hai người đùa giỡn đuổi bắt nhau vui vẻ. Đúng lúc Ngu Tấn
Thanh đuổi kịp Phó Cẩm Họa rồi ôm nàng vào lòng, từ xa nghe thấy Chân
Phiến hét lên: “Công tử, công tử, đại doanh truyền đến cấp báo…”

Ngu Tấn Thanh nắm tay Phó Cẩm Họa, nhanh chân ra khỏi rừng hoa lê,
nghe thấy Ngũ Cừu cấp báo: “Công tử, triều Nguyên Hy lại đến tập kích,
nghe thám tử hồi báo, lần này người dẫn quân là thái tử triều Nguyên Hy, đích thân thống lĩnh năm vạn đại quân xuất chinh, hơn nữa lương thảo
đầy đủ, xem ra lần này bọn chúng muốn đánh một trận lâu dài đây…”

Mấy người nhanh chóng trở về phủ tướng quân, Ngu Tấn Thanh ra lệnh
phát tin cấp báo tám trăm dặm về cung trình báo, kế đó dẫn Phó Cẩm Họa
quay về đại doanh ở bên ngoài cách thành An Lăng hai mươi dặm.

“Tấn Thanh, đại doanh của chúng ta có bao nhiêu binh mã?”

“Trong thành An Lăng có năm nghìn tinh binh trấn giữ, trong đại doanh ở biên quan có mười vạn tinh binh, nhưng lương thảo không còn nhiều,
nếu trong vòng nửa tháng nữa không được chuyển đến, chỉ e mười vạn tinh
binh khó lòng chống giữ nổi.”

“Nếu trong vòng nửa tháng nữa lương thảo vẫn chưa đến, chúng ta cũng
không thể nào ngồi chờ chết được, phải vậy không? Chi bằng điều động
lương thảo từ các châu phủ lân cận tới trước, để đối phó lúc nguy cấp.”

Ngu Tấn Thanh cười khổ, lắc đầu nói: “Tế Dương vương từng hạ lệnh,
không có thủ dụ của ngài ấy bất kì ai đều không được tự tiện vận chuyển
lương thực. Hơn nữa các tướng lĩnh thuộc châu phủ lân cận đều là tâm
phúc của ngài ấy, mượn được lương thảo e còn khó hơn lên trời…”

Phó Cẩm Họa hơi sững người, không ngờ Tế Dương vương lại đề phòng Ngu Tấn Thanh đến vậy, chẳng những cài tai mắt trong phủ, hạn chế lương
thảo, mà ngay cả các châu phủ lân cận cũng đều đổi thành tâm phúc mà
mình có thể khống chế được.

Trong doanh trướng, Ngu Tấn Thanh nhìn bản đồ bố phòng biên cương,
lặng lẽ trầm tư, Phó Cẩm Họa rót một chén trà nóng đưa cho chàng, nói:
“Thiếp đoán, khi hoàng thượng nhìn thấy biên quan cấp báo, nhất định sẽ
lập tức sai người áp tải lương thực, đến lúc đó chàng yên tâm đánh trận, không còn nỗi lo đằng sau lưng nữa. Dẫu sao quân tình cũng là chuyện
quốc sự hệ trọng, cho dù có chút ân oán, Tế Dương vương cũng sẽ không
đến nỗi không phân biệt rõ ràng đâu.”

“Công tử, theo thám tử hồi báo, thái tử dẫn binh của triều Nguyên Hy là…”

Đúng lúc đó, Chân Phiến vội vã chạy vào trong doanh trướng, khuôn mặt lo lắng, sau khi nhìn Phó Cẩm Họa định nói rồi lại thôi.

Phó Cẩm Họa cười lạnh lùng, nhưng trong lòng hiểu rõ, nói: “Chân
Phiến, ngươi muốn nói, thái tử dẫn binh của triều Nguyên Hy không phải
ai khác, chính là Gia Luật Sở Tế ngày trước từng bắt cóc ta, phải
không?”

“Tứ cô nương, làm sao cô đoán được là hắn?”

“Ngày trước hắn bắt cóc ta rời khỏi Tuyền Thành chính là để uy hiếp
Tế Dương vương, tạo điều kiện thuận lợi cho triều Nguyên Hy hành sự.
Nhưng từ buổi tối hôm đó sau khi hắn đột nhập vào phủ tướng quân, bị xà
nhà cháy rơi xuống làm bị thương rồi không có tin tức gì nữa. Nếu hắn
vẫn tiếp tục ở trong thành An Lăng thì đã năm lần bảy lượt đến sinh sự
từ lâu rồi, cho nên nhất định là khi có tin đồn triều Nguyên Hy xảy ra
cung biến, hắn đã theo đại binh của triều Nguyên Hy cùng quay về đô
thành.” Phó Cẩm Họa tiếp tục nói, “Khi còn nhỏ hắn từng chịu khổ vì cung biến, phải chịu cảnh lưu lạc, cho nên một lòng muốn đoạt quyền đắc thế, hiện giờ có cơ hội được hộ giá, chém giết thỏa thuê, hắn sao có thể
không đoạt lấy ngôi thái tử?”

“Tứ cô nương, cô quả nhiên liệu sự như thần…” Chân Phiến vỗ tay tán thưởng.

Nhưng Ngu Tấn Thanh chỉ cười nhạt, nói: “Chưa chắc, Gia Luật Sở Tế
lớn lên nơi rừng núi, là chuyện mà ai nấy đều hay, đám thần tử cổ hủ kia sao có thể cam tâm ủng hộ một hoàng tử như thế lên kế thừa đại thống?
Nhất định là Gia Luật Sở Tế hiểu rõ điều này, cho nên mới đích thân dẫn
binh tấn công triều ta, một là để kiến công lập nghiệp lấy lòng dân, hai là…”

Nghe đến đây, Phó Cẩm Họa cũng hiểu ra, thừa lúc Ngu Tấn Thanh lắc
đầu bất lực, cười nói: “Hai là để nắm binh quyền trong tay, cho dù sau
này lão hoàng đế hối hận, thần dân phản đối cũng chẳng thể làm gì một
Gia Luật Sở Tế trong tay nắm giữ binh quyền.”

Dường như Chân Phiến nghe ra manh mối gì đó, nhưng vẫn có phần không
hiểu, ngẩn ngơ hỏi: “Chân Phiến vẫn không hiểu, Gia Luật Sở Tế đi chuyến này rốt cuộc là vì thứ gì?”

Phó Cẩm Họa cầm quyển kinh trên bàn lên, đánh mạnh vào vai Chân
Phiến, cười nói: “Hắn ấy à, cùng một suy nghĩ với công tử nhà ngươi…”
Nói đoạn, nàng nhìn Ngu Tấn Thanh cười, tâm ý tương thông.

Đợi đến đêm khuya, Phó Cẩm Họa một mình nằm trong doanh trướng không
sao ngủ được, khi trằn trọc tỉnh lại liền nghe thấy ngoài trướng có
tiếng thở dài khe khẽ, nàng bèn khoác áo đứng dậy đi ra, người đó đứng
dưới ánh trăng bạc, thân hình cao lớn, khí chất nhàn nhã, chính là Ngu
Tấn Thanh.

Phó Cẩm Họa tiến lại gần chàng, dùng tay chỉnh lại áo cho chàng, nói
như nũng nịu oán trách: “Đêm khuya gió rét, chàng đứng ngoài này cẩn
thận bị lạnh đó…”

“Không sao đâu, ta không ngủ được, lại muốn được ở gần nàng một chút
cho nên mới đứng ngoài doanh trướng của nàng. Có phải ta làm phiền giấc
mộng đẹp của nàng rồi không?” Ngu Tấn Thanh mỉm cười dịu dàng nhìn Phó
Cẩm Họa.

Phó Cẩm Họa lắc đầu, đáp: “Thiếp lấy đâu ra mộng đẹp? Chẳng qua là
thiếp cũng nghĩ đến chuyện của Gia Luật Sở Tế, tâm thần bất an nên ngủ
không được sâu thôi.”

Ngu Tấn Thanh nắm tay nàng, hai người đi về phía gò cao sau doanh
trướng, sóng vai ngồi xuống, rồi cởi áo choàng của mình khoác cho Phó
Cẩm Họa, nói: “Nàng nói Gia Luật Sở Tế có cùng suy nghĩ với ta ư?”

“Chẳng lẽ không phải vậy sao? Có điều đôi bên đều muốn kéo dài thời
gian, lảng tránh mũi nhọn, cho nên chiến sự của triều ta và triều Nguyên Hy sẽ không dễ phân thắng bại, chẳng qua chỉ là “ngươi vừa hát xong ta
đã lên đài”[6], thắng thua mỗi bên một nửa, cứ như thế, Tấn Thanh, đối
với chàng chẳng phải cũng có lợi hay sao?”

“Dù ở trong triều đường hay ngoài sơn dã, cất cao giọng hay chỉ khẽ
ngâm nga, hết cuộc đời này cũng không phụ bản tính kiêu ngạo của bậc nam nhi…” Giọng nói Ngu Tấn Thanh hạ thấp, gọi tên nàng, “Cẩm Họa…”

Sương mù giăng kín, màn đêm dần khuya, từ xa thỉnh thoảng lại truyền
đến tiếng bước chân của binh sĩ tuần tra, đưa mắt nhìn ra, trong doanh
trướng đèn còn chưa tắt, tựa như những ngọn lửa đang hừng hực cháy.

Phó Cẩm Họa dựa lên vai chàng, nghe chàng khẽ gọi một tiếng “Cẩm
Họa”, trong lòng ngạc nhiên, đang định ngẩng đầu lên nhìn chàng lại nghe thấy chàng tiếp tục nói: “Nàng là Phó gia tứ tiểu thư Phó Cẩm Họa,
nhưng nàng cũng mãi mãi là tiểu Tứ của ta, phải vậy không?” Phó Cẩm Họa
còn chưa kịp đáp lời, Ngu Tấn Thanh lại tranh hỏi trước, “Tiểu Tứ, nếu
có một ngày, nhà họ Phó rơi vào cảnh ngục tù, liệu nàng có dùng thân
phận con gái nhà họ Phó để đứng ra giải cứu hay không?”

Phó Cẩm Họa ngẩn người, nàng chưa từng nghĩ đến, hoặc giả phải nói là nàng chưa từng dám nghĩ đến chuyện này, “Thiếp, thiếp…” Nàng nhất thời
ngập ngừng, không đáp nên lời.

Hồi lâu, Ngu Tấn Thanh thở dài, bàn tay đang ôm nàng thuận thế vỗ nhẹ lên vai khiến Phó Cẩm Họa càng cảm thấy khó xử.

“Không phải ta ép nàng, ta chỉ muốn nói với nàng rằng, nếu có một
ngày nàng vì nhà họ Phó…, ta chẳng thà từ bỏ tính mạng của mình, cũng
mong hai chúng ta bên nhau trọn đời.”

Phó Cẩm Họa cắn môi không đáp, bờ vai khẽ rung, trong lòng dâng lên
một thứ cảm xúc khó lòng dẹp bỏ, kìm nén cũng khó, nàng sà vào lòng Ngu
Tấn Thanh nhắm mắt không nói gì, dần dần ngủ thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại, xa xa trên nền trời đã hiện màu sáng bạc, sương sớm vẫn chưa tan, Phó Cẩm Họa mở mắt ngái ngủ, khi ngẩng đầu lên liền trông thấy ánh mắt Ngu Tấn Thanh như ngọn lửa, mới nhớ ra đêm hôm qua nàng đã ngồi bên cạnh chàng trên dốc núi sau doanh trướng, tự mình vẫn còn được chàng ôm trong lòng thì không khỏi hoảng hốt, xấu hổ đỏ mặt, nói: “Sao
chàng không gọi thiếp dậy, nếu để Chân Phiến với Ngũ Cừu biết được tối
qua thiếp không về đại doanh, không biết sẽ ầm ĩ đến thế nào đây.”

Phó Cẩm Họa ngồi dậy, chỉnh lại đầu tóc, buộc chặt áo choàng Ngu Tấn
Thanh đưa cho, nghe thấy chàng khẽ cười, nói: “Hai người bọn họ tìm đến
đây từ lâu rồi, ta sợ đánh thức nàng nên đã đuổi chúng quay về.”

Phó Cẩm Họa xấu hổ vô cùng, nghĩ đến khi gặp lại, Chân Phiến sẽ trêu
chọc đắc ý ra sao, chỉ thấy tiếc không có cái lỗ nào mà chui vào cho yên thân, hậm hực nói: “Thiếp chẳng qua chỉ là ngủ quên mà thôi, còn chàng
đúng là phát điên rồi, mặc mỗi chiếc áo đơn thế kia mà dám ngồi bên
ngoài cả đêm, nhỡ bị cảm thì sao?”

Phó Cẩm Họa định đứng dậy, liền bị Ngu Tấn Thanh kéo tay lại, thân
hình liền ngã vào lòng chàng, khẽ kêu một tiếng, chỉ thấy mặt nóng như
phát sốt.

“Tiểu Tứ, ta muốn xem bộ dạng của nàng khi ngủ, nhìn suốt cả đêm mà vẫn thấy chưa chán.”

Phó Cẩm Họa giơ tay khẽ vuốt lên má chàng, ánh mắt chàng trong veo
nhưng lại vằn mấy tia máu, nàng xót ruột nói: “Chúng ta đã hứa cả đời
bên nhau kia mà? Chàng cần gì phải khổ thế…”

“Ta chỉ sợ những ngày tháng thế này sẽ ngày một ít đi, cả đời này ta
chưa từng sợ hãi bao giờ, chỉ riêng đối với chuyện của nàng lại khiến ta vô cùng lo lắng…”

Trời đã sáng rõ, từ xa vọng lại tiếng binh sĩ thao luyện, đánh thức hai người đang say đắm trong mối tình si.

Ngu Tấn Thanh nắm tay Phó Cẩm Họa quay về doanh trướng cùng ăn sáng,
Phó Cẩm Họa lại dặn dò Chân Phiến bưng một bát trà gừng lên cho Ngu Tấn
Thanh phòng lạnh, Ngu Tấn Thanh không chịu uống một mình, nhất định đòi
Phó Cẩm Họa cũng phải uống thì mới chịu uống. Phó Cẩm Họa bật cười đành
chịu thua, miễn cưỡng uống vài ngụm, rồi lại đưa cho Ngu Tấn Thanh, nhìn chàng uống hết mới thở phào yên tâm.

Phó Cẩm Họa thấy ngoài cửa trướng mấy viên tướng lĩnh rồng rắn tiến
vào thương nghị chiến sự với Ngu Tấn Thanh, nàng đang định đứng dậy đi
ra, không ngờ Ngu Tấn Thanh kéo lại, nói: “Nàng đừng đi ra, cứ ở đây
cùng với ta, như thế ta mới có thể nhìn thấy nàng bất cứ lúc nào…” Nói
xong, liền kéo nàng vào sau rèm nghỉ ngơi.

Phó Cẩm Họa nằm trên giường của Ngu Tấn Thanh cười, trong lòng dâng
lên nhu tình mật ngọt, nhưng khi nghe thấy các tướng lĩnh nghị sự nhắc
tới “Tế Dương vương”, tinh thần lại căng thẳng, ngưng thần lắng nghe.

“Tế Dương vương rõ ràng là đang mượn uy hoàng thượng để áp chế chúng
ta, người của chúng ta vừa mới ra ngoài thành An Lăng đã bị người của
các châu phủ lân cận giữ lại, làm lỡ mất vài ngày mới thả cho đi, lão
Ngụy ta không thể chịu được lối hành xử của Tế Dương vương… Để lỡ quân
cơ, theo lý đáng phải xử trảm mới đúng !” Người đang nói tên là Ngụy Ứng Luân, là người nóng nảy nổi tiếng trong quân, tuy từng cứu mạng tiên
hoàng nhưng nói năng thẳng thắn, đắc tội với không ít người, cho nên mới bị điều đến mảnh đất hoang vu này. Có điều ông ta lại rất nghe lời Ngu
Tấn Thanh, chỉ cần là lệnh của Ngu Tấn Thanh, xưa nay không cần hỏi đúng hay sai, hoàn toàn có thể nói là mù quáng phục tùng, chính vì vậy, Tế
Dương vương sinh lòng phòng bị, ngày thường những chuyện gia phong ban
thưởng đều không đến lượt ông ta.

“Tế Dương vương là trọng thần trong triều, lại là hoàng thân quốc
thích, triều Thương Ly bị diệ vong thì có lợi gì cho ngài ấy? Theo lý mà nói ngài ấy ngàn lần không nên làm như vậy. Ngày thường các tướng sĩ
căm phẫn ngài ấy mà không dám nói, chẳng qua là vì ngài ấy toàn gây
chuyện ra làm khó công tử, nhưng hiện giờ ngài ấy muốn đem cả triều
Thương Ly ra để trút giận với công tử, Ngũ Cừu tôi là người đầu tiên
không bằng lòng, cho dù phải liều tính mạng cũng phải lý luận với ngài
ấy một phen…” Ngũ Cừu vốn chỉ là cận vệ của Ngu Tấn Thanh, không nên xen vào trong lúc nghị sự thế này, hắn còn định nói nữa liền bị Ngu Tấn
Thanh lườm cho một cái mới chịu thôi.

Các tướng sĩ đều rất kích động, xem ra cho dù Tế Dương vương ở ngay
trước mặt cũng không sợ, đua nhau hướng về Ngu Tấn Thanh, nhất định đòi
Ngu Tấn Thanh tỏ thái độ, đưa ra quyết định gì đó.

Ngu Tấn Thanh chỉ yên lặng, bàn tay cầm quyển kinh mỗi lúc một chặt, nói: “Các ngươi lui xuống trước đi, ta biết rồi.”

Đám tướng lĩnh vẫn không cam tâm, nhưng thấy Ngu Tấn Thanh mặt không
tỏ thái độ gì, ánh mắt sắc bén, nhất thời không dám ép chàng quá căng,
liền lục tục lui xuống.

Trong doanh trướng, Ngu Tấn Thanh ngồi trước bàn, đặt quyển kinh cầm
trong tay lên bàn, cầm bút vẽ một vòng tròn lên kinh văn, lặng lẽ nhìn
trong giây lát, rồi mới gập sách lại, để qua một bên.

Phó Cẩm Họa ngồi trên giường sau rèm, nín thở cẩn thận không tạo ra
bất cứ tiếng động nào, chỉ cảm thấy trong lòng bứt rứt, khó chịu vô
cùng.

Đang lúc do dự, liền nghe thấy Ngu Tấn Thanh điềm nhiên nói: “Những
lời vừa nãy, nàng cũng đã nghe thấy rồi, nàng nói xem ta nên làm thế
nào?”

Phó Cẩm Họa nghe thấy chàng nói mới thở phào một hơi, cũng không tiếp tục ngồi không nữa, vén rèm đi ra, rót một chén trà nóng đưa cho Ngu
Tấn Thanh, nói với ý vị sâu xa: “Đám người đó điên rồi, ép chàng như
thế, chẳng lẽ là muốn chàng làm phản hay sao?”

Ngu Tấn Thanh sững người, lập tức đứng dậy lại gần Phó Cẩm Họa, nhìn nàng như thể suy nghĩ nhưng sau cùng lại không nói gì.

Trong lòng Phó Cẩm Họa lúc này lại cảm thấy chán nản rầu rĩ, nếu chỉ
là một Ngu Tấn Thanh mắt đọc kinh văn tay nâng chén trà, sao có thể
trong vài năm mà thanh danh hiển hách? Chàng nhất định còn giấu diếm
điều gì đó, có điều nàng tạm thời nàng chưa nhìn rõ mà thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.