Hoàn Khố Đệ Tử

Chương 71: Chuộc thân



Lý Cáp còn chưa kịp nói thì từ phía ngoài đã truyền tới tiếng ồn ào không ngớt. Không lâu sau một đám năm sáu người đi vào, trong số đó có một vị công tử phong lưu tiêu sái, chính là Vương công tử lúc nãy, đi theo hắn là mấy tên tùy tùng, mấy tên này có vẻ rất hung hãn, tiểu nhị muốn ngăn chúng lại liền bị chúng đấm cho ngã lăn ra. Nhìn thấy Hà Liên Khanh họ Vương hai mắt liền sáng lên, vội ôm quyền nói:

– Liên Khanh cô nương, tại hạ là Vương Phong.

Sau đó Vương Phong lại quay sang Hứa lão bản chất vấn:

– Hứa lão bản, ban nãy ngài đã nói Liên Khanh cô nương không tiếp khách, vậy tại sao nàng lại ở đây?

Hứa lão bản sắc mặt liền trở nên nhăn nhó, không ngờ tên Vương công tử này lại dám xông vào đây.

Grào!!!

Thấy đám người kia hung hăng bước tới, Đại Phi vốn đang nằm lim dim dưới đất chợt lồng lên.

Đám người kia nhìn thấy Đại Phi hung hãn như vậy liền lui lại vài bước, thầm nghĩ: “Con chó to thế kia chỉ sợ hổ báo cũng không bằng.”

Tam Ngưu thì ngứa tay lắm rồi, đang muốn xông ra làm vài chiêu phát tiết thì Lý Cáp ngăn lại.

Vương công tử kia nhìn thấy Đại Phi cùng Tam Ngưu cũng cảm thấy sờn lòng, liền không dám tiến tới, nhưng vẫn ôm quyền hướng về phía Hà Liên Khanh chậm rãi nói:

– Liên Khanh cô nương, tại hạ ngưỡng mộ cô nương đã lâu, hôm nay gặp được thật là vinh hạnh, không biết Liên Khanh cô nương có thể nể mặt tại hạ mà cùng nhau nói chuyện một chút được không?

Lý Cáp nhíu mày, quay sang phía Hà Liên Khanh hỏi:

– Nàng có quen hắn không?

Hà Liên Khanh dứt khoát lắc đầu:

– Không quen.

Kẻ giống như Vương Phong nàng gặp qua vô số, nhớ làm sao nổi.

Vương Phong nghe vậy liền nói tiếp:

– Liên Khanh cô nương có lẽ chưa biết tại hạ, nhưng tại hạ từ khi nhìn thấy cô nương ở Lô Châu thì đã nhớ mãi không quên, đến nằm mỡ cũng mong được gặp cô nương một lần.

Lý Cáp nghe vậy cười lạnh:

– Thì ra là một tên đăng đồ tử.

Đám tùy tùng của Vương Phong thấy công tử của mình để ý nữ tử kia như vậy thì lập tức muốn động thủ. Mặc dù nhìn Tam Ngưu to lớn nhưng chúng nghĩ chắc chỉ được cái to xác chứ không có công phu gì, còn Đại Phi cho dù hung dữ thì cũng chỉ là một con chó to, cho dù hổ báo ở đây chúng cũng không sợ chứ nói gì một con chó.

Chỉ là chúng còn chưa kịp xông lên thì Lý Cáp đã nói:

– Ném chúng ra ngoài đi.

Tam Ngưu nghe vậy như nắng hạn gặp mưa rào, lập tức xông ào lên. Mấy tên tùy tùng của Vương Phong trước đây cũng là dân giang hồ, cũng có chút tiếng tăm, nhưng so với Tam Ngưu thì vẫn còn kém xa.

Không được mấy khắc tiếng kêu la thảm thiết liền vang lên. Từng tên một bị ném ra ngoài. Vương Phong thấy vậy cũng khiếp sợ, lập tức lủi ra ngoài.

Mấy người Công Tôn Viễn thấy Tam Ngưu hung hãn như vậy thì cũng kinh ngạc, họ vốn cũng cho rằng Tam Ngưu chỉ là mấy tay võ biền, nhưng hôm nay mới biết sức lực của Tam Ngưu thật không phải tầm thường, nếu động thủ thì bọn họ cũng chẳng nắm được mấy phần thắng. Cho dù là cao thủ trong giang hồ thì cũng chỉ đến như vậy là cùng.

Liên Khanh ngồi cạnh Lý Cáp tò mò nhìn về phía đám người đang đánh đấm hỗn loạn. Trước đây cũng không ít kẻ vì nàng mà xung đột đánh lộn, nhưng lúc đó nàng chỉ cảm thấy nhạt nhẽo vô vị. Bất quá lúc này tâm trạng nàng đã thay đổi rất nhiều, ngay cả khí chất cũng biến đổi, từ một nữ tử thành thục điềm đạm biến thành một thiếu nữ vui vẻ hoạt bát, nhìn cảnh đánh nhau náo nhiệt liền muốn xem một chút.

Chợt Ngưu Đại nhảy vọt về phía Lý Cáp, dọa cho Liên Khanh giật mình ngã ra sau, Lý Cáp vội ôm lấy eo nàng.

– Thiếu gia, có cần giữ lại mạng cho chúng không?

Hứa lão bản nghe vậy liền kinh hãi, họ Vương kia dù không có gia thế như Lý Cáp nhưng thân phận cũng không nhỏ, xảy ra ẩu đả đã khó giải quyết rồi, nếu còn phát sinh án mạng thì…

Lý Cáp cũng không thèm nhìn, nhàn nhạt nói:

– Đánh cho gần chết là được rồi.

Ngưu Đại nghe vậy liền chạy ra nói với Ngưu Nhị và Ngưu Tam, đập bọn người Vương Phong thêm vài trận rồi ném ra khỏi cửa Phiên Hương lâu.

Lý Cáp đợi sau khi Tam Ngưu xong việc mới quay sang phía Hứa lão bản nói:

– Ruồi bọ cút hết rồi. Lão Hứa,lại đây bổn công tử có chuyện muốn nói.

Hứa lão bản nghe vậy liền căng thẳng, trong đầu đã mơ hồ đoán ra điều mà Lý Cáp định nói.

– Bổn công tử muốn chuộc thân cho Thanh Liên.

Hứa lão bản nghe vậy liền sửng sốt. Vốn lão nghĩ Lý Cáp cùng lắm là muốn đêm đầu tiên của Liên Khanh, không ngờ mở mồm ra là muốn chuộc thân ngay lập tức.

– Nhị công tử, việc này…

Lý Cáp ôm Liên Khanh vào lòng, chậm rãi nói:

– Cho giá đi.

Âu Tề cũng kinh hãi không thôi, hắn cũng nghĩ giống Hứa lão bản, tưởng Lý Cáp chỉ muốn vui vẻ với hoa khôi này một đêm, ai ngờ… Nhưng nếu Lý nhị công tử đã nói vậy thì đêm nay Hà Liên Khanh nhất định sẽ đến Lý phủ rồi.

Liên Khanh nghe vậy liền vui mừng vô hạn, nghĩ tới những gì Lý Cáp nói với nàng, tâm trạng liền trở nên vô cùng hưng phấn.

Hứa lão bản vốn còn định lấy cớ Hà Liên Khanh không muốn chuộc thân, nhưng nhìn biểu tình của nàng lúc này thì biết e rằng chuyện này đã không thể cứu vãn được nữa.

Lý Cáp thấy lão còn đang do dự, bèn nói:

– Một vạn lượng?

Lý Đông lập tức rút ngân phiếu đặt lên bàn.

Hứa lão bản nhăn nhó nói:

– Thật sự không phải tiểu nhân không nể mặt ngài, nhưng…

– Năm vạn?

Bạn đang xem truyện được sao chép tại:

TruyenFull.vn

chấm c.o.m

Lý Cáp dường như không hề thấy sự khó xử của Hứa lão bản.

Lý Đông lại móc thêm mấy tờ ngân phiếu nữa.

Hứa lão nhìn đống ngân phiếu, mếu máo nói:

– Nhị công tử, Liên Khanh này không thể chuộc thân, nếu ngài muốn xxx với nàng một đêm thì chúng ta cũng không lấy một đồng, nhưng muốn chuộc thân cho nàng…

Theo Hứa lão bản nghĩ cho dù Liên Khanh mất đi đêm đầu tiên thì cũng không sao vì chuyện này có thể giấu kín, nhưng nếu để nàng chuộc thân thì bao nhiêu công sức bồi dưỡng nàng chẳng phải đổ đi hết sao.

– Mười vạn?

Lý Cáp vẫn bình thản nói.

Hai mươi vạn?

Hà Liên Khanh khẩn trương vô cùng, trong lòng không ngừng hô to: “Mau đồng ý đi, đồng ý đi nha…”

Nàng chỉ hận không thể cầm búa gõ lên đầu Hứa lão bản một cái cho lão đồng ý ngay lập tức.

Nàng mơ về cuộc sống tự do lâu lắm rồi, Lý Cáp tới giống như một mở ra một con đường tươi sáng cho cuộc đời nàng, nàng đã nghĩ nhất quyết lần này phải nắm lấy cơ hội,nếu Hứa lão bản còn không chịu đồng ý thì nàng sẽ giở chút thủ đoạn ra.

Lý Cáp mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói:

– Hay là lão còn muốn một trăm vạn?

Hứa lão bản rùng mình một cái, thâm kêu hôm nay xong rồi.

– Nói thật cho lão biết, nếu ta muốn thì hoàn toàn có thể nói với ông chủ của Phiên Hương lâu này nhường lại Hà Liên Khanh mà không mất một xu, nhưng nể mặt lão xưa nay hầu hạ cũng chu đáo nên bổn công tử mới bàn chuyện chuộc thân. Một trăm vạn, mai ta cho người đưa tới, nếu lão còn không biết điều thì ngay cả cái chức lão bản này cũng không cần làm nữa đâu.

Hứa lão bản bộ mặt ủ rũ như cha chết, bèn vâng một tiếng rồi cầm lấy số ngân phiếu trên bàn. Lão đương nhiên biết Lý Cáp không phải đang dọa mà hắn sẽ làm thật, tốt nhất là cầm tiền rồi im lặng thôi.

Lý Cáp nắm tay Liên Khanh nói với mọi người:

– Từ hôm nay Lý Cáp ta sẽ có thêm một muội muội.

Nói xong lại nhìn Liên Khanh nói:

– Gọi ca ca đi.

Mọi người trong sảnh đều đần mặt ra.

Liên Khanh cũng cảm thấy kỳ quái, nhị công tử này tuổi so ra còn kém mình một chút, nhưng nghĩ lại thấy phong thái của hắn đúng là thành thục hơn hẳn người bình thường, hơn nữa có vẻ còn rất yêu thương nàng, bèn mỉm cười gọi một tiếng:

– Ca ca.

– Tốt lắm, muội muội, về nhà thôi.

Lý Cáp nắm lấy tay Hà Liên Khanh kéo nàng về,

Ra khỏi Phiên Hương lâu Hà Liên Khanh liền cảm thấy bản thân giống như vừa thoát ra khỏi chiếc lồng sắt đã giam giữ nàng bao nhiêu năm, hít thở bầu không khí trong lành hơn, bầu trời cũng trở nên cao rộng tươi đẹp hơn.

Ngồi trong xe, Lý Cáp một tay ôm Hương Hương, một tay ôm Hà Liên Khanh, trong đầu lại nhớ tới chuyện cũ, một chuyện cũ đã từ rất lâu rồi, ở kiếp trước…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.