Keng!
Đang lúc Lý Cáp cảm thấy sắp đứng không vững nữa thì một tiếng kim loại va chạm vang lên, một thanh chủy thủ đang cắm trên đất bị cái gì đó bắn trúng văng ra ngoài, mọi áp lực lập tức tiêu biến, thanh kiếm đang xoay trên không trung cũng ngừng lại rơi xuống đất.
– Kẻ nào?!
Lão đạo hét to. Trận pháp Can Chi này một khi bị hãm ở trong thì không cách nào thoát ra, nhưng từ ngoài muốn phá bỏ thì dễ dàng vô cùng.
xem tại TruyenFull.vn
Chỉ thấy từ trong rừng một người, không, đúng ra là hai người. Một thiếu niên cõng trên lưng một thiếu nữ bước ra. Thiếu niên này thân hình gầy gò dung mạo vàng vọt ốm yếu, thiếu nữ thì đang gục mặt trên vai y nên không nhìn rõ. Lão đạo thấy vậy thì cao giọng:
– Tại sao ngươi phá trận của bản đạo, có phải là cùng một phe với đám người kia?
Thiếu niên ốm yếu lắc đầu nói:
– Tôi không quen họ, nhưng tiểu muội của tôi bị bệnh cần họ cứu giúp, cho nên đắc tội đạo sĩ rồi.
Dứt lời thiếu niên bước tới chỗ Lý Cáp.
Lý Cáp lúc này mới tỉnh táo lại, vừa rồi áp lực đè lên ngực hắn không phải nhỏ, hít thở quá khó khăn nên đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Lúc này chợt thấy thiếu niên kia đã tới trước mặt.
– Công tử, xin cứu giúp muội muội của tôi!
Lý Cáp ngẩn ra, bảo ức hiếp người ta hắn còn biết chút thủ đoạn, chứ cứu người thì phải tìm thầy thuốc chứ. Nhưng hiện tại đang bị tên đạo sĩ kia uy hiếp, xem ra chỉ có thể nhờ cậy vào thiếu niên này, bèn hỏi:
– Tiểu muội ngươi bị làm sao?
Thiếu niên chuyển muội muội của mình xuống bế ngang lưng, nói:
– Huynh muội tôi lên núi hái thuốc bị trúng độc hoa, về thôn tìm lang y nhưng không ai giải được, vừa lúc đó một ông lão tóc trắng cưỡi một con trâu đi qua nói với tôi đi vào giữa Thanh Tâm Phong, tìm một vị công tử ăn mặc sang trọng sẽ có thể cứu được muội muội.
Lý Cáp ồ một tiếng, mặc dù hắn cũng chẳng hiểu cái khỉ gì nhưng cũng ra vẻ nghiền ngẫm, phất tay:
– Đưa muội muội của ngươi ra cáng bệnh phía sau, về phủ ta sẽ chữa trị cho nàng.
Nói xong Lý Cáp nhìn xuống, thấy thiếu nữ vì trúng độc nên sắc mặt xám xịt, đôi môi thâm tím, chỉ có đôi mắt to đen nháy không ngờ lại đang nhìn chằm chằm vào hắn, có chút ngơ ngẩn.
Phía bên kia lão đạo sĩ nghe đến ” ông lão cưỡi trâu” liền chột dạ, trong đầu nhớ tới một cái tên. Nhưng lại nghĩ tới con Lục Vĩ hồ kia, bèn đưa tay ra thu hồi trường kiếm về, cắn răng nói:
– Hừ, tiểu tử biết điều thì tránh sang một bên, hôm nay không giao con yêu hồ kia ra thì đừng ai hòng rời khỏi!
Lý Cáp nghe vậy không khỏi căng thẳng, lão đạo này bản lĩnh không tầm thường, từ khi đầu thai lại cho đến hôm nay mới là lần đầu Lý Cáp cảm thấy khó khăn như vậy, chỉ đành trông chờ vào thiếu niên kia.
– Đạo trưởng, ông lão có bảo tôi chuyển lời tới ngài rằng thiên đạo có nhân có quả, ngài dùng Can Chi trận đối phó với người thường thì ắt phải chịu thiên kiếp.
Lão đạo giật mình, lúc này mới nhận ra trong đám kia ngoài Tam Ngưu và hồ yêu thì đều là người bình thường, nhưng Lục Vĩ hồ lão cất công theo đuổi bao năm nay, chẳng lẽ cứ vậy mà buông xuôi. Nhìn ra sự bối rối của lão, thiếu niên ốm yếu từ trong ngực áo rút ra một tấm kính bát quái, giơ lên trên cao nói:
– Đạo trưởng có nhận ra chiếc kính này chăng?
Vốn đang do dự, nhìn thấy tấm kính này lão đạo sĩ không khỏi kinh hoảng, thầm than” quả nhiên là ông ta”. Lão hừ một tiếng nói:
– Đã vậy các ngươi cứ giữ lấy con hồ yêu đó, ta sẽ còn trở lại, hy vọng lúc đó các ngươi chưa bị nó hại!
Dứt lời phất tay áo bỏ đi.
Nhìn thân ảnh lão đạo sĩ khuất sau rừng cây Lý Cáp mới thở phào một hơi. Lại quay sang hỏi:
– Tấm kính đó là thứ gì vậy?
Có thể dọa được lão đạo sĩ kia hẳn không phải vật phàm. Thiếu niên lắc đầu:
– Cái này là ông lão kia cho tôi, nói nếu đạo sĩ kia không chịu bỏ qua thì đem nó ra.
Lý Cáp ồ một cái, cũng không hỏi thêm nữa, bảo Lý Tây lệnh cho mọi người lên đường hồi phủ.
Trên đường đi Lý Cáp đem con thú nhỏ ra, xoa xoa đầu nó nói nhỏ:
– Ha hả, bảo bối của ta, bảo bối của ta, đừng kẻ nào hòng cướp đi.
Con thú nhỏ chim chíp kêu, đôi mắt lim dim có vẻ rất hưởng thụ.
…..
Trên đường đi, Lý Cáp quay sang thiếu niên ốm yếu hỏi:
– Hai vị đây không biết nên xưng hô thế nào?
– Tại hạ Minh Hoằng.
Thiếu niên chắp tay đáp lại.
Lý Cáp gật đầu, lại nhìn sang thiếu nữ, Minh Hoằng liền nói:
– Tiểu muội tên Minh Vũ.
Lý Cáp ồ một tiếng, lại hỏi:
– Tại sao nàng trúng độc nặng như vậy?
Minh Hoằng thở dài đáp:
– Gia đình chúng tôi nhiều đời làm y, hàng ngày đi hái thuốc, việc thử thuốc là tất yếu, chuyện trúng độc như vậy cũng không phải lần đầu, chẳng qua không hiểu sao lần này độc dược lại đặc biệt nặng, thuốc giải dự phòng đều không có tác dụng…
Lý Cáp gật đầu không nói. Mặc dù hắn không biết nàng trúng độc gì nhưng cũng không lo lắm, trong Lý Phủ không thiếu thần y, thế nào chẳng có cách cứu nàng ta.
Về tới phủ, Lý Cáp cho gọi mấy người đại phu tới, không ngờ ai nấy đều lắc đầu ngao ngán. Lý Cáp bèn cho gọi Mạch Đông Khoan tới.
Mạch Đông Khoan nhìn qua tình trạng của thiếu nữ, nói:
– Độc dược này là do độc hoa cùng độc một loài ong chúa hợp lại, chỉ một hai ngày nữa sẽ khó bảo toàn tính mạng.
Lý Cáp giật mình, nếu để nàng ta chết thì chẳng phải bản thân trở thành kẻ lật lọng sao, dù hắn chưa nói chữa khỏi được cho người ta nhưng đã đưa người ta về đây thì ý nghĩa cũng không khác là bao.
Đang lo lắng chợt Mạch Đông Khoan lại nói:
– Thực ra cứu nàng không phải không được, chỉ là chỗ chúng ta không có dược phẩm thích hợp.
– Vậy phải ở đâu mới có?
Lý Cáp vội hỏi:
– Nơi gần nhất cách đây khoảng sáu trăm dặm, đó là Kỳ Hoàng sơn trang. Hiện tại ta có phương thuốc cầm độc cho nàng, sau đó lập tức đưa nàng tới nơi đó thì có thể cứu được.
Mạch Đông Khoang bình tĩnh nói. Lý Cáp thấy lão ung dung như vậy thì biết việc này cũng không quá khó, bèn gật đầu nói:
– Vậy phiền lão sư phụ đưa nàng đi một chuyến, nếu có khó khăn gì thì cứ gửi tin về ta sẽ trợ giúp.