Không biết đã qua bao nhiêu ngày bao nhiêu tháng, cây cối khắp nơi từ 1 màu xanh tươi mát đã thay màu áo vàng rực rỡ, rồi thì màu vàng lại biến mất, cây cối tiêu điều xơ xác, không còn sức sống như lúc trước, không khí ngày 1 se lạnh báo hiệu cho việc nữ thần mùa đông ghé thăm.
Lâm Thiên Vũ vẫn như trước ngày ngày chăm chỉ luyện võ, siêng năng học dược, thời gian nói ngắn ngắn không ngắn nói dài lại không dài, chỉ là đũ để làm thay đổi 1 con người.
Lâm Thiên Vũ đang phơi thuốc ngoài sân đột nhiên cảm nhận được có 1 vật đang tiến đến gần, dường như là phản xạ tự nhiên, nàng rút ra ngân châm trong tay áo, “hưu” 1 tiếng ngân châm đã chính xác, nhanh, mạnh ghim vào vật thể kia. Vật thể kia đang mạnh mẽ lao di trên đường bay với tốc độ ánh sáng đột nhiên gặp kình lực cản lại liền rớt xuống đất, là trái táo.
Vừa ngẩng đầu nhìn liền thấy Hồ Mỵ Ly ở gần đó, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Thiên Vũ, tiếc nuối có, thương yêu có, còn có 1 chút bi thương…
Lâm Thiên Vũ thật không hiểu Hồ Mỵ Ly nhìn nàng như thế là có ý gì, chỉ là khi nhìn vào ánh mắt kia, tim nàng đột nhiên thắt lại.
Gân đây hành động cử chỉ của Hồ Mỵ Ly rất lạ, thường hay ở 1 nơi trầm tư, ánh mắt nhìn về 1 nơi xa xăm, như than như oán, có khi lại nhìn nàng bằng ánh mắt luyến tiếc, giống như là ánh mắt của người mẹ khi gả con gái đi xa. Hôm qua còn đưa cho nàng cái áo lông chồn vừa mới may xong, mấy hôm trước Lâm Thiên Vũ bẫy được 1 con bạch hồ, còn định để nuôi, hôm sau khi luyện võ về liền thấy Hồ Mỵ Ly cầm đám da lông trắng muốt kia may may vá vá, Lâm Thiên Vũ giận đến xanh mặt, nàng không thèm nói chuyện với Hồ Mỵ Ly hết mấy ngày.
Cứ tưởng Hồ Mỵ Ly may áo để mặc vào mùa đông sắp tới, ai ngờ nàng ta là may cho nàng.
– Thiên Vũ. Hồ Mỵ Ly đột nhiên lên tiếng.
– Ân. Lâm Thiên Vũ vẫn cắm cúi trãi đều thuốc.
– Ngươi đã thông thạo toàn bộ độc dược và y dược của ta, còn có võ công thượng thừa. Ngươi có thể rời khỏi đây rồi. Hồ Mỵ Ly nói, ánh mắt lại nhìn về phía xa xa, cứ như nàng là đang nói chuyện với không khí.
– Bà bà, người vừa nói gì? Lâm Thiên Vũ dường như không thể tin vào nhưng gì vừa nghe, ánh mắt sáng rực nhìn Hồ Mỵ Ly, hỏi.
– … Ta nói, ngươi có thể rời khỏi nơi này. Hồ Mỵ Ly nói, ánh mắt mông lung đang nhìn nơi xa xăm đột nhiên nhìn thẳng vào nàng.
– Ta có thể xuất cốc?! Bà bà, người chẳng phải nói không có đường ra khỏi cốc hay sao?
– Nếu là ngươi lúc trước thì không thể. Hồ Mỵ Ly nhàn nhạt đáp.
– Là sao? Lâm Thiên Vũ mờ mịt hỏi.
– Lúc trước ngươi không hề có võ công, muốn rời khỏi đây là 1 việc không thể tưởng, nhưng bây giờ với khinh công của ngươi cộng thêm nội lực hơn 30 năm của ta, thì khả năng lên được đến bờ vực sẽ cao hơn.
– Hả?! Lâm Thiên Vũ há hốc mồm. “Hơn 30 năm công lực, vậy bà bà à, ngươi là luyện võ công từ năm bao nhiêu tuổi vậy?” Chỉ là nàng không dám hỏi.
– Ngươi chỉ cần đi về bờ núi hàng ngày hay hái thuốc, dùng khinh công bay lên khỏi bờ đá đó là có thể ra khỏi cốc, nơi đó hình như là cách khá xa bờ vực nên không cao lắm. Hồ Mỵ Ly lại phóng tầm mắt về phía xa xa.
– Nhưng còn bà bà thì sao? Lâm thiên Vũ thật không hiểu ở phía xa đó có gì khiến Hồ Mỵ Ly phải dùng ánh mắt bi thương đó mà nhìn.
– Ta? Ta phải đi đến 1 nơi. Hồ Mỵ Ly nói, dường như là đang nói với chính bản thân của nàng.
– Bà bà, người đi đâu? Ta đi cùng người.
– Đi cùng ta? Không thể, ngươi còn có việc phải làm.
– Ngày mai ta sẽ giúp ngươi, tối nay thu dọn đồ đạc đi, đến dược phòng mang theo tất cả nhưng độc dược cùng y dược tốt nhất mang theo. Hồ Mỵ Ly nói xong lăn xe rời đi.
– Ta mang đi hết còn người thì sao? Lâm Thiên Vũ hỏi nhưng đáp lại lời của nàng chỉ là 1 khoảng không im ắng.
Tối hôm đó Lâm Thiên Vũ đã mất ngũ, nàng trằn trọc suy nghĩ, muốn biết Hồ Mỵ Ly nói những lời vào lúc chiều là có ý gì.
…
Sáng sớm hôm sau Lâm Thiên Vũ vẫn như cũ luyện bế khí công, bà bà nói tu vi của nàng rất tốt, dường như là khả năng thiên phú có thể học hiểu võ công nhanh đến kỳ lạ, người thường phải mất 10 năm học hiểu nàng chỉ cần 1 tháng là có thể thành thục, bế khí công của nàng đã đạt đến cảnh giới cao nhất, có thể nín thở hơn 2 nén nhang.
Các loại võ công khác nàng cũng đã có thể sử dụng thuần thục, đã có thể phản xạ nhanh nhẹn và linh hoạt hơn nhiều, bà bà nói khi nàng có thể cảm nhận được “khí” 1 cách thành thục, có thể biến nó thành bản năng, khi đó trên giang hồ sẽ không có ai là địch thủ của nàng.
Mà nàng cũng không hiểu rõ cái gì gọi là “khí” chỉ là đôi lúc cảm nhận được có nguy hiểm liền phản ứng lại, cái đó có thể xem là “khí” đi.
Bế khí xong nàng liền rời khỏi phòng, đi đến gian chính liền thấy Hồ Mỵ Ly ngồi trên bàn ăn đợi nàng.
– Nga, bà bà hôm nay là sinh nhật người? Sao lại nấu nhiều thức ăn như vậy? Lâm Thiên Vũ nhìn 1 bàn thức ăn đầy ắp toàn cá thịt, ở nơi hẻo lánh này có thể xem là ‘sơn hào hải vị’ đi.
– Ngồi xuống. Hồ Mỵ Ly nhàn nhạt nói.
– Ân. Lâm Thiên Vũ ngoan ngoãn ngồi vào chổ.
– Ăn nhiều vào. Hồ Mỵ Ly nói, giọng nói có chút run rẫy nhưng Lâm Thiên Vũ không hề nhận thấy, chỉ vui vẽ cầm lấy đũa gắp lấy thức ăn cho vào miệng.
– Nha, thật là ngon nha, bà bà ngày nào người cũng nấu nhiều thức ăn như vầy thực là tốt nha. Lâm Thiên Vũ tay gắp thức ăn cho vào chén, miệng nhai không ngớt cũng không quên nịnh hót.
– Hài tử ngốc. Hồ Mỵ Ly yêu thương lấy ra khăn tay thay nàng lau đi vết dầu mỡ dính trên miệng. Hốc mắt có chút ẩm ướt, chỉ là Lâm Thiên Vũ còn chưa kịp nhìn thấy thì Hồ Mỵ Ly đã lau đi mất.
…
– Nha, thật là no, thức ăn thật ngon nha. Lâm Thiên Vũ xoa xoa cái bụng căng tròn, ánh mắt thỏa mãn nói.
– Hôm nay không cần luyện võ, bồi ta đi dạo đi. Hồ Mỵ Ly yêu thương vén lên vài sợi tóc lõa xỏa trên trán Lâm Thiên Vũ, còn thay nàng buộc lại mớ tóc rối.
– Đã lớn như vầy còn không biết tự chăm sóc cho mình. Hồ Mỵ Ly nói như đang trách cứ nhưng trong giọng nói không giấu được cưng chìu.
– Người ta không biết vấn tóc mà, những người ở đây thật là rắc rối, để tóc dài như vậy làm gì chứ lại còn phải mặc rất nhiều quần áo nữa chứ nếu là mùa đông thì không sao nhưng là mùa hè thì đúng là khổ hình đó. Lâm Thiên Vũ ngoan ngoãn ngồi yên cho Hồ Mỵ Ly thay nàng vấn tóc, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Hồ Mỵ Ly không nói gì vẫn chuyên tâm vấn tóc cho Lâm Thiên Vũ, sau lại rút ra cây trâm bằng ngọc thạch màu đỏ thẩm xung quanh còn được bao bọc bằng 1 đám nhung mao cũng màu đỏ nốt, phía dưới còn có chuỗi ngọc thả xuống 2 khối lông tròn tròn màu đỏ. Cây trâm cài này là vật thể hiện cho biệt hiệu Hỏa Hồ của Hồ Mỵ Ly, nàng ta lúc còn trẻ vẫn luôn cài nó trên đầu, thấy trâm như thấy người, bây giờ tặng lại cho Lâm Thiên Vũ. Nàng ta nhẹ nhàng cài lên tóc của Lâm Thiên Vũ.
– Tốt rồi, đi thôi. Hồ Mỵ Ly nói, Lâm Thiên Vũ liền đứng phía sau đẫy xe, 2 người liền rời khỏi nhà.
Đi rất lâu rất lâu sau đó Lâm Thiên Vũ lại thấy Hồ Mỵ Ly ánh mắt nhìn về phía xa xăm, thì kìm lòng không đặng hỏi.
– Bà bà, người đang nhìn gì vậy?
– Ta đang nhìn quá khứ. Hồ Mỵ Ly thật lâu sau đó mới trã lời.
– Hả? Lâm Thiên Vũ ngây ngốc nói.
– Nói đúng hơn là ta đang hồi tưởng. Hồ Mỵ Ly ánh mắt vẫn như cũ nhìn về phía trước.
– À. Thế người đang hồi tưởng về việc gì? Lâm Thiên Vũ đầu nhỏ nghiêng nghiêng nhìn Hồ Mỵ Ly hỏi.
– Ta đang nhớ về 1 câu chuyện rất xưa, rất xưa.
– Là chuyện gì a? Lâm Thiên Vũ ngừng đẫy xe, đi đến trước mặt Hồ Mỵ Ly, ngồi xuống, mắt hạnh nhìn nữ nhân đang chìm vào ký ức kia, gió làm bay tà áo của nàng ta, cảm giác thật phiêu dật nhưng cũng thật cô đơn.
– Là 1 câu chuyện buồn. Hồ Mỵ Ly nói như đang tự nói với mình.
– A.
– Có 1 nữ nhân, nàng xinh đẹp, rất xinh đẹp nhưng cũng rất lạnh lùng. Người trong giang hồ nói nàng rất độc ác, ai ai cũng muốn giết nàng nói là muốn ‘vì võ lâm trừ hại’ nhưng không 1 ai thành công. Cho đến 1 hôm nàng gặp được 1 nam nhân, nam nhân kia tìm đến nàng cũng là muốn ‘vì võ lâm trừ hại’, giết nàng thì không được ngược lại còn bị trúng độc, tính mạng như mành chỉ treo chuông. Ai cũng nói nàng lãnh huyết vô tình nhưng không 1 ai biết trái tim của nàng cũng chãy dòng máu nóng, cũng có rung động, có tình cảm. Khi nam nhân kia dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng, tim nàng như vỡ tung ra, cảm giác bị người nhìn thấu thật rất đáng sợ. Vì vậy nàng quyết định cứu hắn, nhưng là chỉ cứu 1 nữa, độc trong người hắn nàng chỉ giải 1 nữa, 1 nữa còn lại tuy không thể giết hắn nhưng có thể làm hắn thống khổ đến chết đi sống lại. Nam nhân kia tuy bị độc hành hạ nhưng vẫn cắn chặt răng, không van xin hay sỉ nhục nàng như những kẻ khác, hắn chỉ dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng. Ánh mắt kia khiến nàng muốn khóc, nhưng là nàng không khóc, nàng đã thề sẽ vĩnh viễn không để 1 giọt lệ rơi ra. Hồ Mỵ Ly kể đến đây đột nhiên ngừng lại.
– Sau đó thì sao? Lâm Thiên Vũ giục, nàng đang nghe hay nha sao đột nhiên lại ngừng.
– Sau đó? Sau đó nàng đã yêu nam nhân kia, hắn lúc nào cũng đi theo sau nàng rồi lấy mất tim nàng từ lúc nào chính nàng cũng không biết. Rồi 1 hôm nàng bị tập kích những người tự xưng mình là bạch đạo chính là nhưng kẻ ti tiện nhất, bọn chúng đánh lén nàng, thừa lúc nàng sơ sẫy ám toán nàng. Lúc nàng tưởng rằng bản thân sẽ không thể vượt qua, hắn đột nhiên lại cứu nàng. Hắn dùng thân mình che chắn cho nàng, đỡ cho nàng 1 nhát đao, nhát đao kia khắc trên lưng hắn cũng là khắc trên tim nàng. Lớp vỏ bọc rắn chắc nàng dùng để bảo vệ con tim yếu mềm đã bị đánh nát, nàng đã yêu thương hắn từ lúc ấy, và chính nàng đã đưa nàng vào con đường tăm tối nhất đau khổ nhất và nhục nhã nhất. Hồ Mỵ Ly lại im lặng, ánh mắt đã nhiễm 1 làn sương mỏng, nước mắt chực rơi.
– Nàng theo hắn về nhà, nghiễm nhiên trở thành vợ hắn, mơ tưởng từ đây sẽ mãi mãi hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc cũng chỉ kéo dài vỏn vẹn 1 năm, khi hắn cưới thêm 1 người vào cửa chính là lúc bi kịch của nàng bắt đầu. nàng đau khổ, dằn vặt nhưng hắn không biết, nàng nhớ nhung, hắn không hay. Bởi lúc này hắn đang còn say giấc nồng bên cạnh nữ nhân kia, người mà hắn luôn dùng ánh mắt yêu thương nhất ôn nhu nhất dịu dàng gọi nàng là Lan nhi. Nàng kia xinh đẹp, ôn nhu lại đáng yêu là mẩu người mà hắn yêu thương, là người vợ hoàn mỹ mà hắn ao ước. Hắn đã quên nàng, quên mất còn có 1 người luôn chờ đợi hắn tại khuê phòng. Nàng có thai, khi hắn biết đã rất vui mừng, ngày nào cũng ghé sang thăm nàng nhưng là nàng không thể nào vui khi nhìn thấy ánh mắt căm hận của nữ nhân ở phía sau hắn. Người mà hắn luôn yêu thương gọi là Lan nhi kia căm ghét nàng, nàng biết chứ nhưng nàng không để ý. Nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài trên má Hồ Mỵ Ly. Lâm Thiên Vũ nhìn đến ngây ngốc.
– Cho đến 1 ngày Lan nhi kia tìm đến nàng, nói là giúp nàng sắc thuốc an thai muốn nàng uống hết, nàng làm sao không biết bát thuốc kia chính là thuốc phá thai. Trước ánh mắt ngơ ngác của nàng Lan nhi kia đột nhiên hét toáng lên sau đó còn ngã xuống đất lăn lộn, váy nàng ta nhiễm đỏ 1 mảng, rồi hắn đột nhiên xông vào, theo sau là vài cái nha hoàn đang khóc lóc kể lể, hắn đau xót ôm lấy Lan nhi vào lòng, dùng ánh mắt căm hận nhất chán ghét nhất nhìn nàng. Ánh mắt kia khiến tim nàng đau như bị người 1 quyền đánh nát. Hắn mắng nàng, dùng tất cả những lời lẽ ác độc nhất mắng nàng, sỉ nhục nàng, còn nhẫn tâm đánh nàng. Cái tát kia đánh trên mặt nàng cũng chính là đánh nát con tim nàng. Lúc hắn rời đi, nàng đã khóc, nàng đã thề sẽ không khóc nhưng nàng đã khóc, khóc thật thê lương. Nước mắt như trân trâu đứt dây, Hồ Mỵ Ly cứ vô thanh vô tức(không tiếng động) mà rơi nước mắt.
– Sau đó thì sao? Lâm Thiên Vũ nhìn thấy Hồ Mỵ Ly khóc, nước mắt cũng bất chợt rơi theo.
– Hắn giam lỏng nàng, không cho nàng cùng ai tiếp xúc, từ sau lần đó cũng không 1 lần nhìn đến nàng. Sau đó nàng mới biết nàng bị ám hại, Lan nhi kia nói nàng hạ thuốc phá thai bắt nàng ta uống. sau đó 1 chuỗi sự kiện bất lợi đều đổ dồn vào nàng, võ lâm hàng trăm người chết, cách thức gây án đều giống nhau, đám người tự cho là bạch đạo quả quyết vết thương dẫn tới tử vong là là do hồng tiên của nàng tạo ra, nói là Hỏa Hồ đã tái xuất giang hồ, đồ sát võ lâm. Có người nói nữa đêm nhìn thấy có nam nhân xuất hiện tại biệt viện của nàng. Trùng hợp vào 1 đêm đột nhiên có người xông vào biệt viện của nàng, khi nàng còn chưa kịp phản ứng hắn đột nhiên xông vào theo sau là 1 đám người tay cần vũ khí. Hắn lại mắng nàng, gọi nàng là dâm phụ. Chữ dâm phụ này nàng thật nhận không nỗi. Hắn nói muốn giết nàng, lý do vẫn là ‘vì võ lâm trừ hại’. Lúc hắn 1 quyền đánh vào tim nàng thì nàng đã biết, hắn chính là thực sự muốn lấy mạng nàng. 1 chưởng kia nàng chính là trả lại cho hắn, trả lại cho hắn tất cả ân tình cùng nợ nần, nàng từ đây cùng hắn chính thức không còn quang hệ. Nàng dùng khinh công phóng đi, bên ngoài lập tức bị 1 đám người bạch đạo bao vây, hắn cũng chạy đến phía sau, nàng lại như trước, trở thành điểm ngắm của toàn võ lâm, trong đó có hắn. Nàng cười, điên cuồng cười, cười bản thân đã ngu ngốc trao tim cho hắn, ngu ngốc đã tin tưởng hắn, ngu ngốc yêu 1 người không nên yêu. Nàng rút ra hồng tiên, chính thức đại khai sát giới. Nàng 1 thân y phục đỏ thẩm, trường tiên trong tay như có linh tính phối hợp chặt chẻ cùng chủ nhân, tiêu diệt toàn bộ đám người tự cho là chính nhân quân tử, thật ra chỉ là 1 đám ngụy quân tử, chuyên ức hiếp nữ nhân. Máu tươi lênh láng, xác người chồng chất, nàng đứng giữa đám người kia, máu bắn lên khắp người, nàng bây giờ càng thêm yêu mị, vẽ đẹp kia, cuồng huyết kia tựa như diêm la đòi mạng, nàng là ác quỷ đến từ địa ngục. Mà ác quỷ thì làm sao xứng đáng có được hạnh phúc. Mũi tên bay như xé gió cắm phập vào tim nàng, nàng đưa ánh mắt bi thống nhìn người đã bắn nàng. Là hắn, người mà nàng yêu nhất cũng là người nàng hận nhất, hắn bắn nàng, ánh mắt lạnh lẽo kia chỉ chứa đựng sát khí cùng hận ý. Hồ Mỵ Ly tay ôm lấy ngực đau đớn quằn quại, thân hình cúi gập xuống.
– Bà bà, người không sao chứ? Lâm Thiên Vũ lo lắng hỏi.
Hồ Mỵ Ly ánh mắt mờ mịt nhìn nàng, lại tiếp tục nói:
– Nàng bỏ chạy, hắn đuổi theo, đuổi theo đến khi nàng đã hết đường lui, đứng trước bờ vực, hắn giả nhân giả nghĩa bảo nàng buông tay chịu trói, nàng Hỏa Hồ, thà chết chứ không khuất phục. Trường bào đỏ thẩm phất phơ trong gió, nàng gieo mình xuống vực, mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ của hắn, nàng muốn nhớ rõ diện mạo của hắn, muốn khắc sâu đến tận tâm can, muốn nhìn hắn 1 lần cuối cùng.
Nói vừa xong Hồ Mỵ Ly trong miệng phun ra 1 ngụm máu tươi. Lâm Thiên Vũ sợ xanh mặt đở nàng ta ngồi dậy, nhanh tay bắt mạch, Lâm Thiên Vũ đột nhiên hoảng hốt nhìn Hồ Mỵ Ly, giọng run run hỏi:
– Bà bà, người tại sao không có mạch tượng?
– Đừng quan tâm đến ta, Thiên Vũ, ngươi có biết ‘nàng’ mà ta nói là ai hay không? Hồ Mỵ Ly ánh mắt bi thương tột cùng hỏi, khóe mắt vẫn còn chưa khô lệ.
– Ta biết, ‘nàng’ … Là bà bà có phải hay không? Lâm Thiên Vũ nói, nhanh tay đở lấy thân hình của Hồ Mỵ Ly lo sợ nàng ngã.
– Thông minh, hài tử ngoan, con có thể hứa với ta 1 việc hay không? Hồ Mỵ Ly dường như là đang van xin.
– Người nói đi, việc gì con cũng hứa. Nhìn bộ dáng đau khổ của Hồ Mỵ Ly lúc này Lâm Thiên Vũ nước mắt tuôn như mưa.
– Ngoan, đừng khóc. Ta muốn con trã thù giúp ta, phải đem tất cả đám người đã ám hại ta từng người giết sạch để tế linh hồn của ta. Hồ Mỵ Ly ánh mắt tràn ngập hận ý nói.
– Con biết con sẽ giúp người trả thù, sẽ giết chết bọn chúng không chừa 1 người. Lâm Thiên Vũ hứa chắc như đinh đóng cột.
– Ngoan, ta tin con sẽ không phụ lòng ta đâu. Đây là nội công tâm pháp bí truyền ta đã viết lại sao cho dễ hiểu, con hãy cất đấy, ngày ngày đều phải luyện tập. Phốc. Hồ Mỵ Ly lại óc ra 1 ngụm máu.
– Bà bà, người đừng nói nữa, con nhất định sẽ cứu người, hoàn hồn đan, hoàn hồn đan đâu? Lâm Thiên Vũ run run tìm kiếm khắp người Hồ Mỵ Ly, muốn tìm ra cái túi da dê mà Hồ Mỵ Ly vẫn luôn mang theo bên người, hoàn hồn đan kia có thể khởi tử hoàn sinh, giải bách độc.
– Con đừng tìm kiếm nữa ta đã cho tất cả vào tay nãi của con rồi. Hồ Mỵ Ly cười nhẹ đáp.
– Con về nhà lấy. Lâm Thiên Vũ nói, đứng bật dậy định phi thân về nhà.
– Đừng đi. Hồ Mỵ Ly nắm lấy tay Lâm Thiên Vũ không buông, lại nói: – Đừng đi đâu hết, đến đây.
Lâm Thiên Vũ trong lòng vạn lần không muốn nhưng không nỡ hất tay Hồ Mỵ Ly ra, bộ dáng nàng ta lúc này khiến nàng đau lòng. Lâm Thiên Vũ đi đến trước xe lăn của Hồ Mỵ Ly, theo chỉ dẫn ngồi xoay lưng lại với Hồ Mỵ Ly, vận khí, đột nhiên 1 bàn tay đặt lên lưng nàng, Lâm Thiên Vũ cảm nhận được bàn tay kia thật là nóng, đang đưa 1 thứ gì đó vào cơ thể nàng, rất nóng, rất nóng, nóng đến nàng đổ mồ hôi đầm đìa, người run run vì khó chịu, khắp người như có 2 dòng điện chạy dọc, không hòa vào nhau đang đối kháng mãnh liệt.
– Vận khí đi. Hồ Mỵ Ly từ phía sau chỉ dẫn.
Lâm Thiên Vũ làm theo, 1 lúc sau liền cảm thấy thoãi mái hơn, 2 dòng sức mạnh kia dường như đang dần dung nhập vào nhau, từng chút từng chút một ngấm vào cơ thể nàng, tứ chi nàng sung mãn đầy lực, thần khí cũng thanh sảng hơn, thân thể dường như nhẹ đi rất nhiều.
Rất lâu sau đó, Hồ Mỵ Ly buông lỏng tay ngã ngồi ở trên xe, Lâm Thiên Vũ sau khi điều hòa khí tức 1 lúc thì mới xoay người, vừa xoay người liền nhìn thấy Hồ Mỵ Ly tóc bạc trắng, ánh mắt đỏ ngầu, tơ máu nổi chằng chịt trên gương mặt trắng bệt không chút huyết sắc. Lâm Thiên Vũ bất chấp sợ hãi nắm lấy bàn tay lạnh băng của nàng ta, hoảng sợ gọi:
– Bà bà, người sao rồi?
– Ta không sao, Vũ nhi, con bây giờ đã là 1 thân võ công cao cường, không 1 ai có thể ức hiếp con được. Phốc. Lại 1 ngụm máu phun ra từ miệng Hồ Mỵ Ly.
– Bà bà. Lâm thiên Vũ khóc, nàng gọi to như sợ hãi Hồ Mỵ Ly sẽ không còn nghe được nữa.
– Vũ nhi, con có thể gọi ta 1 tiếng nương hay không? Hồ Mỵ Ly ánh mắt mông lung nói như cầu khẩn.
– Nương, nương, nương… Lâm Thiên Vũ vừa khóc vừa gọi.
– Con ngoan, nương không thể ngày ngày đốc thúc con luyện võ, không thể cùng con hái dược, chế độc được nữa. Hồ Mỵ Ly nước mắt nhạt nhòa, run run vươn bàn tay mãnh khảnh vuốt ve gò má Lâm Thiên Vũ.
– Không, con sẽ không để người chết. Lâm Thiên Vũ khóc rống.
– Vô dụng, ta năm đó là trúng cổ độc, ngay cả sư phụ của ta cũng không thể cứu chữa, chỉ có thể dùng các loại độc khác cùng với nội công mà áp chế, nay ta mất đi nội công chính là độc phát công tâm, đã không còn đường cứu chữa. Hồ Mỵ Ly nói như đang bàn chuyện thời tiết.
– Không, con trả lại nội lực cho người. Lâm Thiên Vũ nói xong liền vận nội lực muốn truyền sang người Hồ Mỵ Ly.
– Vô dụng, thời khắc của ta đã đến. Nói xong lại phun ra 1 ngụm máu, Hồ Mỵ Ly thở dốc, dường như nói chuyện là 1 chuyện rất khó khăn, mày nhíu chặt lại, đau đớn thống khổ.
– Không, con không muốn. Lâm Thiên Vũ khóc đến khàn cả giọng.
– Con ngoan… Ta rất hạnh phúc vì có con bên cạnh… Ta sẽ luôn… Bên cạnh con, bảo hộ cho con. Hồ Mỵ Ly nói, thở dốc liên tục, dường như thời khắc sinh tử đang cận kề.
– Con không muốn, không muốn đâu. Lâm Thiên Vũ đầu lắc nguầy nguậy nước mắt rơi như mưa.
– Con ngoan… Nhớ… Đừng… Đừng như ta… Vương… Vào… Chữ… Tình… Nói xong những lời này Hồ Mỵ Ly cũng nhẹ nhàng nhắm mắt, cánh tay mãnh khãnh buông thõng xuống, nàng đã ra đi, vĩnh viễn ra đi, trên mặt vẫn còn nỡ nụ cười hạnh phúc. Nàng cuối cùng cũng có thể đi tìm con của nàng.
– Không…. Tiếng thét tê tâm phế liệt vang lên, vọng khắp sơn cốc, làm những chú chim đậu gần đấy cũng hoảng hốt bay tứ tung, muôn thú cũng vì âm thanh ghê rợn này làm sợ mà chạy đi tìm nơi ẩn nấp.
Lâm Thiên Vũ lại mất đi 1 người thân, người có thể xem như người mẹ thứ 2 của nàng, tuy nàng ta không ôm ấp, không dùng những từ ngữ để bày tỏ tình yêu với nàng nhưng vẫn luôn dùng hành động để nói cho nàng biết, nàng ta có bao nhiêu yêu thương dành cho nàng. Lâm Thiên Vũ lại mất đi 1 người mẹ…