Nhĩ Khang bế Tử Vy đi theo. Khi Nhĩ Khang bế Tử Vy đến trước mặt vua. Hình hài xơ xác của Tử Vy làm vua biến sắc. Nhĩ Khang vừa giận vừa nói:
– Hoàng thượng, con đã cứu được Tử Vy ra, cô ấy bị Dung ma ma tra tấn đến cả người trọng thương thế này.
Tiểu Tến Tử và Kim Tỏa vừa trông thấy Tử Vy đã khóc òa. Tiểu Yến Tử nói:
– Tử Vy ơi Tử Vy, ta đã hại muội… Tội ta thật đáng chết!
– Các ngươi đã làm gì mà để cô ấy bị đau đớn thế này. Cả ngươi thương tích thật quá đáng.
Tử Vy đã tỉnh lại, thấy Vua nên cố gắng gượng quỳ lạy. Nhĩ Khang không cho, giao Tử Vy cho Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa. Lúc đó mọi người mới thấy Tử Vy người mềm nhũn, không thể đứng được.
Vua Càn Long bước tới nhìn kỹ Tử Vy không khỏi thương xót.
– Tử Vy, ngươi bị thương ở nơi nào vậy?
Tử Vy ngước lên nhìn vua Càn Long. Cố gắng quỳ xuống nhưng vừa quỳ đã quỵ xuống ngay vào lòng Tiểu Yến Tử:
– Hoàng thượng, Tử Vy không bị thương đâu ạ.
Vua Càn Long lắc đầu:
– Bị thế này rồi mà còn cho là không sao ư? Ngươi cứ nói thẳng đi. Ai đã đánh ngươi? Đánh thế nào, dùng thứ gì đánh? Cứ nói. Đừng sợ gì cả. Trẫm là người quyết định ở đây mà!
Hoàng hậu thấy Tử Vy được cứu ra, đã thấy lo lắng, vội bước tới định biện minh.
– Tâu Hoàng thượng…
Vua Càn Long giận dữ trừng mắt:
– Trẫm đang hỏi chuyện Tử Vy. Hoàng hậu không được chen vào!
Lúc đó Nhĩ Thái lôi Dung ma ma đến trước mặt vua nói:
– Tâu Hoàng thượng, thần đã đem cái tay giết người ra đây!
Dung ma ma bị đẩy ngã đã tỉnh lại, vừa mở mắt ra nhìn thấy Vua, đã sợ hãi, dập đầu:
– Xin Vạn tuế gia tha mạng… Vạn tuế gia… Nô tài không dám… Từ đây nô tài sẽ không dám nữa.
Vua Càn Long trợn mắt nhìn Dung ma ma. Bao nhiêu sự giận dữ quay qua trút cả lên bà ta:
– Cái con người thất đức kia. Bao nhiêu sóng gió đều do ngươi gây ra cả. Tại sao có thể tàn nhẫn với một cô gái yếu đuối như vậy? Ngươi ác tâm lắm!
Và quay đầu ra sau, ra lệnh:
– Trại Oai, Trại Quảng đâu! Mang mụ ta ra chém đầu ngay!
– Phụng chỉ!
Trại Oai, Trại Quảng ứng tiếng, rồi bưới tới kéo Dung ma ma đi. Dung ma ma hồn phi phách tán, kêu lên:
– Hoàng hậu ơi! Hoàng hậu!
Hoàng hậu bấy giờ không còn tự ái được nữa, vội quỳ xuống trước mặt vua:
– Xin Hoàng thượng hãy nương tình. Dung ma ma dù gì cũng là vú nuôi của thiếp, thân như mẹ ruột, xin Hoàng thượng hãy khai ân.
– Ngươi muốn ta khai ân là sao? Dung ma ma chẳng qua chỉ là một nô tỳ. Ta giết một nô tỳ mà ngươi cũng đau lòng ư?
Hoàng hậu bắt đầu khóc:
– Thần thiếp biết lỗi rồi, xin Hoàng thượng hãy rộng lòng cho. Bấy lâu nay Thiếp tuy ở Khôn Ninh Cung. Nhưng ngày dài buồn thảm chỉ có Dung ma ma làm bạn. Không có công lao gì nhưng cũng có tấm lòng. Xin bệ hạ hãy nghĩ đến tình cảm phu thê, mà tha thứ cho thiếp một lần.
Câu “ngày dài buồn thảm” của Hoàng hậu như có ý trách. Vua Càn Long cũng thấy chột dạ, nên cơn giận phần nào vơi bớt:
– Kẻ nô tỳ của ngươi, ngươi biết thương tiếc, còn nô tỳ của Tiểu Yến Tử, thì ngươi lại dửng dưng. Thế là thế nào? Ngươi không nhớ câu: “người cũng như ta ư?”
Hoàng hậu nhẫn nhục:
– Thần thiếp đã biết lỗi rồi!
Vua Càn Long quay lại:
truyện được lấy tại TruyenFull.vn
– Dung ma ma, ta tạm để cái đầu ngươi lại. Nhưng nếu từ đây về sau còn phạm lỗi, còn đến Thấu Phương Trai gây sự, thì ta không tha cho ngươi đâu!
Dung ma ma dập đầu lạy tạ lia lịa:
– Nô tỳ xin tạ ơn Hoàng thượng! Tạ ơn Hoàng thượng!
Vua lại phán:
– Tội chết tuy miễn được, nhưng tội thì vẫn còn đó. Trại Oai, Trại Quảng đâu. Mau mang mụ ta ra đánh hai mươi trượng cho ta!
– Vâng.
Trại Oai, Trại Quảng vội vã lôi Dung ma ma ra ngoài. Hoàng hậu thấy Dung ma ma bị lôi đi, chẳng dám nói thêm tiếng nào.
Vua lại quay qua nhìn Tử Vy, hỏi:
– Tử Vy, ngoài Dung ma ma ra, còn có ai tham gia vào chuyện này nữa không? Họ có nói lý do tại sao lại cư xử với ngươi vậy không?
Tử Vy được Kim Tỏa và Tiểu Yến Tử dìu hai bên, quỳ xuống trước mặt vua:
– Bẩm Hoàng thượng, chẳng còn ai nữa ạ. Xin Hoàng thượng bỏ qua cho. Hoàng hậu có răn dạy nô tỳ, thì đó là chuyện tự nhiên của trời đất. Được Hoàng hậu để ý đến đã là phúc đức của nô tỳ.
Tử Vy chỉ nói được bao nhiêu lời là lại ngất xỉu. Tiểu Yến Tử ôm lấy Tử Vy, nước mắt như mưa:
– Tử Vy ơi Tử Vy! Đừng có chết nghe, ngươi mà chết là ta cũng chết theo đấy.
Vua Càn Long thấy vậy, vội vã gọi:
– Mau đưa cô ta về Thấu Phương Trai. Bảo Thái y đến xem bệnh ngay, không được chậm trễ.
Tử Vy được mang về Thấu Phương Trai đặt nằm lên giường, một lúc đã tỉnh lại.
Ở Thấu Phương Trai lúc đó mọi người đều bận rộn, Thái y đến một lúc mấy người. Lệnh Phi cũng đến, Minh Nguyệt, Thể Hà, Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử và các cung nữ, thái giám khác người bưng thuốc, đấm bóp… nhịp tim của Tử Vy hoạt động bình thường lại.
Vua Càn Long cũng thân hành đến xem bệnh.
Kim Tỏa và Tiểu Yến Tử vừa nhìn thấy vua là vội vã quỳ xuống chào hỏi. Tiểu Yến Tử chỉ nói một tiếng.
– Hoàng A Ma!
Là khóc òa không nói được gì nữa. Tử Vy thì đã tỉnh táo được đôi chút, nhưng mặt mũi vẫn xanh xao. Thấy vua đến thăm mừng quá gọi:
– Hoàng thượng!
Rồi định xuống giường hành lễ, nhưng vua đã ngăn lại, nhìn Tử Vy người nói:
– Con không cần thi lễ gì cả. Lệnh Phi đã cho ta biết có phải họ đã sử dụng kim nhọn để tra khảo con không? Hừ tàn nhẫn thật. Họ châm kim khắp cả người con à? Đau lắm hở.
Những lời hỏi thăm, rồi ánh mắt chăm sóc của vua làm Tử Vy vô cùng cảm động:
– Tạ ơn Hoàng thượng đã quan tâm. Hiện con đã thấy bớt đau rồi.
Vua Càn Long gật đầu:
– Đau đến độ mặt mày không còn một giọt máu mà bảo là không đau nữa ư?
Tử Vy nghẹn lời nói:
– Có Hoàng thượng và Lệnh Phi nương nương chăm sóc, lo lắng thuốc men như vậy, có đau con cũng cảm thấy hết đau.
Vua Càn Long nghe nói rất xúc động, hỏi:
– Tại sao Hoàng hậu lại sử dụng nhục hình như vậy với ngươi? Ban nãy ở đấy không tiện nói. Còn bây giờ ở đây ngươi hãy nói đi?
Tử Vy cuối đầu:
– Xin Hoàng thượng bỏ qua đừng nhắc lại nữa.
– Con cứ nói, chẳng có gì đâu mà sợ.
Tử Vy nhìn vua, ánh mắt thành khẩn:
– Hoàng hậu là quốc mẫu, vì vậy có muốn dạy dỗ con thế nào, đều có quyền lợi và lý do riêng của người. Kính thưa Hoàng thượng, sách có nói “Gia hòa vạn sự hưng” (Gia đình mà hòa nhã, Sự nghiệp mới hưng thịnh). Vì vậy, chỉ vì một con a đầu nhỏ như con, mà cung đình đã có chuyện không vui. Vả lại, Hoàng thượng đã trừng phạt Dung ma ma, nô tỳ cảm thấy như vậy là đủ lắm rồi.
Vua có vẻ không hài lòng:
– Ngươi nói như vậy, nhưng nếu rủi có chuyện chết người thì làm sao? Vả lại hoàng cung là nơi cao thượng yên tĩnh. Đây là nhà của trẫm mà. Hoàng hậu lại hành động một cách ngang ngược vậy, bức hại người khác, thì còn ra thể thống gì?
Tử Vy thấy vua giận, không dám nói gì thêm. Tiểu Yến Tử đứng cạnh, chen vào:
– Hoàng A Ma. Có gì đâu mà Hoàng A Ma thắc mắc? Chẳng qua vì Hoàng hậu ghét cay ghét đắng cái Thấu Phương Trai này, không có cách nào nhổ bỏ đi, nên tìm mọi cách phá, bức hại người ở đây. Hoàng A Ma, họ cũng biết là Hoàng A Ma rất bận, chúng con thì không dám nhờ người mới hành động thế. Nếu hôm nay mà Hoàng thượng không có trong cung, thì Tử Vy coi như mất mạng rồi. Cô ấy coi vậy mà mạng cũng lớn.
Vua Càn Long nhìn Tiểu Yến Tử thở ra:
– Con yên tâm, trẫm đã dặn dò Nhĩ Khang, cho thị vệ đến tăng cường bảo vệ các con. Từ rày sắp lên bên Khôn Ninh Cung muốn gọi gì phải thông qua trẫm. Trẫm đồng ý mới được. Vì vậy chắc không có chuyện gì xảy ra nữa đâu.
Lệnh Phi thấy vua quá lo nên nói vào:
– Hoàng thượng yên tâm về nghỉ đi. Ở đây có Tiểu Yến Tử lo cho Tử Vy. Nhĩ Khang và Nhĩ Thái bảo vệ, chắc chắn không có vấn đề rồi.
Vua Càn Long nhìn Tử Vy, rồi gật đầu:
– Thôi được. Tử Vy hãy cố an dưỡng nhé. Ngươi muốn ăn uống gì cứ bảo ngự trù nấu cho. Bữa nay ngươi bị bức hại mà vẫn không nói ra nguyên do. Trẫm nghĩ có lẽ trẫm cũng hiểu được cái câu “Gia hòa vạn sự hưng” của ngươi đã nói lên được rất nhiều điều. Trẫm hiểu và ngươi cũng đừng sợ. Khi nào ngươi hết bệnh, trẫm sẽ đến đây tiếp tục đánh cờ với ngươi.
Lời của vua làm Tử Vy nước mắt như mưa, nhưng không quên nói:
– Tạ ơn Hoàng thượng… tạ ơn Hoàng thượng.
Vua Càn Long cười:
– Trẫm thấy nếu trẫm không đi, chắc ngươi chưa nghỉ ngơi được đâu!
Và quay sang Lệnh Phi, vua nói:
– Lệnh Phi, thôi đi nào!
Cả phòng vội quỳ xuống tiễn vua.
Vua Càn Long vừa bỏ đi là Nhĩ Khang bước vào. Vừa nhìn thấy Nhĩ Khang, Tiểu Yến Tử đã hạ lệnh cho tất cả những người trong phòng bước ra ngoài, đồng thời nói với Nhĩ Khang:
– Nói ít thôi nhé, Thái y đã dặn là phải để cô ấy nghỉ ngơi. Tôi và Kim Tỏa sẽ canh phòng ngoài cửa, không để ai bước vào đâu.
Nhĩ Khang cảm kích:
– Cảm ơn cô!
Kim Tỏa cũng đến chào Nhĩ Khang rồi dặn dò:
– Tiểu thư bị ê ẩm cả mình, sức khỏe có lẽ yếu nhiều, bệnh nặng không nhẹ đâu. Thiếu gia cố mà an ủi, biết đâu nhờ thiếu gia mà tiểu thư sẽ mau lành. Có điều đừng bao giờ nói chuyện đưa tiểu thư ra khỏi đây. Vì ban nãy Hoàng thượng đến thăm, làm tiểu thư xúc động khôn cùng, sẽ không bao giờ tiểu thư chịu rời khỏi đây nữa đâu.
Nhĩ Khang ngạc nhiên, nhưng rồi gật đầu:
– Được rồi, được rồi, tôi biết.
Dặn dò xong, Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa bước ra ngoài. Nhĩ Khang bước tới giường, cầm tay Tử Vy lên hôn, mà không nói được lời nào cả.
Tử Vy thấy Nhĩ Khang cũng xúc động, nói qua nước mắt:
– Mọi thứ đã qua cả rồi huynh ạ. Căng thẳng, sợ hãi nhưng không có gì nguy hiểm.
– Còn không có gì nguy hiểm nữa ư? Cả người muội đầy thương tích thế này, mà còn nói là chẳng sao được ư?
Nhĩ Khang nói rồi lắc đầu:
– Huynh đau xót vô cùng, vì những gì muội gánh chịu.
– Huynh đừng nói như vậy, muội sẽ buồn hơn nếu biết huynh vì muội mà buồn.
– Huynh biết là không nên để muội buồn thêm. Nhưng mà huynh không thể không nói ra điều huynh nghĩ. Thật sự muội biết không, huynh chẳng bao giờ hình dung ra nổi, chuyện lại có thể xảy ra như thế này. Huynh thấy mình thật vô dụng, tội lỗi, bất lực, không bảo vệ được cho muội. Đế muội bị dày vò, đau đớn. Huynh là một thằng tồi!
Tử Vy vừa khóc, vừa nói:
– Muội biết, muội biết cả rồi, nhưng lỗi nào phải tại huynh?
Rồi Tử Vy mỉm cười yếu ớt:
– Thôi không có gì để buồn nữa. Hoàng thượng bắt đầu chiếu cố tới muội. Vậy là phúc rồi.
– Bị thương tích đầy mình, vậy mà còn cho là phúc ư? Hỏi thật muội bị tra khảo bằng kim châm hay còn gì nữa không?
– Chẳng có gì nặng đâu. Huynh đừng quá cho muội như vậy. Sự chăm sóc, lo lắng của huynh đã khiến cho những đau khổ thân xác của muội, gần như biến mất. Muội thấy hết sức hạnh phúc, chỉ bị một chút thương tích mà được biết bao nhiêu người lo cho mình thì là quá hạnh phúc rồi. Huynh biết không cả Hoàng thượng cũng đích thân lo cho muội, kêu Thái y rồi cả Lệnh Phi nương nương cũng đến hỏi thăm. Có ai hơn được muội không? Vì vậy chẳng có thấy đau đớn gì cả.
Nhĩ Khang lắc đầu:
– Tại muội đã rơi vào cơn xoáy được nhìn cha nên có ảo giác đó. Huynh còn biết là muội không còn muốn đi đâu nữa, đúng không?
– Vâng, thú thật với huynh, muội chẳng muốn bỏ cuộc nữa.
Nhĩ Khang chợt hỏi:
– Nhưng tại sao Hoàng hậu lại sử dụng cực hình với muội như vậy? Bà ấy nghi ngờ chuyện gì?
– Bà ấy bắt muội phải nói rõ sự quan hệ giữa muội và gia đình huynh. Sự quan hệ giữa muội, Ngũ A Ca và Lệnh Phi nữa. Vì bà ta nghĩ rằng, muội là cái lưỡi câu mà gia đình huynh dùng để quyến rũ Hoàng thượng.
Nhĩ Khang nghe nói giật mình:
– Trời đất! Vậy thì huynh phải nói rõ sự thật cho mọi người biết, không nên chậm trễ mà di hại.
– Không được! Muội hiện nay chẳng có lấy một chứng cứ cụ thể nào, ai tin? Mà sao huynh lại nôn nóng thế?
– Nhưng mà sự việc vừa qua đã làm huynh khiếp đảm quá rồi. Nếu để chuyện xảy ra một lần nữa. Huynh sợ là rồi huynh sẽ điên mất, lúc đó chẳng còn lý trí đâu để đối phó, phải chi huynh may được một cái túi thật to, bỏ muội vào, đi tới đâu mang tới đó để yên tâm!
Nhĩ Khang nói với đôi mắt đỏ. Tử Vy trấn an:
– Muội sẽ không bị gì nữa đâu, huynh yên tâm.
– Nhưng huynh lại không yên lòng!
Nhĩ Khang nói và nắm lấy tay Tử Vy hôn một cách thương xót. Nụ hôn của Nhĩ Khang làm trái tim Tử Vy ấm hẳn lên.
Những vết thương do bị tra khảo trên người Tử Vy dù gì cũng là những vết thương ngoài da, nên không trầm trọng lắm, chỉ sau mấy ngày tịnh dưỡng. Tử Vy gần như bình phục, sự bình phục nhanh chóng này thật ra ngoài thuốc men, còn do sự khích lệ tinh thần của vua và Lệnh Phi nữa. Vì vậy, mười mấy ngày sau Tử Vy đã trở nên hồng hào, xinh đẹp như cũ.