Cậu xoa xoa đầu em mình, sao hai chị em họ vẻ bề ngoài lại khác nhau đến vậy…Nghĩ đến những lời San Phong nói và hiểu lầm cô với Thừa Ân mà cô càng buồn cười hơn nữa…Cũng công nhận rằng giữa hai người trả ai bảo họ là chị em ruột cả, nhìn cậu em thì đẹp lung linh môi đỏ, mũi cao mắt rõ hai mí lông mi dày lông mày sắc nét khuôn mặt anh tuấn, dáng vóc cao dáo nói chung chốt hạ trong năm từ
“hoàn hảo trong hoàn hảo”. Còn Ngữ Yên thì…gương mặt phổ thông, suy nghĩ lại có vẻ già dặn cứng ngắc hơn lứa tuổi của mình rất nhiều…Một đìêu nữa mọi người càng không nghĩ họ là chị em qua cách xưng hô của Thừa Ân, cậu chẳng bao giờ chịu gọi chị em với Ngữ Yên mà toàn xưng tên như bạn bè thân mật…
– Được rồi, đi ngủ đi chị còn phải làm việc nữa.
– Ừm. Cũng ngủ sớm đi nhé.
Cậu đứng dậy cười cười nhìn cô rồi lững thững về phòng. Ngữ Yên lắc đầu cười nhìn theo em mình…nhưng lòng cô ngập tràn những lo lắng..
– Em đi xin việc à?
Sáng sớm Ngữ Yên đang chủân bị đến côngti thì đã thấy Thừa Ân dưới nhà. Cậu nhìn cô mỉm cười trên tay cầm tập hồ sơ:
– Ừm.
– Em định xin vào đâu. Mới về nên nghỉ ngơi đi chứ không cần làm việc luôn đâu. Chị lo được mà.
Thừa Ân bước tới khoác tay Ngữ Yên:
– Cô Ngữ Yên quên lý do tôi về đây rôi sao.
Ngữ Yên thờ hắt ra, cô khẽ cười nhìn n xang Thừa Ân. Mắt cô mở lớn nhìn trang phục Thừa Ân đang mặc. Chiếc quần côn bó sát đôi chân dài thon, chiếc áo trơn pull trơn màu vàng nghệ và chiếc áo khoác blazer đen cổ tàu, chân đi dày zara đen tay cầm túi xách da lv đen.
Thấy chị cứ nhìn mình từ trên xuống dưới, Thừa Ân khoác vai cô:
– Cô Ngữ Yên nhìn thô thiển quá đấy. Đi thôi chứ.
– Em đi xin việc hay định thi dự tuyển người mẫu diễn viên vậy?
Thừa Ân dang tay nhìn lại bộ dạng mình rồi tròn mắt nhìn Ngữ Yên:
– Như vậy không xin được việc à?
Ngữ Yên gãi gãi cằm:
– Nếu người tuyển là phụ nữ chị nghĩ là sẽ được tuyển thẳng nhưng…- Cô chắt lưỡi- Hình như nhiệm vụ đó toàn của đàn ông. Em nên mặc vest thì tốt hơn.
Thừa Ân gật gù, cậu cười cười:
– Được thôi. Cô Ngữ Yên chờ tý nhé.
Cậu quay lại phòng thay nhanh bộ vést rồi trở lại xoay một vòng cho Ngữ Yên xem:
– Được chứ.
Cách mặc đồ này của Thừa Ân khiến Ngữ Yên nhớ đến một người. Cô gật đầu nhìn cậu:
– Nhìn em đáng ghen tị thật đấy.
Thừa Ân vòng tay qua khoác lên vai Ngữ Yên:
– Cô Ngữ Yên cũng rất xinh đẹp mà. Thôi đi nào, muộn bây giờ.
Thừa Ân vào gara lấy xe lái ra ngoài. Ngữ Yên lên xe, vừa đi cô vừa hỏi Thừa Ân:
– Em định xin vào đâu làm?
– Hàn thị hoặc côngti của Ngữ Yên cũng được.
Ngữ Yên gật gù:
– Cũng được đấy, nhưng mà…em định xin vào làm nhân viên thiết kế à?
– Chưa biết. Để xem thế nào đã.
– Ừ.
Ngữ Yên chỉ tay lên côngti trước mắt nói:
– Đến rồi.
Thừa Ân cho xe dừng lại trước đó, Ngữ Yên mở cửa xuống xe, cô khẽ cười:
– Cố lên nhé.
Thừa Ân gật đầu mỉm cười rồi cho xe vòng ngược lại đến cônti mình xin việc.
….
Vừa bước chân vào côngti, mọi nhân viên nhất là phái nữ, ai cũng phải dừng chân ngoái lại nhìn Thừa Ân.
Không ai có thể phủ nhận hay thờ ơ được với vẻ nổi bật của cậu được…rất có khí chất. Lại cả cách ăn mặc nữa chứ thật giống tổng tài của côngty này.
Thấy mọi người ai cũng nhìn nhìn mình có mấy chị nhân viên lễ tân cũng tủm tỉm chỉ chỏ cười nói với nhau về Thừa Ân. Cậu cũng chỉ khẽ cười thân thiện đáp lại họ càng khiến niềm phấn khích cho phái nữ thần tượng cậu hơn.
Chợt nhớ rắng mình không biết phòng tuyển nhân sự ở đâu, thấy một người đang gấp gáp làm gì đó đi ngag qua mình, Thừa Ân níu người đấy lại, cậu khẽ cười:
– Xin lỗi, cho hỏi phòng tuyển nhân sự ở đâu?
Nguời đó nhìn nhìn Thừa Ân từ trên xuống dưới rồi chỉ tay về phía thang máy:
– Lên tầng 4 rẽ trái cuối hành lang ấy.
Vừa nói xong cậu ta vội vã ôm tập hồ sơ đi luôn.
Theo lời nguời đó, Thừa Ân đã tìm được nơi mình cần đến.
Cộc…cộc…
– Vào đi.
Thừa Ân cúi đầu chào người ngồi trong đó. Qúach giám cũng gật đầu đáp lại, cậu lên tiếng:
– Mời ngồi.
Thừa Ân kéo ghế ngồi đối diện Qúach giám, cậu lấy tập Hồ sơ trong túi xách đặt lên bàn về phía Qúach giám.
Qúach giám giở hồ sơ ra xem, thỉnh thỏang cậu lại ném cái nhìn lạ lẫm về phía Thừa Ân rồi đưa cho cậu phiếu xin lý lịch, nói:
– Cậu ghi thông tin đầy đủ vào đây.
– Vâng.
5 phút sau, Thừa Ân đẩy tờ giấy về phía Qúach giám. Qúach giám cầm tờ phiếu lên đọc. Mắt cậu nheo nheo lại nhìn dòng nói về mong muốn, môi cậu hơi cười nhìn lên Thừa Ân “ Uớc mơ:Làm tổng gíam đốc “.
Cậu đặt tờ giấy cùng tập hồ sơ của Thừa Ân xang một bên rồi nói:
– Cậu muốn xin vào làm trưởng phòng thiết kế?
– Vâng, có gì không ổn sao.
– Cậu chưa hề có kinh nghiệm làm việc vậy mà muốn làm trưởng phòng sao.
Đuôi mắt Thừa Ân hơi híp lại, cậu nhìn Qúach giám, giọng nói thật mềm mại:
– Tôi nghĩ trình độ mình sẽ đảm nhận được chức vụ đó.
Qúach giám bật cười khan:
– Cậu có tự cao quá không khi đi xin việc mà nói với giọng đó.
Thừa Ân nhún vai:
– Tôi đi xin việc chứ không phải đến để nhìn sắc mặt người khác mà sống.
– Cậu…- Qúach giám nghẹn lời.
Từ trước tới nay chưa khi nào cậu gặp một trường hợp đi xin việc mà mặt vênh ngược lên thế này. Điệu bộ trả có vẻ gì là chân thành cả.
– Tôi có thể đuổi cậu ngay lập tức khỏi đây đấy.
– Nếu anh làm như thế tôi nghĩ côngty này sẽ mất đi một nhân tài đấy.
Tuyết Y vô tình đi ngang qua, khi nghe thấy câu nói đó cậu dừng chân lại mở hé cửa nhìn vào trong.
Qúach giám cau mày:
– Cậu nghĩ mình là ai mà dám ăn nói như thế.
– Là một người bình thường. Nãy giờ mất nhiều thời gian với anh quá rồi đấy, nếu anh không làm được việc thì cho tôi gặp thẳng tổng tài đi.
Mắt Qúach giám trợn tròn nhìn Thừa Ân “Sao lại có đứa vô lễ như vậy chứ”. Cậu chỉ tay ra cửa:
– Cậu có thể rời khỏi đây rồi đấy.
Cạch…
Tuyết y vừa lúc cũng bước vào, Qúach giám định đứng dậy cúi đầu chào thì Tuyết Y hơi nhíu mày ra dấu miễn chào. Thừa Ân cũng quay lại, Tuyết Y hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
– Người này muốn xin việc.
– Trưởng phòng thiết kế?
– Vâng – Qúach giám đáp
Thừa Ân quan sát phong thái người trước mặt và thái độ lễ phép của Qúach giám đối với người đó nếu cậu đoán không nhầm thì anh ta chính là Hàn thiếu.
Nghĩ vậy Thừa Ân cũng đứng lên cậu cúi đầu trước Tuyết Y rồi nói:
– Anh là Hàn thiếu.
– Ừm.- Tuyết Y đi lại ghế da, cậu ngồi xuống ngả người ra sau, hai tay đan nhau mắt nhìn Thừa Ân như quan sát dò dõi.
Thừa Ân lên tiếng nói luôn:
– Nếu anh đồng ý tôi sẽ thử việc trong 1 tháng không lương, chỉ cần 1 tháng tôi sẽ làm cho doanh thu côngti tăng lên 10%.
Hàn thiếu nheo mắt nhìn cậu đầy thú vị:
– Cậu nghĩ phần trăm ở lại của mình là bao nhiêu?
– 100. – Thừa Ân tự tin ngẩng cao đầu nhìn thẳng mắt Tuyết Y mà đáp.
Môi Tuyết Y nhếch lên cười, cậu nhún vai:
– Tốt. Làm việc từ mai nhé.
Tuyết Y đứng dậy đi đến trước mặt Thừa Ân, hai người đứng trong tư thế đối mặt này Qúach giám bỗng nhiên thấy buồn cười. Nhìn hai người có cách mặc đồ thật giống nhau.Đứng như này nhìn không khác gì hai anh em.
Tuyết Y nói khẽ:
– Đừng giữ thái độ như vừa nãy với những người đi trước.
Vừa dứt câu, môi cậu cũng khẽ cười rồi đi ngang qua Thừa Ân. Đúng là khí chất ngùn ngụt… khiến Thừa Ân đứng thẫn người một lúc mới tỉnh lại, môi cậu cười cười “Không tốn công mình xin vào đây “. Cậu quay xang nhìn Qúach giám. Đột nhiên thái độ lễ phép hẳn lên, cậu cúi đầu:
– Chuyện lúc nãy mong anh bỏ qua.
Cử chỉ này khiến Qúach giám càng đề phòng hơn, những người có thể thay đổi trong chốc lát thế này toàn những người đáng sợ cả. Qúach giám cười tỏ vẻ cao thượng:
– Không có gì. Mong cậu không bị ra khỏi đây sớm.
Biết Qúach giám đang nói xiên mình nhưng nghĩ đến lúc nãy Tuyết y đã có lời nhắc nhở mình, Thừa Ân nén lại, cậu cười nhẹ:
– Mong anh giúp đỡ nhiều.
– Ừm.
Quách giám cầm tất cả hồ sơ trên bàn nhìn nhìn qua Thừa Ân rồi ra ngoài. Tốt nhất những người dở mặt nhanh như vậy nên tránh thì tốt hơn.
Thừa Ân cũng cầm túi xách lên ra về.
…
– Mang hồ sơ của người vừa nãy xang cho tôi.
– Vâng.
…
Tuyết Y xem tất cả những bằng cấp và cả lý lịch của Thừa Ân, cậu thầm hài lòng vì tất cả đều hoàn hảo hèn nào cậu ta lại tự tin đến vậy. Nhưng bằng cấp chỉ nói lên một phần tư con người thôi…còn phụ thuộc vào năng xuất của người đó như nào nữa.
Dù gì chức trưởng phòng thiết kế cũng đang trống để cậu ta thử xem sao…
…
…
Tử Di nhìn lên phong lich đặt trên bàn đột nhiên nhớ đến lời Tuyết Y đã nói. Sắp đến sinh nhật của cậu rồi nhưng Tử Di vẫn chưa biết cụ thể là ngày nào.
Đúng rồi…Tử Di lấy chíêc laptop trên bàn bật lên rồi vào điều tra về thông tin cá nhân của Tuyết Y.
“ Lý lịch những doanh nhân trẻ tuổi thành đạt…
http://google.com.vn/imgres?q=wo…_xaHiBQ&zoom=1 >>> minh họa =]]~=]~
Họ tên: Hàn Tuyết y.
Ngày sinh: 04-04.
….
Từ Di nhìn lướt qua một số thông tin về Tuyết Y rồi ánh mắt cô chợt dừng lại tấm hình của San Phong
http://ca6.upanh.com/13.536.17757114…4bd8f9fd6e.jpg tiếp =]~
Họ tên: Huỳnh San Phong
Sinh ngày: 03-04…
Tử Di kéo lên nhìn lại ngày sinh của Tuyết Y. Hai người chỉ chênh nhau một ngày.
Đang miên man nghĩ điều gì đó chợt cô giật mình khi có tiếng chân bước đến. Tử Di vội vàng đóng máy lại rồi để lại vị trí cũ nằm xuống nhắm mắt lại như đang ngủ.
Tuyết Y vào phòng thấy cô đang ngủ, cậu cũng chỉ lặng lặng nhìn qua cô một lát rồi ra ngoài.
Cậu về phòng làm việc mớ ngăn kéo bàn ra cầm lên chiếc điện
Cậu cầm nó định quẳng vào sọt rác nhưng lại thôi. Tuyết Y đột cô rồi cúi xuống cầm bút lên viết gì đó vào tờ giấy trên mặt bàn.
hướng cửa rồi nhìn lên mặt bàn. Mắt cô mở tròn đầy ngạc nhiên khi nhìn thấy chiếc galaxy s2 đặt trên mặt bàn kèm theo tờ giấy.
“ Dùng nó đi “.
Chỉ 3 chữ ngắn ngủn đã nói lên ý đồ của Tuyết Y. Tử Di khẽ cười, tuy sống không lâu với Tuyết Y nhưng cô cũng phần nào hiểu được một góc cái tính của Tuyết Y. Cậu không muốn thể hiện một điều gì đó quá dài dòng luôn tránh những việc gì đó phải giải thích lôi thôi. Cậu luôn để người ta muốn hiểu thế nào về mình thì hiểu không quan tâm không bịên lụân.
Tử Di cầm nó lên bỗng có tiếng chuông. Cô giật mình suýt rơi máy.
Tút..tút.
Vừa nói một câu xong Tuyết Y đã tắt ngay máy. Muốn cười cũng cần thiết phải lưu, Tử Di lẩm bẩm thuộc nó rồi để máy xang một bên lôi giấy ra vẽ bản thảo để nộp dự thi.
– Em cứ thoải mái đi không cần quá căng thẳng
– Được rồi, vào thôi anh.
– Ừm- San Phong nắm tay Tử Di đi vào dinh thự của mẹ mình.
Tử Di nhìn quanh khhung cảnh ở đây, thật sự căn biệt thự này quá rộng phải để cả họ hàng sống chắc cũng không hết chỗ mất.
Hai người đi đến đâu là người làm trong nhà cúi đầu chào tươm tướp liên tục khiến Tử Di phát ngại.
Vừa thấy bà Như Hạ ngồi uống trà sau vườn cùng cô gái nào đó, San Phong cau mày không vừa lòng mấy khi mẹ cậu biết hôm nay có Tử Di đến mà vẫn gọi “gái già yêu đời” kia đến.
Hai người cùng đến trước họ, Tử DI cúi đầu chào bà Như Hạ vẩc cô gái đó nữa.
Vẻ mặt bà Như Hạ chỉ cười cho có lệ nhưng ánh mắt lại nhìn theo kiểu dò xét không thiện cảm khiến Tử Di cảm thấy gai người.
– Hai đứa ngồi đi.
San Phong ga lăng kéo ghế cho Tử Di ngồi xuống rồi cậu mới an vị.
Thấy mình có vẻ hơi thừa, Ngữ Yên lên tiếng:
– Chủ tịch, cháu xin phép trước.
Điệu bộ ngoan ngoãn của Ngữ Yên làm cho San Phong thấy chướng mắt, cậu nghĩ cô chỉ đóng kịch con nai vàng cho mẹ cậu thôi chứ làm gì có chuyện đã đến đây lại còn xin về.
– Về thì về đi. – San Phong đáp thay cho mẹ mình.
Bà Như Hạ cau mày nhìn cậu:
– San Phong, sao con lại ăn nói thô lỗ như thế.- Bà quay xang nhìn Ngữ Yên trìu mến, thái độ khác hẳn với tình cảm dành cho Tử Di – Con cứ ngồi đây, không phải đi đâu hết.
San Phong nhăn mặt kêu lên:
– Mẹ.
Bà Như Hạ nhìn xang Tử Di bắt đầu tra hỏi:
– Nghe nói cháu và con tôi đang quen nhau?
– Dạ. – Tử Di gật đầu, miệng cười như mếu.
– Vậy cháu có biết những tin xấu về chuyện lăng nhăng bậy bạ của nó chứ.
– Mẹ…- San Phong bật thốt – Hôm nay có lẽ là không thích hợp lắm, để hôm khác con sẽ đưa cô ấy đến nói chuyện với mẹ sau.
Cậu bực dọc đứng dậy nắm tay Tử Di định kéo đi, thì ông Thành xuất hiện, ông lên tiêng từ xa:
– Đi đâu vậy con trai.
Nghe tiếng vị cứu tinh mình đến, San Phong đứng ngay lại cậu ấn vai Tử Di ngồi lại vị trí cũ, miệng cười cười nhìn mẹ mình:
– Mẹ nên công bằng trong cách thể hiện tình cảm chút đi chứ.
Bà Như Hạ bực mình nhìn thằng con trai coi trời bằng vung của mình mặt bà quạu lại:
– Con…
Ông Thành bước đến ngồi cạnh bà Như Hạ:
– Người có tuổi rồi không nên nhăn nhó sẽ có nhiều nếp nhăn hơn đấy em ạ.
– Anh…- Bà Như Hạ quay phắt xang nhìn chồng.
Không cố thì Tử Di và Ngữ Yên đã bật cười thành tiếng. Nhìn hai người này cứ như oan gia chứ không phải vợ chồng. Ông Thành lúc nào cũng cười đùa nhìn giống San Phong như khuôn đúc còn bà Như Hạ trong nhà này hình như một mình một trái tuyến thì phải. Lúc nào mặt cũng đăm đăm nghiêm chỉnh khác hẳn hai cha con kia.
Ông Thành nhìn Tử Di khẽ cười:
– Con đến chơi ta và mẹ San Phong rất vui. Chẳng qua bà ấy không biết biểu lộ thế nào thôi nên khiến con hiểu lầm đúng không.
Tử Di cười nhẹ không nói gì, cô cũng trả biết nói gì với bầu không khí này. San Phong nhìn xang Ngữ Yên:
– Cô Yên đã làm lành được với người đó chưa?
Ánh mắt San Phong thể hịên sự châm chọc qua lời nói đó, môi cậu cười cười gian tà như đe doạ Ngữ Yên không đi khỏi đây sẽ nói ra chuỵên ngày hôm đấy vậy.
Đáp lại sự thiện tình đe doạ của San Phong, Ngữ Yên vẫn điềm đạm mỉm cười đáp:
– Cảm ơn Huỳnh tổng, quan hệ giữa chúng tôi vẫn tốt.
Bà Như Hạ, Tử Di lẫn ông Thành không hiểu giữa hai người đang nói chuyện gì nữa mà nhìn mặt họ không hề bình thường chút nào.