Hoa Tình Đẫm Máu

Chương 9



Tám giờ tối Phi Diệp lái xe đến nhà Tường Linh với bộ vó sang trọng hơn ngày thường.

Bà Tường Lan nghe con gái có khách nên bà đã sang hàng xóm đánh tứ sắc để con gái tự dọ Bà là một người mẹ luôn luôn tạo hạnh phúc cho con, bà muốn Tường Linh có hoàn cảnh tìm một bạn tâm tình khác mà qquên đi nỗi buồn. Tường Linh ra đón người yêu tận cửa với nụ cười tươi và hỏi:

– Má anh có biết anh đến đây tối nay không?

Phi Diệp nắm tay nàng cùng đi vô nhà và sẻ lắc đầu:

– Anh chưa cho mẹ biết vội em ạ.

Tường Linh nhìn chàng mỉm cười:

– Ngày mai anh có thể cho má anh biết việc của chúng ta, em tin là má sẽ ưng chịu tán thành anh ạ.

Phi Diệp chớp nhanh đôi mắt, chàng nghĩ đến tham vọng của mẹ, ý bà muốn ông Đức phải nhìn chàng phải chia tài sản cho chàng rồi mới cưới Tường Linh, nay chàng chưa thi hành đoạn đầu mà lại thi hành đoạn cuối e bà không chịu, nhưng chàng cũng gật bừa:

– Ừ, ngày mai anh sẽ làm theo ý em.

Chợt có tiếng xe hơi vô sân, Tường Linh đã biết là xe của ai trong khi Phi Diệp nhìn nàng hỏi:

– Em còn mời ai đó.. Tường Vân đâu?

Tường Linh nhìn chàng âu yếm và cười dịu dàng:

– Tường Vân vừa đi khỏi, anh yên tâm không có gì lạ đâu. Em mời người này dùm anh đấy.

Trái tim Phi Diệp đập loạn khi nhìn ra sân, dưới ánh đèn neon chàng đã thấy một ông cỡ ngoài sáu mươi vừa bước xuống xe đang tiến vô với cây ba ton nơi tay, những bước đi chậm chạp chứng tỏ ông đã già yếu lắm.

Tường Linh không bỏ lỡ giây phút xúc động đầu tiên, nàng vội bước tới cầm tay ông Đức đưa cho Phi Diệp:

– Đây là ba anh…

Phi Diệp còn đứng im sững sờ chưa kịp phản ứng thì ông già đã giang tay bật khóc:

– Con.. con của bạ.

Vậy là Phi Diệp ôm choàng lấy ông, mắt chàng cũng nhòa lệ. Nếu Tường Linh chậm trễ một phút để cả hai cùng ngỡ ngàng thì chưa chắc Phi Diệp đã chịu nhận ông Đức bởi vì chàng muốn chứng tỏ không phải chàng là người tham của giết em. Sau phút xúc cảm đó Phi Diệp quay lại cũng thấy mắt Tường Linh long lanh ngấn lệ, chàng đỡ ông Đức ngồi xuống ghế rồi bước tới xiếc chặt tay nàng:

– Cảm ơn em đã cho anh được gặp cha.

Tường Linh vui vì thấy Phi Diệp đã khéo léo hợp thức hoá mối tình của hai người, nàng chờ phút cảm động qua đi mới kêu chị bếp dọn bàn, bữa ăn thật ngon, giữa ba người mới gặp mà như đã thân tự kiếp nào, ông Đức hỏi về sự học của Phi Diệp rồi ngậm ngùi:

– Cha phục mẹ con lắm.. con làm cách nào cho cha gặp mẹ con được không? Phi Diệp lộ vẻ buồn:

– Theo ý con cha chưa nên gặp mẹ. Vì bà con oán hận cha dữ lắm. Ông Đức nhìn Phi Diệp mà thở dài não nề:

– Mẹ con thù hận chánh đáng, ba không trách mẹ con đâu.. Phần lỗi ở cha mà. Phi Diệp nhìn cha kính phục:

– Vậy là cha sẵn lòng bỏ lỗi.. Con đang lo mẹ bị rắc rối đó cha.

Ông Đức chớp mắt sẻ thốt:

– Cha không cần biết chuyện đã quạ Dù sao bươi lại dĩ vãng không ích gì. Cha sẵn sàng bỏ qua những sự thù hận của mẹ con vì chính cha là nguồn gốc của sự thù hận đó. Cha đau khổ quá con ơi.

Rồi ông bệu bạo nói như khóc:

– Cha cũng cám ơn Tường Linh đã cho cha có dịp nhìn con, từ nay con là đứa con trai duy nhất của cha, lo cho cha khi tuổi già xế bóng. Tường Linh nói:

– Chuyện phải làm thì cháu làm xin bác và anh đừng bận tâm cho mệt. Phi Diệp bảo ông Đức:

– Con mới xin đính hôn với Tường Linh. Và con không dè Tường Linh là dâu của cha.

Ông Đức cười vui vẻ:

– Đó là sự vô tình nhưng có thể được vì giữa Tường Linh và TH chưa có cưới. Những lời nói của ông Đức đều lọt vào tai Tường Vân, nàng mới về tới và đi vòng qua sân xuống bếp rồi lên nhà bằng thềm phía sau. Nàng về hơi sớm vì lòng ghen bừng cháy thiêu đốt, nàng muốn rình nghe những lời của Phi Diệp nói với chị.

Ông Đức nói lời như cột chặt Phi Diệp và Tường Linh đã cho ông gặp con, ông nói như một sự quyết định giữa hai bên quen nhau bình thường không có cái xác TH ở giữa, Tường Vân nghe vậy tức giận rủa thầm:

– Khốn nạn thật, họ đi mau quá.. Tất cả đều khốn nạn ích kỷ, kẻ quên em, người quên con.. Chị hai thì quên hẳn vị hôn phu của chỉ.

Tường Vân vì ghen mà ghét họ, nàng thấy rõ mình bị mất tình yêu còn họ thì đáng khinh quá. Lúc đó ông Đức vô tình quay bảo Phi Diệp:

– Cha sẽ tìm cách nhìn con, lo cho con được chánh thức nhìn nhận cha, sản nghiệp của cha rất lớn cha sẽ bù đắp cho con.

Phi Diệp nhìn cha, chớp mắt nói:

– Thưa cha, con chỉ xin phép cha để con sống âm thầm với mẹ thôi bởi vì con không muốn vô tình sang đoạt tài sản của em con.

Tường Vân nghe lời đó vừa phục vừa giận, phục vì ý chí can cường không vụ lợi của chàng, giận vì chàng tỏ ra chỉ cần tình yêu không tham vọng không tha thiết. Cứ nhìn cách chàng bước một bước quá dài đến hôn nhân với Tường Linh đủ hiểu chàng đã yêu nàng say đắm. Tường Linh mím môi lùi nhẹ lên lầu.

Gần mười giờ tiệc tan Tường Linh nằm êm ru suy tính, nàng không biết làm cách nào phá rối được Phi Diệp nữa, khi ông Đức bỏ thù con mà nhìn nhận chàng và có ý tìm bà LH.

Nàng nghe tiếng chào nhau ở cửa dưới nhà thì ra lan can nhìn xuống và thấy ông Đức nắm lấy tay Phi Diệp hỏi:

– Con đi xe gì?

Phi Diệp chỉ cái Honda, ông nhìn lại chiếc Mercedes của mình, người tài xế đã bước xuống mở cửa sẵn chờ đợi, ông ghé tai Phi Diệp bảo nhỏ:

– Cha sẽ nhờ Tường Linh mua xe đem lại cho con. Và ông quay sang Tường Linh ôn tồn:

– Con vẫn là con của cha, cha xin nhờ con làm trung gian cho cha tạ lỗi với người xưa, vậy cha yêu cầu con đến thăm cha mỗi ngày để tính với nhau.

Tường Linh vui vẻ dạ, nàng và Phi Diệp tiễn ông Đức ra cái xe bóng loáng từ từ qua dưới bóng cây ra khỏi cổng rồi lướt nhẹ dưới ánh đèn đêm.

Tường Vân nhìn đăm đăm về phía hai người còn đứng lại bên cửa họ đang như hai bóng nhập chung một khuôn mặt. Tường Linh với mái tóc dợn bồng bới ngửa lên, bóng cây che tới chỗ họ đứng nhưng Tường Vân cũng thấy Phi Diệp cúi xuống. Giữa khoảng lưng họ những vòng tay quấn như đóng đai lấy hai thân hình đang sát lại.

Tường Vân nghe ngực mình tức dội, hơi thở nặng nề kinh khủng, nàng nằm vật ra giường tưởng tượng họ đang trao đổi với nhau những nụ hôn của buổi đầu gắn bó. Tường Vân uất ức nhớ lại lúc ngồi ở Continental với chàng rồi chợt vùng lên chạy ra phòng ngoài, nơi phòng ăn dành tiếp tân có ống điện thoại song song với đường dây dưới nhà.

Tường Vân không còn suy nghĩ gì ngoài ý định phá hoại, nàng quay số về nhà ông Đức và chờ đợi.

Khi bên đầu dây nhắc ống điện thoại lên nàng nghe một tiếng keng. Môi nàng run run nói:

– A lộ. tôi có việc cần lắm cho tôi nói chuyện với bà chủ gấp. Vú xẩm hay là chị bếp đấy.. kêu bà chủ cho tôi gấp lên.

Tường Vân lập cập vội vàng như thế và đưa tay chặn ngực vì tim nàng đang đập loạn xạ, chợt đầu giây đằng kia có tiếng nói:

– Thưa, cô là ai??

Nàng gắt:

– Tôi là người nhà.. tôi cần gặp bà chủ gấp..

– Da… cô chờ nhé… tôi kêu ngay. Một phút sau có tiếng bà Đức trong ống nói:

– A lô, ai đó? Cô là ai? Cô hỏi ông nhà tôi à? ông mới đi đâu về đang thay đồ trong phòng tắm.

Bên kia đầu giây Tường Vân nói một hơi:

– Bà đức đấy à, bà thử hỏi ông mới đi đâu về xem ông có thật tình với bà không? Tôi cho bà hay ổng mới đi nhìn nhận một người con trai riêng của ổng và chính vì người con trai này mà con trai của bà bị đầu độc chết đó.

Bà Đức rụng rời, bà toan hỏi lại thì máy điện thoại đã cúp vì Tường Vân nói một hơi dứt được ý muốn nói rồi như kẻ đứt hơi nàng buông ống điện thoại bụm mặt chạy về phòng nhào lên giường khóc, nàng tự ghê sợ mình, nàng đã thỏa cơn tức giận và bây giờ mới nghĩ đến hậu quả.

Dưới vườn cặp nhân tình đã chia tay từ lúc nào, Tường Vân nghe thấy tiếng chị nho nhỏ ở phòng bên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.