Bao nhiêu ấn tượng tốt đẹp về Phó Chi Dữ của Dụ Thần lại bị phá hủy một lần nữa.
Không phải lúc nãy ở trong phòng họp, ý kiến nào nêu ra cũng nhắm đúng trọng tâm, toàn bộ quá trình, câu nào câu nấy cũng không hề vòng vo lạc đề, công việc còn lại đều xử lý phân bổ gọn gàng mau lẹ, khí thế ngút trời, khiến người ta không thể không nghe anh, sao bây giờ lại…
Hơi ngốc ngốc là thế nào?
Dụ Thần nghĩ một hồi nhưng thôi vẫn hỏi: “Phó tổng có việc gì cần tôi làm ạ?”
Nhưng Phó Chi Dữ lại nói: “Không có.”
Dụ Thần cười ngượng: “Ha ha, thế à,” Dụ Thần nhìn điện thoại: “Cũng muộn rồi, phải đi ăn cơm thôi.”
Phó Chi Dữ đột nhiên nhìn vào mắt Dụ Thần: “Đi ăn với nhau không?”
Dụ Thần khụ khụ ho khan.
Cậu, cậu đâu có ý này! Cậu chỉ muốn ngầm ra hiệu cho Phó Chi Dữ để anh cho cậu về thôi.
Cơ mà.
“Được chứ.”
Phó Chi Dữ hỏi: “Muốn ăn gì?”
Lúc này Dụ Thần mới sực nhớ đến sáng nay mẹ bảo buổi trưa sẽ nấu canh dê hầm cho cậu.
Ngẫm nghĩ một hồi, Dụ Thần vẫn muốn về nhà ăn cơm hơn.
Ầy, đương nhiên không phải vì hợp đồng đã được ký rồi nên cậu lười biếng không làm việc đâu, chỉ là cậu không muốn phụ tấm lòng của mẹ.
Hay là chuyển thành buổi tối đi. Vì cậu muốn ăn canh dê hầm lắm rồi.
“Phó tổng, trưa nay cô giúp việc nhà tôi đã nấu cơm xong cả rồi, thế nên…”
Dụ Thần ngừng lại một chút, đang nghĩ nên nói thế nào cho phải, thì Phó Chi Dữ nói: “Đến nhà em ăn cơm?”
Dụ Thần há hốc mồm: “Cái gì cơ?”
Phó Chi Dữ chớp mắt: “Không phải em định nói thế à?”
Sao Dụ Thần lại nghe hình như Phó Chi Dữ đang hơi thất vọng nhỉ?
Cũng đúng, chắc cuộc đời anh chẳng mấy lần bị người khác từ chối nhể.
Dụ Thần cũng chẳng dám từ chối đâu, thế là cậu nói tiếp: “Đúng thế, tôi định nói thế mà, ha ha, chỉ là không ngờ Phó tổng lại đoán ra nhanh thế, cũng không biết Phó tổng có muốn đến không nữa.”
Phó Chi Dữ: “Muốn.”
Dụ Thần ngoài mặt thì cười tươi như hoa, trong lòng thì kêu khổ không thôi. Sao lại thành ra thế này rồi?
Đừng nói hai người họ chỉ là người yêu hợp đồng trêи đầu môi chóp lưỡi, người yêu thật sự cũng nào có chuyện ra mắt người nhà ngay ngày thứ hai sau khi xác nhận quan hệ chứ.
Cái quần què gì vậy trời.
Dụ Thần cúi đầu, sau đó hắng giọng mấy cái.
Cậu muốn làm rõ một chuyện.
“Mối quan hệ của chúng ta là công khai phải không?” Dụ Thần ngẩng đầu hỏi.
Phó Chi Dữ ngây ra một chút: “Là sao?”
Dụ Thần lúng búng: “Thì là, chắc không phải là ngài muốn tôi làʍ ȶìиɦ nhân bí mật của ngài đâu nhỉ?”
Phó Chi Dữ lắc đầu: “Không, sẽ công khai.”
Dụ Thần nghĩ ngợi, lại hỏi: “Thế tôi có được giới thiệu ngài là bạn trai tôi với ba mẹ không?”
Phó Chi Dữ đột nhiên cười: “Được.”
Dụ Thần bị nụ cười ấy làm cho cười theo, cậu giải thích: “Là như này ý, tôi chưa bao giờ đưa người khác về nhà ăn cơm hết, đương nhiên ngài là bạn tôi thì cũng có thể đến, chỉ là tôi sợ sau này lúc chúng ta tham gia mấy buổi gặp gỡ công khai gì đó mà bị ba mẹ tôi phát hiện, đến lúc đấy không giải thích rõ ràng thì không hay. Vì thế tôi tính là hôm nay nói luôn á.”
Phó Chi Dữ hỏi: “Tôi là người đầu tiên em đưa về nhà à?”
Dụ Thần không hiểu sao Phó Chi Dữ lại để ý đến mỗi cái này, gật đầu: “Ừ.”
Phó Chi Dữ cười: “Được, tôi biết rồi.”
Dụ Thần: “Hi hi.”
Cũng dễ nói chuyện phết.
Dụ Thần lại nghĩ một hồi rồi nói: “Đúng rồi, không được nói giao ước của chúng ta đâu đấy. Cũng đừng để cho ba mẹ tôi thấy chúng ta đang diễn trò.”
Phó Chi Dữ: “Được.”
Dụ Thần nghĩ: “Chắc chẳng chẳng còn gì nữa đâu.”
Chỉ ăn bữa cơm thôi mà, cũng không có gì, Dụ Thần hỏi Phó Chi Dữ: “Ngài có gì giao phó không ạ?”
Phó Chi Dữ lắc đầu: “Không có,” anh hỏi: “Mấy giờ nhà em ăn cơm?”
Dụ Thần mở điện thoại ra xem giờ: “12 giờ, còn một tiếng nữa,” Dụ Thần ngẩng đầu nhìn Phó Chi Dữ: “Nhưng lát nữa tôi phải về công ty của ba một chuyến, sau đó mới về nhà.”
Phó Chi Dữ ngẩn người: “Thế tôi thì sao?”
Dụ Thần chớp chớp mắt, nếu mà để Phó Chi Dữ tự đến thì hơi kỳ kỳ thật, cậu nghĩ, vỗ tay bép một cái: “Thế này đi. Phó tổng, tôi về công ty của ba xong quay lại đây. Sau đó chúng ta cùng nhau đến nhà tôi, được không?”
Phó Chi Dữ gật đầu: “Được.”
“Âu kê,” Cuối cùng Dụ Thần hỏi: “Ngài còn chuyện gì nữa không? Nếu không có thì tôi xuống trước nhé.”
Phó Chi Dữ lắc đầu: “Không có gì,” anh ngừng lại một chút rồi nói: “Em về đây sớm nhé.”
Dụ Thần giơ tay ra hiệu OK với Phó Chi Dữ, nói “Lát nữa gặp lại” rồi quay lưng, đi ra ngoài đóng cửa lại.
Đến khi khuất khỏi tầm mắt của Phó Chi Dữ, Dụ Thần nghiêng đầu.
Phó Chi Dữ đúng thật là một người khiến cậu chẳng tài nào lường trước được, mỗi một câu nói lại bẻ lái một hướng làm cậu không kịp đội mũ.
Hơn nữa, không biết có phải do cảm giác của cậu sai hay không, hình như Phó Chi Dữ có chút, đáng yêu?
Nghĩ đến đây, Dụ Thần lập tức lắc đầu quầy quậy.
Không thể nào, không thể nào, làm gì có chuyện đấy.
Xuống dưới tầng, ba Dụ Thần và đồng nghiệp trong công ty đều đang ở trong phòng họp đợi cậu, Dụ Thần mở cửa đi vào, tất cả mọi người đều đứng bật dậy.
“Sao rồi?”
“Chuyện gì thế?”
“Chủ tịch Phó nói gì với cậu thế?”
Mọi người đều nhộn nhạo cả lên, hỏi dồn.
Dụ Thần cười toe: “Có gì đâu, chỉ bảo với tôi là sẽ cử chuyên gia đến giúp đỡ mọi người trong quá trình thực hiện dự án thôi.”
Ba Dụ Thần hỏi: “Là Trần Kiến hả?”
Dụ Thần ngơ ngẩn: “Ủa ba biết hả?”
Ông gật đầu: “Ban nãy trợ lý của chủ tịch Phó dẫn Trần Kiến vào chào hỏi mọi người rồi.”
Dụ Thần lại ngây người, ủa thế Phó Chi Dữ gọi cậu lên phòng anh làm cái gì thế?
“Không có gì nữa à?” Ba Dụ Thần hỏi tiếp.
Dụ Thần nghĩ một chút, nói: “Chốc nữa con kể với ba.”
Vừa dứt lời thì tất cả mọi người lại nhốn nháo cả lên.
“Còn có chuyện gì nữa?”
“Kể gì, kể gì??”
Dụ Thần cười cười: “Không liên quan đến công ty đâu, mọi người yên tâm.”
Dụ Thần bảo chốc nữa là sau khi về công ty, ngồi trong phòng làm việc của ba Dụ Thần.
Vừa đóng cửa lại, ông liền hỏi: “Phó tổng nói gì với con thế?”
Dụ Thần ɭϊếʍ môi: “Hi hi.”
Ông ngây người, cũng cười theo: “Sao thế? Cười gì?”
Dụ Thần hắng giọng, nói thẳng: “Ba, con với Phó Chi Dữ đang yêu nhau.”
Nụ cười của ba Dụ Thần lập tức tắt phụt, ông nhíu mày: “Cái gì? Con với cậu ta làm gì cơ?”
Dụ Thần bổ sung: “Đang yêu nhau, anh ấy là bạn trai của con.”
Ba Dụ Thần không thể tiêu hóa ngay lập tức thông tin kia, nhìn Dụ Thần thật lâu, mới hỏi: “Bắt đầu từ bao giờ?”
Tiêu rồi, từ bao giờ ấy nhỉ?
Dụ Thần đành bịa: “Tháng trước.”
Cậu tiếp tục tự biên tự diễn: “Con không hề biết anh ấy là chủ tịch của Khoa Hào, hôm kia đi với ba con mới biết. Sau đó, thì, ừm, hự, thế hoi.”
Dụ Thần chỉ nói thế là dừng lại, không dám bịa nhiều quá, sợ lại lộ ra chỗ hổng nào.
Ba cậu lại ngồi tiêu hóa thông tin mất một lúc, đột nhiên nở nụ cười: “Ba biết ngay mà, bảo sao hai đứa cứ kỳ kỳ làm sao.”
Dụ Thần thở phào một hơi, cười thành tiếng: “Thế ạ.”
Ông lắc đầu: “Cũng khá là bất ngờ, chắc mẹ con vẫn chưa biết phải không?”
“Chưa biết ạ,” Cậu ngồi xuống sofa với ba: “Còn nữa, trưa nay Phó Chi Dữ sẽ đến ăn cơm ở nhà mình ạ.”
Ba Dụ Thần vừa mới đưa được chén trà lên miệng lập tức phun ra: “Cái gì? Đến nhà mình ăn cơm?”
“Vâng,” Dụ Thần nặn ra một nụ cười, lại bịa: “Bảo là gặp mặt ba ở công ty như vậy không lịch sự, không lễ phép, muốn đến nhà để chào hỏi đàng hoàng, hôm kia anh ý đã bảo với con rồi.”
Quả nhiên ba Dụ Thần tin thật, lập tức gật đầu: “Hừm, khá lắm.”
Dụ Thần cười: “Lát nữa ba về nhà trước nhé, con đến Khoa Hào rồi về nhà cùng anh ý, ba về nhà nói trước với mẹ hộ con nhá.”
Ba Dụ Thần thở dài: “Đến nhà ăn cơm cũng không nói trước để bảo dì giúp việc nấu thêm mấy món nữa.”
Dụ Thần: “Hi hi.”
Đúng là đột ngột thật.
Ba Dụ Thần cầm chén trà, định đổ đi, nửa chừng được dừng lại.
Ông nói: “Bây giờ ba về nhà trước, con đến chỗ Phó tổng đi, mấy đứa cứ thong thả mà đi, đừng về vội, để nhà cửa chuẩn bị cái đã.”
Dụ Thần gật đầu: “Dạ.”
Đột nhiên ba Dụ Thần nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nhìn Dụ Thần: “Không đúng, sao con cũng gọi là Phó tổng thế?”
Dụ Thần ngớ người: “Ba hỏi hay lắm.”
Vừa dứt lời, cậu lập tức bật cười.
Sao thế này, mới gặp có hai lần mà đã học luôn cách nói chuyện của Phó Chi Dữ rồi.
“Trêu nhau ấy mà ba,” Dụ Thần lại nũng nịu: “Ba không hiểu đâu, bọn con gọi nhau bằng đủ thứ trêи đời, cái gì cũng gọi được hết á.”
“Được rồi được rồi, thích gọi nhau thế nào thì gọi,” Ba Dụ Thần cười, xoa đầu cậu, chắc cũng hiểu hòm hòm đấy là thú vui của thanh niên yêu nhau, không hỏi nữa: “Không lề mề nữa, bây giờ ba về nhà đây.”
Dụ Thần vẫy tay với ba: “Dạ, lát nữa gặp ba nha.”
Ba cười, chọt chọt ngón tay vào trán cậu:”Mẹ con kiểu gì cũng sợ chết khϊế͙p͙ cho mà xem.”
Dụ Thần lè lưỡi.
Đợi đến khi ba đi, Dụ Thần mới thực sự thở phào một hơi.
Ba dặn là không cần phải vội về nhà nên cậu cũng không vội chạy đến chỗ Phó Chi Dữ.
Nói thật, cậu không muốn ở riêng với Phó Chi Dữ lắm.
Đầu tiên là vì Phó Chi Dữ nhìn lạnh lùng lắm, hai người họ mà ở cạnh nhau thì hơn nửa thời gian mà mắt to trừng mắt nhỏ.
Dụ Thần ghét nhất là cái sự nhạt nhẽo, vô vị, ngượng ngùng mà Phó Chi Dữ nhìn có vẻ vô vị lắm đấy.
Tiếp theo là cậu thực sự không biết phải nói chuyện gì với Phó Chi Dữ, rồi cũng nói chuyện nọ xọ chuyện kia lằng nhằng chả hiểu kiểu gì.
Sau này trước mặt Phó Chi Dữ thì bớt bớt cái mồm lại thì hơn, khi nào anh giao nhiệm vụ cho rồi hẵng lăng xăng.
Ở trong phòng làm việc của ba chơi game trêи điện thoại tầm 10 phút thì Dụ Thần mới đi đến Khoa Hào.
Vừa mới vào sảnh Khoa Hào đã có người đến đón cậu, nói là Phó tổng dặn đến đón cậu, sau đó dẫn Dụ Thần đến thang máy riêng của Phó Chi Dữ.
Thang máy chẳng mấy chốc đã đến tầng làm việc của anh, người đón tiếp cậu cúi người mỉm cười chào cậu rồi rời đi.
Tính cả lần trước thì đây là lần thứ ba cậu đến tầng này, vì thế cậu thuộc lòng đường đến phòng làm việc của Phó Chi Dữ, cậu gõ cửa mấy cái.
“Mời vào.”
Giọng Phó Chi Dữ vọng ra.
Dụ Thần mở cửa, lập tức bị đống đồ dưới đất đập vào mắt.
“Cái gì đây?” Dụ Thần hỏi.
Trợ lý của Phó Chi Dữ cũng ở đây, trả lời Dụ Thần: “Là quà để lát nữa mang đến nhà của ngài ạ.”
Dụ Thần kinh ngạc: “Cái gì cơ?”
Cậu cúi đầu nhìn, tính sơ sơ, nào là đồ dưỡng da mỹ phẩm, hàng loạt trang sức, túi xách rồi thì đủ loại đồ bổ bày hết trêи đất.
Dụ Thần không hiểu, hỏi: “Đến nhà tôi để bày sạp bán hàng hả?”