Hóa Ra Bản Vương Mới Là Thế Thân

Chương 38: 38: Triệu Thanh Huy



Tuy Nguyễn Nguyệt Vi và Triệu Thanh Huy là thân thích, nhưng không tính là thân thiết, tuổi tác bọn họ chênh lệch lớn, Nguyễn Nguyệt Vi lại lớn lên trong cung Thái Hậu, một năm hai người không gặp nhau được mấy lần, đó là những lần hôn sự tang lễ cùng chúc tân niên mới gặp nhau.

Thiếu niên này mắc chứng suy nhược từ trong bụng mẹ, sinh ra đã gầy yếu thiếu sinh khí, khuôn mặt vừa nhọn vừa gầy, nhưng đôi mắt lại rất lớn, tròng mắt đen đến mức không nhìn thấy được con ngươi, khi nhìn chằm chằm vào người khác, như là hai miệng giếng cổ sâu thẳm, tỏa lên khí âm hàn.

Nguyễn Nguyệt Vi giỏi giao thiệp với hài tử, nàng cũng không keo kiệt chăm sóc với thế tử biểu đệ bệnh tật này, sau mấy lần, hắn luôn theo chân nàng.

Nhưng chỉ cần xung quanh nàng còn có những huynh đệ tỷ muội khác, hắn liền đứng ra xa, chưa bao giờ chơi cùng bọn họ, chỉ nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.

Khi đó Nguyễn Nguyệt Vi không để trong lòng, cho đến một lần, nhà bọn họ có yến tiệc, thân thích tới làm khách, có rất nhiều hài tử tới, Triệu Thanh Huy cũng ở trong đó.

Có nhiều hài tử, nàng liền không rảnh lo tới biểu đệ cổ quái này, hắn vẫn nhìn ở một bên không nói lời nào.

Khách khứa đi rồi, nàng phát hiện chim hoàng yến mình nuôi ba năm, bị vặn gãy cổ ném dưới tàng cây hải đường trong viện.

Nàng không biết là ai làm, nhưng lờ mờ cảm thấy Triệu Thanh Huy không thoát được liên can.

Từ lúc đó về sau nàng có chút sợ hắn, bao giờ cũng cố ý trốn tránh hắn, hắn vẫn đi theo nàng âm hồn bất tán.

Sau đó hắn dần dần lớn lên, hiểu chuyện rồi mới bắt đầu thu liễm một chút.

Nhưng đôi lúc Nguyễn Nguyệt Vi lơ đãng liếc sang, luôn phát hiện hắn lại đang nhìn nàng.

Trước kia Nguyễn Nguyệt Vi rất không thích loại cảm giác này, tựa như bị một con rắn độc nhìn chòng chọc, mặc dù biết con rắn này không hề muốn thương tổn mình, nhưng nó bò tới gần, quấn lên, thật sự không phải chuyện vui vẻ gì.

Nhưng nàng vừa bị Hoàn Huyên đả kích, lần đầu tiên cảm thấy ánh mắt này cũng không chán ghét như thế.

Vả lại tuy hắn cổ quái, nhưng là thế tử phủ Võ An Công, chính là kẻ có thực quyền, không giống Ninh Viễn Hầu phủ bọn họ càng lúc càng tồi tệ sau khi Nguyễn Thái Hậu hoăng thệ.

Nàng cười với hắn: “Sao biểu đệ lại ở đây? Không đến bên dòng sông chơi Lưu Thương à?”

“Ta đặc biệt ở đây chờ biểu tỷ.” Triệu Thanh Huy tận lực khắc chế, nhưng trong ánh mắt vẫn biểu lộ sự tham lam.

Nguyễn Nguyệt Vi có chút sợ hãi, nhích đến gần Sơ Trúc, miễn cưỡng cười nói: “Biểu đệ có chuyện gì sao?”

Triệu Thanh Huy nói: “Lần trước yến khách trong nhà, ta thấy hình như biểu tỷ không khỏe, khi đó không tiện hỏi, trong lòng cứ mãi nhớ nhung, liền muốn tìm cơ hội để hỏi một chút, gần đây biểu tỷ sống có tốt không?”

Nguyễn Nguyệt Vi thấy hắn không hề không biết lý lẽ như trước kia, cũng không có cử chỉ nào vượt quá khuôn phép, lập tức thầm thở phào.

Lại nghĩ đến trên đời chung quy vẫn còn có người quan tâm nàng, chỉ cần nhìn thần sắc của nàng liền biết nàng buồn bực sầu não, trăm phương nghìn kế tìm cơ hội để hỏi, so sánh như thế, Hoàn Huyên càng có vẻ lãnh đạm.

Nhớ tới Hoàn Huyên, hốc mắt nàng liền ửng đỏ, nhưng nàng vẫn nén nước mắt trở về, cười nói: “Phiền biểu đệ lo lắng, ta không hề đau ốm.”

Triệu Thanh Huy tiến lên nửa bước: “Biểu tỷ đừng gạt ta, ta biết tỷ sẽ ủy khuất bản thân mà nhân nhượng người khác, nhưng tỷ đã chịu uất ức gì trong cung vậy?”

Nguyễn Nguyệt Vi bị dọa nhảy dựng, nhìn xung quanh, sợ có người khác nghe thấy.

Triệu Thanh Huy cười: “Biểu tỷ không cần lo sợ, nơi này chỉ có con đường thông hướng ra ngoài, ta đã cho người canh ở đó, có người đến gần sẽ biết ngay.”

Ngừng một chút, nghiêm mặt nói: “Ta tới tìm biểu tỷ không có ý khác, chỉ là hỏi thử có điều gì ta có thể giúp đỡ không.”

Trong lòng Nguyễn Nguyệt Vi an tâm một chút: “Thái Tử điện hạ đối với ta rất tốt.”

Thái Tử đối với nàng không thể nói là không tốt, tuy rằng gần đây bởi vì chuyện trong triều mà tâm phiền ý loạn, không săn sóc nàng tỉ mỉ như lúc mới thành hôn, nhưng trong một tháng hơn phân nửa vẫn ở viện của nàng, thứ gì tốt cũng đều đưa đến cho nàng.

Nàng sinh ra loại tâm tư này với Hoàn Huyên, thỉnh thoảng cũng cảm thấy thẹn với Thái Tử, nhưng trái tim không phải bản thân có thể khống chế, nàng chỉ đặt tình cảm này trong tim như một niệm tưởng, cũng không phải thật sự muốn làm gì đó.

Nghĩ như thế, liền thư thái hơn.

Triệu Thanh Huy chớp mắt, lông mi của hắn rất dài, dáng hình đôi mắt cũng xinh đẹp, chỉ là không hợp với khuôn mặt này, như con rối quái dị.

“Không phải do Thái Tử, vậy thì là do Tề Vương?” Hắn yếu ớt nói.

Nguyễn Nguyệt Vi không khỏi hoảng hốt, sắc mặt trắng bệch: “Biểu đệ cẩn thận lời nói!”

Triệu Thanh Huy nghiêng đầu, đôi mắt kia mở to hơn, bên trong chứa đầy nghi hoặc: “Vì sao biểu tỷ kinh sợ? Ta chỉ nghe thấy vài tin đồn về Tề Vương, đoán rằng biểu tỷ sẽ không vui.”

Nguyễn Nguyệt Vi nói: “Tin đồn gì?”

Triệu Thanh Huy nói: “Nghe người ta nói Tề Vương dưỡng một ngoại trạch phụ, dáng vẻ so với biểu tỷ…”

Tâm tư thầm kín vẫn chưa bị người nhìn thấu, Nguyễn Nguyệt Vi nhẹ nhàng thở phào, ngay sau đó lại nhíu hai hàng lông mày: “Chuyện đó…!Đã lan truyền rồi à?”

Triệu Thanh Huy trầm mặt gật đầu.

Kỳ thật chỉ có lác đác vài người biết việc này, hắn phải liên tục theo dõi Hoàn Huyên mới biết được.

Sắc mặt Nguyễn Nguyệt Vi hết xanh lại trắng, cắn môi không biết nói gì mới tốt.

“Nữ nhân kia còn ở trong thành Trường An một ngày, tỷ tỷ còn bị người khác chỉ trích,” trong mắt Triệu Thanh Huy lướt qua tia hung ác nham hiểm, “Ta thật sự thấy không đáng cho tỷ tỷ.”

Nước mắt Nguyễn Nguyệt Vi tràn đầy mi, cố nén lại nói: “Đó là chuyện của bản thân Tề Vương, không liên quan đến ta, cứ để bọn họ nói đi.”

“Ta có thể giúp tỷ tỷ,” Triệu Thanh Huy nói, “Ta đã tra thân phận nữ tử kia, chỉ là một nữ hài mồ côi nghèo hèn, ta có thể…”

Trái tim Nguyễn Nguyệt Vi nảy lên, trong đầu bất chợt lướt qua hình ảnh con chim hoàng yến bị đứt cổ kia, trong nháy mắt hiểu ra ý của hắn, vội ngăn hắn lại: “Biểu đệ chớ hồ ngôn loạn ngữ!”

“Biểu tỷ yên tâm, ta sẽ không lấy mạng nàng ta,” Triệu Thanh Huy nói, “Chỉ là để nàng ta không thể lưu tại kinh thành làm tỷ chướng mắt mà thôi.”

Nguyễn Nguyệt Vi hơi động lòng, nhưng lập tức tỉnh táo lại, nghiêm mặt nói: “Nhân lúc còn sớm đệ hãy từ bỏ ý niệm này đi, không thể chọc tới Tề Vương!”

Ngừng một chút, ngữ khí chậm lại: “Ta biết đệ suy nghĩ cho ta, nhưng Tề Vương không như người khác, đệ làm như thế chỉ đem lại tai hoạ thôi.”

Triệu Thanh Huy nhìn nàng chăm chú một lát, lúc này mới chậm rãi nói: “Được, nếu ngày nào đó biểu tỷ đổi chủ ý, chỉ cần nói một câu.

Tỷ biết chuyện gì ta cũng nguyện ý làm vì tỷ mà.”

Đúng lúc này, hai tiếng ho nhẹ vang lên cách đó không xa, Triệu Thanh Huy lưu luyến nói: “Có người tới rồi, ta tìm một nơi trốn đi, biểu tỷ ra ngoài trước, ta chờ sau một lúc rồi rời đi.”

Nguyễn Nguyệt Vi gật đầu, bước nhanh hướng ra ngoài.

Phía sau lưng nàng mồ hôi lạnh nhễ nhại, nhưng trong lòng lại vui mừng vô cớ, tuy rằng Triệu thế tử này u ám bi thương khiến người khác không thoải mái, nhưng trái tim đối với nàng lại hết sức chân thành như thế.

……

Hoàn Huyên xã giao ở Khúc Giang Trì một ngày, còn có dạ yến trong Phù Dung Uyển, tan tiệc trở lại Vương phủ, hắn ngay cả xiêm y cũng chưa đổi, đã gọi Cao Mại tới hỏi: “Đồ dùng ở Thường An phường đã cho người thu hồi rồi?”

Cao Mại đáp phải.

Hoàn Huyên lại hỏi: “Cao ma ma cũng đã trở lại?”

“Sau giờ ngọ đã trở về rồi,” Cao Mại nói, “Cần lão nô truyền bà ấy tới không?”

“Không cần, ngày mai nói sau,” Hoàn Huyên đoán lão ma ma đã nghỉ ngơi, “Người bên Thường An phường nói thế nào?”

Cao Mại thật sự phục điện hạ nhà hắn rồi, mỗi lần muốn hỏi thăm tin tức của người ta lúc nào cũng phải vòng vo, có lời chẳng chịu nói, nhất định phải ra vẻ hu tôn hàng quý.

Người ta cũng không ở đây, không biết làm thế cho ai xem.

“Hồi bẩm điện hạ,” ông cung cung kính kính đáp, “Hôm nay khi lão nô đến Lộc…!thị đã ra ngoài, nếu không chờ Lộc thị trở về, lão nô lại cử người đến hỏi một chút?”

Hoàn Huyên nhướng mày nói: “Không cần, sớm đã nói chuyện của nàng không cần bẩm báo với ta.”

Cao Mại: “…Vâng.”

Hoàn Huyên lại nói: “Ngày mai ngươi tuần tra mấy trang viên trong kinh và ngoại ô, hỏi thử Cao ma ma, nếu bà ấy muốn đến Lam Điền thăm cháu trai, thì đưa bà ấy theo cùng.”

……

Sơn Trì Viện.

Xuân Điều đỡ Tùy Tùy về ngồi trên giường, sờ vùng trán nóng hổi của nàng, gấp gáp muốn tìm đại phu.

Tùy Tùy ngăn nàng lại: “Trong phường không có y quán, nếu đến thành Bắc mời, hơn nửa đêm không có lệnh bài của Vương phủ, gặp phải Kim Ngô vệ tuần tra thì làm sao đây.”

Xuân Điều nói: “Thị vệ cũng là người Vương phủ, Kim Ngô vệ tra liền biết, cũng phải nể mặt Tề Vương phủ chứ…”

Lời còn chưa dứt, bản thân nàng cũng nhớ tới cô nương nhà bọn họ xưa đâu bằng nay nữa, trước đây nàng được sủng ái, quy củ gì đó cũng không phải là chuyện to tát, nhưng hiện tại rõ ràng nàng đã bị Tề Vương ghét bỏ rồi.

Trước đó nàng còn mong đợi vào may mắn, trông mong điện hạ nhớ tới điều tốt của cô nương nhà bọn họ, ngày nào đó có thể hồi tâm chuyển ý, nhưng chạng vạng hôm nay trở về hỏi mới biết được, đồ dùng của Tề Vương trong Thanh Hàm Viện đều được dọn đi rồi, ngay cả Cao ma ma cũng phụng mệnh trở về Vương phủ.

Đồ vật chuyển đi còn có thể nói để tiện dùng, nhưng Cao ma ma đi rồi, ai cũng biết Lộc Tùy Tùy vô vọng triệt để rồi.

Lúc này nếu để hạ nhân vi phạm trong đêm, Kim Ngô vệ tìm đến chỗ Tề Vương, còn không biết cảnh ngộ của cô nương nhà nàng sẽ biến thành thế nào nữa.

Tùy Tùy không biết Xuân Điều suy nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ ỷ vào thân thể tốt của mình, cảm thấy chút phong hàn không đáng điều động nhân lực.

“Ngươi đi sắc một liều thuốc phong hàn để ta ra mồ hôi lạnh, sáng sớm ngày mai bảo đảm sẽ tốt lên.” Tùy Tùy vô tâm nói.

Xuân Điều vẫn có chút do dự: “Nhưng trán của cô nương nóng đến mức dọa người rồi.”

Tùy Tùy dùng mu bàn tay dán lên trán, hời hợt nói: “Có lẽ do tay ngươi lạnh, ta sờ thấy vẫn tốt, tục ngữ nói bệnh không khỏi có thể dùng Đông y, yên tâm đi.”

Xuân Điều vẫn không an tâm, cuối cùng đến nhờ Phúc bá, vào phường thỉnh một lão phúc y* tới —— phúc y không biết xem bệnh, nhưng nhiễm được phúc khí của bà thì bệnh sẽ mau khỏi.

(Ji: *Phúc y – 福医 – người chữa bệnh bằng phúc khí, người mang nhiều may mắn đến cho người bệnh)

Tùy Tùy uống thuốc đổ mồ hôi, rồi để phúc y sờ vào trán, tiếp đó đi ngủ.

Sau một hồi giày vò nàng lại buồn ngủ, nằm yên tĩnh trên giường, trong đầu lặp đi lặp lại những lời của Hoàn Quýnh.

Nhất định có người nghĩ ra cách để hắn biết chân tướng Hoàng Hậu dưỡng phế hắn, người này chắc chắn sẽ không để lộ bản thân —— kẻ mẫn cảm tự ti lại kiêu ngạo như Trần Vương tuyệt đối không để người lợi dụng, trông dáng vẻ thẹn quá hóa giận của hắn khi biết mình bị lợi dụng sẽ biết.

Hoàn Diệp chết, kẻ được lợi lớn nhất hiển nhiên là Hoàn Dung, hắn biết được chuyện của Hoàng Hậu cũng không khó —— loại sự tình này chỉ cần lưu tâm, luôn có thể nhìn ra manh mối.

Nàng chỉ là không rõ, sau khi Hoàn Diệp hồi Trường An liền đưa ra ý muốn nhường vị, Hoàn Dung chỉ cần kiên nhẫn chờ hắn nhường vị trí trữ quân ra là được, vì sao còn phải vẽ vời thêm chuyện, xúi giục Trần Vương chứ?

Mặc kệ người đó có phải Hoàn Dung hay không, hắn không đích thân tham dự việc này, cùng lắm chỉ có thể tính là chia rẽ tình cảm huynh đệ, dù có chứng cứ cũng không thể đưa hắn vào chỗ chết —— dẫu sao nàng cũng không có thần thông quảng đại đến mức có thể đơn thương độc mã ám sát Thái Tử đương triều.

Hơn nữa Hoàn Dung là đệ đệ ruột của Hoàn Diệp, nếu không chắc chắn, nàng cũng sẽ không giết hắn.

Nàng trằn trọc tự hỏi hồi lâu, nghe thấy tiếng chim hót truyền đến từ bên ngoài, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Phúc y kia có lẽ thật sự có chút phương pháp, lúc tỉnh lại, trán của nàng có vẻ không còn nóng nữa.

Tùy Tùy ra mồ hôi, đến tịnh phòng tắm rửa một chút, trong lòng dự định ngày mai đến cửa hàng son phấn một chuyến, thuận tiện nghe tin tức dư luận một chút, xem thử thi hài bọn họ ném trong rừng có bị người phát hiện không.

Cả ngày nay nhiệt độ của nàng lúc cao lúc thấp, cứ mãi không thấy khỏe hoàn toàn, nhưng nàng thấy không nghiêm trọng cũng không quản, chỉ uống thuốc đổ mồ hôi đúng giờ.

Ngày thứ ba, nàng thức dậy ăn sáng, gọi Xuân Điều chuẩn bị xe ngựa, tự cúi xuống từ y rương lấy bộ Hồ phục để mặc, đến khi đứng lên, bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm rồi ngất xỉu.

Xuân Điều trở về phòng thấy Tùy Tùy nằm trên mặt đất, không khỏi bị dọa nhảy dựng, sờ trán nàng, lại phát sốt lần nữa, dường như còn nóng hơn đêm qua.

Nàng vội vàng nhấn vào hổ khẩu* của Tùy Tùy, rót cho nàng chén nước trà, Tùy Tùy tỉnh dậy, biết lần này mình bị nặng rồi.

(Ji: *khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ)

Cũng may là ban ngày, Xuân Điều lập tức bảo người đến thành Bắc thỉnh đại phu, mong tới mong lui cuối cùng đại phu cũng tới, đại phu chạm vào cổ tay nàng, thậm chí không cần xem mạch tượng, cũng biết nhiệt độ cao đến dọa người.

Đại phu viết một phương thuốc hạ sốt, Xuân Điều ở một bên lẩm bẩm với Tiểu Đồng: “Thân thể cô nương luôn rất tốt, sao vừa đến chùa Thanh Long làm lễ tạ thần một chuyến, trở về đã bắt đầu sốt cao…”

Đại phu vừa nghe lời này, nhíu mày ngừng bút: “Ngươi nói nàng ấy đến chùa nào?”

Xuân Điều nói: “Chùa Thanh Long và Linh Hoa tự.”

Tùy Tùy cầu nguyện Phật Tổ đều ở hai chùa này, lúc làm lễ tạ thần cũng thế.

Sắc mặt đại phu lập tức nghiêm trọng: “Khu bệnh Bi Điền của chùa Thanh Long phát bệnh dịch, hôm qua Vũ Lâm vệ cùng người của Thái Y Thự đã niêm phong ngôi chùa, ngày hôm trước vị cô nương này mới vừa đến chùa Thanh Long, rất có thể đã nhiễm phải bệnh dịch.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.