Không biết tình yêu của người khác ra sao, có giống
như tình yêu của hai người bọn họ không, như thể tọa trên tàu lượn siêu tốc,
thoáng chốc vút tới đỉnh mây, nháy mắt đã trao nghiêng đáy vực.
Mạc Úc Hoa nói: “Hay dở ra sao cũng là cái “trời long đất lở” chính cậu đã lựa
chọn”
Sau khi Trình Tranh xuất viện, ở bên Tô Vận Cẩm thêm mấy ngày, cuối cùng vẫn
đành quyến luyến bịn rịn trở về trường học. Cậu ta đi rồi, Tô Vận Cẩm qua một
ngày mới ý thức được, trong suốt hai ngày đầu gối tay ấp, bọn họ hóa ra không
hề nghĩ tới một biện pháp tránh thai nào cả. Nghĩ đến đây, không nén được nỗi
sợ hãi, một thân một mình chẳng biết làm sao cho phải, đánh chết cũng không mặt
mũi ra tiệm mua thuốc, trăm phương ngàn cách không xong, Vận Cẩm đành tìm đến
Mạc Úc Hoa, ấp a ấp úng kể lể đầu đuôi sự tình cho cô nghe. Mạc Úc Hoa không
nói đến câu thứ hai, tóm lấy cô chạy ngay ra tiệm thuốc.
Thuốc đã uống rồi, thế nhưng rốt cuộc vẫn không kịp thời điểm phù hợp nhất, đến
cả Mạc Úc Hoa cũng chả dám nói rằng tuyệt đối không còn nguy hiểm gì. Tô Vận
Cẩm thấp thỏm trải qua một khoảng thời gian lo lắng sợ hãi, tận tới khi kì kinh
đến hẹn lại lên, tảng đá đeo nặng trĩu trong lòng mới buông ra nổi, thầm vui
mừng vì tình huống kiếp nạn kiểu “tình xuân dào dạt một khi, bào thai bé bỏng
lặng lẽ thành hình” hay thấy trên truyền hình trong thực tế thì tỉ lệ xuất hiện
lại không mấy cao, nhưng cũng hạ quyết tâm, từ nay sẽ không thể mù quáng dại
dột như thế nữa.
Bắt đầu từ hôm Trình Tranh trở lại Bắc Kinh, cả phòng kí túc của Tô Vận Cẩm
không ai là không biết cô có người yêu theo học mãi Bắc Kinh xa xôi, vì cậu ta
siêng năng gọi điện, nên mượn lời cô bạn cùng phòng tên Tiểu Văn thì, chỉ riêng
bắt máy điện thoại thôi đã phải nhấc đến mỏi cả tay rồi. Tô Vận Cẩm trước nay
vẫn là người dùng điện thoại ít nhất trong phòng, giờ thường xuyên ở bên giường
ôm điện thoại chuyện trò đến tận đêm khuya. Ban đầu cô vẫn còn đôi chút đắm
đuối trong nỗi vui sướng của tình yêu cuồng nhiệt, thế nhưng sau một thời gian,
cái thói bám dính nhằng nhẵng cùng sự ngang ngược bá đạo của Trình Tranh khiến
cô không nén khỏi âm thầm kêu khổ. Thi thoảng cậu ta gọi điện đến ký túc xá
nhưng không gặp được cô, hoặc giả có lời nào không vừa ý, thế là đã nổi đóa lên
ngay được.
Tô Vận Cẩm vốn là người quen một thân một mình đi về, chỉ trong thời gian ngắn
ngủi cô khó lòng thích ứng ngay được với kiểu đem trọn vẹn cuộc sống của mình
chẳng chừa lại giao phó cho một người khác. Cho dù là khoảng thời gian ở bên
Thẩm Cư An, đứng trước một chàng trai khiến mình mê say làm vậy, cô cũng vẫn
cảm thấy bọn họ là hai cá thể hoàn toàn độc lập, hệt như hai đường thẳng song
song, dù có kéo ra vô cực thì cũng chỉ gần nhau chứ chẳng thể giao cắt, như vậy
khiến cô cảm thấy an toàn phù hợp với mình hơn.
Trình Tranh thì khác, cậu ta khát khao đem hết thảy tâm tư, hết thảy mọi điều
gửi gắm nơi Tô Vận Cẩm, còn hận rằng máu thịt hai người chẳng thể hòa chung làm
một, đồng thời, cậu ta cũng đòi hỏi Tô Vận Cẩm mang lại cho cậu ta sự chăm chút
tương tự. Cậu ta hi vọng có được một Tô Vận Cẩm trọn vẹn hoàn toàn, không giữ
lại chút khe kẽ nào, tốt nhất là đến giấc mơ của cô cũng thuộc về cậu ta luôn.
“Vận Cẩm, lúc này em đang làm gì?”
“Vận Cẩm, em đang nghĩ gì đấy?”
“Vận Cẩm, em đi đâu thế?”
“Vận Cẩm, anh nhớ em lắm, em có nhớ anh không?”
“Vận Cẩm, sao chẳng nói gì cả?”
Vận Cẩm, Vận Cẩm, Vận Cẩm!!!
Ngày nào cũng như ngày nào, cậu ta không ngừng hỏi han này nọ, mang theo cái vẻ
ương bướng hống hách cùng thói trẻ con cố chấp. Tô Vận Cẩm ban đầu còn nhẫn nại
dỗ dành cậu ta. Dần dà đến dỗ dành cũng chẳng còn hơi sức mà làm nữa, thế nên
chỉ tỏ thái độ im lặng bất lực, thế nhưng cô càng yên ắng thì cậu ta càng cật
vấn. Tô Vận Cẩm cảm thấy Trình Tranh thật giống như một cuộn len bị mèo vờn rối
bung, quấn chân cô, vướng víu cô, khiến cô thấy ấm áp, nhưng cũng khiến cô thở
chẳng ra hơi.
Hai người cách trở đôi nơi, người Nam kẻ Bắc, xa xôi vô cùng, chỉ cần có chút
thời gian rảnh rỗi, Trình Tranh liền lao đến chỗ Tô Vận Cẩm ngay. Lúc thời giờ
căng cáp, thứ Sáu cậu qua, Chủ nhật lại về Bắc Kinh. Tô Vận Cẩm xót xa số tiền
đổ vào vé máy bay, những khi không giảm giá, một lượt đi – về cơ hồ ngang với
toàn bộ sinh hoạt phí của cả một năm học, nếu mẹ cô còn chưa tái giá với bố
dượng, hai mẹ con bọn họ không biết phải làm thêm nếm bao nhiêu mới gom đủ từng
nấy tiền. Trình Tranh thì trước sau đều không bận tâm, cậu từ tấm bé đã lớn lên
trong một gia đình khá giả, tiền chỉ là một thứ kí hiệu, có thể đem đổi lấy
những thứ cậu mong muốn, như cách nghĩ của cậu, không có thứ gì khiến cậu khao
khát hơn việc hai người ở bên nhau.
Trước khi học kỳ một năm thứ tư kết thúc, Trình Tranh lấy lý do để thuận lợi
cho Tô Vận Cẩm tiện kiếm việc, dứt khóat nhét vào tay cô một chiếc điện thoại
di động. Tô Vận Cẩm nhớ lại kinh nghiệm của lần trước, cậu ta cũng tặng cô điện
thoại, cô cảm thấy đồ này đắt đỏ quá, khước từ không nhận, kết quả là anh chàng
đó không thèm nói đến câu thứ hai, ngay lập tức giở mặt ném cái di động từ cửa
sổ căn hộ tầng 18 xuống, nên lần này đành nhận lấy. Giờ đã như thế, càng tiện
cho cậu ta liêc lạc với cô bất cứ lúc nào, ở đâu. Bình thường Tô Vận Cẩm cứ
nghe thấy tiếng chuông điện thoại cậu ta cài đặt riêng cho mình là đã nổi cơn
đau đầu. Tô Vận Cẩm làm thế nào cũng không thể lý giải nổi, một anh chàng trong
mắt người khác kiêu căng, ngạo mạn là thế, mà sao vừa yêu vào, liền thành kẻ
bám người nhằng nhẵng như thế này.
Trước tết năm ấy, Tô Vận Cẩm tham gia hội chợ việc làm dành cho sinh viên tại
địa phương do trường cô tổ chức. Trong ấn tượng của cô, từ lúc cha sinh mẹ đẻ
ra đến giờ cô chưa từng có mặt ở nơi nào đông đúc đến thế. Địa điểm diễn ra hội
chợ người chen người, Vận Cẩm đầu óc váng bị dòng người cuồn cuộn xô đẩy cứ thế
tiến về phía trước, không tự chủ, hoàn toàn không trông thấy phương hướng gì.
Những đơn vị tuyển dụng tương đối tốt một chút thì chen chúc tới mức một con
ruồi không bay lọt. Trong tình trạng thế này, làm sao có thể nói đến lựa chọn
sáng suốt gì được. Tô Vận Cẩm cũng không nhớ nổi mình rốt cuộc đã nộp bao nhiêu
hồ sơ, càng chẳng biết cuối cùng nắm chắc mấy phần được tuyển dụng, chỉ biết là
đến lúc thóat ra khỏi cổng nơi diễn ra hội chợ, đón nhận thứ không khí đột ngột
thanh sạch, cô đã hít vào một hơi thật sâu.
Trình Tranh đương nhiên không phải chịu đựng một màn khổ ải như Tô Vận Cẩm,
trường đại học của cậu tiếng tăm lẫy lừng, đất dụng võ để mà lựa chọn tất nhiên
rộng rãi, huống hồ chuyên ngành của cậu vốn đang ăn nên làm ra, thành tích
trong trường của Trình Tranh thì xuất chúng, nhà lại có điều kiện, muốn tìm một
công việc tốt cũng là điều dễ như trở bàn tay. Có điều về mặt đường hướng lựa
chọn công việc, cơ hồ cậu chịu ảnh hưởng của bố nhiều hơn, một lòng tâm niệm
ứng dụng tối đa những gì học hành, tìm đến vị trí chuyên về kỹ thuật, còn hoàn toàn
không hề hứng thú gì với sự nghiệp kinh doanh từ bên phía mẹ. Bố Trình Tranh
cũng rất thoải mái, không bắt ép gì cậu, để mặc cậu lựa chọn việc bản thân
thích làm, chỉ hy vọng cậu trong lúc cân nhắc địa điểm làm việc có thể về bên
bố me. Xét cho cùng, cậu vẫn là đứa con độc nhất trong gia đình, thêm nữa, bố
cậu đảm nhiệm chức viện trưởng viện thiết kế kiến trúc kiêm bí thư đảng ủy, sắp
đặt cho cậu một vị trí như mong muốn là một việc không thể dễ dàng hơn.
Trình Tranh thì bày tỏ rõ ràng rằng bản thân cậu không có ý định trở về nhà,
cậu cũng nói như vậy với Tô Vận Cẩm: “Dựa dẫm vào bố thì có gì hay đâu, huống
hồ về nhà rồi lại phải chịu đựng ông cụ kêu ca. Chi bằng ở lại Bắc Kinh cho tự
do tự tại. Vận Cẩm, chờ đến lúc em tốt nghiệp xong rồi qua đây nốt, thế là
chúng mình có thể ngày ngày ở bên nhau”.
Thực ra, Tô Vận Cẩm cũng không muốn quay về quê, nhưng cô còn muốn ở lại thành
phố phương Nam mà cô
đã sinh sống suốt bốn năm trời này hơn. Ở đây, cô không hề cảm thấy bản thân
chỉ là một người ngoại tỉnh, mà hòa mình vào mạch đập của thành phố thật tự
nhiên. Cô cũng ngỏ ý này với Trình Tranh, thế nhưng Trình Tranh chỉ bảo: “Em
ngốc ạ, đương nhiên là em phải ở bên anh rồi”.
Đương nhiên ở bên anh. Cậu ta nói kiểu hẳn là phải thế, thế nhưng Tô Vận Cẩm
không tài nào tưởng tượng nổi cái cảnh sau khi tốt nghiệp một mình thân gái dặm
trường Bắc tiến đoàn tụ với cậu ta. Không phải cô không nhớ nhung Trình Tranh,
thế nhưng lo lắng về tương lai đã đè bẹp những náo nức yêu thương, cô không cam
lòng đến một thành phố hòan toàn xa lạ, bởi nơi đó ngoài Trình Tranh ra cô
chẳng có gì hết, giả như một ngày đánh mất con người ấy, cô sẽ không có đường
lui. Tô Vận Cẩm thấy thật bi ai, làm sao cô lại có thể nghĩ quẩn như thế ngay
giữa lúc tình yêu đang độ mặn nồng như bây giờ, cô nhận ra rằng bản thân còn
ích kỷ hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.
Điều khiến Tô Vận Cẩm không thể tưởng tượng được hơn nữa là, những bộ hồ sơ mà
cô phát tán khắp nơi tựa tiên nữ rắc hoa cuối cùng phần nào đã nhận được hồi
đáp, trong đó thậm chí còn có một công ty hóa mỹ phẩm liên doanh giữa Trung
Quốc và nước ngoài. Cô vốn chỉ mang tâm lý thử cho biết lúc tham gia phỏng vấn
lần đầu ở công ty này, không ngờ người quản lý phụ trách đợt tuyển dụng này lại
rất khen ngợi khí chất kín đáo trầm tĩnh của cô, thế nên thi viết, thi nghiệp
vụ hết thảy đều êm thấm vượt qua. Sau khi Tô Vận Cẩm kí kết biên bản ghi nhớ
việc làm với công ty này xong xuôi, giáo viên phụ trách việc làm cho sinh viên
và bạn bè trên lớp đều cảm thấy may mắn thay cho cô. Trong cái xã hội mà sinh
viên càng lúc càng mất giá này, có thể kí kết êm xuôi với một công ty như thế
quả là điều đáng mừng. Tô Vận Cẩm hẳn nhiên là vui sướng, nhưng cô thấy thấp
thỏm, gần như không dám tưởng tượng xem Trình Tranh sau khi biết được sự tình
sẽ phản ứng ra sao.
Đằng nào cũng giấu không đặng, thế nên buổi tối lúc Trình Tranh gọi điện, Tô
Vận Cẩm liền dứt khoát kể hết sự tình đã kí kết biên bản ghi nhớ cho Trình
Tranh nghe.
“Em bảo là em kí cái gì cơ? Em nói lại lần nữa xem nào.” Từ giọng điệu của
Trình Tranh vẫn chưa thể nghe ra những xáo động trong tâm tư cậu ta.
Tô Vận Cẩm cảm thấy đầu óc tê ù, chẳng biết làm sao đành nhắc lại một lượt nữa.
Quả nhiên Trình Tranh nổi trận lôi đình: “Tô Vận Cẩm, anh phát hiện ra là từ
xưa đến nay em đều hành động mà không thèm đếm xỉa đến cảm nhận của người
khác”.
“Em…”, Tô Vận Cẩm vẫn còn muốn giải thích, thế nhưng Trình Tranh đã dứt khóat
dập máy.
Tô Vận Cẩm vôi vã gọi lại vào di động của cậu ta, cậu ta nào chịu bắt máy, gọi
liên tục mấy lượt, cậu ta thẳng tay tắt điện thoại luôn.
Tô Vận Cẩm biết rằng với tính khí của cậu ta, bây giờ đang cơn bốc hỏa lên đầu,
bất kể cô nói gì chăng nữa cũng chỉ là đổ thêm dầu vào lửa, nghĩ bụng chi bằng
cứ để mặc cậu ta, có thể qua mấy ngày, chờ đến lúc cậu ta giận dỗi xong rồi, cô
lại nói ngọt mấy câu, mọi việc thế là êm thấm. Thế nhưng, hai ngày, ba ngày…
tận đến ngày thứ năm, Trình Tranh cũng không thèm gọi cho cô đến nửa cú điện
thoại, Tô Vận Cẩm bắt đầu ý thức lần này là cậu tức giận thực sự, nên đành chủ
động gọi lại cho cậu ta lần nữa, cậu ta hết thảy đều không thèm đếm xỉa. Tô Vận
Cẩm trong lòng không phải không cảm thấy hối hận, cô tự hỏi mình, nếu như sớm
biết rằng cậu ta phản ứng dữ dội như thế, liệu cô có khăng khăng ý mình đòi ở
lại thành phố này không? Thực ra lúc kí biên bản ghi nhớ việc làm cô không suy
tính quá nhiều, bây giờ nghĩ lại lúc đấy quả thật quá vội vàng, giống như cậu
ta nói vậy, cô hoàn toàn không hề cân nhắc đến cảm nhận của cậu… Hoặc giả,
chính là cô đã cố ý lờ đi điểm này, lúc còn đang đánh cuộc hơn thua với bản
thân, thực ra cô chẳng mấy để ý đến cậu ta.
Lúc ấy đã gần đến Tết, trường đã sớm bước vào kì nghỉ
đông, vậy nên còn nhiều sinh viên nán lại trường như thế, chẳng qua đều là
những bạn sắp tốt nghiệp đang chờ đợi thông tin việc làm như Tô Vận Cẩm. Tô Vận
Cẩm không phải một người bám dính nhằng nhẵng, sau mấy lần liên lạc với Trình
Tranh không xong, tuy trong lòng có buồn bã, thế nhưng cũng chẳng tốn công gọi
điện cho cậu ta thêm lần nữa. Mặt khác, mẹ cô cũng gọi điện mấy lần giục cô về
nhà ăn Tết. Dù bản thân vốn không muốn quay lại căn nhà không còn thuộc về mình
nữa, nhưng cô không tìm ra lý do nào khả dĩ hơn để ở lại trường, thế nên trước
hôm Giao thừa hai ngày, cô sắp xếp hành lý lên tàu về quê.
Tàu xe đang đợt Tết nhất, mức độ đông đúc ra sao không cần tưởng tượng quá
nhiều, Vận Cẩm lại may mắn mua được một vé ngồi, cho dù bị người cùng hành lý
rợp trời kín đất chen cho không động cựa gì nổi, thì xét cho cùng vẫn còn khá
khẩm hơn những người phải đứng suốt mười mấy tiếng đồng hồ. Trong toa của cô, ngoài
học sinh, sinh viên ra, hầu hết đều là người làm thuê xuôi Nam giờ trở về quê,
bọn họ nghiêng bên nọ ngả bên kia tìm bừa một góc nào đó hoặc ngồi hoặc ngủ.
Tinh thần tuy có mỏi mệt, thế nhưng trên khuôn mặt và trong ánh mắt lại rạng
ngời lên vẻ chờ mong cùng nỗi sung sướng được trở về. Ra ngoài làm thuê bất kể
khổ nhọc bao nhiêu đi nữa, chí ít ở quê nhà cũng đang có người chờ đợi họ, vất
vả cả năm, thứ người ta chờ đợi chẳng phải là cái ngày đựợc nặng túi hồi hương
này hay sao. Tô Vận Cẩm nhìn phing cảnh vụt qua bên cửa sổ, có ai đang chờ đợi
cô đây? Cô thừa nhận rằng mẹ vẫn yêu thương cô, thế nhưng giờ đây mẹ còn yêu
thương một mái ấm khác hơn. Cô nghĩ đến mẹ lúc trò chuyện với cô, giọng điệu
cũng đã trở nên thận trọng dè dặt hệt như bố dượng vậy, cô nàng tỉnh táo nhận
thức rằng, mẹ đã không còn thuộc về riêng cô và bố nữa, gia đình của cô giờ đã
thành hồi ức quá vãng mất rồi.
Đến lúc này, Tô Vận Cẩm ngồi trên tàu hỏa bỗng dưng nhớ Trình Tranh đến phát
điên phát cuồng, nhớ cái thói đeo bám ỉ ôi vô duyên vô cớ của cậu ta, nhớ hơi
ấm tha thiết trong vòng tay cậu ta. So với việc có thể để mất cậu ta, sự cứng
cỏi của cô bỗng trở nên yếu rệu. Thế nhưng cậu ta vẫn còn đang tức giận, Tô Vận
Cẩm nghĩ, việc gì phải để ý nhiều thế làm gì, đằng nào chắc cậu ta cũng về nhà
ăn Tết, chỉ cần trong lòng cậu ta vẫn có cô, thì có bực bội đến mấy cô cũng
vượt qua được. Có cậu ta ở bên, có lẽ thích ứng với cuộc sống ở Bắc Kinh cũng
chẳng khó khăn đến thế, có điều, vi phạm cam kết với đơn vị đã kí biên bản ghi
nhớ sẽ phải chịu trách nhiệm ra sao, cô có phải vì việc ấy mà phải đền bù một
khoản tiền lớn hay không… Một khắc trước khi mơ hồ ngủ thiếp đi ngay trên chỗ
ngồi, cô vẫn còn suy nghĩ về vấn đề này.
Lúc Tô Vận Cẩm thỉnh lại thì đã nửa đêm, toa ghế cứng ban đêm không tắt đèn,
hành khách tứ bề ai đánh bài thì đáng bài, ai nói chuyện thì cứ nói chuyện, vẫn
còn ồn ào nhộn nhịp lắm. Cô ngó ra nhìn tên của tram vừa mới đi qua, ngồi trên
tàu suốt mười mấy tiếng đồng hồ, quãng đường cuối cùng đã qua một nửa. Cứ như
là cảm ứng được cô đã thức dậy, Tô Vận Cẩm còn đang sửa sang lại đầu óc rối
bung, chiếc điện thoại trong túi đã rung lên. Trông thấy số gọi đến thân quen,
nhịp tim cô bỗng nhiên gấp gáp.
“Em đang ở chỗ khỉ nào thế? Ồn chết đi được”. Cho dù cách nhau qua điện thoại,
Tô Vận Cẩm vẫn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dạng Trình Tranh nhíu mày
nhăn nhó nói chuyện, cô bất giác mỉm cười.
“Em đang trên tàu, anh ở đâu?”, Tô Vận Cẩm ngượng ngùng phải hét to vào điện
thoại, thế nhưng cũng sợ tiếng đì đoành, sầm sập của tàu hỏa che lấp mất giọng
cô.
“Tàu hỏa á?”, Trình Tranh câm lặng một hồi, sau đó cơ hồ cũng nghe thấy âm
thanh đặc trưng của tàu hỏa, “Em chạy lên tàu hỏa làm cái trò gì đấy?”
“Em… về nhà”, Tô Vận Cẩm có đôi chút hụt hơi.
“Ha!”, Trình Tranh ở bên đầu kia phát ra tiếng cười cay đắng rất khoa trương.
“Anh không biết nói gì cho phải với người như em nữa, khó khăn lắm mới chạy qua
đây được, chẳng nói một câu nào đã chạy về nhà”.
“Ai bảo là em không nói một câu, là tại anh không nghe điện thoại của em đấy
chứ. Giờ này anh còn tới làm gì?”
“Vớ vẩn, em không chịu đi lên Bắc Kinh, anh không xuống đây thì làm thế nào?
Chả lẽ tách ra mỗi đứa một nơi?” Tuy thái độ của cậu ta vẫn đáng ghét là thế,
nhưng Tô Vận Cẩm lạ cảm thấy một luồng ấm áp vượt qua điện thoại lan tới. Cô thốt
nhiên cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói cùng cậu ta, thế nhưng chỉ thốt ra
một câu: “Anh chờ em… chờ em!”.
Tàu hỏa sau hai tiếng cuối cùng đã dừng ở một ga lớn, Tô Vận Cẩm chẳng nghĩ
ngợi gì xuống tàu ngay. Lúc ấy mới là 4 rưỡi sớm tinh mơ, trời vẫn còn chưa
sáng, thành phố bé nhỏ cô chưa từng đặt chân đến bao giờ vẫn còn phủ một màn
tĩnh lặng. Bảng báo giờ tàu hiển thị chuyến tàu tiếp theo đến thành phố G phải
bảy tiếng nữa mới khởi hành, cô không đợi được nữa, thế nên hỏi nhân viên ở đây
đường đi, rồi một thân một mình lếch thếch hành lý nhằm thẳng bến xe mà chạy.
Thành phố lạ lẫm, đường xá không một bóng người, Tô Vận Cẩm cúi đầu mải miết
bước quên bẵng cả nỗi sợ hãi phải đi đường một mình cùng cái lạnh giá sớm mai,
chỉ muốn nhanh thêm chút, nhanh thêm chút nữa, sớm gặp được con người mà lòng
cô đang nhung nhớ. Tận đến khi cô đã được toại nguyện ngồi trên chuyến xe
giường nằm đầu tiên xuất phát lúc 5 rưỡi chạy từ đây đến thành phố G, cô mới ôm
lấy khuôn mặt nóng bừng, khi ấy mới ý thức được sự điên rồ của bản thân.
Lúc chuyến se giường nằm nhếch nhác lộn xộn vô cùng đậu bến thành phố G thì đã
là chạng vạng tối một ngày trước Giao thừa, Tô Vận Cẩm theo dòng người tấp tểnh
xô đẩy chen ra đến cổng bến, chẳng ngoài dự liệu, giữa khung cảnh hỗn loạn đưa
mắt đã nhìn thấy cậu ta. Trong khoảnh khắc ấy, cô thốt nhiên cảm thấy thần kinh
trên cả cơ thể đang căng thít lại đã hoàn toàn chùng xuống, mệt mỏi tới mức
không thể nhấc thêm bước nào nữa, chỉ nhoẻn ra một nụ cười. Trình Tranh quả
nhiên cũng đã nhìn thấy cô, thế nhưng không vội bước về phía cô, vừa bực vừa
buồn cười ngó cô lom lom. Hai người đứng xa vài mét, ngăn cách bởi dòng người
qua lại không ngớt, chỉ nhìn nhau mỉm cười.
Cuối cùng Trình Tranh từ xa xa chìa bàn tay ra với cô, xung quanh vô cùng ồn ào,
thế nhưng cô vẫn hiểu được lời cậu ta.
Cậu bảo: “Ngốc ạ, theo anh về nhà”.
Đó là lần đầu tiên từ lúc cha sinh mẹ đẻ Tô Vận Cẩm ăn Tết ở ngoài, bên cạnh
chỉ có mình Trình Tranh. Bên nhà cô thì không sao, trong điện thoại cô chỉ nói
là tiếp tục ở trường kiếm việc, mẹ cô cũng không nói gì thêm nữa, thế nhưng
Trình Tranh, cậu ta là cậu ta là cậu quý tử vàng ngọc trong nhà, đã không ở bên
bố mẹ ăn Tết thì chớ, cũng không đến nhà cậu ruột, Tô Vận Cẩm rấta ngạc nhiên
khi thấy hai bác Trình lại ngầm đồng ý với cách cư xử này của cậu ta.
“Đồng ý mới lạ chứ”, Trình Tranh bảo. “Tuần trước anh nói với ông bà cụ là sẽ
không ở lại Bắc Kinh, cũng không về nhà, mà muốn đến thành phố G làm việc, bảo
các cụ chuẩn bị tư tưởng đi, mẹ anh còn rền rĩ một trận, nói là có người yêu
rồi quên cả mẹ. Về sau anh còn bảo với mẹ là năm nay anh không ăn Tết với bố mẹ
nữa, mẹ anh chỉ giận là không thể nhét anh vào bụng lại lần nữa thôi”.
“Biết thế nào bây giờ?”, Tô Vận Cẩm cười, nhưng đậm chút âu lo.
Trình Tranh đắc ý cười bảo: “Anh nói với mẹ là, nếu mẹ cho phép con, mẹ sẽ có
thêm một nàng dâu, còn nếu không, đến con trai cũng chẳng còn. Phải thế mẹ anh
mới thôi than van ca cẩm đấy”.
Tô Vận Cẩm thốt nhiên im lặng.
“Còn bên cậu anh, mấy năm trước mợ di cư rồi, cậu anh với Chương Việt chắc chắn
là qua bên đó ăn Tểt”, Trình Tranh nói thêm.
Tuy chỉ là cái Tết của hai người, thế nhưng bọn họ cũng bày vẽ xôm tụ ra trò,
ngoài việc ở trong nhà đầu gối tay ấp, hai người còn dạo phố phường sắm một lô
hàng Tết. Trình Tranh lôi Vận Cẩm đi lăng quăng khắp nơi, Tô Vận Cẩm bây giờ
mới hiểu hóa ra cậu ta còn thông thạo thành phố này hơn cô nhiều, thì ra ngày
trước cậu ta đòi cô với Thẩm Cư An dẫn đi khắp nơi, chẳng qua là kiếm cớ mà
thôi.
Đêm Giao thừa, Trình Tranh dán chữ Phúc búa xua trong ngoài căn hộ, Tô Vận Cẩm
tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa cơm tất niên cho hai người, hóa ra lại rất ngon
lành, Trình Tranh ăn say sưa hào hứng. Ngày lễ truyền thống của Trung Quốc,
những địa điểm được chỉ định trong thành phố pháo hoa đì đùng, Trình Tranh nắm
tay Vận Cẩm chạy lên sân thượng xem, nhưng bị cách bao nhiêu nhà cao san sát,
chỉ có thể trông thấy tia pháo hoa mờ tỏ đằng xa, cậu ta tỏ vẻ trẻ con tiếc
kiễng chân lên. “Chỗ kia kìa, chỗ kia kìa, á, sao lại không trông thấy?” Tô Vận
Cẩm nắm lấy bàn tay cậu ta, mỉm cười nhìn theo hướng cậu ta chỉ, cô không nói
với cậu ta, nhưng thật ra đêm nay chẳng cần pháo hoa điểm xuyết nữa, chỉ cần có
cậu ta ở bên là đã lóng lánh đẹp hơn hết thảy trên đời rồi.
Nếu như thời gian đừng trôi, cứ ngưng lại khoảnh khắc này thì thật tốt, tận
nhiều năm về sau Tô Vận Cẩm nhớ lại cảnh này, trong lòng vẫn dợn nỗi ngọt ngào.
Thế nhưng cô biết, người ta không nên tham lam quá, vậy nên trong những tháng
ngày sau đó, bất kể thăng trầm gian khó ra sao, nhớ lại buổi đêm không được
ngắm pháo hoa này, cô vẫn cảm thấy quá ư đẹp đẽ.