Họa Quốc

Quyển 2 - Chương 56



Cơ Anh nhìn thấu tâm tư của hắn, bỗng nói: “Ngươi không phải là đối thủ của Chu Long”.

“Vì sao?”.

“Vì là ta nói”. Cơ Anh nằm trong lòng Chu Long, tuy yếu đến độ dường như có thổ chết bất cứ lúc nào, nhưng giọng nói vẫn cực kỳ kiên định: “Ta – Cơ Anh nói – ngươi không phải là đối thủ của hắn”.

Hai chữ “Cơ Anh” thốt ra, cả thế giới bỗng nhiên chìm xuống, không khí cũng vì hai chữ này mà trở nên đặc quánh đến dị thường.

Người trước mặt mang danh Bạch Trạch, sinh ra trong gia đình quý tộc của cường quốc.

Đến đệ nhất trí giả đời nay là Ngôn Duệ cũng nhận xét là tuyệt thế tài tuấn, “Qua mười năm nữa, người thiên hạ chỉ biết đến Kỳ Úc hầu mà không biết lão phu”.

Là nhân vật tối thượng trở tay làm mây lật tay làm mưa, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng đến thời cuộc.

Mà nay, chàng nói một câu “ngươi không bằng hắn”, trong chốc lát dường như cả thế giới đều đứng về phía chàng, khiến kết luận của chàng trở thành một sự thực chắc như đinh đóng cột, không thể mảy may lay động. Tay Vệ Ngọc Hành cứ run rẩy không tuân theo sự khống chế của hắn.

“Còn nữa”. Cơ Anh lại bổ sung thêm một câu: “Kẻ thất bại bất tài như ngươi, căn bản không đủ tư cách cưới tỉ tỉ của ta. Không, đến tư cách nhìn tỉ ấy cũng không có”.

Vệ Ngọc Hành bị chọc giận đến cực điểm, hét vang một tiếng rồi nhào qua.

Chu Long một tay ôm Cơ Anh, một tay múa cây roi dài, nhẹ nhàng tránh được. Thực ra Vệ Ngọc Hành thân là võ trạng nguyên năm Gia Bình thứ hai mươi sáu, võ công cũng không kém Chu Long là bao. Mà Chu Long lại phải ôm Cơ Anh, bị vướng víu, tình thế rất bất lợi, nhưng vì Cơ Anh cố ý chọc giận Vệ Ngọc Hành khiến cho lâm trí hắn rối loạn.

Cũng vì thế, không lâu sau, trên người Vệ Ngọc Hành đã trúng ba roi, áo quần bị rách, hắn thở hồng hộc, lại lùi về phía sau, thần tình vốn dĩ kích dộng cũng dần dần bình tĩnh trở lại.

Cơ Anh thầm than hỏng rồi, tiếp theo liền nghe Vệ Ngọc Hành đưa ngón tay lên miệng huýt một tiếng sáo rất vang.

Cơ Anh lập tức nói: “Mau chạy”.

Nhưng Chu Long vừa mới ôm chàng quay người, thì nhìn thấy bên ngoài tường bao của phường nhuộm vải mọc ra một vòng cung tiễn thủ đen kịt. Hóa ra Khương Trọng hành sự cẩn thận, đánh tráo một đám tay sai còn chưa đủ, lại còn sắp xếp thêm cung tiễn thủ ngầm mai phục. Bấy giờ bọn cung tiễn thủ nghe thấy hiệu lệnh, lũ lượt hiện thân, đầu mũi tên lạnh lẽo hướng thẳng về phía hai người đang ở giữa sân.

“Ngươi tưởng có một trợ thủ đến cứu là có thể trốn được sao?”. Vệ Ngọc Hành giơ một tay lên, lập tức có một cung tiễn thủ nhảy xuống khỏi tường bao đưa cung tên của mình cho hắn. Hắn đón lấy cung tên, nheo mắt nhắm thẳng vào Cơ Anh, trầm giọng nói: “Hôm nay, cho dù ngươi có bản lĩnh thông thiên, cũng đừng mơ bước ra khỏi nơi này!”.

Đối diện với vô số mũi tên, Cơ Anh chẳng hề có chút sợ hãi, chỉ nhếch khóe môi lên, khẽ khàng nói ba chữ: “Tứ quốc phổ”.

Sắc mặt Vệ Ngọc Hành đột ngột trắng bệch.

Mà trong khoảnh khắc đó, Chu Long ôm theo Cơ Anh tung thân vọt qua tường bao, đá hai tên cung tiễn thủ, phá vòng vây thoát ra ngoài.

Đám cung tiễn thủ đang định bắn tên, Vệ Ngọc Hành vội vàng quát: “Bắt sống”.

Đám tiễn thủ sợ đến mức vội vàng bắn chệch đi, những mũi tên vốn dĩ nhằm chuẩn vào Cơ Anh cũng lần lượt bắn lệch khỏi mục tiêu ban đầu, bắn sượt qua người Chu Long rơi xuống đất.

Vệ Ngọc Hành hận đến mức nghiến răng ken két, trọng binh trong tay, người đông như thế, chỉ vỏn vẹn có hai người mà đành bó tay, đây đúng là chuyện tức tối và bực bội biết bao! Đáng hận là Tứ quốc phổ ở đâu vẫn chưa tra ra, Cơ Anh còn chưa thể chết. Cho nên Cơ Anh liền dựa vào điểm này để nghịch chuyển tình thế, đáng ghét! Đáng ghét!

Mũi tên trong tay rung rung, chỉ cần buông hai ngón tay ra là có thể khiến thiên hạ đệ nhất danh thần bỏ mạng tại chỗ ngay lập tức.

Nhưng, lại không thể bắn được… Đáng ghét! Đáng ghét!

Trên bức tường phía bên kia, Chu Long đang định nhảy xuống, Cơ Anh bỗng “a” một tiếng, hai tay vô thức giơ về phía sau.

“Sao vậy?”.

“Cái bản chỉ…”

“…”

Chu Long trong lòng vạn phần không muốn, nhưng cuối cùng vẫn quay ngược trở lại, ngắm thật chuẩn cửa sổ rồi nhảy vào bên trong.

Vệ Ngọc Hành vốn dĩ đã chuẩn bị tâm ý đổ hai người chạy thoát nào ngờ hai người lại quay lại, ngón tay co một cái, dây cung đã căng đến cực điểm, không còn chịu sự khống chế nữa mà trượt qua ngón tay, đẩy mũi tên bay ra, xé rách không khí.

Không sai không lệch, nhằm trúng lưng của Cơ Anh.

Còn Chu Long bấy giờ vừa mới nhảy qua khung cửa sổ, “soạt” một tiếng, tấm trường bào của Cơ Anh đã bị mắc vào gỗ, Chu Long không kịp nghĩ ngợi, thuận tay kéo một cái, dứt khoát cởi cả chiếc áo ra, vứt ra ngoài cửa sổ.

Bạch bào tung trong gió, giống như một bức màn che kín cửa sổ.

Đợi đến khi bức màn rớt xuống, đám cung tiễn thủ lũ lượt xông vào trong nhà, chỉ thấy trong nhà trống không, không có Chu Long, cũng chẳng có Cơ Anh.

Vệ Ngọc Hành nhặt chiếc áo nhuộm máu đó lên, sắc mặt cực kỳ khó coi, một lúc lâu sau mới tức giận nói: “Chúng chạy chưa xa được đâu. Đuổi theo cho ta!”.

Bọn cung tiễn thủ vội vàng đuổi theo.

Tên cung tiễn thủ đưa cung tên cho hắn ban nãy chần chừ một lát, rồi bước lên nói: “Vệ thành chủ…”.

“Chuyện gì?”.

“Mũi tên có độc”.

“Độc?”. Vệ Ngọc Hành giật mình kinh sợ, theo bản năng nhìn xuống cây cung trong tay.

“Vâng. Thiên hạ kịch độc, gặp máu thì tắt thở, trúng độc lập tức chết, vô phương cứu chữa”.

Trái tim Vệ Ngọc Hành đập thình thịch, giọng nói trở nên gấp gáp: “Cũng có nghĩa là…”.

“Bây giờ Kỳ Úc hầu đã là một người chết rồi”. Cung tiễn thủ cúi gằm mặt, trong giọng nói pha lẫn sự thương xót.

Mưa đã tạnh từ lâu, nhưng tiếng gió nghẹn ngào, giữa đất trời là khung cảnh tiêu điều xơ xác.

Nửa canh giờ sau…

Tiết Thái và Phan Phương đi ra khỏi đường hầm, họ nhìn thấy phường nhuộm vải đã người vắng nhà không.

Tiết Thái khi tìm thấy chiếc bản chỉ trong xó nhà lòng đã đầy tuyệt vọng, muốn tiếp tục truy tìm tung tích nhưng chẳng có lấy chút manh mối; muốn từ bỏ nhưng lại không cam tâm. Đang lúc bó tay hết cách, bên cửa sổ đột nhiên phát ra một tiếng “cạch” rất nhỏ.

Phan Phương lập tức chạy ra ngoài nhanh như một tia chớp.

Còn Tiết Thái ngây ra một lát rồi cũng chạy theo ra ngoài. Họ phát hiện, hóa ra là một viên đá nhỏ bị người ta ném vào cửa sổ, không bị văng ra sau khi va chạm như thông thường mà bị kẹt vào giữa phần gỗ.

Bốn phía một màu đen kịt, mưa cũng dần tạnh, ngoài tiếng gió ra không có một thứ gì khác.

Là ai đang ngầm mai phục? Tại sao lại phải ném đá để nhắc nhở hai người về sự tồn tại của hắn? Để cảnh báo? Hay là uy hiếp?

Tiết Thái đang lúc nghi nghi hoặc hoặc, chỉ nghe thấy “cạch” một tiếng nữa, lại là một viên đá bất ngờ văng đến trước mặt họ rồi rơi xuống đất.

Tiết Thái và Phan Phương đối mắt nhìn nhau, đồng loạt lao như bay về phía viên đá đó.

Cứ như vậy, viên đá ấy luôn xuất hiện trong thời khắc mấu chốt, giống như dẫn dường đưa hai người rời khỏi phường nhuộm vải, thậm chí dẫn qua phố chợ, càng đi lại càng hẻo lánh. Trước đó Tiết Thái từng hạ lệnh đóng cửa thành phong tỏa đường ra, cấm người ra vào thành. Nhưng người ném đá này lại biết một con đường khác men theo bờ sông, xuyên qua bụi gai lại có một bức tường đứt gãy không ai coi sóc, nhảy qua tường là đã ở bên ngoài thành.

Hai người đuổi theo đến đây lại càng tò mò về thân phận của người thần bí đó, nhưng người đó võ công cao cường đến mức khó mà tưởng tượng nổi, Tiết Thái vì tuổi còn nhỏ, đuổi đến đoạn về sau thì thở hổn hển, dần dần không gắng gượng được nữa, còn Phan Phương phải chăm sóc cho hắn, đương nhiên cũng không đuổi kịp nữa.

Cuối cùng, Tiết Thái dừng bước, ngồi khụy xuống đất, vừa thở phì phò vừa nói: “Phan, Phan tướng quân, ngài không cần quan tâm đến ta. Đuổi, đuổi theo hắn mau! Đây là manh mối duy nhất hiện nay của chúng ta!”.

Phan Phương bối rối: “Nhưng một mình ngươi…”.

“Tướng quân yên tâm, người đó nếu có ý hại chúng ta thì đã ra tay từ lâu rồi. Hắn dụ chúng ta ra đây, tất có ý đồ, tướng quân mau mau đi xem xem hắn rốt cuộc muốn gì đi”.

Phan Phương xưa nay không phải là một người hay lằng nhằng, vì thế chỉ thoáng nghĩ qua rồi gật đầu, nói: “Được, vậy ngươi nhớ cẩn thận đấy”. Lại nghĩ thêm gì đó rồi lấy trong người ra một cây pháo hoa: “Nếu gặp nguy hiểm, nhớ đốt pháo báo hiệu”.

Tiết Thái đưa tay nhận lấy, Phan Phương liền đi khỏi, chỉ nhảy mấy bước là đã biến mất ở phía trước.

Tiết Thái nhìn cây pháo hoa trong tay, ngồi xuống một lúc, đợi hơi thở bình ổn trở lại rồi đột nhiên nói: “Ông có thể ra rồi đó, Chu Long”.

Một bóng xám đột ngột hiện ra giữa không trung, đáp xuống bên cạnh hắn tựa như một làn khói. Người đó đứng yên, đúng là Chu Long phía trên lông mày bên trái có một hình con rồng ba móng màu đỏ.

Tiết Thái nhíu mày nói: “Ta nhìn thấy viên đá trên khung cửa là đã đoán ra ông. Ông đã ở đây, lẽ nào… ông biết tung tích của chủ nhân?”.

Chu Long gật gật đầu, nói một câu “Đi theo ta” rồi quay người dẫn đường.

Tiết Thái không nhịn được hỏi: “Tại sao phải dẫn chúng ta ra khỏi thành? Còn cố ý vòng vèo đưa ám hiệu ta phải đuổi Phan Phương đi?”.

“Bởi vì chủ nhân dặn dò phải gặp ngươi trước, sau đó một lúc mới dẫn Phan tướng quân đến”.

Tuy Tiết Thái thấy kỳ lạ nhưng không hỏi thêm nữa, cùng Chu Long đi lên phía trước, đoạn đường này càng đi lại càng cao, họ đi lên núi.

Cơn mưa lớn lúc trước khiến cho con đường núi ướt lầy lội. Tiết Thái bước thấp bước cao, từ đầu đến cuối không hé răng than khổ lấy nửa tiếng, vì thế, khi Chu Long dừng lại, trong ánh mắt của hắn là vẻ tán thưởng.

“Ngươi đợi một lát”. Nói đoạn, Chu Long tung người nhảy lên trên một cái cây lớn. Những hạt mưa từ trên cành lá rào rào rơi xuống, Tiết Thái còn chưa kịp né thì đã thấy Chu Long ôm một người nhảy xuống.

Đôi mắt Tiết Thái trong phút chốc đỏ hoe, cuống lên gọi: “Chủ… nhân”.

Người trước mặt chỉ mặc áo trong, mái tóc ướt đẫm lòa xòa dính trên người như một con rắn, hơi thở yếu ớt, dường như có thể chết bất cứ lúc nào, đâu có giống chủ nhân của hắn, Kỳ Úc hầu cười nhạo phong vân, quyền nghiêng triều dã. Danh thần Bạch Trạch nhất cử nhất động đều khiến thế nhân ngưỡng mộ. Công tử tuyệt thế tài hoa vô song, phong độ xuất trần – Cơ Anh.

Tuy Cơ Anh vẫn chưa chết như hắn tưởng tượng, nhưng chàng như thế này thì càng khiến người ta cảm thấy đau lòng hơn là chết.

Tiết Thái vội vàng bước lên nắm lấy một cánh tay của chàng, phát hiện cả cánh tay đó đều chuyển sang màu xanh đen. Hắn trợn trừng mắt, cuống quýt hỏi: “Là ai hại chủ nhân?”.

Hàng mi của Cơ Anh run rẩy vài cái, đôi mắt vốn dĩ nhắm nghiền từ từ hé ra, nhìn thấy hắn thì ánh lên chút vui mừng: “Ngươi đến rồi à?”.

“Bây giờ ngài không tìm Giang Vãn Y mà lại sai Chu Long tìm ta? Ngài là heo à?”. Tiết Thái vừa mắng vừa quay người, đang định đi tìm Giang Vãn Y thì bàn tay lạnh ngắt, hóa ra là Cơ Anh kéo tay hắn.

Tay của Cơ Anh không còn chút sức lực, hắn chỉ cần giật nhẹ một cái là có thể vùng ra.

Thế nhưng, bị bàn tay yếu ớt vô lực như thế kéo lại, Tiết Thái cứng đờ người ngay lập tức và chẳng thể nhúc nhích nổi bước chân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.