Bóng đêm, mông lung, say mê, mê muội.
Giống như có một bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy bản thân, không chỗ chạy thoát, khó thở lại khó qua.
Ác mộng vĩnh viễn biết được sự uy hiếp nhân tính, không ngừng xói mòn thần kinh não, mang đến sự lôi kéo chặt chẽ không ngừng.
Ưng Thư Nguyệt bỗng nhiên từ trên giường bừng tỉnh, phần lưng cong xuống, sau đó thở một hơi dài nhẹ nhõm, chôn chặt đầu ở giữa hai đầu gối.
Cảm giác sau khi say rượu cũng không quá tốt, toàn thân đầy mùi rượu trải qua sự lan tỏa cả một đêm, trở nên có chút làm người ngạt thở.
Chỉ có điều lần này, trong mũi thế nhưng như có như không mang theo chút mùi thơm mát lành lạnh nhạt, mùi rất nhạt rất sạch sẽ, nhưng đây tuyệt đối không phải mùi trên người cô.
Đây là hơi thở của đàn ông, cô nhẹ ngửi một chút, tâm thần vậy mà hoảng hốt trong chớp mắt.
Lúc này cô mới phát hiện trên người bản thân được khoác lên một áo khoác kiểu nam.
Ưng Thư Nguyệt vuốt vuốt đầu, ký ức đứt đoạn mới lần nữa tràn vào trong đầu. Tối hôm qua cô bị bà mẹ kế của bản thân kích động, chạy đến Kim Đỉnh uống rượu, trước kia người đại diện vô tình thấy qua cô như vậy, đã nghiêm lệnh cấm cô, bây giờ cô mới ra mắt không bao lâu, bị phóng viên bắt được mà “miêu tả” ở trên báo, vậy coi như xong đời.
Cô cũng không muốn như vậy, thế nhưng kìm nén không được ý nghĩ trong lòng mình, một mình len lén chạy đến Kim Đỉnh.
Nói đến đây, bây giờ cô cũng không biết mình đang phấn đấu vì thứ gì.
Mẹ mất từ rất sớm, ba thì sao, người ba yêu cô có con trai mới rồi, cũng không muốn quan tâm cô nữa.
Tối hôm qua là sinh nhật của ba cô, cô chạy về nhà chúc mừng sinh nhật cho lão ba nhà mình, kết quả trên bàn ăn mẹ kế nói bóng nói gió, lời nói tuy dễ nghe, nhưng nghĩ kỹ thì khắp nơi đều là dao. Mặt ngoài khen cô bây giờ làm minh tinh tốt, nhưng trên thực tế ý trong đó không cần nói cũng biết, mỗi một chỗ đều đang ám chỉ những luẩn quẩn trong giới giải trí.
Ưng Thư Nguyệt nghe xong cảm thấy buồn cười, cha cô có tiền, cũng có chút quan hệ, cô ở trong giới không nói đi ngang, nhưng sống tiêu sái trái lại cũng là thật, ít nhất làm một người mới, cô không nhận lấy uy hiếp với chèn ép gì, có phim quay, cũng có tiền kiếm.
Lại nói, lúc trước Thịnh Điện cũng là chính cô cố gắng thi đậu vào, lúc này ngược lại bị chê đến không đáng một đồng.
Cũng không biết bà mẹ kế này có gì tốt mà âm dương quái khí, sinh được con trai giống như có thêm sức mạnh.
Cô nhất thời cãi lại, nào nghĩ đến lão Ưng không chỉ không giúp cô, trong ngực ông ôm lấy em trai mới sinh, thở dài, “Người một nhà chú trọng hòa khí, Thư Nguyệt tính tình con quá nóng nảy, nên sửa đổi một chút.”
Ưng Thư Nguyệt tuy nói từ nhỏ không có mẹ, nhưng cũng là được nuông chiều mà lớn lên, đâu có gặp phải ngữ khí giống như vậy của lão Ưng, nhất thời tông cửa xông ra, ngay cả quà sinh nhật cũng không tặng.
Sau đó là trận say mèm tối hôm qua, cuối cùng vẫn được Hứa Mạt cho người cho đưa về phòng ngủ.
Cùng Hứa Mạt xác nhận một chút, cô mới muốn phương thức liên lạc của người tối hôm qua.
Thì ra đó là trợ lý của bạn trai Hứa Mạt.
Trong lúc cô choáng choáng, liếc qua vẻ ngoài của đối phương.
Mơ hồ một mảnh, không thấy rõ ràng, trên người ngược lại rất dễ ngửi.
Tối hôm qua trong nháy mắt đổ vào trong xe, đầu của cô rõ ràng đập trúng cái gì, cứng rắn, đến bây giờ chỗ da đầu cô vẫn còn sưng lên một khối.
Ưng Thư Nguyệt âm thầm lẩm bẩm một hồi, cầm điện thoại di động lên gọi điện, bất kể nói thế nào, quần áo cũng nên trả cho người ta, còn phải nói cảm ơn.
Điện thoại vang lên thật lâu, bên kia mới kết nối, giọng nói thanh lãnh đạm mạc, chỉ một chữ “Alo?”
Những tình cảm phức tạp sáng sớm ngủ dậy của Ưng Thư Nguyệt hết thảy đều bay đi, giọng nói của người đàn ông này vô cớ lãnh đạm, nhưng lại đặc biệt hấp dẫn người.
Cô hắng giọng, “Là Trần Thanh Huy sao? Tôi là bạn cùng phòng của Hứa Mạt, tối hôm qua cám ơn anh đưa tôi về nhà, tôi sẽ trả lại quần áo cho anh, anh có rảnh không?”
Trần Thanh Huy ngữ khí rất nhạt, “Không cần trả lại, tôi không rảnh.”
Vừa dứt lời, anh ta liền lưu loát cúp điện thoại.
Ưng Thư Nguyệt không thể tin nghe âm thanh cúp máy đầu bên kia, đối mặt với điện thoại.
Không trả thì không trả, dù sao cô đã nói lời cảm ơn rồi, vụng trộm oán thầm người này một câu, sau đó Ưng Thư Nguyệt liền vứt người này sang một bên.
Bên kia điện thoại Trần Thanh Huy vừa để điện thoại xuống, Tống Đình bát quái xông tới, hỏi anh là người phụ nữ nào.
Trần Thanh Huy mặc dù mặt lạnh nhạt, nhưng không nén được anh có một túi da tốt, cả người rất có hương vị thanh lãnh cấm dục, bởi vậy, phụ nữ ngoài sáng trong tối yêu thầm anh rất nhiều, người theo đuổi vô số.
Nhưng anh đối với cái này không có chút hứng thú nào, cả ngày vùi đầu tận lực làm việc, chỉ quan tâm công việc, không hiểu phong tình.
Không lạnh không nhạt liếc nhìn Tống Đình đang líu ríu, Trần Thanh Huy mới đặt sự quan tâm lên cuộc điện thoại vừa nãy.
Cuộc điện thoại nói chuyện vừa rồi là số điện thoại cá nhân của anh. Lúc đại học, Trần Thanh Huy cũng là nhân vật cấp bậc nam thần, trong trường học lưu truyền rộng rãi số điện thoại của anh, công khai niêm giá, không ít người lấy được liền đến quấy rối anh, anh bị chọc đến phiền không thôi, trực tiếp đổi số.
Số trước kia sau này chuyển thành số liên hệ khách hàng, người có số cá nhân của anh, ngoại trừ người nhà, chỉ có ba bốn người bạn, thật sự là lác đác không có mấy người.
Hứa Mạt đã sớm chào hỏi bên wechat, cho nên lúc điện thoại gọi đến, trong lòng của anh liền biết là ai.
Trong đầu chợt lóe lên khuôn mặt kiều mị xinh đẹp kia, Trần Thanh Huy cúi mặt xuống, tiếp theo dấn thân vào công việc.
·
Tống Đình và Trần Thanh Huy lần nữa gặp lại Ưng Thư Nguyệt, là tại hành lang một nhà hàng.
Đêm khuya ánh trăng sáng, cô gái vô cùng xinh đẹp đáng chú ý, hoàn toàn không ăn khớp với bên cạnh là đoạn nhà sản xuất và đạo diễn đi thành đoàn.
Tống Đình cười lên, anh ta nhận ra cô, người đêm đó uống đến lảo đảo, ôm Trần Thanh Huy không buông tay không phải là cô sao. Bình thường cũng không ai tới gần được người Trần Thanh Huy, cô là một ngoại lệ.
Ưng Thư Nguyệt vừa kết thúc một bữa tiệc của đoàn phim, ngước mắt liền trông thấy hai người đàn ông thân hình thon dài đang đi về phía bên này.
Tống Đình xích lại gần, cười đến ấm áp, “Ở chỗ này cũng có thể gặp cô.”
Ưng Thư Nguyệt không hiểu, nhưng đầu óc cũng nhanh nhạy, mơ mơ hồ hồ đối hai người này có ấn tượng, “Đêm hôm đó cám ơn hai anh.”
Nói xong, cô tùy ý liếc nhìn Trần Thanh Huy luôn im lặng, nhịp tim thình thịch gia tốc.
Vừa rồi cách xa còn không lộ ra, bây giờ tới gần, khuôn mặt hờ hững trơn bóng mê người của Trần Thanh Huy đều hiện ra.
Ánh đèn vàng trên đỉnh hành lang chiếu xuống, chiếu ra độ cong gầy gò trên mặt anh.
Quả thật người cũng như tên.
Tướng mạo anh như vậy, mỗi phân mỗi tấc đều cực kỳ phù hợp thẩm mỹ của cô.
Ưng Thư Nguyệt nhìn thấy rất nhiều nam minh tinh trong vòng rồi, nhưng trên người những người kia vốn thiếu một chút gì đó, tóm lại không đủ hấp dẫn người khác.
Cô chào hỏi với Trần Thanh Huy, đối phương chỉ khẽ gật đầu, không có quá nhiều cảm xúc.
Ưng Thư Nguyệt hàn huyên một hồi với Tống Đình, trợ lý rốt cục phát hiện đến cô vắng mặt, gọi cô trở về.
Lần này xác thực không thể ở lại lâu, ngăn chặn tiểu tâm tư đang nảy mầm trong lòng, Ưng Thư Nguyệt nhấc chân bước ra ngoài, trong nháy mắt lướt qua vai nhau, không tha mà liếc nhìn bên cạnh một cái.
Cái nhìn này lại làm cho cô ngẩn người.
Trần Thanh Huy cũng không quay người, anh thân người cao, dáng người thẳng tắp, cứ như vậy rũ mắt, ánh mắt nhìn phía dưới, một cách tự nhiên, rơi vào trên đùi cô.
Rõ ràng chỉ là hời hợt thoáng nhìn, ánh mắt anh lại giống như nảy lên ngọn lửa u tối, khiến cho bắp chân trần trụi bên ngoài của cô đều bị loại nóng rực này làm cho cháy rực tan chảy.
Đây chính là nơi Ưng Thư Nguyệt kiêu ngạo, cô có một cặp đùi đẹp mê người, tinh tế thẳng tắp, trơn bóng trắng nõn.
Bất chấp lại nói thêm cái gì, cô vội vàng bỏ dời tầm mắt, đi ra.
Khi trở lại đại sảnh, đạo diễn với nhà sản xuất không sai biệt lắm đã đi hết. Sau khi liên tục cam đoan với trợ lý, Ưng Thư Nguyệt dự định dọn đường hồi phủ, đợi khi cô đi ra bên ngoài, một chiếc xe chậm rãi lái qua, dừng lại ở trước mặt cô.
Tống Đình hạ kính xe xuống, “Muốn chúng tôi đưa cô trở về không?”
Ưng Thư Nguyệt nhìn vào bên trong, Trần Thanh Huy đang ngồi ở ghế sau, vẻ mặt lạnh lùng.
Cô gật đầu, khóe miệng nhếch lên một đường cong hoàn mỹ, “Được.”
Nói xong, cô liền lấy khí thế sét đánh không kịp bịt tai mở cửa ghế sau, chui vào.
Tống Đình ở phía trước: “……”
Sau khi Ưng Thư Nguyệt ngồi lên, đủ loại tìm chủ đề, nhưng tính cách cho phép Trần Thanh Huy câu được câu không đáp lại. Ngược lại cô với Tống Đình, càng trò chuyện càng hăng, đến cuối cùng còn kích động thêm Wechat lẫn nhau.
Lúc xuống xe, Ưng Thư Nguyệt chỉ thoáng nhìn sườn mặt thanh tuyển với vành môi mím chặt của Trần Thanh Huy. Cô hoạt bát nháy mắt mấy cái, “Tiểu Huy Huy, về sau gặp lại.”
Từ đó về sau, Ưng Thư Nguyệt không chỉ có thông qua Tống Đình thành công thêm wechat của Trần Thanh Huy, còn đánh vào nội bộ, thăm dò tính tình và sở thích của Trần Thanh Huy.
Cô nhiệt liệt liều lĩnh như vậy, khiến Tống Đình nói đùa, “Cô thích cậu ta sao?”
Ưng Thư Nguyệt không chút do dự, gật gật đầu, “Đương nhiên thích, không chỉ có như thế, tôi còn muốn theo đuổi anh ấy.”
Đương nhiên, sau khi có được anh, muốn trước tiên thoải mái một chút.
Cô không chỉ muốn yêu đương ngọt ngào, còn muốn hôn hôn ôm ôm nâng cao cao.
Cô thông qua Tống Đình, mơ hồ hiểu rõ đến điều kiện gia đình Trần Thanh Huy không phải rất tốt, lên đại học liền vừa làm vừa học, cả người lại là loại hình vô cùng kiệm lời ít nói.
Ưng Thư Nguyệt cẩn thận nghĩ nghĩ, giống như sự thật cũng là như thế.
Xe đi lại là của công ty, ngày bình thường anh một mình độc lai độc vãng.
Cô tự dưng có chút đau lòng, nhưng những thứ này cũng không quan hệ. Cô tìm đối tượng lại không tham đối phương có tiền hay không, cô có tiền như vậy đủ rồi.
Thế là nhiều ngày như vậy, Ưng Thư Nguyệt không làm gì liền đi chặn anh, mặc dù đa số thời gian anh không thích để ý người khác, nhưng Ưng Thư Nguyệt đều có thể hiểu, cũng coi như cọ sát ra chút hương vị.
Sự lạnh nhạt của Trần Thanh Huy là lạnh ở ngoài mặt. Anh càng nhiều vẫn buồn bực, bình thường nói đến, che dấu phía dưới sự buồn bực chính là sự lẳng lơ.
Nhớ tới ngày đó anh như có như không liếc nhìn đùi mình một cái, Ưng Thư Nguyệt càng thêm kiên định suy nghĩ của bản thân.
Sau khi nghĩ thông suốt cũng không có gì khó hành động, vào lúc ban đêm Ưng Thư Nguyệt liền chặn Trần Thanh Huy ở trong tầng ngầm ga ra.
Cô gắt gao ấn lấy anh, ấn anh ở trên thân xe, sóng lớn nhàn nhạt cuộn theo hương hoa mai ngào ngạt trên người cô, đồng loạt xông vào trong khoang mũi của anh, mơ mơ hồ hồ.
Bởi vì nguyên nhân chiều cao, Ưng Thư Nguyệt hết sức nhón chân lên, cũng chỉ có thể miễn cưỡng tiến đến chỗ cằm anh.
Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm như hồ băng của Trần Thanh Huy, Ưng Thư Nguyệt quỷ thần xui khiến hôn một cái lên hầu kết của anh, lưu lại một vết dâu tây màu đỏ chót, còn nổi lên váng nước.
Cô vỗ vỗ khuôn mặt của anh, vô cùng khí thế, “Nghèo thì thế nào? Em nuôi anh nha!”