Đúng lúc này, âm thanh nhắc nhở có tin nhắn đột ngột vang lên trong phòng. Thẩm Ức Âu lấy ra di động, nhìn thấy tin nhắn mới nhận được, chị ta nhíu mày.
Giang Lăng rất hiểu ý người khác: “Chị Thẩm, nếu chị có việc thì về trước đi.”
Thẩm Ức Âu cất di động, gật đầu nói: “Vậy Lăng Lăng, em nghỉ ngơi cho khỏe đi, có việc liên lạc với chị.”
“Được.”
Thẩm Ức Âu rời khỏi không bao lâu, Giang Lăng liền nhận được điện thoại của Chu Vận Ninh.
“Lăng Lăng, lần này thi đấu cảm thấy thế nào? Có quen được chàng trai trẻ nào không?”
“Trai trẻ thực ra không có, cơ mà…” Giang Lăng cười nói, “Trên chuyến bay trở về ngược lại gặp được một người thú vị.”
“Hả? Nam hay nữ?”
“Nam.”
Chu Vận Ninh nhất thời có hứng thú: “Ngoại hình thế nào? Đẹp trai không? Chị có lưu lại phương thức liên lạc không?”
Giang Lăng đáp: “Không có, lúc ấy vội quá, nói chưa được mấy câu, không kịp lưu lại.”
Chu Vận Ninh nói: “À, vậy có chút đáng tiếc rồi.”
“Không sao.” Giang Lăng cười nhẹ, “Chị có dự cảm, bọn chị nhất định sẽ gặp lại.”
“Hở?” Chu Vận Ninh không nghe rõ, nhưng cô ấy cũng không để ý cho lắm, mau chóng nói sang việc khác, “Đúng rồi, ngày mai chị rảnh phải không? Đúng lúc em sắp về thành phố B, chúng ta cùng nhau ăn tối nhé.”
“Được.”
“Vậy chúng ta gặp mặt rồi nói tiếp.”
Giang Lăng vừa cúp máy thì tiếng chuông di động lại vang lên. Cô xem biểu thị cuộc gọi đến, động tác hơi khựng lại.
Cái tên trên màn hình là —— “Giang Thiệu Quân”.
(8)
Cú điện thoại của Giang Thiệu Quân chẳng tốt lành gì. Ông ta biết được tin Giang Lăng về nước, yêu cầu cô gặp mặt Triệu Nam Húc của tập đoàn BJM. Nói là gặp mặt, thực ra là “xem mắt”.
Có lẽ kế hoạch phải đẩy nhanh tiến độ.
Nhưng mà —— hoa, lại là hoa.
Phần diễn tấu kết thúc, Giang Lăng nhìn thấy nhân viên tập đoàn Chu thị đưa hoa tới, cô rơi vào trầm tư. Đây là lần thứ sáu cô nhận được hoa do “Chu Dư Ngôn” tặng. Ngoại trừ hoa, còn có một câu quen thuộc của Ngôn Úc —— “Xin lỗi, Chu tổng tạm thời không muốn gặp cô.”
Không muốn gặp —— sao?
Giang Lăng hơi híp mắt.
(9)
Chuẩn bị đâu vào đó.
Kịch bản kia có thể bắt đầu diễn rồi.
(10)
Màn đêm buông xuống, Ngôn Úc đi ra khách sạn, cậu chàng gác cửa mở ra cửa xe, lấy tay che trên đầu cánh cửa. Anh vừa lên xe thì trông thấy có người hoảng hốt chạy về phía mình.
“Cô Giang?”
Giang Lăng chạy đến trước chiếc xe, sắc mặt hoang mang: “Anh Ngôn, phía sau có người đuổi theo tôi, có thể cho tôi đi nhờ không?”
Ánh mắt Ngôn Úc lướt qua cô nhìn ra phía sau, sau đó anh nhìn Giang Lăng chằm chằm mấy giây.
Cô mới mở cửa xe phía sau thì chợt nghe anh nói: “Không được.”
Động tác của Giang Lăng khựng lại.
Kịch bản một, thất bại.
Giang Lăng tỉnh bơ lên xe, động tác dứt khoát lưu loát.
“Cô Giang.” Ngôn Úc nhìn cô, anh hơi nhướn mày cười như không cười, “Không phải cô nói có người đuổi theo cô sao? Người đâu?”
“Có lẽ là tôi nghĩ lầm rồi.” Giang Lăng bình tĩnh nói.
“À?”
Giang Lăng không phản ứng lại anh, nói sang chuyện khác: “Anh Ngôn, có tiện đưa tôi đến trung tâm quốc tế của CBD không?”
Ngôn Úc cất giọng mỉa mai: “Nếu tôi nói không tiện, bây giờ cô sẽ xuống xe sao?”
Giang Lăng không nói gì.
Hai người cứ giằng co, tài xế ở đằng trước khó xử lên tiếng: “Trợ lý Ngôn?”
Ngôn Úc dời mắt, dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi: “Lái xe.”
Chiếc xe khởi động.
Giang Lăng hơi nhếch khóe môi, nhưng mau chóng thu lại nụ cười đắc thắng không rõ rệt này.
Dọc đường đi hai người không nói chuyện. Chạy được nửa đường, tài xế đột nhiên đạp chân thắng, chiếc xe thắng gấp một cái. Giang Lăng cũng chuyển động theo nhưng không giữ vững được cơ thể, cô nghiêng sang bên cạnh ngã trên đùi Ngôn Úc. Tình cảnh ngoài ý muốn này đều khiến hai người ngẩn ra.
Giang Lăng nhanh chóng hoàn hồn nói: “Xin lỗi, tôi không phải cố ý ngã trên đùi anh.”
Ngôn Úc liếc nhìn cô, khuôn mặt không biểu cảm: “Không phải cố ý thì là có ý.”
Đúng vậy ——
Nhưng Giang Lăng đương nhiên sẽ không thừa nhận.
Cô thong thả ngồi dậy, nhìn về phía trước sắc mặt tự nhiên: “Sao thế được? Tôi còn chưa kịp phản ứng đấy.”
“Tôi thấy cô Giang phản ứng rất nhanh.” Ngôn Úc châm biếm.
Lúc này chiếc xe dừng tại ven đường.
Không đợi Giang Lăng lên tiếng, Ngôn Úc đã nói: “Cô Giang, đã tới trung tâm quốc tế rồi.”
Ngụ ý của anh là —— “Mau xuống xe”.
“Hôm nay cảm ơn anh Ngôn.” Giang Lăng không giận, cô cười tủm tỉm nói một câu, sau đó mở cửa xuống xe.
Nhưng cô không lập tức đóng cửa mà xoay người nhìn sang Ngôn Úc.
Ngôn Úc liếc nhìn cô: “Cô Giang còn có việc ư?” Giọng điệu khách khí mà xa cách.
Giang Lăng cười hỏi: “Anh Ngôn, tôi có thể hỏi một việc không?”
Ngôn Úc đáp: “Việc gì?”
Giang Lăng nói: “Cuối tuần sau là cuộc thi đàn vĩ cầm toàn quốc cúp Hi Quang, Chu tổng sẽ đến xem chứ?”
Ngôn Úc khựng lại, sắc mặt khó lường: “Cô Giang hy vọng Chu tổng đến xem ư?”
Giang Lăng thẳng thắn: “Phải, tôi muốn nói lời cảm ơn ở trước mặt Chu tổng, thuận tiện nói chuyện hợp tác với ngài ấy.”
Ngôn Úc nhìn cô chằm chầm mấy giây, anh chẳng ừ hử gì cả, sau đó từ tốn vươn tay ra giành quyền khống chế cánh cửa từ trong tay cô ——
Cửa xe đóng lại, chiếc xe chạy đi rồi.
Giang Lăng mau chóng lùi ra sau mới không bị bụi khói ở đuôi xe phun vào mặt.
“…”
Cô đứng ở ven đường nhìn theo chiếc Maybach màu đen càng chạy càng xa, khóe miệng hơi nhếch lên.
Không sao, kịch bản mà cô chuẩn bị không chỉ có một cái.
Còn nhiều thời gian mà, không phải sao?
– The End-