Hoa Hồng Sớm Mai

Quyển 4 - Chương 6



“Được rồi. Ôi, hai công nhân làm việc trên cao không thắt dây an toàn nên mới xảy ra chuyện lớn như vậy, thật sự đáng tiếc. Tôi đã bảo mọi người đến đón người nhà bọn họ tới đây rồi, cũng đặt phòng khách sạn cho họ rồi”. Trưởng phòng Phùng nói, “Phóng viên Thư, cô có muốn đi xem hiện trường tai nạn không?”

“Anh còn phải gọi mấy cuộc điện thoại. Thư Thư, em đi trước đi, lát nữa anh và em cùng tới bệnh viện”. Ninh Trí cầm tay Thư Sướng, ghé vào bên tai nói nhỏ chỉ để cô nghe thấy, “Thư Thư, cảm ơn em!”

Trên công trường gió rất mạnh, mùi bùn đất và mùi xi măng thoang thoảng. Thư Sướng ngẩng đầu nhìn những tòa nhà đang xây dựng, bên trên là không trung màu xám chì, đột nhiên cô cười mỉa mai.

Đến bệnh viện thăm công nhân bị thương xong, cô trở lại tòa soạn viết bài rồi gửi đến hộp thư của biên tập. Bên ngoài đã sáng đèn, trong tòa nhà ngoài phòng trực ban thì chỉ có Phòng pháp trị còn sáng. Cô mệt mỏi gấp máy tính lại, đứng dậy tắt đèn đi ra. Trước khi vào thang máy cô nhận được điện thoại của Ninh Trí, Ninh Trí nói anh ta đang ở nhà cô đợi cô về ăn tối.

“Em còn chưa viết bài xong, mọi người ăn trước đi!” Cô không nhiều lời, sau khi dừng cuộc gọi lại bấm số của Bùi Địch Văn.

“Em ở đâu vậy? Buổi chiều không thấy em nghe điện thoại của anh”. Âm thanh của Bùi Địch Văn mang vẻ vui mừng, một tuần nay hai người cùng làm việc trong một tòa nhà mà lại không gặp nhau được mấy lần.

“Địch Văn, em đói quá!” Cô mệt mỏi dựa vào tường.

“Đến Khế Viên đi, anh nấu mì cho em”. Anh dịu dàng dỗ dành.

“Vâng, em muốn ăn mì hải sản, rất nhiều nước, nóng hổi, bên trên còn phải có trứng gà, thật nhiều tôm nữa”.

“Được, hai mươi phút có về đến nơi không?”

“Có”.

Cửa thang máy mở ra, sóng điện thoại trong thang máy không tốt, cô lưu luyến cất điện thoại bước vào.

Lưu Dương, Ninh Trí! Ninh Trí, Lưu Dương… Thang máy đi xuống, cô dùng ngón tay viết hai cái tên này lên trên cánh cửa thang máy trơn bóng, viết xong lau đi, lại viết, lại lau.

Năm tháng trôi qua, đâu có thứ gì vĩnh hằng không thay đổi?

Tất cả đều đã thay đổi, cậu nam sinh ngây ngô gọi là Lưu Dương từng khiến trái tim cô loạn nhịp đã đi xa rồi. Ninh Trí bây giờ, cho dù cô vẫn nhớ rõ từng chuyện có liên quan tới anh ta trước kia nhưng trong mắt cô anh ta đã là một người lạ, ngay cả một chút cảm tình trước kia cũng không còn nữa.

Ninh Trí nói hiểu cô, cô nghĩ cô cũng có thể hiểu anh ta. Đứng ở góc độ của anh ta thì các vấn đề cần bận tâm, cần suy xét đều khác cô. Sự phát triển của công ty, kế sinh nhai của hàng ngàn nhân viên quan trọng hơn nhiều so với tính mạng của hai người. Có tai nạn là chuyện xấu nhưng cũng là chuyện tốt, đây là một cảnh báo, qua đó ít nhất cũng có thể phát hiện vấn đề, phát hiện được vấn đề sẽ có thể giải quyết, giải quyết được tất cả sẽ an bình.

Thực ra Ninh Trí sống rất khó khăn, anh ta không nhiều lời nhưng cô có thể tưởng tượng được. Để có ngày hôm nay, anh ta đã phải rất vất vả, cho nên cô đồng ý giúp anh ta, bởi vì anh ta từng có tên là Lưu Dương.

Sau khi giúp anh ta, cô cảm thấy trong lòng rất nhẹ nhàng nhưng lại hơi trống rỗng. Giống như một đứa trẻ cầm bài thi được điểm 10 nhờ quay bài đứng trong lớp học sợ hãi nhìn mọi người, cực kì khát vọng có thể nhìn thấy một ánh mắt tín nhiệm.

Thư Sướng lái xe rất nhanh, mười lăm phút đã về đến Khế Viên. Cô có chìa khóa nhà Bùi Địch Văn, sau khi gõ cửa một lát không thấy ai trả lời, cô liền tự mở cửa vào nhà.

Cửa phòng bếp đang đóng, qua cửa kính cô nhìn thấy Bùi Địch Văn mặc áo len hoa tối màu đang bận rộn, hơi nước nghi ngút, máy hút khói kêu vù vù, thảo nào không nghe thấy cô gõ cửa.

Thay giầy đế mềm đi trong nhà, cô đặt túi xách xuống, treo áo khoác lên rồi nhẹ chân nhẹ tay đi tới, mỉm cười định cho Bùi Địch Văn bất ngờ. Đi tới trước phòng bếp, cô nhìn thấy trong phòng sách có ánh sáng nhấp nháy, quay mặt lại nhìn, thì ra ánh sáng phát ra từ chương trình bảo vệ màn hình trên máy tính.

Cô cười thầm, sao lại để chương trình bảo vệ màn hình lạ như vậy? Đi vào phòng sách, cô bấm chuột, màn hình lập tức sáng lên. Trước mắt cô là một bãi cỏ xanh mướt, bên cạnh bãi cỏ có một vườn hoa, chắc là ảnh chụp vào mùa xuân nên các loại hoa trong vườn thi nhau khoe sắc, mà cũng không phải chỉ có các loại hoa thông thường. Thư Sướng nhận ra mấy loại, có tulip, có hoa hồng bạch, có mẫu đơn. Giữa vườn hoa có một cô bé khoảng bốn năm tuổi, khuôn mặt phúng phính, mái tóc vàng hơi xoăn, mặc váy công chúa, chỉ có điều… Thư Sướng kinh ngạc tìm được vài nét của Thư Thần trên mặt cô bé, gương mặt ngơ ngác thường gặp của những em bé thiểu năng trí tuệ. Càng kinh ngạc hơn là cô bé không đứng mà ngồi trên một chiếc xe lăn nho nhỏ.

“Thư Sướng!” Một bóng người cao ráo bước vào.

“Em…” Thư Sướng bối rối đứng dậy, chỉ màn hình máy tính, “Em nhìn thấy…”.

Bùi Địch Văn cười dịu dàng, đi vào ôm eo cô, “Định chơi trốn tìm với anh à?” Anh hôn nhẹ lên gương mặt lạnh buốt của cô, “Sao mãi vẫn không lớn được thế, vừa rồi ai còn kêu đói ấy nhỉ?”

“Em!” Tiếng nói vừa dứt thì bụng cô cũng sôi ục ục mấy tiếng.

Cô ngượng ngùng vùi đầu vào trong lòng anh, hưởng thụ cảm giác ấm áp trên người và mùi hải sản trên tay anh.

“Mì nấu xong rồi, em ra ăn đi!” Anh vuốt tóc cô.

“Vâng!” Cô ngẩng đầu, qua khóe mắt phát hiện màn hình đã tối om, Bùi Địch Văn đã tắt máy tính rồi.

“Địch Văn, hình nền máy tính anh là ảnh chụp hay ảnh anh tải ở đâu về?” Hai người đi tới bên bàn, Thư Sướng bưng bát lên, húp một ngụm nước, oa, ngon thật!

Bùi Địch Văn cười, lấy một tờ giấy ăn trong hộp giấy ra lau mấy giọt nước trên cằm Thư Sướng, “Vẫn còn nóng, em uống chậm một chút. Cái đó là ảnh chụp, con của một người bạn”.

“A! Có phải em bé đó bị…” Thư Sướng chỉ lên đầu.

Bùi Địch Văn gật đầu, “Ờ! Sao đến bây giờ em vẫn chưa ăn tối?” Anh chuyển đề tài rất nhẹ nhàng.

Thư Sướng ăn trứng gà, lấy con tôm to nhất lên đưa tới bên miệng Bùi Địch Văn. Bùi Địch Văn chớp mắt, cắn một nửa con tôm rồi đẩy nửa còn lại về phía miệng Thư Sướng.

Hành động này quả thật rất non nớt đối với hai người đã trưởng thành, nhưng trong đêm đông như hôm nay nó lại cực kì ấm áp. Thư Sướng ăn tôm, uống canh hải sản nóng hổi. Đột nhiên trong lòng cô thấy rất kiên định. Cảm giác được coi trọng giống như một viên đường được thả vào cốc cà phê, sau khi rung động, mặt nước trong cốc sẽ từ từ bình lặng, vị ngọt từ từ tan ra.

“Viết bài quên cả thời gian, hôm nay anh có bận không?” Cô không muốn phá hoại bầu không khí ấm áp như vậy nên quyết định không đề cập tới chuyện phỏng vấn.

“Bận, anh phải làm trước việc của mấy ngày tới. Thư Sướng, thứ bảy này anh lại phải về Hồng Kông một chuyến, ông nội anh xuất viện”. Bùi Địch Văn áy náy nhìn cô, “Ngày nghỉ mà không thể ở bên bạn gái quả thật là sự thất trách của bạn trai”.

“Nhưng bạn gái anh cực kì bao dung độ lượng, rất biết suy nghĩ cho người khác, cho nên anh không cần làm ra vẻ mặt như vậy”. Cô trêu chọc, đồng thời quyết định cũng không nói đến chuyện đi du lịch với Ninh Trí thứ bảy này nữa.

Bùi Địch Văn cũng cười, “Sau đó lại đến Tết âm, lần này có thể chúng ta thật sự phải xa nhau vài ngày”.

“Có phải chưa xa nhau đâu. Lúc em đến Hàng Châu phỏng vấn chúng ta đã xa nhau hơn mười ngày mà! Khi đó chúng ta đã yêu nhau rồi!” Không giống những ngày lễ khác, Tết âm lịch anh nên ở bên người nhà mình, cô hiểu điều này.

“Phải nói là đã yêu nhau từ lâu rồi, có điều sau này em mới biết thôi”. Thấy cô đã ăn hết bát mì, anh kéo cô tới ngồi lên đùi mình, đưa tay xoa bụng dưới đã căng lên của cô rồi vừa ấn nhẹ vừa cười, “Một bát mì đã no thế này rồi, nếu sau này có em bé thì sẽ to thế nào?”

Bốn phía đột nhiên yên tĩnh, cô nghe thấy trái tim mình đang đập thình thịch. Anh nói câu này là có ý gì, có ám chỉ gì không?

Anh khẽ vuốt lưng cô, “Thư Sướng, anh hi vọng Tết này là ngày lễ cuối cùng anh không thể ở bên cạnh em. Sau này mỗi một ngày lễ phương Đông hay phương Tây, cũng như mỗi một ngày đặc biệt của chúng ta, hai chúng ta đều ở bên nhau”.

Thư Sướng ngẩng đầu lên, chấn động vì khả năng nhìn thấu của anh. Bùi Địch Văn khẽ cười, cô đưa tay sờ môi anh, anh đã nhìn rõ tâm tư của cô, “Địch Văn…”

“Có thể em đang tính xem từ khi chúng ta xác lập quan hệ đến giờ mới được bao lâu, một tháng hay là hai tháng, phải chăng tất cả diễn ra quá nhanh? Thư Sướng, nhiều năm sau em có thể chậm rãi tìm đáp án cho những câu hỏi này. Bây giờ trong nhà có một số việc anh phải về giải quyết, cả tình hình sức khỏe của ông nội anh và một số khó khăn trong công việc của anh nữa. Em cho anh thêm thời gian, anh nghĩ mùa thu sang năm sẽ có thể giải quyết xong hết. Đến lúc đó em dẫn anh về ra mắt bố mẹ em, được không?”

Ánh đèn nhu hòa trong phòng ăn chiếu lên mặt anh khiến cô cảm thấy thân thiết một cách không chân thực. Cho dù cô còn chưa hiểu anh thấu triệt, cho dù có một số việc anh còn giấu cô, nhưng có lẽ tất cả đều là vì anh muốn che chở cho tình cảm này của cô và anh.

“Vâng!” Cô nghe thấy âm thanh mình phát ra cũng run rẩy.

“Tối nay ở lại nhé!” Anh nhắm mắt lại nhưng vẫn hôn chính xác lên môi cô, nụ hôn triền miên, đầu lưỡi vẽ theo viền môi cô như nâng niu trân trọng.

“Vâng!” Cô lại vâng một lần nữa, ngả đầu dựa vào trước ngực anh, nghe thấy tiếng nói của mình vang vang trong lồng ngực anh, rất ấm áp.

Thứ sáu, Tân Giang lại có một cơn mưa tuyết nhỏ, chưa đến tối tuyết đã tan hết. Sau khi có tuyết rơi trời sẽ rất xanh, xanh như màu mực lúc nhỏ vẫn thường viết được pha loãng rồi quét lên nền trời, có chỗ đậm hơn, có chỗ hơi nhàn nhạt.

Thứ bảy mặt trời đã xuất hiện nhưng không khí lại trở nên ướt lạnh hơn, thời tiết này đi tắm suối nước nóng rồi ăn lẩu thì thật tuyệt.

Ninh Trí gọi điện cho Triệu Khải, hai cô gái đều không lái xe, Triệu Khải đi đón Thắng Nam, anh ta tới đón Thư Sướng.

Bây giờ Thư Tổ Khang và Vu Phân thật sự không coi Ninh Trí như người ngoài. Lúc anh ta đến thì ba người đang ăn sáng, Vu Phân lập tức lấy thêm bát đũa. Anh ta liền ngồi xuống ăn cháo, ăn bánh mật và nói dăm ba câu chuyện nhà. Ninh Trí nói hôm nay công ty vệ sinh sẽ cho người tới quét dọn, hai bác chỉ cần đứng chỉ huy bên cạnh là được, mọi việc cứ để bọn họ làm, hai bác không cần nhúng tay vào việc gì hết.

Vu Phân hớn hở mặt mày, hài lòng nhìn Ninh Trí, “Hai đứa cũng không cần quan tâm đến việc ở nhà, cứ đi chơi cho thoải mái, về muộn một chút cũng không sao”.

Thư Sướng cảm thấy mẹ cô quá nhiệt tình, chỉ còn thiếu nước chắp tay dâng cô cho Ninh Trí nữa thôi.

“Sẽ không về muộn quá đâu hai bác ạ. Hôm nay trời lạnh, không thể để Thư Thư nhiễm lạnh được”.

“Ninh Trí đúng là rất biết quan tâm đến người khác”. Vu Phân cười tít mắt.

Hai người lên xe, Ninh Trí thấy Thư Sướng đi một đôi giầy cao gót, “Đã đi chơi cho thoải mái thì cũng nên để cho đôi chân được giải phóng, em vào thay giầy đi, lát nữa đi dạo cũng tiện”.

Thư Sướng do dự nhìn anh ta rồi cũng mở cửa xe vào nhà thay giầy.

Ninh Trí và Triệu Khải hẹn gặp nhau ở đầu cầu lớn. Ninh Trí chăm chú lái xe, Thư Sướng dùng tay chống cằm nhìn người đi đường vội vã đi lại.

“Chuyện ở công trường cơ bản đã xử lí ổn rồi, người nhà công nhân bị chết đã đồng ý hoả táng thi thể, công ty đền bù một số tiền lớn, còn sẽ hỗ trợ nuôi con nạn nhân đến mười tám tuổi, chăm sóc bố mẹ nạn nhân đến khi chết. Người bị thương thì công ty đã thuê người chăm sóc và cho một khoản tiền bồi dưỡng, đợi sau khi khỏi hẳn lại về đi làm. Công ty cũng nộp tiền phạt bên Cục giám sát an toàn rồi”. Ninh Trí nói với vẻ tùy ý.

Thư Sướng quay mặt đi, ngồi thẳng lên, “Ờ, qua chuyện của Thần Thần em đã biết anh làm việc rất chu toàn rồi”.

Ninh Trí liếc cô rất nhanh, “Thần Thần khác, vụ tai nạn này là việc của công ty, còn việc của Thần Thần thì anh làm như việc nhà mình”.

Thư Sướng cười cười, hôm nay cô không đeo găng tay, mặc dù trong xe có mở điều hòa nhưng cô vẫn cảm thấy hơi lạnh. Cô xoa xoa tay, cúi đầu, “Ninh Trí, em… có bạn trai rồi”.

“Ừ, em đã nói rồi”. Ninh Trí không hề để ý. Xe đã chạy gần đến đầu cầu, thấy xe của Triệu Khải đang dừng ở làn đường đỗ xe, Ninh Trí hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay.

Triệu Khải vẫy tay trả lời. Thắng Nam mở cửa xe có vẻ như định đi tới nhưng Triệu Khải nghiêng người nói gì đó với cô nên cô lại quay lên xe. Hai chiếc xe một trước một sau chạy lên cầu.

“Em cũng mới qua lại chẳng bao lâu! Dương Phàm cưới hôm Tết dương lịch, em và anh ta chia tay vào tháng mười, đến giờ mới được hơn hai tháng. Công việc của em lại rất bận, với tính cách quật cường và thói quen đề phòng của em thì có người đàn ông nào có thể khiến em yêu hết mình trong một thời gian ngắn như vậy chứ? Anh nghĩ em và người đó chắc cũng chỉ mới đến với nhau, còn lâu mới đến mức tính chuyện cưới xin, ít nhất đến nay em vẫn chưa nhắc tới người đó trước mặt bố mẹ em bao giờ. Cho nên anh nghĩ anh vẫn có cơ hội”.

Thư Sướng yên lặng nhìn Ninh Trí với ánh mắt khiếp sợ. Anh ta phân tích không sai, nhưng anh ta đâu biết rằng người đàn ông đó lại là Bùi Địch Văn, người đã biết cô hơn ba năm. Bùi Địch Văn chiếm lấy trái tim cô bằng từng bước đi không thể chống cự, hơn nữa khi cô vẫn còn cố gắng chống lại thì anh lại dẫn cô tới Thạch Trấn khiến quan hệ của người lập tức thay đổi chóng mặt.

“Có lúc anh hơi đánh giá cao chính mình, anh xuất hiện trước mặt em thường xuyên như vậy, anh nghĩ em sẽ nhận ra anh. Không ngờ em lại nhìn anh bằng ánh mắt thành kiến. Nếu khi Thần Thần xảy ra chuyện anh đã nói thẳng với em mình là ai thì làm gì còn cơ hội cho người khác? Thư Thư, so với người khác, giữa chúng ta còn có một mối tình đầu!”

“Nhưng ngày đó anh có thích em đâu!” Thư Sướng cãi lại, anh ta biến mất mà không thèm tạm biệt lấy một câu.

“Em như một con nhím đầy gai, anh dám thể hiện mình thích em sao? Nếu anh nói ra thì có khi em lại cho anh thêm tám mũi khâu ở tay còn lại ấy chứ!” Trên khuôn mặt không có biểu cảm của Ninh Trí chỉ có đôi mắt lấp lánh ánh sáng dịu dàng.

Anh ta chưa thử, làm sao biết cô nhất định sẽ cắn anh ta? Cô có phải chó con đâu?

Sau mấy lần gặp nhau, Thư Sướng biết Ninh Trí là một người làm bất cứ chuyện gì cũng phải xác định được kết quả mới quyết định hành động, chỉ sợ lần này cô sẽ làm kế hoạch của anh ta phá sản.

Xe chạy qua cầu đến một con đường hai bên trồng toàn cổ thụ, sau một hồi mới chạy tới khu du lịch suối nước nóng.

Tân Giang nằm ở phía hạ lưu Trường Giang, gần nước không gần núi, vốn không hề có suối nước nóng. Cái gọi là khu du lịch suối nước nóng vốn là một dòng suối nhỏ do đội thăm dò địa chất đào khi thăm dò mỏ dầu ở đây. Dòng suối vẩn đục chảy chưa được hai năm đã cạn khô, một người Chiết Giang đến đây khảo sát rồi mua mảnh đất này, xây một trung tâm SPA thuỷ liệu pháp bắt chước mô hình thiên đường du lịch Maldives, tên vẫn gọi là khu du lịch suối nước nóng, làm ăn tương đối tốt.

Trong khu du lịch có không ít nhà hàng với những món ăn đặc biệt, lúc này đã gần đến trưa, bốn người chỉ ăn mấy món đơn giản vì lát nữa sẽ đi tắm, ăn quá nhiều không tốt cho thân thể.

Mặc dù hôm nay không phải đến toà án nhưng Triệu Khải vẫn mặc áo khoác nghiêm túc, nhìn thật sự rất không hợp với khung cảnh. Triệu Khải lại vặn hỏi Ninh Trí mọi chuyện từ lúc Thư Sướng và Ninh Trí gặp lại, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào. Thư Sướng và Thắng Nam quả thật không chịu nổi, đành phải ngẩng đầu lên làm như đang quan sát sao trời, à không, trần nhà.

Ninh Trí nói xong, Triệu Khải thở dài, gõ bàn cảm thán, “Duyên phận đúng là kì diệu”.

Thư Sướng suýt nữa té ghế.

“Thư Sướng, sao cô không nói lời nào?” Không thấy đương sự hùa theo, Triệu Khải tỏ ra hơi thất vọng.

Thư Sướng nghiêm túc nhìn anh ta, “Em cảm thấy thầy Triệu tổng kết rất chính xác, không cần phải bổ sung thêm gì cả”.

Thắng Nam bật cười phun một ngụm trà trong miệng lên người cô gái phục vụ đang bưng thức ăn đi tới.

Triệu Khải cũng cười ha ha, “Cô không cảm thấy cô rất may mắn à?”

“Thầy Triệu, em rất đồng ý với quan điểm của thầy”, Thắng Nam giơ tay lên tiếng.

Thư Sướng trợn mắt nhìn cô nhưng không tiện mắng cô trước mặt người khác nên chỉ cười nhạt.

Ninh Trí nghe mà tâm tình phấn chấn, lúc ăn cơm liên tục gắp thức ăn rồi múc canh cho Thư Sướng. Triệu Khải nhìn, vẻ mặt hâm mộ.

Anh ta đã ba mươi hai rồi mà đến nay còn một thân một mình. Nhớ năm đó anh ta cũng từng thầm mến một bạn nữ trong lớp, Tết Trung thu vừa rồi về nhà tình cờ gặp cô bạn đó ngoài đường, cô bạn anh ta đã là mẹ trẻ con, dáng người mảnh dẻ ngày xưa giờ đây đã trở thành một chiếc bánh mì, há mồm ra là nói đến tiền. Anh ta nhìn cô, trong lòng thật sự hối hận. Đây đúng là người phụ nữ anh ta thương nhớ nhiều năm sao?

Cơm nước xong, bốn người tách ra đi tắm. Thư Sướng và Thắng Nam thay áo ngủ cotton sạch sẽ mềm mại rồi đi theo một cô gái xinh xắn, sau khi đi qua mấy chỗ rẽ, hai người đã chìm ngập trong một không gian nhã nhặn với âm nhạc du dương và hơi nước lượn lờ.

Ngâm trong nước ấm, hưởng thụ cảm giác được dòng suối nhân tạo ve vuốt, Thư Sướng cảm thấy toàn thân thư thái. Một đám cá nhiệt đới nhỏ bơi tới đồng loạt hôn lên nước da mềm mại. Trời ạ, chúng khiến hai người đều có cảm giác mềm, ngứa khắp người, đúng là một loại khoái cảm.

“Xướng Xướng, ở đây tắm một lần mất bao nhiêu tiền?” Thắng Nam xoa mặt, nhỏ giọng hỏi Thư Sướng.

Cả hồ nước rộng rãi trong phòng SPA thuỷ liệu pháp mịt mờ hơi nước chỉ có hai người, mấy cô gái xinh xắn đứng bên cạnh phục vụ.

“Tớ đâu biết?” Thư Sướng lắc đầu. Nước hơi nóng, tim Thư Sướng đập nhanh vì sức ép của nước, cô duỗi thẳng tứ chi ra.

“Bùi Địch Văn chưa đưa bạn tới bao giờ à?” Thắng Nam hỏi với vẻ không tin tưởng.

“Đây không phải chỗ ai muốn đến cũng có thể đến được”.

“Chẳng lẽ anh ta là một người nghèo?”

“Không nghèo cũng không thể tiêu xài tùy ý”, khóe miệng Thư Sướng tạo thành một đường cong dễ coi, “Cái đầu đen tối của bạn đừng nghĩ linh tinh nữa, tớ và anh ấy đến với nhau vì tình yêu chứ không phải vì thứ gì khác”.

“Ôi, Ninh Trí thật đáng thương. Bạn xem hôm nay anh ta vui vẻ đến mức nào!”

Thư Sướng vớt mấy cánh hoa hồng lên, cười cười. Dường như cô ngửi thấy hơi thở tươi mát của rừng mưa nhiệt đới Tây Song Bản Nạp thoang thoảng trong không khí. Cô nhớ tới tờ giới thiệu về thuỷ liệu pháp trên vách tường trước khi đến phòng tắm, nước suối acid carbonic nhiệt độ cao, trơn như sữa chua, dưỡng sinh đẹp da, chăm sóc cả thể xác và tinh thần… Ninh Trí đưa cho cô gái phục vụ một tấm thẻ, cô liếc qua, một người phải trả một ngàn hai.

Cô rất chấn động nhưng không để lộ ra ngoài mặt.

Ninh Trí làm trong lĩnh vực bất động sản, thường xuyên tiếp xúc với nhân sĩ các giới nên cũng phải tiếp nhiều loại khách khác nhau, chắc cũng thường đến những nơi như thế này. Nhưng chỉ có mấy người bọn họ đi chơi, có cần phải tiêu những mấy ngàn thế này không?

Nói thật, trong lòng cô vẫn thích những nơi cổ kính và nguyên sơ như Thạch Trấn.

Đợi hai người tắm gần xong, nhân viên nữ tiến lên đắp bột tảo biển cho hai người, sau khi tắm sạch lần nữa lại đưa hai người vào một gian phòng ấm áp dễ chịu, hai phụ nữ trung niên đeo kính đen tới xoa bóp cho hai người.

Hai phụ nữ trung niên nhỏ nhắn xoa bóp rất giỏi, trước hết là ấn, vuốt, kéo, bóp nhẹ tay, sau đó dùng đến toàn bộ tay, chân và đầu gối, chỉ chốc lát Thư Sướng và Thắng Nam đã nằm mềm nhũn trên giường để mặc họ muốn làm gì thì làm.

Cuối cùng tất cả đều đã kết thúc, hai người nằm yên trên giường xem TV không nhúc nhích được. Cô phát thanh viên đoan trang nói với khán giả với giọng trịnh trọng, miền Nam Trung Quốc đang gặp một đợt không khí lạnh hiếm thấy trong suốt năm mươi năm qua. Hôm nay nhiều nơi có tuyết lớn, đường dây điện không chịu nổi sức nặng của tuyết nên bị đứt rất nhiều chỗ. Mặt đường đóng băng rất trơn, rất nhiều xe cộ đều mắc kẹt trên đường.

“Trái đất làm sao ấy nhỉ, hết động đất lại đến tuyết lớn, nam không ra nam, bắc không ra bắc”. Thắng Nam nói.

“Tận thế sắp tới rồi. Thắng Nam, nếu ngày mai là tận thế thì hôm nay bạn muốn làm gì?” Thư Sướng quay sang hỏi.

Thắng Nam khinh thường, “Nếu đã đoán được như vậy thì còn có thể làm gì nữa? Ăn no, ngủ ngon, đợi chết thôi!”

Thật là hỏng hết cả bầu không khí, Thư Sướng liếc Thắng Nam, “Bạn không muốn ở bên An Dương à?”

Thắng Nam đỏ mặt cầm gối ôm ném Thư Sướng, “Bạn không bao giờ trong sáng được à?”

Thư Sướng cười to, nhìn Thắng Nam như vậy có lẽ đã bị An Dương chinh phục rồi. An Dương chính là chuyên gia tâm lí học, muốn chinh phục một Thắng Nam nông nổi chắc không có gì khó.

Hai người mặc quần áo đi ra, trời đã tối rồi, Triệu Khải và Ninh Trí ngồi trên sofa đợi họ. Triệu Khải nhìn có vẻ thê thảm còn Ninh Trí thì rất thoải mái.

Ninh Trí đề nghị buổi tối tới nhà hàng đồ nướng Hàn Quốc bên cạnh ăn tối, ba người khác không có ý kiến gì.

Vẫn là Ninh Trí gọi món ăn, anh ta rất thành thạo gọi thịt ba chỉ, thịt bò, tôm và mấy loại hải sản khác, ngoài ra còn có rau dưa và rượu soju .

Bốn người chọn bàn ăn sát bên cửa sổ, Thư Sướng ngồi ngoài cùng. Gần đây Triệu Khải vừa nhận bào chữa cho một thân chủ hiện đang chờ xét xử trong trại tạm giam nên vừa ngồi xuống anh ta và Thắng Nam đã nói về chuyện này. Điện thoại của Ninh Trí đổ chuông, ánh mắt tối lại, anh ta xin lỗi Thư Sướng rồi ra hành lang nghe điện thoại.

Thư Sướng ngồi nhàm chán nhìn đông nhìn tây, chợt thấy có mùi nước hoa bay tới. Cô quay lại nhìn, thấy cô nàng dẫn chương trình tự sát không thành Kiều Kiều và cậu bạn trai cũ Vu Ba của Tạ Lâm nghênh ngang đi tới. Tuấn nam mỹ nữ, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, ngay cả quản lí nhà hàng cũng đích thân tới dẫn đường cho hai người.

Kiều Kiều mặc áo khoác màu đen khiến gương mặt càng trắng như tuyết. Cô ta kiêu ngạo nhìn quanh, ánh mắt thoáng qua bàn Thư Sướng rồi hơi khép lại.

Quản lí dẫn hai người tới ngồi xuống một bàn cách chỗ Thư Sướng mấy bàn, nhiệt tình đưa thực đơn tới. Vu Ba nhận lấy, ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt Thư Sướng, cậu ta giật mình vội vàng nhìn xuống.

Kiều Kiều cởi áo khoác, lộ ra áo len màu xám tro, cổ cao ba ngấn, mặt trắng như ngọc càng tỏ ra mảnh dẻ. Cô ta nâng cằm lơ đãng, Vu Ba hỏi ý kiến cô ta. “Anh ăn gì em ăn đấy”. Cô ta nói.

“A, thì ra là một người đẹp!” Thấy ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về một phía, Thắng Nam cũng tò mò nhìn theo.

Ninh Trí nhíu mày từ hành lang đi vào, hỏi với vẻ lạnh nhạt, “Đang nói chuyện gì thế?”

Thư Sướng phát hiện Kiều Kiều lén nhìn qua bàn bọn họ, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc.

“Thắng Nam đang nói đến Kiều Kiều”, Triệu Khải tiếp lời.

“Kiều Kiều? Ai là Kiều Kiều?” Thắng Nam buồn bực hỏi.

Triệu Khải trừng mắt, “Cô đừng nói với tôi rằng cô không biết người phụ nữ ngồi bên kia là Kiều Kiều, người đẹp dẫn chương trình của đài truyền hình Tân Giang”.

Thắng Nam đảo mắt, “Tôi có cần phải biết không? Những người đẹp dẫn chương trình tôi biết là Lí Thụy Anh, Hải Hà, Đổng Khanh của Đài truyền hình trung ương CCTV. Kiều Kiều rất nổi tiếng à?”

Triệu Khải cười vui, “Thắng Nam, cô thật sự rất khá!” Anh ta nhìn về phía Thư Sướng, “Thế cô đã nghe nói bao giờ chưa?”

Thư Sướng mỉm cười, “Tôi đã gặp cô ta một lần, cô ta đến tòa soạn nơi tôi làm để mời Tổng biên tập của chúng tôi tới phỏng vấn gì đó”.

“Bùi Địch Văn lên TV rồi à?” Thắng Nam nói chen vào.

“Không, anh ấy từ chối rồi, anh ấy nói rằng mình không đủ dũng khí”. Giọng Thư Sướng tự nhiên trở nên dịu dàng.

“Bùi Địch Văn?” Ninh Trí vẫn yên lặng đột nhiên mở miệng nói, “Chữ Địch có nghĩa là dẫn đường chứ không phải Địch có nghĩa là cây sáo đúng không?”

Thư Sướng gật đầu.

“Tại sao anh ta lại ở đây?” Ninh Trí tự hỏi, “Anh ta còn có một cậu em trai tên là Bùi Địch Thanh đúng không?”

Thắng Nam nhìn Thư Sướng, cơ mặt Thư Sướng khẽ run run.

“Em không rõ lắm”.

“Anh ta có một cái tên tiếng Anh là Laind?” Ninh Trí lại hỏi.

Trái tim Thư Sướng đột nhiên thắt lại, cả phòng ăn tràn ngập mùi khói lẫn với dầu mỡ của các món nướng, cô cảm thấy hơi khó thở.

“Hình như thế”. Cô đã nghe thấy Tống Dĩnh gọi cái tên này.

Ninh Trí nhún vai, “Đúng là anh ta”.

“Anh ta là ai?” Thắng Nam không nhịn được hỏi.

“Laind trong tiếng Scotland có hai nghĩa, một là địa chủ, hai là quý ông tôn quý”, Ninh Trí nhướng mày, “Khi anh ta sinh ra, Bùi Thiên Lỗi đã tự mình đặt tên cho anh ta, tên tiếng Trung là Bùi Địch Văn, tên tiếng Anh là Laind, ý là muốn anh ta trở thành một ông vua địa ốc tôn quý. Bùi Thiên Lỗi đã bỏ ra một số tiền lớn đưa anh ta đến Pháp học tập”.

“Bùi Thiên Lỗi là ai?” Thắng Nam càng nghe càng lơ mơ.

“Người sáng lập Tập đoàn Hằng Vũ, hiện giữ chức Chủ tịch Tập đoàn, vua địa ốc Hồng Kông. Laind là cháu trai trưởng của ông ta, người nối nghiệp tương lai của Hằng Vũ”.

Thắng Nam bất giác ngồi thẳng người lên, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Tại sao anh lại biết những điều này?”

Ninh Trí nhướng mày, “Tại Hồng Kông, sau khi anh biết Tống Tư Viễn, đối tác của anh hiện nay, anh ta đã dẫn anh tới dự hôn lễ của Laind. Ông bác họ xa của Tống Tư Viễn tên là Tống Vinh Phát, hiện là Chủ tịch ngân hàng đầu tư Vinh Phát của Hồng Kông. Con gái ông ta tên là Tống Dĩnh chính là vợ của Laind. Ở bất cứ nơi nào trên thế giới, đất đai và tài chính đều là tài nguyên khan hiếm nhất, ai đồng thời nắm giữ hai loại tài nguyên này thì sẽ nhất định là người thắng. Nhà họ Bùi là vua địa ốc, nhà họ Tống thì mở ngân hàng. Hai nhà trở thành thông gia sẽ mạnh càng thêm mạnh, cho nên Hằng Vũ vừa mới tiến quân vào thị trường bất động sản đại lục đã lập tức trở thành Tập đoàn bất động sản đứng đầu Trung Quốc”.

Thư Sướng ngồi chống cằm, một tay xoay xoay cái chén đựng đầy nước trà. Nữ nhân viên phục vụ mặc trang phục kiểu Hàn Quốc lần lượt bê từng đĩa đồ nướng đến và châm lửa. Sau khi khay nướng đã nóng bỏng, Triệu Khải cho một ít dầu vào khay rồi cho mấy miếng thịt ba chỉ lên nướng trước.

Khói từ bếp nướng hơi cay mắt, Thư Sướng dịch ghế về phía sau. Ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy Thắng Nam đang nhìn mình không chớp mắt, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.

“Sao thế?” Cô nhún vai, cười rất bình tĩnh.

Thắng Nam mở miệng, gian nan nuốt nước miếng rồi lắc đầu.

“Anh nhớ hôn lễ của họ được tổ chức vào mùa đông, Hồng Kông cũng lạnh, tất cả hoa tulip và chim thiên đường trong hôn lễ đều được chở từ Hà Lan về bằng đường không. Áo cưới cô dâu mặc là do nhà thiết kế Milan may đo, MC đám cưới là người dẫn chương trình nổi tiếng của đài truyền hình Phượng Hoàng, các khách khứa đến dự đều là người nổi tiếng trên thương trường, các ngôi sao trong giới ca nhạc đều lấy làm tự hào nếu được mời tới biểu diễn trong lễ cưới. Có thể nói buổi tối đó cực kì đặc sắc, các đài truyền hình và tòa soạn báo đều tranh nhau đưa tin. MC giới thiệu Bùi Địch Văn đang học cùng lúc hai bằng thạc sĩ báo chí và kiến trúc tại Pháp, Tống Dĩnh là thạc sĩ ngành tài chính đại học Hồng Kông. Sau lễ cưới, Tống Dĩnh vẫn ở lại làm Giám đốc ngành tín dụng ngân hàng Vinh Phát, Bùi Địch Văn thì khai thác mảng thị trường châu Âu cho Tập đoàn Hằng Vũ”. Ninh Trí nói.

Thư Sướng nhếch môi trêu chọc, “Có vẻ anh có ấn tượng rất sâu sắc đối với đám cưới đó nhỉ!”

Ninh Trí chăm chú nhìn cô, “Nhìn thấy cảnh tượng đó, một người vừa mới bắt đầu bước chân vào xã hội làm sao có thể không khiếp sợ được?”

Triệu Khải gật gật đầu phụ họa, “Thế giới này từ trước tới nay chưa bao giờ hoàn toàn công bằng. Một người sinh ra đã có điều kiện như Bùi Địch Văn chỉ cần cố gắng một chút là đã có thể đạt được thành tựu to lớn, cho dù không cần làm gì cũng có thể sống an nhàn cả đời. Còn những người như chúng ta dù đã cố gắng rất nhiều nhưng cũng phải may mắn thì mới có chút thành tựu, nếu bất hạnh thì sẽ không nhận được gì cả”.

“Đúng vậy, khi đó trong lòng thật sự rất cảm khái, cũng khi đó anh đã nói với chính mình, nhất định phải cố gắng không ngừng, có thể đến hết đời này cũng không thể giàu được như Bùi Địch Văn nhưng ít ra cũng phải cho người mình thích một hôn lễ nở mày nở mặt”. Ánh mắt Ninh Trí chuyển một vòng rồi dừng lại trên người Thư Sướng.

Thịt ba chỉ cháy xèo xèo trên khay nướng. Triệu Khải cầm lấy cái kẹp lần lượt lật từng miếng thịt lên và cười nói rất có thâm ý, “Nguyện vọng này, tôi nghĩ cậu sẽ có thể thực hiện rất sớm”.

Ninh Trí vẫy tay ra hiệu cho nhân viên rót trà cho Thư Sướng, “Anh vừa nhìn thấy bàn bên cạnh có ngô tươi. Em muốn ăn ngô nướng không?” Anh ta hỏi Thư Sướng.

Thư Sướng quay sang nhìn bàn bên cạnh, đó là ngô nếp năm màu. “Có!”, cô nhìn tiếp sang bàn xa hơn, thấy Kiều Kiều và Vu Ba cũng bắt đầu nướng. Kiều Kiều vẫn duy trì tư thế trầm ngâm suy nghĩ dịu dàng như những cô gái trong tranh sơn dầu, Vu Ba phóng khoáng hất mái tóc dài, xắn tay áo lên vừa nướng vừa nhìn Kiều Kiều với ánh mắt nóng bỏng.

“Em vào nhà vệ sinh một lát”. Thư Sướng đứng dậy.

“Tớ đi với bạn!” Thắng Nam đứng lên theo, vội vàng tóm lấy tay Thư Sướng.

“Hai đứa này vẫn dính lấy nhau y như hồi còn bé”. Triệu Khải nhìn bóng lưng hai người, cười nói.

Ninh Trí cầm chén nước lên khẽ nhấp một ngụm như đang suy nghĩ gì đó.

Đi ra khỏi phòng ăn, Thắng Nam và Thư Sướng đứng trước cửa nhà vệ sinh. Thắng Nam bóp mạnh vai Thư Sướng, nhìn Thư Sướng với ánh mắt quái dị.

“Đừng hỏi gì hết!” Thư Sướng nói từng chữ từng câu, “Bạn cũng không cần phát biểu bất cứ bình luận gì, bạn cứ coi như chưa nhìn thấy, cũng chưa nghe thấy gì cả. Nếu bạn không làm được thì chúng ta đoạn tuyệt quan hệ”.

“Xướng Xướng…” Thắng Nam dậm chân kêu lên, “Bạn điên à? Bạn biết bạn đang nói gì không?”

“Tớ biết, tớ biết hết, cho nên bạn không cần nói”.

“Hắn ta là kẻ lừa đảo”. Thắng Nam nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ.

“Đủ rồi!” Vẻ mặt Thư Sướng lạnh lẽo, “Tớ nói là đủ rồi. Đây là chuyện của tớ, bạn không cần hỏi đến. Từ nhỏ đến lớn chuyện gì chúng ta cùng làm cũng đều do tớ đưa ra chủ trương mà. Bạn không tin tớ à?”

Thắng Nam đỏ mắt, “Chuyện này không phải mấy trò nghịch ngợm, cũng không phải đánh lộn, bạn…”

Thư Sướng ngẩng đầu lên, nhắm mắt, “Không có gì khác cả. Thắng Nam, bạn về phòng ăn đi, tớ muốn ở một mình cho bình tĩnh”.

Không đợi Thắng Nam trả lời cô đã mở cửa nhà vệ sinh ra, bước vào rồi từ từ đóng lại, bấm khóa. Tựa lưng vào cửa, cô thở hổn hển, sau đó lao đến bồn rửa mặt, mở van nước, hất nước lạnh buốt lên mặt. Cái lạnh thấu xương làm mỗi lỗ chân lông đều co lại, thần trí mới từ từ thức tỉnh.

Thực ra cô không hề choáng váng quá mức khi nghe những gì Ninh Trí nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.