“Sao anh lại ở đây?” Lúc này cơ bản Thư Sướng không hề nghĩ gì đến việc sẽ bị đồng nghiệp bán ra tán vào, cô đang quá mức vui mừng.
Bùi Địch Văn nói, “Đột nhiên anh nhớ đến một tấm thiếp mời đặt trên bàn anh mấy ngày hôm trước”. Một người phụ nữ có độ lượng đến mấy thì cũng không thể tỏ ra bình thường trong ngày cưới của người yêu cũ. Anh vui mừng vì mình đã nhớ ra, cô gái quật cường này chưa từng lộ ra một chút chua xót trong lòng trước mặt anh bao giờ.
“Anh về gấp để dự lễ cưới của họ à?” Trái tim cô như rơi xuống đáy vực.
“Sao em ngốc thế, chẳng hiểu anh gì cả”. Anh cốc lên trán cô, mỉm cười. Anh đã khỏi hẳn, đôi mắt sáng rực, tiếng nói trầm trầm, “Đi thôi!”
“Đi đâu?” Cô vẫn còn đang chìm trong thất vọng.
“Đi làm mấy chuyện ngu ngốc cùng em như những người yêu nhau vẫn thường làm trong đêm trước năm mới”.
Cô ngơ ngẩn ngẩng đầu lên, “Anh lo lắng cho em à?”
“Tất nhiên, anh sợ em nghĩ đến một người đàn ông khác cả ngày”. Anh nhếch miệng cười tự giễu.
Cô cúi đầu đưa tay nhét vào lòng bàn tay anh, nhỏ giọng nói, “Không cần phải thế. Thật sự, em đã rũ bỏ được tất cả, ở chỗ này chỉ có anh”, cô đặt tay lên vị trí trái tim, không thèm để ý đến ánh mắt các đồng nghiệp đi ra đi vào.
Nếu bạn thật sự yêu một người, bạn sẽ khao khát có thể phơi bày tất cả hạnh phúc của bạn dưới ánh mặt trời.
Trong ba năm yêu Dương Phàm, cô không để Dương Phàm tới đón cô, không đề cập tới Dương Phàm trước mặt đồng nghiệp bao giờ. Có phải cũng vì thế nên mới có kết quả hôm nay?
Tình yêu không có kết quả này không chỉ là lỗi của Dương Phàm, cô cũng có những chỗ không đúng. Thư thái rồi, giải thoát rồi, cô có thể vui vẻ chấp nhận việc Dương Phàm lập gia đình, có thể bình tĩnh chúc phúc anh ta. Bởi vì đã trải qua mối tình với anh ta nên cô mới cảm nhận được lúc này mình được yêu quý đến mức nào.
Người đàn ông trước mặt này tốt đến mức lúc nào cũng khiến cô cảm động muốn khóc.
Bùi Địch Văn là Tổng biên tập của cô, cô là phóng viên của anh, nhưng đồng thời anh cũng là một người đàn ông, cô là một phụ nữ, hai người yêu nhau, chuyện này không có gì sai. Có gì phải che giấu? Người có bản lãnh sẽ đứng vững được với sức mạnh của chính mình, người không có bản lãnh thì nâng đỡ đến mấy cũng không thể đứng vững được. Cô có được hôm nay là nhờ vào sự nỗ lực của chính mình, rồi đến một ngày khi cô và anh tu thành chính quả thì tất nhiên sẽ phải nắm tay nhau đi tới trước mặt mọi người.
Vậy thì từ giờ trở đi cứ yêu nhau quang minh chính đại đi!
“Nghe em nói như vậy anh thấy nửa đêm bay liền hai chuyến cũng đáng”. Bàn tay thon dài của anh nắm chặt cổ tay nhỏ nhắn mềm mại của cô.
“Tổng biên tập Bùi”, vẻ mặt cô đột nhiên nghiêm túc, “Hôm nay em có thể trốn việc không?”
Bùi Địch Văn cau mày, “Thỉnh thoảng thì không sao, nhưng không được trở thành thói quen”.
Cô liên tục gật đầu, hai người nhìn nhau cười.
Cô đến bãi đỗ xe lái chiếc Chery ra, anh đặt hành lí lên xe, hai người đi ăn cơm trưa. Ăn trưa xong, buổi chiều hai người đi xem phim. Đứng ở cửa rạp, cô cầm áo khoác của anh nhìn anh chen trong đám người mua vé, mua bỏng ngô, mua trà sữa. Một ngày trước năm mới, rạp chiếu phim toàn là các đôi tình nhân, anh chen vào mua vé một mình nên rất nổi bật, rất nhiều cô bé nhìn anh với ánh mắt nóng rực.
“Biết không, thực ra anh rất có sức hấp dẫn”. Cô nhận lấy trà sữa và nói đùa với anh.
Anh ta đưa bỏng ngô cho cô, “Hai mươi năm trước anh đã biết rồi”.
“Ơ”, Thư Sướng cho bỏng ngô vào miệng, “Địch Văn, anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Bùi Địch Văn dịu dàng nhìn cô, “Bây giờ mới nhớ tới vấn đề này có phải đã muộn rồi không?”
“Không muộn! Nói đi, anh bao nhiêu tuổi rồi? Để cho công bằng, em sẽ nói trước. Năm nay em hai mươi lẻ sáu, sinh nhật ngày mùng một tháng sáu”.
Hai người đi vào rạp chiếu phim, ngồi xuống chỗ ngồi rộng rãi mềm mại. Anh đặt đồ ăn vặt trong tay xuống, chuyển sang cầm tay cô, “Em muốn anh bao nhiêu tuổi?”
Thư Sướng nghiêng đầu, hàng mi dài chớp chớp, “Tuổi chỉ là một con số, bao nhiêu tuổi cũng được, chỉ cần là anh”.
“Vậy em còn hỏi làm gì? Chẳng lẽ đã chuẩn bị tinh thần đi đăng kí với anh rồi à?” Anh trêu chọc.
“Anh thật là xảo quyệt”, cô đỏ mặt, biết có hỏi cũng không ra kết quả, thầm nghĩ chắc là anh lớn hơn cô nhiều nên sợ nói ra sẽ khiến cô có áp lực. Thực ra cô thật sự không quan tâm. Yêu nhau là tốt rồi! Tuổi không phải vấn đề, chiều cao không phải khoảng cách.
Anh cười, kéo tay cô lên hôn, “May mà gặp em ở tuổi này, nếu sớm mười năm thì chắc là anh còn không dám nghĩ”. Mười năm trước cô vẫn là một nữ sinh mặc đồng phục còn anh đã sắp đến tuổi nhi lập rồi, khoảng cách thế hệ quá lớn. Tiểu nữ sinh đều thích tiểu nam sinh ngây thơ đẹp trai, đã chìm là chìm rất sâu, gặp loại đàn ông như anh đám nữ sinh đều sẽ trách xa, nếu không tránh được thì đành chào một câu cung kính: Cháu chào chú!
“Mười năm trước thì em sẽ không thích anh thật”. Phim bắt đầu, Thư Sướng thấy trên màn hình xuất hiện biểu tượng của hãng phim 20th Century Fox, “Khi đó em thầm mến một nam sinh”.
“Sau đó thế nào?”
“Sau đó anh ta lặn mất, gần đây mới lại nổi lên”. Cô dần bị bộ phim hấp dẫn nên không nói gì nữa.
Anh cau mày, đây là lần đầu tiên nghe cô nói đến người này, có điều đã mười năm rồi, tất cả đều không còn dấu vết.
Xem phim xong đi ra, hai người đến quán vỉa hè uống trà chiều, ăn mấy thứ đồ ăn vặt, nắm tay trò chuyện bốn mắt nhìn nhau. Sau đó đi dạo phố tiếp đến lúc mỏi chân, anh mua được một chiếc cà vạt, cô mua được một chiếc kim cài áo hình bươm bướm gắn đá quý, người nọ trả tiền cho người kia, xem như quà năm mới hai người tặng nhau lần đầu tiên!
Buổi chiều ăn no, đến tối Thư Sướng cảm thấy không ăn nổi nữa liền nói muốn về nghỉ ngơi. Cô lén nhìn tơ máu trong mắt Bùi Địch Văn, cảm thấy rất không nỡ.
Hai người lái xe về Khế Viên. Đêm trước năm mới, đường tắc kinh khủng, xe phải nhích từng tí một, gặp một đèn đỏ là phải chờ gần mười phút mới qua được. Trước một khách sạn bốn sao, Thư Sướng tình cờ quay đầu sang nhìn và thấy Dương Phàm cùng Đàm Tiểu Khả đứng trên bậc thềm thảo luận gì đó với một người có vẻ là quản lí khách sạn. Phía sau bọn họ có một tấm biển màu đỏ thẫm, trên đó viết: Chúc mừng hạnh phúc chú rể Dương Phàm và cô dâu Đàm Tiểu Khả.
Cô còn thấy rõ pháo hoa đột nhiên sáng rực trên bầu trời, đủ mọi màu sắc, đủ mọi hình dạng, cực kì rực rỡ.
Người đi đường tới tấp ngẩng đầu hưng phấn hò reo.
Đàm Tiểu Khả cười duyên nhào vào trong lòng Dương Phàm, Dương Phàm bịt tai giúp cô ta.
Tâm tình trở nên buồn bã, sợ Bùi Địch Văn nhận ra, cô vội quay đầu chắn chú nhìn xe cộ phía trước từ từ nhích lên.
Cuối cùng chiếc Chery cũng thoát ra được khỏi dòng xe cộ chạy vào con đường lớn rộng thênh thang dẫn tới Khế Viên.
Lúc này điện thoại của Ninh Trí gọi tới, rất kiên nhẫn đến tận lúc cô dừng xe lại nghe máy. Trong vòng mười phút anh ta đã gọi đủ ba cuộc.
“A lô, Ninh Trí à?”
“Thư Thư, xin lỗi, anh có việc đột xuất phải đi công tác, lúc về sẽ đền cho em. Tối nay em đi cùng Thắng Nam à?” Âm thanh của Ninh Trí rất rõ ràng, không gian trong xe lại kín, Bùi Địch Văn bên cạnh cũng nghe rất rõ.
Thư Sướng vẫn thản nhiên, cô trả lời tự nhiên không cần suy nghĩ, “Em đi cùng một người bạn”.
“Bạn trai?” Âm cuối của Ninh Trí lên cao tỏ ý vui đùa.
“Đúng vậy!”
“Nói dối như thật ấy nhỉ, vẫn cứng đầu như khi còn bé. Được rồi, lúc về anh sẽ mang đặc sản về cho em rồi cùng đi tắm suối nước nóng, uống canh cá. Đừng ở bên ngoài muộn quá, anh sẽ gọi điện kiểm tra đấy”. Ninh Trí vui vẻ gác máy.
Cô nắm điện thoại, do dự một hồi lâu rồi mới quay sang, Bùi Địch Văn cười hiền từ.
“Chính là… người đã lặn mất đó”. Cô không biết anh có hiểu lầm không nhưng vẫn ngoan ngoãn giải thích.
Anh áp tới, trán chạm vào đầu cô, đôi mắt đen như mực sáng lên như có nước. Anh thì thầm khen ngợi, “Anh ta lặn giỏi nhỉ. Ninh Trí à? Nghe quen quen”.
Thư Sướng cắn môi, “Anh ta cũng chính là Tổng giám đốc Ninh mà chúng ta đã nói đến lúc ở sân bay Tiêu Sơn”.
“Ờ!” Anh gật đầu gợi ý cô tiếp tục lái xe, tay từ từ nhét vào túi áo khoác.
Cô thấm thỏm nhìn trộm anh, khuôn mặt bình tĩnh của anh lại khiến cô hơi hoảng hốt, tự nhiên cô cảm thấy mệt mỏi.
Lúc lên tầng, anh xách hành lí, cô đi theo phía sau như một cái đuôi.
Cửa vừa mở ra, không đợi anh bật đèn cô đã nhẹ nhàng ôm lấy anh từ phía sau, dán tay lên bộ ngực nhấp nhô của anh. Chiếc áo khoác bằng lông cừu mềm mại mang hơi thở đặc trưng của anh, cô hít thật sâu.
“Địch Văn…” Thật sự không biết nói gì cho phải, cô chỉ muốn gọi tên anh như vậy, vì anh đã bay về sớm với cô, vì hình ảnh Dương Phàm và Đàm Tiểu Khả, vì pháo hoa đầy trời, vì cuộc điện thoại Ninh Trí gọi tới. Cô không muốn suy nghĩ đến tất cả những thứ này, chỉ có ôm chặt anh mới là quan trọng nhất.
Không biết bàn tay trắng muốt của cô đã cởi cúc áo khoác anh ra từ khi nào rồi len xuống dưới vạt áo vuốt ve từ trên ngực xuống đến bụng anh, bàn tay vạch thành một hình cung hoàn mỹ.
Bùi Địch Văn ngỡ ngàng, từ từ xoay người, cô kiễng chân hôn lên môi anh.
Không phải lần đầu tiên, nhưng đây là lần đầu tiên cô chủ động như thế. Cái lưỡi mềm mại của cô lách vào khoang miệng anh, quấn lấy lưỡi anh trêu chọc, bàn tay lách xuống bên dưới áo len vuốt ve thân thể rắn chắc của anh. Máu trong người anh sôi trào, đầu óc trở nên trống rỗng, thân thể làm ra phản ứng trước cả ý thức, dường như có một ngọn lửa bùng lên trong lòng. Hai người trao đổi một nụ hôn dài và nóng bỏng, những ngón tay nôn nóng tìm đến để đan vào nhau.
“Thư Sướng”, Bùi Địch Văn hít thật sâu, cố gắng làm mình tỉnh táo lại, anh giữ tay cô lại, cưỡng chế dục vọng cuộn trào như sóng sau liền sóng trước, “Để anh đóng cửa đã”.
Cửa vẫn mở, điều hòa chưa bật, trong phòng khách xấp xỉ không độ. Nơi này thật sự không thích hợp để tận tình hoan ái.
Thư Sướng giật mình xấu hổ, cả người co trong lòng anh.
Anh chỉ buông cô ra một lát để đóng cửa lại, điều hòa được bật lên nấc cao nhất, vẫn không bật đèn lên. Sau đó anh lao tới bế cô lên đi thẳng vào phòng ngủ. Vừa chạm vào ga trải giường lạnh buốt, hai người đều thở nhẹ một tiếng.
Cô nhìn anh chằm chằm, đôi mắt như phủ một lớp sương mù vì ham muốn đẹp đẽ như muốn hút hồn người khác.
Anh điên cuồng kích động hôn cô, cởi bỏ ràng buộc cuối cùng giữa hai người. Trong không khí ấm dần, cô nhỏ giọng kêu tên anh, như khẩn cầu, lại như khuyến khích.
Anh nhắm mắt lại, khẽ kêu một tiếng và đi thật sâu vào cô.
Lập tức khoái cảm như dung nham nóng bỏng và mãnh liệt tràn ngập mỗi đầu dây thần kinh. Những ngón tay thon dài của anh khép lại đỡ lấy lưng cô, ngồi dậy tận tình rong ruổi trong thế giới cô dành riêng cho anh.
Không biết là mồ hôi của ai làm đêm ướt nhẹp, không biết là tiếng thở dốc của ai làm trái tim đập loạn.
Hai người bồng bềnh trên mây trong tiếng rên rỉ không kiềm chế được của Thư Sướng. Dường như sự nhiệt tình này đã lấy mất toàn bộ sức mạnh của cô, cô thất thần nằm rũ trên người anh, anh nâng mặt cô lên hôn, có thể nhìn thấy ánh sáng nhu hòa lưu chuyển trong mắt cô.
Ánh sao lưu luyến, bóng đêm triền miên.
Mặt trăng kéo một đám mây tới ngượng ngùng che khuất ánh sáng của mình.
Cô dựa vào trong lòng anh, mệt mỏi nhắm mắt lại, đặt chân bên hông anh tạo thành một tư thế cực kì thân mật.
Ngoài cửa sổ, tiếng pháo hoa mừng năm mới không dứt bên tai.
Cô kêu một tiếng mệt mỏi rồi chìm vào giấc ngủ trầm lắng.
Tia sáng đầu tiên ló ra từ phương Đông, cô bị động tĩnh phía sau đánh thức, mơ mơ màng màng cảm thấy cánh tay anh ôm lấy ngang eo mình kéo lại. Mặc dù chưa tỉnh hẳn nhưng cô vẫn cảm thấy sự cứng rắn của anh.
“Địch Văn…” Cô khẽ rên rỉ.
Phía sau không có bất cứ âm thanh gì.
Anh chỉ ôm chặt cô, kéo cô lại sát người mình rồi dịu dàng đi vào cô.
Không cuồng phong bão táp như tối qua, lúc này anh chỉ nhẹ nhàng, thong thả và kiềm chế, không có cảm xúc như lửa, không có tốc độ như điện nhưng lại dịu dàng làm trái tim tan chảy. Cô ngoan ngoãn dựa vào trong lòng anh, nhẹ nhàng phối hợp với mỗi động tác của anh.
“Xướng Xướng, bất kể sau này có chuyện gì xảy ra em cũng phải cho anh cơ hội, không được từ bỏ dễ dàng, được không?” Nhẹ nhàng va đập, nhẹ nhàng đòi hỏi, anh ghé sát tai cô thì thầm yêu cầu, lời nói như chạm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng cô.
“Địch Văn, sẽ không có ngày đó”. Từ trước tới giờ cô luôn cho rằng cô mới là người suy tính thiệt hơn.
Khoái cảm trong cơ thể dần dần tích lũy, càng ngày càng căng phồng. Anh không khỏi nhanh hơn, dẫn dắt cô lại một lần lên đến đỉnh điểm.
Hình như cả khi còn trẻ trung anh cũng chưa từng có cảm xúc đến quên hết mọi thứ xung quanh như bây giờ.
Mùa xuân ba năm trước đây, anh vừa tới Tân Giang. Dưới ánh nắng xuân ấm áp, anh nhìn thấy cô dắt một người đàn ông thiểu năng cao lớn đứng trước cửa hàng McDonald, dịu dàng nhìn người đàn ông đó ăn từng miếng kem dâu. Anh ngồi trong xe nhìn rất lâu, trên gương mặt cô có sự dịu dàng của một cô gái nhưng lại tỏa ra tình mẹ mãnh liệt. Đột nhiên anh rất cảm động, một cảm giác anh cho rằng đã khô kiệt không thể hồi sinh lại từ từ tràn ngập trong lòng. Anh vẫn nghĩ, được một người phụ nữ như vậy thương yêu sẽ là một cảm giác như thế nào?
Cô thở gấp rồi mềm nhũn trong lòng anh, chưa mở mắt ra đã lại ngủ tiếp như một con mèo con đáng yêu.
Anh chiều chuộng ôm lấy cô, thân thể cô mềm mại và ấm áp.
Được một người phụ nữ như vậy yêu thương là hạnh phúc đến tột cùng.
Đang ngủ say đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh thức là một cảm giác rất đáng sợ, hoảng sợ mở mắt ra, tim đập thình thịch, hoảng sợ nhìn quanh khắp nơi không rõ âm thanh phát ra từ đâu, cũng không biết bây giờ là ban ngày hay là đêm tối, mình đang ở nơi nào.
Thư Sướng ôm ngực thở dốc nhìn trần nhà xa lạ, nhìn ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa sổ rồi nhìn tới nụ cười trên gương mặt đẹp trai bên gối, cô nháy mắt liên tục.
“Điện thoại của em đấy!” Bùi Địch Văn vỗ vỗ vai cô, lật chăn chạy đi lấy điện thoại di động trong túi xách của cô.
Tiếng chuông như gọi hồn càng kêu càng gấp gáp.
“A lô!” Giọng Thư Sướng vẫn run run vì kinh động.
“Cái gì thế? Bạn vẫn còn đang trên giường à?” Âm thanh vang vang của Thắng Nam truyền qua làn sóng điện thoại vang tới trong phòng.
Thư Sướng liếm đôi môi khô khốc, chậm rãi ngồi xuống lầu bầu, “Hình như thế. Bạn có việc gì à?”
“Bạn hỏi tớ có việc gì không? Không ngờ bạn lại còn hỏi tớ có việc gì không!” Âm lượng của Thắng Nam lập tức nâng lên cao vút như sĩ quan quát binh lính, Thư Sướng nhăn mặt, không thể không đưa điện thoại cách xa tai một chút, “Sáng sớm mẹ bạn gọi điện thoại cho tớ dò hỏi tâm tình bạn thế nào, có khóc thầm hay không, còn nhờ tớ dẫn bạn ra ngoài đi dạo, mua đồ ăn ngon cho bạn nữa. Tớ cầm điện thoại như một con ngốc, chỉ dám ậm ờ không dám nói gì khác. Tất cả mọi người đều đang lo bạn nghĩ quẩn nhảy sông nhảy lầu gì đó. Bạn được lắm, ngủ đến bây giờ mới thèm dậy. Xướng Xướng, một tiếng sau tớ đợi bạn ở quán Giang Thiên Nhất Sắc, nếu bạn dám đến muộn một giây thì tớ sẽ giết không tha”.
“Thắng Nam…” Thư Sướng còn chưa kịp nói thì Thắng Nam đã giận dữ gác điện thoại.
Thư Sướng nhăn nhó cúi đầu xem giờ, điên rồi, sắp mười giờ rồi, cô quay lại nhìn Bùi Địch Văn.
Bùi Địch Văn đang nhặt quần áo vương vãi khắp nền nhà sau cơn điên cuồng tối qua lên, Thư Sướng bỗng dưng đỏ mặt.
“Địch Văn, em… phải ra ngoài một lát”. Nhìn khóe miệng tự phụ của anh lúc này tỏ ra mệt mỏi, cái cằm nhẵn nhụi giờ lấm tấm râu, trái tim cô không khỏi trở nên êm dịu yên bình, thật không nỡ ra ngoài từ sáng sớm như vậy, nhưng cô nào dám đắc tội đại đội trưởng Mục!
“Ờ, một tiếng đủ để chúng ta rửa mặt, ăn một bữa sáng đơn giản, không cần vội”. Bùi Địch Văn nháy mắt trêu cô.
“Chúng ta? Địch Văn, anh định đi cùng em?”
“Anh cạo râu xong chắc cũng không khiến em quá mất mặt!” Bùi Địch Văn xoa mặt cười đùa.
“Sao lại mất mặt được?” Ngón tay cô vẽ vòng tròn trên vỏ chăn, trong lòng hết sức vui mừng. Thắng Nam là bạn tốt nhất của cô, đương nhiên Thư Sướng muốn để Thắng Nam nhìn thấy lúc này mình hạnh phúc biết bao.
“A”, Bùi Địch Văn kêu lên, nhìn đồng hồ treo tường như vô tình, “Mười giờ bốn mươi rồi!”
Thư Sướng cũng kêu lên một tiếng, nhảy xuống giường ôm quần áo chạo thẳng vào nhà vệ sinh, “Em tắm trước!”
Bùi Địch Văn mỉm cười chiều chuộng, nụ cười còn chưa biến mất điện thoại di động của anh đã đổ chuông.
Anh nhìn số, sắc mặt sầm xuống, đi vào phòng sách khép cửa lại.
“Địch Văn”, Thư Sướng tắm rất nhanh, khuôn mặt hồng hào vì nước nóng đỏ tươi như một quả táo chín. Cô chải đầu, thấy Bùi Địch Văn không ở phòng khách, cũng không ở phòng ngủ, trong phòng sách loáng thoáng có âm thanh. Cô nhẹ nhàng mở cửa, Bùi Địch Văn quay lưng về phía cô, vẫy tay xúc động, hay chính xác hơn là giận dữ, khẩu khí nghiêm khắc hiếm thấy. Đáng tiếc anh nói hình như là tiếng Quảng Đông, cô nghe không hiểu gì cả nên lại nhẹ nhàng khép cửa.
Bùi Địch Văn không hề phát giác cô từng mở cửa ra.
Cô kéo rèm cửa sổ, dọp dẹp lại giường chiếu, sau đó vào bếp hâm nóng sữa, nướng bánh mì, luộc hai quả trứng gà. Lúc ngồi vào bàn ăn, cô thấy thời gian đã qua hai mươi phút mà cửa phòng sách vẫn đóng lại.
Nửa tiếng sau, cô ăn sáng xong, cuối cùng cửa phòng sách mới mở ra. Bùi Địch Văn vẫn chưa hết giận dữ, nhìn thấy cô, anh chớp mắt cười cười xin lỗi.
“Địch Văn, anh có việc thì cứ đi làm đi, không cần phải đi cùng em đâu”. Cô biết áp lực công việc của anh rất lớn.
“Chờ anh năm phút”, Bùi Địch Văn lắc đầu, hất hất tóc rồi đặt điện thoại xuống đi vào nhà vệ sinh.
Cô đứng dậy cầm chiếc điện thoại di động nóng bỏng, đắn đo một hồi rồi lại đặt xuống bàn.
Bùi Địch Văn không chịu ăn sáng, nói không thể để Thắng Nam đợi lâu, bữa sáng bữa trưa gộp làm một là được. Thư Sướng thấy thời gian quả thật không còn sớm nên đành phải thôi.
Ngày đầu tiên của năm mới, nhiệt độ cũng cao hơn như chịu ảnh hưởng của không khí vui mừng. Mặt trời cao cao, gió nhẹ mơn man mang theo hơi thở của mùa xuân.
Lề đường phía trước quán Giang Thiên Nhất Sắc đã không còn chỗ đậu xe, Thư Sướng đành phải để xe trước cửa một ngân hàng đối diện.
Lúc qua đường, thấy cô vui vẻ tung tăng, Bùi Địch Văn vội cầm lấy tay cô, đến tận lúc vào quán ăn cũng không buông ra.
Thắng Nam đã nhìn thấy bọn họ qua cửa sổ bằng kính từ lâu, cô nhìn không chớp mắt, há miệng không hề che giấu.
“Chào cảnh sát Mục, đã lâu không gặp!” Bùi Địch Văn cười nhã nhặn, giúp Thư Sướng kéo ghế ra rồi cởi áo khoác ngồi xuống.
“Xướng Xướng, nói với tớ rằng tớ hoa mắt rồi đi, rằng bạn đến đây có một mình!” Thắng Nam từ từ nhìn về phía Thư Sướng. Thư Sướng bật cười, co chân đá chân Thắng Nam dưới gầm bàn, “Mau chào hỏi đi, Bùi Địch Văn, bạn tớ”.
Thắng Nam vỗ trán thật mạnh, “Tớ thật là ngốc quá, phải nghĩ ra từ lâu rồi mới đúng chứ. Bạn có biết mấy người đàn ông đâu! Ngay từ hôm ở Đêm Paris đã có dấu hiệu rồi, anh ta rất dịu dàng chăm sóc bạn, sao tớ lại không liên tưởng gì nhỉ! Bây giờ tớ biết ăn nói với Ninh Trí thế nào? Người ta giúp tớ một việc lớn như vậy, thế mà tớ còn không trông chừng một người giúp anh ta được nữa. Xướng Xướng, bây giờ bạn cũng học được cách giấu bạn giấu bè rồi đấy nhỉ!”
“Thắng Nam!” Thư Sướng sốt ruột trừng mắt với cô, Thắng Nam hoàn toàn không để ý, vẫn ngồi nắm cổ tay thở dài.
“Bạn có thể giả vờ câm một lúc hay không?” Thư Sướng đen mặt.
Thắng Nam nhún vai mở hai tay ra, “Trừ phi bạn che miệng tớ lại”.
“Ninh Trí giúp tiểu thư Mục việc gì vậy?” Bùi Địch Văn không để ý, anh mở khăn ăn ra, một tay nắm tay Thư Sướng dưới gầm bàn.
“Tôi không làm kẻ phản bội”. Thắng Nam tuyên bố lạnh như băng.
Thư Sướng bất đắc dĩ liếc mắt nói khẽ với Bùi Địch Văn, “Mấy ngày trước nhà Thắng Nam mua căn hộ mới của công ty Ninh Trí”.
Bùi Địch Văn cười, “Vậy nếu tôi tặng tiểu thư Mục vừa năm Hoa Đông buổi chiều miễn phí thì tiểu thư Mục có thể về phe tôi không?”
Thắng Nam lắc đầu kiên định, “Trước giờ tôi chỉ đọc báo Đảng, không bao giờ đọc báo khác”.
Bùi Địch Văn nhún vai, “Xem ra tôi chỉ có thể tác chiến đơn độc rồi”.
Thư Sướng quay sang nói rất nghĩa khí, “Không sao, em với anh là một phe”.
“Buồn nôn quá đi mất, mới được mấy ngày chứ?” Thắng Nam bỏ khăn ăn xuống, “Tớ gọi điện cho Ninh Trí, tớ sẽ cõng gai nhận tội với anh ta “.
“Bạn…” Thư Sướng lại không hề lo lắng, cô chậm rãi kéo dài ngữ điệu, “…định cởi ở đây hay ra ngoài cởi?”
“Cởi cái gì?” Thắng Nam không hiểu.
“Cõng gai nhận tội là cởi trần, trên lưng đeo một bó cành mận gai để nhận tội với người ta chứ sao? Đã nhận tội thì bạn phải chứng tỏ thành ý chứ. Lúc bạn cởi tớ sẽ gọi cho An Dương, nhất định cậu ta không muốn bỏ lỡ cảnh tượng ngàn năm khó gặp này đâu”.
“Xướng Xướng…” Mặt Thắng Nam đỏ như tôm nướng, cô tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Thư Sướng nghiêng đầu, đầu ngón tay gõ lên cằm như chơi piano, mắt nhìn Thắng Nam với vẻ chờ mong.
“Khụ khụ…” Người đàn ông duy nhất ở đây không thể không lên tiếng giải vây, nếu không còn không biết hai cô gái sẽ ồn ào đến mức nào, “Tiểu thư Mục, chúng ta gọi món ăn đi”.
“Không được gọi tôi là tiểu thư Mục!” Thắng Nam trợn mắt nhìn người đàn ông cướp mất bạn tốt của cô mà thần không biết quỷ không hay trước mặt, đúng là thất bại.
Bùi Địch Văn cười bao dung, “A, cảnh sát Mục!”
“Đừng để ý đến cô ấy, chúng ta gọi của chúng ta, anh còn chưa ăn sáng đấy!” Thư Sướng xen vào.
“Thấy sắc quên bạn”, Thắng Nam hừ một tiếng rồi lại trở nên lịch sự đưa thực đơn cho Bùi Địch Văn.
Bữa cơm coi như vui vẻ, vì là năm mới nên quán ăn rất đông khách, quán cũng tổ chức rất nhiều chương trình khuyến mãi, có món ăn miễn phí, có hoa quả miễn phí làm mọi người cảm thấy rất dễ chịu, ai ai cũng ăn uống vui vẻ.
Bùi Địch Văn ăn không nhiều, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ.
Lúc phục vụ mang cà phê lên, Bùi Địch Văn đứng dậy nói phải đến nhà vệ sinh, Thư Sướng nhìn thấy anh đi vòng đến quầy thu ngân chỉ chỗ cô và Thắng Nam ngồi cho nhân viên thu ngân.
Bên này, Thắng Nam tranh thủ thời gian vặn hỏi, “Xướng Xướng, lần nọ bạn nhờ tớ nói dối bố mẹ bạn là bạn ở chỗ tớ, bạn còn nói đang sống chung với một người đàn ông, có phải chính là anh ta không?”
Thư Sướng chưa cho đường vào cà phê, cô nhập một ngụm và nhăn mặt, “Ờ!”
“Từ lúc đó bạn đã sống chung với anh ta rồi mà tại sao không nói một tiếng?”
“Chẳng lẽ tớ phải cầm loa đi rêu rao khắp nơi à?”
“Thì cũng phải bóng gió tiết lộ một chút chứ, bạn không biết mọi người lo cho bạn thế nào đâu. Tối qua Ninh Trí cũng gọi điện thoại nhờ tớ chăm sóc bạn. Xướng Xướng, bạn đừng giận nhé, tớ không thích Bùi Địch Văn lắm”. Thắng Nam nói rầu rĩ, Thư Sướng nhìn cô thăm dò.
“Bạn không phải tiểu nữ sinh non nớt đáng thương, tại sao lại thích đàn ông từng trải như vậy? Chăm sóc chu đáo giọt nước không lọt, chắc cũng không bao giờ cãi nhau với bạn vì đối với anh ta bạn chỉ là một đứa bé không hiểu chuyện, lúc nào cũng nhường nhịn bạn, kể cả bạn làm sai việc gì anh ta cũng chỉ cười cười nói không sao cả đúng không? Ôi, nếu là tớ thì tớ sẽ phát điên mất!”
“Chẳng lẽ bạn muốn tìm một người đàn ông có thể đánh nhau với bạn?” Thư Sướng cười hỏi.
“Đánh nhau rất tốt mà, ít nhất vấn đề cũng ở bên ngoài, đánh nhau xong trong lòng sẽ thoải mái. Còn đàn ông quá từng trải sẽ không bao giờ nói với bạn chuyện gì mà chỉ để mặc cho bạn nhảy nhót như làm trò, bạn không khó chịu à?”
Thư Sướng đang định nói tiếp thì Bùi Địch Văn quay lại, anh đặt tay trên vai Thư Sướng mà không ngồi xuống.
“Anh có chút việc gấp phải đi trước, Thư Sướng, em và Thắng Nam cứ nói chuyện đi, anh sẽ gọi điện cho em sau”.
Thắng Nam vẫy vẫy tay xem như trả lời.
“Thế anh đi xe em đi, em bảo Thắng Nam đưa về”.
“Không cần, anh bắt taxi đi”, anh nhìn Thư Sướng dịu dàng rồi gật đầu xoay người bước đi.
Thư Sướng nhìn anh từ sau lưng, dáng người dong dỏng, lưng thẳng tắp, khí chất đường hoàng, đầu ngẩng cao.
“Thực ra tớ cũng không nghĩ ra tại sao anh ta lại thích bạn?” Thắng Nam chớp mắt.
“Vớ vẩn, tớ hơi bị được đấy!”
“Không phải vấn đề được hay không được mà là hợp hay không hợp. Loại đàn ông như anh ta hình như nên đi cùng các thiên kim tiểu thư quý phái, cho dù mặc một bộ quần áo mua ở bên đường người khác cũng cho rằng đó là hàng hiệu. Bạn nhìn lại bạn xem, giày cao gót cũng không đi, đứng bên cạnh anh ta chẳng khác nào con hầu cả”.
“Này, này, bạn không thích anh ta cũng được, nhưng sao lại quay sang tấn công tớ làm gì?”
“Ôi, tớ vẫn thấy tiếc cho Ninh Trí. Xa nhau mười năm rồi gặp lại, vậy mà anh ta vẫn động lòng vì bạn, đúng là không dễ chút nào!” Đột nhiên trong mắt Thắng Nam lấp lánh nước mắt.
Thư Sướng nhìn cô, “Thắng Nam, thời gian sẽ không dừng lại. Có người đã bỏ lỡ là bỏ lỡ mãi mãi. Lúc bạn nhớ đến cảnh sát Lục thì cũng là lúc bạn có lỗi với An Dương!”
“Cái gì mà có lỗi, bọn tớ có gì đâu?”
“Không có gì thật à?” Thư Sướng nhìn chằm chằm chiếc khăn lụa trên cổ Thắng Nam và mỉm cười kì lạ.
“Được rồi, được rồi, đừng nói chuyện về đàn ông nữa, ăn xong chúng ta đi dạo phố nhé!”
“Muốn mua cái gì?” Thư Sướng uống hết cốc cà phê.
“Áo khoác, quần dài, áo len!”
Thư Sướng cười, ha ha, rốt cục Thắng Nam cũng biết phải ăn mặc vì người khác rồi.
Hôm qua Thư Sướng vừa đi dạo phố, hôm nay cô không muốn mua gì cả mà chỉ làm cố vấn cho Thắng Nam. Thắng Nam không có lập trường gì khi mua quần áo, Thư Sướng nói đẹp là cô quẹt thẻ mua luôn. Sau mấy tiếng, không chỉ Thắng Nam mà cả Thư Sướng cũng phải xách một đống túi lớn túi nhỏ.
Trên đường nhìn thấy mấy chiếc xe bán đồ chơi chở đầy hoa tươi và bóng bay nhưng trong lòng Thư Sướng không có một chút sóng gió nào.
Tất cả những gì có liên quan đến Dương Phàm đã thật sự qua rồi.
Đặt chiến lợi phẩm lên xe, cảm thấy hơi đói, hai người đi ăn đồ ăn vặt kiểu Quảng Đông. Thư Sướng cảm thấy bánh tôm củ cải rất ngon nên bảo phục vụ lấy thêm một suất mang về. Trước lúc ăn Bùi Địch Văn đã gọi điện thoại cho cô dặn cô về Khế Viên trước, anh đang làm nốt công việc tại văn phòng. Cô lo cho dạ dày anh, bữa sáng không ăn, bữa trưa cũng chỉ ăn một chút, cô định lát nữa đến tòa soạn với anh.
Ăn xong hai người chia tay, Thư Sướng đến tòa soạn báo.
Tòa nhà rất rộng nhưng chỉ có phòng hiệu đính và một vài phòng làm việc sáng đèn còn tất cả đều tối đen như mực. Cách đó không xa, pháo hoa sặc sỡ chiếu sáng một nửa bầu trời đêm.
Thư Sướng gật đầu chào bảo vệ, trong thang máy trống rỗng chỉ có một mình cô. Cô dùng tay che hộp giấy, hi vọng có thể giữ lại chút nhiệt độ cho hộp bánh tôm.
Cửa thang máy mở ra, ánh sáng êm dịu từ bóng đèn tường chiếu sáng hành lang. Cửa văn phòng Bùi Địch Văn đóng chặt, cô đi đến bên cửa sổ, không nhìn thấy tia sáng nào bên trong, không nghe thấy một tiếng động nào.
Cô đặt chiếc hộp giấy lên cửa sổ, lấy điện thoại di động ra.
“Thư Sướng, về đến Khế Viên chưa?” Bùi Địch Văn nói không to, xung quanh rất yên tĩnh.
“Em đang… ở trên đường, còn anh?” Cô buột miệng nói hầu như không suy nghĩ.
“Anh còn ở văn phòng, khoảng hai tiếng nữa mới về được. Đừng chờ anh, em đi ngủ sớm đi!”
“Vâng, anh ăn tối chưa?”
“Ăn rồi! Lái xe chậm thôi nhé!” Anh dịu dàng dặn dò.
“Vâng!” Cô gấp điện thoại lại, nhìn chiếc hộp giấy bọc kín mít trên cửa sổ. Nhắm mắt lại, cô cảm thấy dạ dày rất căng.
Xe Thư Sướng không tới Khế Viên vì đang đi thì cô phải quay lại.
***
Ngày lễ phòng khám của mấy bác sĩ già cũng nghỉ, đã rất lâu Vu Phân và Thư Tổ Khang không cùng nhau đi chợ. Hai ông bà định buổi tối sẽ nấu mấy món rồi gọi Thắng Nam và Thư Sướng về ăn cơm để giảm bớt cảm giác bực tức trong lòng.
Cả ngày hôm nay hai ông bà đều rất khó chịu, cả ngày ông nhìn bà bà nhìn ông thở vắn than dài. Thư Sướng rất xuất sắc trong công việc, ngoại hình cũng không tồi, nó và Dương Phàm đã yêu nhau ba năm, tại sao Dương Phàm lại thay lòng đổi dạ, hơn nữa còn có con rất sớm? Vu Phân không nghĩ ra, Thư Tổ Khang cũng không nghĩ ra. Câu hỏi này cũng không thể hỏi ai khác được, chỉ có chính mình lặng lẽ tiêu hóa.
Ăn cơm trưa xong hai ông bà đi chợ. Ngày Tết, hàng hóa bày bán cực kì phong phú, hai ông bà vừa bước vào cổng, một người phụ nữ mập mạp từ bên cạnh đã chạy tới cao giọng hét lên, “Đây không phải bác sĩ Thư và kế toán Vu sao?”
Hai người dừng lại xem, thì ra là thím Lí bên hàng xóm.
“Thím Lí cũng đi mua thức ăn à?” Vu Phân cười chào hỏi.
Thím Lí nuốt nước miếng, đặt chiếc làn trên tay xuống, trợn mắt nhìn, “Bác sĩ Thư, con gái tôi làm ở cửa hàng áo cưới Vi Vi, buổi trưa về ăn cơm nó nói hôm nay có rất nhiều đám cưới. Có một chiếc xe hoa tới đón một cô dâu bụng to, nó nhìn thấy chú rể từ trên xe bước xuống là con rể Dương Phàm của ông bà. Thế là thế nào?”
Tâm tình Vu Phân lập tức trở nên rất tồi, bà không chịu được, xua tay không nói gì cả. Hai vợ chồng xoay người đi ra khỏi chợ. Về đến nhà, Vu Phân ngồi trong phòng ngủ khóc lóc, Thư Tổ Khang ngồi bên cạnh bà đốt thuốc lá hết điếu này tới điếu khác.
Đến gần tối, Thư Tổ Khang vụng về nấu một nồi cháo gọi Vu Phân xuống ăn. Vu Phân đi xuống cầu thang với đôi mắt đỏ hồng, không biết là đi không vững hay tại sao mà bước hụt rồi lăn xuống. Mùa đông mặc nhiều quần áo nên cũng không có ngoại thương gì, có điều cánh tay chống xuống đất không thể duỗi thẳng ra được.