Sự sợ hãi nhiều hơn nỗi nhớ.
Tuy rằng nơi này không phải là ngôi nhà thật sự của Vương Dung, nhưng từ khi còn học trung học đã theo mẹ tới Trung Quốc, ở lại nơi này chừng sáu năm. Có thể nói nơi này với hắn là quê hương thứ hai và cũng là nhà của hắn.
Năm năm, có là năm năm qua hắn chưa trở về nhà lần nào. Tuy nhiên, vừa bước chân lên cầu thang thì trong trái tim cứng rắn kia của hắn cũng dằn lại một chút.
Cảm giác một chút đau xót chạy thẳng lên mũi và ánh mắt của hắn, về nhà rồi sao? Đây là nhà sao? Nơi này trước kia hắn và mẹ đã nương tựa lẫn nhau mà sống, tuy ngày tháng đó gian khổ nhưng cũng rất bình thường, hạnh phúc gia đình thực sự là đó chăng?
Vương Dung là tên do mẹ hắn đặt cho, và đã không dưới một lần mẹ nói với hắn rằng hy vọng lớn nhất của bà là mong con mình có thể lớn lên bình an, hạnh phúc, yên ổn sống hết một đời. Bà không mong hắn giàu có, cũng không mong hắn nổi tiếng, chỉ mong có được sự bình yên.
Nhưng hắn không hiểu được những điều đó, thân là một người đàn ông, cho dù không đội trời đạp đất được thì cũng phải làm nên một phen sóng gió nào đó, cuộc sống có nhiều thăng trầm, nhiều màu sắc thì mới không uổng phí khi được sinh ra ở cuộc đời này. Là một người đàn ông thì có thể làm một người tầm thường không? Có thể sống một cuộc sống nhạt nhẽo không?
Hiện tại khi hắn hiểu được tâm nguyện của mẹ thì dường như đã muộn mất rồi, muộn mất năm năm.
Người con trai hiếu thảo mà mẹ chờ đợi thực sự đã rất ăn năn, hối lỗi, hắn trở về đã được nửa tháng nhưng lại ở khách sạn mà không dám về nhà. Mặc dù năm năm trước chính tay hắn an táng cho mẹ nhưng mấy năm nay hắn liên tục cố tình lừa dối lòng mình rằng mẹ vẫn còn sống, sống rất tốt. Hắn sợ, sợ khi đẩy cửa vào thì trong đó chỉ có bụi bám khắp nơi, căn phòng trống rỗng, mặc dù hắn biết đó là một kết quả không thể tránh khỏi.
Tiết Thanh minh hôm qua hắn đã đến thăm mộ mẹ, sau khi nhìn ngắm giấc ngủ say vĩnh viễn của mẹ thì hắn mới chính thức buông lõng tất cả tâm tư. Chuẩn bị làm theo tâm nguyện của mẹ, sống một cuộc sống bình yên, làm một người bình thường.
Tuy nhiên vẫn còn một chuyện mà hắn cần phải xác minh, chuyện kia giống như là một cái xương cá mắc ngang ở cổ họng của hắn, không lấy ra thì trước sau gì hắn cũng không thấy thoải mái.
Kéo hành lý đi, bước chân hắn có chút nặng nề, giống như là trên cổ chân bị một khối chì nặng 200 cân trói lại vậy. Nhưng hắn vẫn kiên định một cách lạ thường và bước đi, từng bước một, bất cứ điều gì cũng không thể ngăn cản bước chân của hắn. Mặc dù sợ cái gọi là nhà kia khi chỉ còn sót lại mình hắn, nhưng hắn vẫn phải đối diện với điều đó.
Việc giữ gìn đồ vật trong nhà coi như rất tốt, cầu thang cũng được quét tước sạch sẽ, ngọn đèn hắt qua cái cầu thang hơi chật hẹp dường như theo bước chân hắn sáng dần lên, giống như cuộc đời đen tối của hắn được ánh sáng của tương lai soi đường, chỉ rõ ra phương hướng cuộc đời sau này.
Dường như là vô thức khi tay hắn cầm vào quả đấm cửa thì tim hắn bỗng đập nhanh một cách dữ dội. Mặc dù hắn biết rõ rằng mẹ đã mất được năm năm nhưng hắn không muốn chấp nhận sự thật ấy, trong lòng một triệu lần vẫn mong đợi đó chỉ là một cơn ác mộng, khi mở cửa căn nhà này bước vào thì sẽ tỉnh giấc, ác mộng cũng không còn. Nhưng sau đó hắn phát hiện ra đó cũng chỉ là một giấc mơ hão huyền của mình mà thôi. Khi hắn tốt nghiệp Trung học đã cãi nhau với mẹ vì hắn bướng bỉnh muốn gia nhập quân đội, nếu lúc đó hắn theo ý mẹ vào đại học, thì bây giờ đã tốt nghiệp được vài năm, có sự ổn định, danh tiếng và làm ăn rất tốt, giúp mẹ không phải lo lắng quá nhiều về chuyện tiền bạc.
Đôi tay thô ráp khẽ run lên, lấy chìa khóa ở trên cổ xuống, đó là một chuỗi dây màu đỏ được móc với chìa khóa. Mặc dù được sợi dây được kết rất chắc và giặt sạch sẽ nhưng nhìn kĩ thì sau năm năm nó cũng bị đứt một vài chỗ.
Cái chìa khóa được làm làm theo kiểu xưa có màu đồng thau, giữ bên người một thời gian dài làm cho cái chìa khóa này bị ma sát với mồ hôi người nên nhẵn bóng, rất sáng.
Lúc ấy mẹ hắn phải hao tâm tổn sức rất nhiều, gom góp tiền để mua căn nhà, sau đó chính tay đeo cái chìa khóa lên cổ hắn khi hắn vẫn đang là một học sinh trung học. Nắm lấy tay hắn và nói:
– Sau này, đây chính là nhà của chúng ta.
Nhoáng một cái đã mười mấy năm trôi qua, nhưng hắn cũng không nhớ rõ là mẹ đã trả hết nợ hay chưa, lúc đó mẹ hắn mới 35 tuổi, bởi vì phải lo liệu nhiều việc quá sức, lại muốn tiết kiệm tiền nên không chịu chăm sóc gì cho bản thân, trên mặt đã xuất hiện nếp nhăn và tóc bạc.
Hắn nhớ rõ mẹ hắn đã vất vả như thế nào để chống đỡ, để gom góp từng chút tiền ra sao để mua căn nhà này. Và sau khi mua được nhà rồi thì bà vẫn chi tiêu rất tiết kiệm, nói rằng trong tương lai có nhiều việc phải dùng đến tiền, tiền cho con đi học, tiền cho con cưới vợ.
Nhưng với khẩu phần ăn của hắn thì mẹ lại rất hào phóng, cả năm hắn đều có sữa uống, thường xuyên được ăn thịt heo, gà hầm. Có điều mẹ không bao giờ đụng đến miếng thịt gà nào, bà nói một người phải ăn cả con thì mới có dinh dưỡng.
Khi đó hắn còn nhỏ nên việc mẹ cứ lải nhải bên tai khiến hắn thấy khó chịu, nói lỗ tai trái thì ra lỗ tai phải. Nhưng cái gì cũng vậy, đến lúc mất đi mới biết nó quý giá như thế nào, những năm gần đây, tâm nguyện lớn nhất của Vương Dung chính là được nghe mẹ lải nhải vài câu bên tai mình.
Khi hắn vừa định đưa chìa khóa vào ổ thì sự mạnh mẽ trong hắn từ trước đến nay chợt run lên, không biết đã bao lâu rồi hắn không trải qua cái cảm giác hồi hộp, giờ tự nhiên lại xuất hiện. Hai lần hắn thử mở khóa nhưng không lần nào mở được.
Bỗng nhiên, mắt của hắn mở to ra, con ngươi đột nhiên co lại, nhất thời ánh mắt của hắn trở nên sắc lẹm, thấy trên cánh cửa cũ kia đã được thay một bộ khóa chống trộm mới.
Một luồng khí lạnh nhanh chóng lan khắp người hắn, sắc mặt cũng khó coi hơn.
– Cô giáo Triệu!
Đó là người đồng nghiệp của mẹ hắn, cũng là một người hàng xóm lâu năm. Sau khi Vương Dung lo xong xuôi tang sự của mẹ thì hắn nhờ cô giáo Triệu này trông nom ngôi nhà mà mẹ hắn đã bỏ ra rất nhiều công sức để mua được. Vậy nên, hàng năm Vương Dung có gửi cho cô giáo Triệu một ít tiền, để bà ấy có thể chăm sóc cho ngôi nhà, còn tiền thừa thì coi như là tiền thù lao.
-Cô giáo Triệu, hy vọng cô không làm tôi thất vọng.
Ngôi nhà này đối với Vương Dung có ý nghĩa rất sâu sắc vậy nên hắn không hề muốn nó gặp phải vấn đề gì xấu. Hắn hy vọng cô giáo Triệu đừng vì thấy cái khóa cũ không tốt mà thay cái mới, ngôi nhà này là tâm huyết của mẹ hắn và cũng là của hắn, hắn không hề muốn nghĩ đến việc cô giáo Triệu nhất thời ham tiền mà đem cho thuê phòng để kiếm lời.
Hắn không trực tiếp đi xuống lầu để tìm cô giáo Triệu mà tìm kiếm gần đó một thanh sắt và một miếng gỗ, tiện tay lắc lắc vài cái thì cái gọi là ổ khóa chống trộm kia liền bị mở ra. Mở cửa đi vào, đập vào mắt hắn là căn nhà không hề có một chút bụi nào, so với lúc hắn bỏ đi thì không khác nhau là mấy.
Nhưng hắn bỗng nhiên thấy rùng mình vì đèn trong phòng được bật sáng, bên cạnh ghế sô pha có một ít hành lí, trên bàn trà thì có một gói bánh mì Pháp cùng một hộp sữa, một điện thoại Apple màu trắng, một ví da nhỏ của phụ nữ. Quan trọng hơn là trong phòng tắm có tiếng nước chảy, ở cửa vẫn còn phảng phất hơi nước nóng mờ ảo.
Nếu là trước kia thì với tính tình nóng nảy của hắn chắc chắn sẽ ngay lập tức nhảy vào và túm người kia cùng hành lý quăng ra ngoài đường, nhưng lúc này hắn nhẹ nhàng quay lại đóng cửa và cẩn thận kiểm tra trong phòng ngủ, nhà bếp, ban công xem thử sự bài trí của trước kia có bị thay đổi hay không.
Nhà này đúng là đã lâu rồi không có người ở, tình hình này xem ra người kia chắc mới đến. Hắn liếc mắt lên tường, nơi treo di ảnh của bố mẹ hắn đã biến mất, điều này làm cho cơn tức của hắn không ngừng tăng lên.
Nhưng nghĩ lại những gì mẹ từng dặn dò, thường xuyên nhắc hắn nhất định phải kiềm chế sự nóng nảy của bản thân lại, nên hắn liền cố kìm nén lại. Trong ngôi nhà này với hắn mà nói thì tràn ngập những hồi ức ấm áp, nhất là khi lưu lạc bên ngoài trở về thì nơi này giống như là nơi hắn gửi gắm lại linh hồn của mình.
Hắn không muốn ở trong ngôi nhà này gây thêm bất cứ chuyện không tốt nào nữa, lại càng không muốn mẹ linh thiêng trên trời thất vọng với mình.
Hắn chậm rãi lại ngồi trên ghế sô pha, giống như một bức tượng, ánh mắt lạnh lùng và yên lặng, may mắn thay là đã không có trường hợp xấu nào xảy ra, vẫn còn hướng để giải quyết mọi việc. Hắn nhìn thoáng qua số hành lý và túi xác, bên trong phòng tắm chắc chắn là một người phụ nữ.
Nhưng mặc kệ là ai, hắn cũng không đồng ý để cho cô ta tiếp tục ở lại đây, hiện tại sự nhẫn nại, khoan dung của hắn đã ở mức độ cao nhất rồi, hắn im lặng là đợi cho cô tắm rửa xong, sau đó thì mời cô đi khỏi, coi như là “chiêu đãi” khách tắm rửa được một chút.
Ai ngờ được, đợi chừng mười phút vẫn nghe thấy nước chảy ào ào bên trong, nếu như người phụ nữ kia không ngân nga hát trong lúc tắm thì thiếu chút nữa là hắn nghĩ đến việc cô đã chết ở trong đó.
Hôm nay hắn không được ăn sáng vì phải đến nơi phỏng vấn, sau đó là đi lang thang cả ngày, đến lúc này gần như là chưa ăn gì. Liếc mắt qua cái bánh mì và hộp sữa, hắn liền đứng lên và lấy ăn không cần khách khí, nghĩ thầm trong bụng là người kia tắm lâu như vậy, hao phí rất nhiều điện và nước vậy nên ăn cái bánh mì và sữa này coi như là có qua có lại.
Người đó cần phải biết ơn mình vì đã không chạy thẳng vào mà túm cô ta quẳng ra ngoài đường.
Mùi vị của bánh mì và sữa cũng không tồi, nhập khẩu từ New Zealand à? Uầy, người này còn rất xa xỉ nữa. Hắn ăn như hổ đói, sau khi xử lý xong mớ đồ ăn đó thì bao tử của hắn cũng đã được lấp đầy đôi chút. Vương Dung suy nghĩ trong đầu sau khi đuổi người kia đi xong thì phải đi ra ngoài ăn khuya.
Một lúc sau khi tiếng nước trong nhà tắm ngừng hẳn thì nghe thấy tiếng cô chuẩn bị ra ngoài, chừng một phút sau thì cửa phòng tắm đối diện với phòng khách có tiếng răng rắc mở ra.
Tâm trạng của Âu Dương Phỉ Phỉ rất tốt, sau khi tắm nước nóng xong thì thoa một chút kem dưỡng da, từ hôm nay trở đi cô sẽ bắt đầu một cuộc sống khác. Tuy rằng xem ra có chút khó khăn nhưng vẫn có thể xem đây là sự trải nghiệm mới cho cuộc sống, Âu Dương Phỉ Phỉ là một phụ nữ tự tin, xinh đẹp, độc lập, bất kì khó khăn nào trong mắt cô ấy cũng không thành vấn đề.
Cô có thói quen quấn khăn tắm thay cho quần áo vào buổi tối, để lộ bờ vai trắng mịn. Lê đôi dép, hát khe khẽ mở cửa phòng tắm, đi ra phòng khách. Đầu tháng tư, trời vẫn còn hơi lạnh nên cô đi thẳng đến nơi để hành lý ở phòng khách. Nếu ở công ty, cả nam và nữ nhân viên đều sợ cô như sợ cọp, luôn cảm thấy cô là một nữ đao phủ thì khi ở nhà một mình như thế này cô lại không hề giống như vậy.
Ai ngờ được khi cô vừa mới cúi nửa người xuống thì cảm giác được có một hơi lạnh kéo đến, giống như là đang bị nhìn trộm. Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, rồi cũng đột nhiên nhìn thấy trên ghế sô pha có một người đang ngồi đó, nói đúng hơn đó là một người đàn ông.
Nếu lúc này không có từ nào để nói về người đàn ông này thì ánh mắt của cô đã đủ nói lên tất cả, đây là một người đàn ông xấu xa.